Mục lục
Vợ Yêu Cùng Cục Cưng Của Tổng Tài Đã Trở Về
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 916

Cái người phụ nữ phụ nữ vô tình này, quả thật đang khiêu chiến điểm mấu chốt của Mục Lâm Kiên.

“Tổng giám đốc Mục, không nên đối xử với con gái người ta như thế đâu, phải ôn nhu một chút, kiên nhẫn một chút!”

“Người kia cũng đau có kiên nhẫn với tôi chút nào.” chẳng qua anh chỉ muốn như đôi tình nhân trẻ tuổi kia thôi mà.

“Mục Lâm Kiên!”

Vũ Vân Hân dừng bước đưa lưng về phía anh.

Anh lặng nhạt nâng mắt lên.

“Anh mà không tới đây nắm tay em, vậy em tới nắm tay Lục Tâm đâyz.”

Ối tôi chuồn …Lục Tâm lập tức đổ đầy mồ hôi lạnh, ánh mắt đầy sát khí kia của Mục Lâm Kiên bắn thẳng đến về phía này, anh ra sợ tới mức không dám nói lời nào.

Cô Vũ không nên chơi thế đây, xảy ra án mạng đấy!

Mục Lâm Kiên bước lên chủ động nắm chặt tay Vũ Vân Hân, hai người bước chậm rãi rong con hẻm nhỏ.

Ở đây không có quá nhiều người, nhưng vẫn chim hót hoa nở.

Những bông hoa nở rộ tranh nhau khoe sắc trên mấy khu chung cư, mang đến bầu không khí lãng mạn cho cả con hẻm nhỏ.

Một đôi vợ chồng già đi ra khỏi một căn phòng cũ kĩ ….

Trong tay bà cụ cầm một giỏ rau, ông cụ cũng cũng cầm một chiếc ô.

Hôm nay không mưa, nhưng ánh mặt trời lại hơi nắng.

Ông cụ cẩn thận bảo vệ bà cụ, che hết ánh nắng rực rỡ kia cho vợ mình.

Tay vẫn không quên nắm lại cùng nhau.

Có lẽ đây chính là hạnh phúc.

Cả đời không cầu đại phú đại quý, chỉ cần ba bữa cơm bốn mùa bầu bạn cùng người mình yêu, không ốm đau bệnh tật, sống như thế cũng đã đủ rồi.

Mục Lâm Kiên giơ tay nhẹ nhàng đặt lên trên trán Vũ Vân Hân, thử giúp cô che nắng.

“Em có đưa kem chống nắng!”

Vũ Vân Hân lấy một hộp kem chống nắng từ trong túi ra, bắt đầu bôi lên người

Mục Lâm Kiên nhíu mày: “Không lãng mạn gì hết.”

“…”

Thẳng nam sắt thép vậy mà lại chê cô không lãng mạn.

Nếu đã thích che nắng như vậy, Vũ Vân Hân lấy một chiếc ô che mưa từ trong túi ra.

Con gái sao có thể không mang theo dù được chứ.

“Giữ đi! Giữ chặt đấy! Dù sao em cũng muốn đến tiệm bách hóa.”

Mục Lâm Kiên cam tâm tình nguyện cầm ô che nắng cho cô.

“Bà nhìn kìa, hai đứa trẻ kia học theo chúng ta đấu.” Hai cụ già kia nhỏ giọng nói với nhau.

“Ông già, nói xấu thật đấy, nói vậy sẽ khiến bọn trẻ xấu hổ.”

“Thằng nhóc kia không biết bung dù! Vẫn còn kém lắm.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK