(Kinh Chập là 1 trong 24 tiết khí trong năm, thường rơi vào ngày 5 hoặc 6 tháng Ba, tương tự như Xuân Phân hay Hạ Chí)
Năm 2009 qua đi, đón chào một năm 2010 mới đến. Hiện tại đã là 30 Tết.
Lam Nhiễm ở nhà cùng ông bà ngoại, còn thêm anh chị em họ, cả nhà quây quần ngồi xem chương trình "Đêm Xuân", đột nhiên điện thoại sáng lên.
"Nha Đầu!"
"Ừ." Một chữ này chứa đựng rất nhiều suy nghĩ của Lam Nhiễm.
...
Cứ thế, hai người im lặng rất lâu, không ai mở lời, cách một chiếc điện thoại khiến Lam Nhiễm không thấy được biểu cảm của Dư Lạc, không cảm nhận được tâm trạng lúc này của cậu ta, sau đó Lam Nhiễm nghĩ, khoảng cách quả là thứ đáng sợ.
"Chúng ta...vẫn nên giống như trước kia đi."
...
"Ừ, được thôi Dư Lạc." Đó là câu trả lời sau nửa tiếng đồng hồ im lặng của Lam Nhiễm, có thể tính cách Lam Nhiễm vẫn mạnh mẽ như thế, cho nên thà chết cô cũng không chịu dây dưa dong dài.
Cô biết, sẽ không có khả năng đó.
"Xin lỗi, cậu đừng buồn, chúng ta vẫn có thể làm bạn như trước mà."
"Ha ha, mình không buồn, làm bạn thì làm bạn, mình vẫn luôn tin tưởng cậu không phải sao?"
Sau đó, tiếng chuông đồng hồ điểm 12 giờ, những chùm pháo hoa lại rực rỡ ngoài cửa sổ, chúng sáng chói rọi vào căn phòng đen tối của Lam Nhiễm.
"Chúc mừng năm mới."
"Ừ, chúc mừng năm mới."
...
Lam Nhiễm ôm lấy đầu gối, một mình ngồi trong căn phòng tối đen, nắm chặt lấy điện thoại nhìn những chùm pháo hoa ngoài cửa. Lam Nhiễm không khóc, chỉ ngôi như thế suốt nửa tiếng, rồi ra khỏi phòng, chúc mừng năm mới ông bà ngoại.
Có phải mối tình đầu nào cũng có một kết cục bi thương với tình tiết máu chó như thế?
Bên tai là những tiếng chúc mừng năm mới không ngớt, Lam Nhiễm vẫn cười đáp lại, nhưng cô lại chẳng thể vui vẻ, nhưng dù thế nào, cô vẫn nghĩ bản thân mình phải cố gắng mà vui vẻ.
Cả kì nghỉ đông, Lam Nhiễm như thường lệ vẫn đi thăm họ hàng, ăn những bữa cơm chán ngấy với những món lặp đi lặp lại. Tất nhiên, cô vẫn không quên chúc mừng năm mới với Tiểu Vũ, sau đó Lam Nhiễm đột nhiên cảm thấy, hóa ra bản thân cũng không buồn bã như tưởng tượng.
Chớp mắt một cái, kì nghỉ đông dài đã kết thúc.
Một học kì mới lại bắt đầu, Lam Nhiễm cũng dần quên đi chuyện ngày đầu năm mới ấy, cô bắt đầu hướng đến cuộc sống mới, trên một con đường trải đầy hoa hồng.
Trong lớp Lam Nhiễm có một cô gái tóc dài ngang vai, thích cột tóc đuôi ngựa, hay mặc một chiếc áo cộc cùng chiếc quần jean, cô gái ấy rất thích cãi nhau với giáo viên, trên lớp thường ríu rít không ngừng, đến tiết Tiếng Anh lại quang minh chính đại ngủ nướng, cả lớp thường gọi là "Tiểu Đặng Mạ", nghịch ngợm giống như một cậu chàng ngoan cố không sợ trời không sợ đất.
Lam Nhiễm bắt đầu chú ý đến cô gái ấy bởi việc sắp xếp lại chỗ ngồi trong học kì mới, cô ấy được chuyển đến ngồi cạnh cô nàng nhiệt tình A Lệ, còn Lam Nhiễm lại ngồi bàn trên họ. Ngồi cạnh Lam Nhiễm vẫn là gương mặt quen thuộc Tiểu Hà, bên cạnh Tiểu Hà là cậu chàng tên Trần Cương, sau này, bọn họ đều gọi câu ta là Cương Thạch. Ngồi phía sau Thạch Cương cũng là người ngòi cạnh A Lệ, một cậu chàng có chút tròn tròn ngốc ngốc, cậu ta tên Liêu Tiểu Lạc, Lam Nhiễm quen gọi cậu ta là Tiểu Liêu. Công cuộc chia lại chỗ ngồi này được Lam Nhiễm hình dung như một cuộc tụ họp gia tộc lần thứ nhất.
Bài tập vào học kì mới chưa nhiều lắm, tiết tự học buổi tối trên lớp không có giáo viên bỗng trở thành đại hội giao lưu tay bắt mặt mừng.
"Này A Lệ, kì nghỉ của cậu thế nào?" Lam Nhiễm quay người xuống hỏi A Lệ.
"Bình thường, bố mẹ mình đi làm xa cũng về rồi, coi như không tệ lắm."
"Cậu thấy không tệ à, còn mình nhàm chán muốn chết, ở nhà chẳng có ai, đón Tết cô đơn muốn chết." Tiểu Hà ngồi cạnh Lam Nhiễm cũng quay xuống hóng chuyện.
Ba người bọn họ nói về kì nghỉ đông nhàm chán vừa trôi đi, thật ra cuộc trò chuyện ấy chỉ có thế. Trần Cương ngồi cạnh Tiểu Hà rảnh rỗi vẽ vài ba đường nguệch ngoạc trên vở, Tiểu Liêu cầm điện thoại đọc truyện rất chăm chú, còn cô gái ngồi cạnh A Lệ rất yên lặng đánh một giấc thật ngon.
Cả một kì nghỉ không gặp, cả lớp vẫn ồn ào những câu chuyện sau cuộc chia li.
Lam Nhiễm nhìn ba người bình thản quanh mình, bắt đầu thở dài một tiếng.