Chỉ là Lam Nhiễm biết, điều đó thực sự khó khăn.
Ba người ở cạnh nhau thật bình dị, ngày ngày như một, từ sáng đến tối gặp mặt nhau suốt ngày, bình thản nhưng không nhàm chán, cuộc sống chẳng phải cứ thế mà tiếp diễn sao? Lam Nhiễm cảm thấy ấm áp, có hai người bạn luôn bên cạnh, cùng nhau trải qua xuân hạ thu đông, để lại dấu ấn cho thanh xuân rực rỡ.
Chớp mắt đã tháng Năm, đoạn đường hơn trăm mét từ phòng học Toán đến kí túc, dã hương cũng đã nở hoa, những đóa hoa trắng xóa với hương thêm nhàn nhạt, thoang thoảng trong cơn gió đêm đầu hạ.
Hai kì học lớp 10 cũng sắp kết thúc, chuẩn bị cho công cuộc phân ban khi lên lớp mười một.
Cứ thế, cuộc sống bình dị bắt đầu trở nên bận rộn hơn, phá đi cái nỗi vô tư của cuộc sống hiện tại. Trong trường trong lớp, chủ đề nóng hổi giữa các cô cậu học trò bắt đầu chuyển từ "trưa nay ăn gì, cậu trai kia học lớp nào, cô bạn kia nhìn xinh phết, giáo viên nào giảng chán đến mức khiến tụi học trò muốn gật gù nhất, bài tập quá nhiều, nghỉ hè đi đâu chơi,..." thành "cậu chọn ban tự nhiên hay xã hội". Cô cậu học trò lớp 10 cũng vì chuyện ấy mà sôi nổi.
"Này Đầu Heo, cậu có tính toán gì chưa, chọn tự nhiên hay xã hội, còn cậu nữa Phong Xa Xa?"
"Mình à, cũng chưa biết nữa, chẳng thấy ban nào hợp." Tiểu Vũ cúi đầu trầm mặc nói.
"Ha ha, tôi à, đương nhiên là chọn ban tự nhiên, các cậu cũng biết trường mình chuyên về ban tự nhiên, ban xã hội chỉ có năm sáu lớp gì đó, mà một năm có tới mười tám, mười chín lớp ban tự nhiên, hơn nữa, tôi vốn thích các môn tự nhiên, còn cậu, Lam Nhiễm, có chọn ban nào?" Phong Xa Xa tự tin nói.
"Tôi á, các cậu cũng biết mà, tôi chắc chắn chọn ban xã hội, nhìn điểm thi Toán học kì một của tôi thảm hại như thế kia mà, may mà các môn xã hội khá khẩm hơn không chết thảm mất. À, nhưng mà bố mẹ muốn tôi theo ban tự nhiên, nói là thi đại học sẽ dễ chọn trường hơn, cơ hội làm việc cũng nhiều hơn, thật là phiền phức mà."
Ba người cứ thế thảo luận, Lam Nhiễm biết lựa chọn đầu tiên của cuộc đời vốn không dễ dàng gì, người tự tin cứ tự tin, người trầm mặc cứ trầm mặc, người do dự cứ thế mà do dự. Nhưng thời gian thì chẳng bao giờ chờ đợi ai.
Đầu tháng Bảy, cuộc thi cuối kì lớp mười cũng sắp đến.
Tháng Bảy, mùa hạ cũng đến, cả trường ai cũng diện quần áo ngắn, giáo vụ trường đưa ra thông báo, "Quần của học sinh nữ không được ngắn quá đầu gối", nhưng nó lại chẳng mấy tác dụng, trong cái tiết trời nóng mực của mùa hè, cộng thêm sự nổi của loạn thanh xuân, bạn này còn mặc ngắn hơn bạn kia. Vài chú bảo vệ trong trường vừa trách phạt, lại vừa nhìn không chớp mắt, cảnh tượng ấy khiến Lam Nhiễm, Tiểu Vũ cùng Phong Xa Xa cười đến khinh bỉ.
Những bông hoa dành dành trong sân trường và phía sau kí túc xá nữ cũng thi nhau đua nở, một màu trắng thuần khiết, Lam Nhiễm và Tiểu Vũ thích nhất ra đằng sau khu tí túc sau khi tiết tự học buổi tối kết thúc, ngắt trộm một vài bông mang về kí túc, đặt vào chiếc cốc đầy nước trước cửa sổ, ngắm nhìn chúng nhẹ đung đưa trong gió trong gió rồi lại chậm rãi ngừng lại.
Thi cuối kì, lại lần nữa Lam Nhiễm thất bại với môn Toán. Hai ngày thi kết thúc, đến ngày thứ ba trở lại lớp để giáo viên giao bài tập về nhà và nhắc nhở an toàn trong kì nghỉ hè.
"Được rồi, cuối cùng lớp 10 cũng kết thúc rồi, thi xong rồi nên tôi không nhắc lại nữa, trước đây tôi có nhắc đến kì thi này có liên quan đến việc phân lớp khi lên mười một của các em, thi tốt sẽ vào được lớp chuyên, bài tập tôi viết trên bảng rồi, nghỉ hè không nên ham chơi, bắt đầu đi học lại sẽ có bài kiểm tra đấy, chú ý an toàn không bơi lội ở sông hồ, mỗi năm đều có không ít trường hợp chết đuối trong kì nghỉ hè đấy, mấy đứa không sợ chết thì cứ đi nhé. Còn nữa, lên lớp 11 phải phân ban tự nhiên, xã hội, các em điền vào tờ nguyện vọng này rồi nộp lại cho tôi nhé." Sơn Ca với khuôn mặt bừng lên sự hưng phấn, bướn chân ngược sáng đi vào lớp nói với chúng tôi, lúc ấy là 9 giờ sáng ngày 5 tháng 7.
Một tờ giấy mỏng được phát đến trước mặt, nhìn sang Tiểu Vũ đang cúi đầu điền nguyện vọng, trong lòng mắng thầm, "Con mẹ nó, Đầu Heo thối, không phải nói không biết chọn ban nào sao, bây giờ phát giấy nguyện vọng liền chuyên tâm viết thế, hay là cậu sớm nghĩ thông nên điền cái gì mà không nói cho mình biết, đồ Đầu Heo thối này." Lam Nhiễm thầm mắng mỏ, lại đần người nhìn tờ giấy trước mặt mình.
Lam Nhiễm nghĩ, mỗi sự lựa chọn đều không dễ dàng, nhưng cô cảm thấy nực cười ở chỗ, bước ngoặt của một cuộc đời cùng vô vàn khả năng với ngàn vạn sự mệt mỏi, nỗ lực tìm kiếm đáp án lại được quyết định bởi một mảnh giấy mỏng manh kém chất lượng ấy. Sau đó cô không nhanh không chậm điền lên tờ giấy, nhưng nó mang theo một cảm giác vô cùng bức bối.
"Được rồi, việc này tôi đã sớm nói với các em, tôi nghĩ các em cũng đã nghĩ kĩ rồi, mau nộp lại tờ giấy lên đây để cả lớp được tan học sớm nào."
Sơn Cả đứng trên bục giảng bình thản hô to, các cô cậu học trò điền xong phi nhanh hơn mũi tên lên bục giảng, để lại tờ giấy rồi quay về chỗ ngồi. Lam Nhiễm nhìn Tiểu Vũ cũng chầm chậm đi lên, đặt tờ giấy mỏng kia lên bàn học trên bục giảng, Lam Nhiễm lập tức đứng thẳng người, khẽ liếc tờ giấy Tiểu Vũ vừa đặt trên bàn, "Chà, thì ra cậu điền ban tự nhiên..." Giây phút ấy, "bằng" một tiếng, có thứ gì đó như vỡ ra khiến trái tim Lam Nhiễm đập loạn nhịp, không cách nào kiểm soát.
"Được rồi, cả lớp nộp giấy lại nào, có gì muốn nói cũng nói hết rồi, nghỉ hè vui vẻ nhé, năm học sau các em sẽ không được thư thả như bây giờ đâu." Sơn Ca nói đến đây thì ngừng lại mấy giây, "Khụ, học kì sau tôi không còn làm chủ nhiệm của các em nữa, sang lớp khác nhớ đừng làm tôi mất mặt. Đúng rồi, phải thế nghe chưa."
Nói xong, Sơn Ca thu lại những phiếu điều nguyện vọng đặt trên bàn, rồi cúi đầu ra khỏi lớp. Lam Nhiễm biết sẽ có kết cục này, cô biết ngay từ khi Sơn Ca thông báo phân ban vào giữa tháng Năm, chỉ là hiện tại nghe chính miệng Sơn Ca nói ra, cô lại cảm thấy rất buồn bã, việc này cộng thêm những cảm xúc khi nhìn thấy tờ nguyện vọng của Tiểu Vũ bỗng nhiên quyện vào nhau, khiến cảm giác chia li càng thêm thê lương. Tâm trạng Lam Nhiễm bấy giờ buồn đến nao lòng.
Tan học xong, ba người sóng vai cùng đi.
"Tôi chọn ban tự nhiên, hai người các cậu thì sao?" Phong Xa Xa hưng phấn nói. Lam Nhiễm đang đi bên trái Tiểu Vũ, quay đầu nhìn cậu ấy, vừa hay bắt gặp ánh mắt Tiểu Vũ bình tĩnh nhìn mình, Lam Nhiễm không nói gì, chỉ lặng lẽ tăng tốc vượt qua Tiểu Vũ đi về phòng mình. Đây là lần thứ hai Lam Nhiễm bỏ lại Tiểu Vũ, một mình bước đi, lần đầu tiên là trong buổi xem pháo hoa hôm Tết Nguyên Tiêu, khi đó là cảm giác ngại ngùng nhưng hạnh phúc, còn bây giờ hoàn toàn không giống.
Năm học này cứ thế mà kết thúc không mấy vui vẻ, Lam Nhiễm một mình quay về kí túc thu dọn đồ đạc, lúc đi cũng không tạm biệt Tiểu Vũ lẫn Phong Xa Xa lấy một câu, sau đó một mình giữa chiều tháng Bảy mùa hạ, nóng nực đến độ khiến người ta muốn cởi bỏ tất cả, lặng lẽ xách hành lí lên xe về nhà.
Suốt một đoạn đường bứt rứt không yên, Lam Nhiễm như không thể hít thở bình thường, chỉ đành há miệng hít ra thở vào từng ngụm không khí.
Mùa hè năm 2009 vừa đến, Lam Nhiễm cảm thấy khó chịu vô cùng, hơn thế năm nay cha mẹ Lam Nhiễm còn đi làm việc ở nơi khác, còn mình phải đến nhà ngoại những mười mấy năm không gặp, cô không tưởng tượng nổi mình phải ở một mình suốt cả kì nghỉ, một mình giữa đám người hỗn độn ngoài kia, càng điên khùng hơn nữa chính là suốt kì nghỉ hè không được gặp Tiểu Vũ.
Tất nhiên, có nhiều con đường vừa gian nan, vừa cô độc, chúng ta phải một mình vượt qua, sau này Lam Nhiễm hiểu được rằng, đó là quá trình tất yếu của sự trưởng thành.