Mục lục
Vợ Yêu Cùng Cục Cưng Của Tổng Tài Đã Trở Về
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 609: Ăn vụng

Tập đoàn Mục Lẫm.

Màn Thầu với Sủi Cảo vừa xuống xe đã quen thuộc đi trước thang máy chuyên dụng.

Bảo vệ vẫy vẫy hai nhóc: “Bên này còn có một cái thang máy”

‘Vì không cho nhân viên công ty nhìn thấy, bảo vệ cố ý sắp xếp cho bọn nhóc ngồi thang máy thẳng đến chung cư, vừa ra khỏi cửa liền thấy chung cư xa hoa.

Sủi Cảo xe nhẹ đường quen đi đến một nơi bên cạnh.

“Anh chậm một chút! Nơi đó có người!” Màn Thầu một tay kéo cậu lại.

Thân nhỏ đầy thịt đứng không vững, hơi hồi hộp một chút, cả người ngồi trên sàn nhà.

Cậu oan ức oa oa méo miệng: “Em không thể nhẹ một chút sao?

Tên nhóc thối!”

Màn Thầu khó xử: Hai người bọn cậu đứng trước khe cửa, nhìn qua văn phòng sáng tỏ rộng rãi, nhìn thấy mấy vị cấp cao cung kính đứng ở đó, Mục Lâm Kiên như là vua chúa cao lãnh kiêu ngạo ngồi đó, lắng nghe mỗi người báo cáo.

“Chỉ là em nôn nóng thôi.”

Màn Thầu với Sủi Cảo bị cái chiến trận uy nghiêm bá khí này làm cho kinh ngạc.

“Lúc nào chúng ta mới có thể trâu bò giống con hàng này đây?”

“Sau khi lớn lên”

Sủi Cảo bất đắc dĩ thở dài: “Vậy lúc nào thì mới có thể lớn lên?”

“Cực kỳ lâu.”

Màn Thầu phiền muộn thở dài, bây giờ mới ba tuổi, khoảng cách trưởng thành còn đến mười lăm năm…

“Nếu như ba chúng ta là người siêu cấp giàu thì tốt rồi!” Sủi Cảo tịch mịch chuyển người nhỏ, khát vọng nói.

“Ba chúng ta chết rồi, đừng suy nghĩ nhiều.”

Tiếng xì xâm khiến Mục Lâm Kiên nghe được.

Anh khép lại văn kiện trong tay, đạm mạc giương mắt: “Cậu đi tìm gì đó ăn!”

Giám đốc đang báo cáo sững sờ: “Tôi?”

“Ừm! Thứ trẻ con thích!”

Thế nhưng.. Lúc đầu đang báo cáo công việc tốt đẹp, đột nhiên bị gọi đi chọn món ăn.

Tất cả mọi người phía dưới nghi hoặc sợ hãi giương mắt, từ vừa rồi đến bây giờ đã cảm thấy Mục Lâm Kiên có chút không đúng, nhưng lại nói không nên lời là lạ ở chỗ nào.

Quản lý không biết trẻ con thích gì, tùy tiện gọi chút pizza với gà rán Cocacola.

Những thứ này chính là thứ ba đứa bé thích nhất.

Hương vị dầu chiên thực phẩn kia, từ sau khi nhập viện liền chưa ăn qua, cho dù muốn ăn Vũ Vân Hân cũng ngăn cản bọn cậu.

“Làm sao đây, em đói!” Màn Thầu nhìn đĩa phủ kín pizza, hâm mộ nói: “Hóa ra người lớn mở cuộc họp hính là vui chơi giải trí sao!”

Em cũng muốn làm người lớn được vui chơi giải trí như thế nà Sủi Cảo nói thân thể nhỏ đã không nhịn được mà đi đến trước cửa.

“Không được!” Màn Thầu ôm lấy cái eo mập mạp của cậu: “Không thể đi! Anh phải thận trọng! Chúng ta đến là gọi Mục Lâm Kiên cứu Búp Bê của chúng ta, không phải gọi anh tới ăn uống miễn phí!”

Màn Thầu nói rồi, tay nhỏ nhéo nhéo thịt mỡ trên người Sủi Cảo: “Anh hai, anh lại mập rồi! Ai yo!”

Bị em trai phỉ nhổ, Sủi Cảo mất hứng mân mê miệng nhỏ.

Hai đứa bé mong lấy một đống đồ vật kia, nhìn đồng hồ, đã qua năm phút, sao những người lớn này còn chưa ăn vậy?

“Lui ra!” Đột nhiên trong văn phòng truyền đến một tiếng lạnh giọng.

Những cấp cao này mau mau rời khỏi toàn bộ văn phòng.

ăn gà rán chưa ăn xong cầm trong tay.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK