Chiếc xe chở theo Kha Tiểu Vũ ngày càng xa dần, chiếc xe ấy còn chưa đi khỏi Trùng Khánh nhưng đã mang theo bao nỗi nhớ mong đằng đẵn của Lam Nhiễm.
Đầu Xuân năm 2012, Lam Nhiễm bắt đầu cuộc hành trình mới từ Trùng Khánh tới Phúc Kiến, họ gặp nhau tại một nơi gần chỗ Kha Tiểu Vũ học tại Trùng Khánh, nói câu tạm biệt, rồi bắt đầu một tương lai tạm xa nhau.
Mùa Xuân ở Phúc Kiến có những cơn gió rất lớn, đó là ấn tượng đầu tiên của Lam Nhiễm về thành phố này. Hôm ấy, bố Lam Nhiễm mặc một chiếc áo ngắn màu xanh xám, đi đôi giàu da bóng loáng, đặc biệt hơn là mái tóc chải chuốt thẳng thớm tới đó cô. Lam Nhiễm nhìn bộ dạng khoa trương của bố khi ấy đã cười hô hô suốt quãng đường về.
Nơi ở của Lam Nhiễm tại Phúc Kiến là một mảnh đất rộng lớn, trên mảnh đất rộng lớn ấy là đủ các nhà máy sản xuất giày lớn nhỏ, người ta hay gọi đây là "Thủ đô giày dép" của Trung Quốc. Bố mẹ Lam Nhiễm là một công nhân bình thường trong nhà máy, nhưng Lam Nhiễm không làm việc ở đó, cô tìm việc ở một siêu thị bên ngoài để kiếm sống.
Cuộc sống với công việc trong siêu thị có thể định nghĩa tương đối an nhàn, khi mới bước chân vào xã hội, lựa chọn một công việc an nhàn như thế, nhưng Lam Nhiễm lại dành rất nhiều thời gian rảnh rỗi ấy để suy nghĩ về những điều kì lạ. Lam Nhiễm là người rất hoàn niệm quá khứ nhưng lại xem nhe hiện tại, đồng thời luôn tưởng tượng về viễn cảnh tương lai tươi đẹp. Lam Nhiễm thích cúi đầu không nói năng đứng ở quầy thu ngân, hoặc đôi khi cô vẽ vẽ gì đó lên mặt bàn, mãi đến ba tháng sau đó, lòng dạ lại ngứa ngáy trong một buổi trưa.
Trong siêu thị đương nhiên còn những người khác, họ và Lam Nhiễm tuổi tác tương đương, cũng là dân tứ xứ như cô, người đến từ Quảng Tây, Quý Châu hay Tứ Xuyên. Tính cách Lam Nhiễm cũng tương đối cởi mở, nên đa phần thời gian cô sẽ không cảm thấy cô đơn. Cô có thể cùng bọn họ cười hi ha vào bữa sáng lúc sáu giờ rưỡi trong siêu thị, cũng có thể cùng bọn họ kể về quá khứ, thậm chí là cả ước mơ, cũng có thể cùng bọn họ ngồi bên đường uống rượu ăn đêm sau khi tan làm lúc mười giờ, cũng có thể cùng bọn họ đi KTV ca hát đến điên cuồng, cũng có thể cùng bọn học chém gió tơi bời trên mạng. Lam Nhiễm và bọn họ cùng dìu dắt nhau đi qua từng ngày, từng ngày một, nó khiến kí ức của Lam Nhiễm như được lấp đầy bởi tiếng cười.
Khi ở một mình, cô thường đến quán net gần đó, lên mạng nói chuyện phiếm với bạn học cũ. Kha Tiểu Vũ không thích dùng mạng xã hội, tài khoản QQ của cậu ấy lúc nào cũng trong trạng thái offline, cho dù mỗi lần lên mạng, việc Lam Nhiễm làm là nhìn xem cậu ấy có online hay không, nhưng dù Kha Tiểu Vũ không online, Lam Nhiễm cũng sẽ gửi cho cậu ấy vài tin nhắn, sau đó cô sẽ tìm phim xem hoặc nghe nhạc. Lam Nhiễm cũng chưa từng để ý xem những tin nhắn ấy Kha Tiểu Vũ có đọc hay không, nó giống như một thói quen khi cô lên mạng, và Kha Tiểu Vũ cũng chưa từng trả lời cô.
"Đầu Heo, hôm nay siêu thị bật bài "Một người tựa hạ, một người tựa thu", ừ, mình nhớ cậu."
...
"Hôm nay ở đây có mưa, mưa to ơi là to, làm ướt hết quần mình rồi này."
...
"Trưa nay ăn mì trộn Sa Huyện, giờ mình mới biết có loại mì trộn cùng dầu lạc, ăn cũng ngon nhưng có chút ngấy."
...
"Hôm nay về nhà, bố mẹ làm rất nhiều đồ ăn ngon, bụng no căng luôn, cậu không ở đây nên một mình mình ăn hết rồi, ha ha."
...
"Buổi tối ở đây gió thổi to lắm làm tóc tai bay loạn xạ, một mình dưới ánh đèn đường cô đơn quá, tin nhắn gửi lúc ba giờ sáng nhận được chưa."
...
"Đầu Heo, mình bị sốt, khó chịu quá."
"Cậu mới là heo, không biết tự chăm sóc mình, uống thuốc chưa, không đỡ thì đi truyền nước đi, đừng ngoan cố mà một mình chịu đựng."
"Mua thuốc rồi, nhưng chưa uống, muốn cậu đút cơ."
"Không thèm quan tâm cậu nữa."
Đa phần những tin nhắn am Nhiễm gửi đi đều không nhận được lời đáp, nhưng Lam Nhiễm biết Kha Tiểu Vũ đã đọc được, chỉ là cậu ấy không trả lời mà thôi.
Trong một ngày bình thường vô vị như bao ngày khác, Lam Nhiễm lên mạng tìm phim, bỗng cô thấy một bộ phim có tựa "YES OR NO".
Có rất nhiều chuyện đôi khi xảy ra vì trí tò mò của con người. Lam Nhiễm nhấp chuột phải vào phim, sau đó nhấp chuột trái để xem phim. Nhân sinh của cô bắt đầu rẽ sang một phương hướng mà cô không cách nào ngờ được.
Một đoạn nhạc mang âm hưởng Thái Lan nổi lên bắt đầu bộ phim, Lam Nhiễm cảm thấy những âm thanh đó khá hay, rồi cô chầm chậm theo dõi những tình tiết trong phim.
Bộ phim dài 90 phút khép lại, Lam Nhiễm vẫn ngồi đó ngây ngốc thật lâu. Sau đó cô chậm chạp đóng trang mạng lại, bên ngoài trời đã tối đen như mực.
Nằm trên giường, Lam Nhiễm mở to đôi mắt nhìn trần nhà, một mảng trắng rộng lớn như xoáy sâu vào ánh mắt cô, Lam Nhiễm bắt đầu cảm thấy quay cuồng thật giả lẫn lộn.
"Lam Nhiễm và Kha Tiểu Vũ, cậu và tôi, Đầu Heo và Chết Dẫm, giữa chúng ta có phải đang có quá nhiều thứ chầm chậm thay đổi rồi? Hay là giữa chúng ta ngay từ đầu đã không giống chúng ta tưởng tượng? Tình cảm của Lam Nhiễm đối với Kha Tiểu Vũ rốt cuộc là loại tình cảm gì? Lam Nhiễm và Kha Tiểu Vũ phải chăng chỉ đơn thuần là tình bạn? Hay mãi mãi chỉ là bạn bè?"
Những câu hỏi ấy không ngừng hiện lên, chúng khiến đại não Lam Nhiễm quay cuồng rồi hợp lại để lên men. Khi đi làm, Lam Nhiễm luôn đứng ngây ngốc tại quầy thu ngân bất cứ khi nào cô rảnh rỗi, cô nhìn dòng người tấp nập ngoài kia, không diễn rả nổi cảm giác ngứa ngáy trong lòng.
Một tuần sau khi xem bộ phim ấy, Lam Nhiễm không liên lạc với Kha Tiểu Vũ, cô rất sợ một khi bản thân liên lạc với cậu ấy, sẽ có rất nhiều thứ thay đổi mà cô không khống chế được. Cô dàng cả một tuần lễ ấy để hiểu rõ cảm xúc của bản thân mình với Kha Tiểu Vũ, với Đầu Heo của cô, tình cảm ấy rõ ràng không chỉ là tình bạn.
Một tuần ấy Lam Nhiễm hiểu rằng, cô yêu Kha Tiểu Vũ. Loại yêu thích ấy chính là hi vọng cô có mặt bên cạnh cậu ấy trong từng khoảnh khắc buồn vui, có thể ở bên cậu ấy suốt một đời, cùng nhau ngắm nhìn thế giới tươi đẹp ngoài kia, cùng nhau đi ăn mọi món ngon trên đời, khi về già có thể yên lặng ngồi cạnh nhau bên bờ sông ngắm mặt trời lặm, có khi cãi nhau: một câu Chết Dẫm, một câu Đầu Heo, cứ thế không màng thế sự qua hết một đời. Lam Nhiễm phát hiện, không biết từ khi nào, cô đã sớm không thể tiếp nhận việc người mà cô gọi là Đầu Heo ấy sẽ cùng người ta yêu đường, kết hôn sinh con, nếu như thế Lam Nhiễm khó tưởng tượng được cô sẽ phải sống tiếp như thế nào.
"Tình cảm của tôi đối với cậu ấy còn có thể đơn thuần là tình bạn nữa sao?" Lam Nhiễm tự hỏi bản thân mình. Nhưng vấn đề vừa mới xuất hiện, việc cô có thể nghĩ đến là cô muốn ôm thật chặt lấy Kha Tiểu Vũ, dùng toàn bộ sức lực của bản thân, cho dù xương cốt có đứt gãy.
Lam Nhiễm chậm chạp duỗi ra đôi mày đang co chặt lại, trên môi nở ra một nụ cười khẽ.
"Mẹ nói, khi chúng ta yêu một người, giống như trong lòng có hàng trăm con bướm nhảy múa, chúng bay qua bay lại, bay thẳng đến trái tim."
"Giống như cảm giác trong lòng nở hoa."
"Đúng vậy."