Kì nghỉ hè lại đến, nhưng có lẽ kì nghỉ này không còn được gọi là "nghỉ hè" nữa.
Rất nhiều người sau khi trải qua kì nghỉ này sẽ bước vào một cuộc hành trình mới, lật sang một trang mới của cuộc đời.
Khi ấy, lòng nhiệt huyết thanh xuân lại căng tràn, phải chăng chúng ta nên nắm chặt lấy? Khi ấy, những người chúng ta đang quan tâm ở hiện tại còn có thể thân thiết với nhau nữa hay không? Lam Nhiễm đặt câu hỏi với mọi thứ xung quanh mình, cô biết tương lai tới đây, có rất nhiều thứ bản thân không thể nắm bắt được.
Giữa tháng 6 năm 2011, Lam Nhiễm ngây ngốc ở nhà đến nhàm chán.
Một ngày nào đó, Tiểu Vũ đột nhiên nói với Lam Nhiễm, cậu ấy muốn về thăm nhà, cứ như thế, Lam Nhiễm và Tiểu Vũ bắt đầu một chuyến du lịch giản đơn, như một món quà sau khi tốt nghiệp trung học.
Hai người khởi hành khi nào, Lam Nhiễm hiện tại cũng không nhớ rõ, cô chỉ nhớ, cô đứng tại bến xe nơi mà hai người đã cùng nắm tay nhau trở lại trường không biết bao nhiêu lần, mặt trời treo trên đỉnh đầu, tỏa ra những ánh nắng chói mắt, rọi lên cơ thể hai người, những cơn gió vô tình lướt qua, những chiếc bóng cũng khẽ đung đưa, Lam Nhiễm cảm thấy trong giây phút ấy, ánh mặt trời có thể cắt đôi được tảng đá to lớn bên cạnh.
Lại một lần nữa hai người ngồi cạnh nhau, cùng nhìn về một hướng, cùng ngắm những thứ ngang qua trên đường.
Khi đến trung tâm huyện, đồng hồ đã chỉ tới con số 11. Lam Nhiễm cùng đi mua gia vị nấu ăn, Tiểu Vũ nói nhà cũ của cậu ấy đã lâu không có người, giờ chỉ còn lại một căn nhà vách đất trống vắng. Sau đó Lam Nhiễm còn mua một quả dưa hấu cỡ đại, dù bị Tiểu Vũ ngăn cản nhưng cô vẫn khăng khăng mua nó. Sau khi mua đồ xong, Lam Nhiễm và Tiểu Vũ đứng chờ ở ven đường bắt xe, có lẽ hôm đó là một ngày xui xẻo, đợi tới nửa tiếng đồ hồ vẫn không thấy bóng dáng chiếc xe nào ngang qua.
"Này Đầu Heo, còn phải đợi bao lâu nữa?" Lam Nhiễm bắt đầu mất kiên nhẫn.
"Không đợi nữa, chúng ta đi bộ về, à đúng rồi, dưa hấu cậu mua thì cậu tự xách đi nhé." Lam Nhiễm nghe được câu ấy của Tiểu Vũ giống như một sự trừng phạt tàn khốc.
Lam Nhiễm đứng nguyên tại chỗ, vẫn mang theo chút hi vọng, nhưng Tiểu Vũ đã đi xa mãi xa.
"Con mẹ nó, không có chút tình nghĩa nào, trời ba mấy độ mà bắt mình đi bộ, lại còn xách nhiều đồ thế này nữa." Lam Nhiễm vừa trách cứ vừa tăng tốc đuổi kịp Tiểu Vũ.
Cả đoạn đường Lam Nhiễm đi bên cạnh Tiểu Vũ, hai người cùng sóng vai đi qua hàng cây bạch dương cao lớn ven đường cùng mùi hương đất thoang thoảng vùng thôn quê, và cả những đoạn đường núi khấp khuỷu chòng chành. Ngày hôm đó, hai người họ cùng nhau đi qua những con đường khác nhau, nhưng có lẽ con đường cuộc đời của chính họ mới bắt đầu từ đó.
"Này Đầu Heo, nghỉ tí đi, đi không nổi nữa rồi...bà nó chứ...nóng quá đi mất." Lam Nhiễm đi sau Tiểu Vũ không ngừng than thở.
Tiểu Vũ quay đầu nhìn Lam Nhiễm, sau đó ngồi xuống một tảng đá lớn dưới bóng cây.
Lam Nhiễm chậm chạp đi đến ngồi đối mặt với Tiểu Vũ, cùng ngắm nhìn những ngọn núi hùng vĩ phía xa, chút gió không biết từ nơi nào thổi tới, làm tung bay những lọn tóc của hai người, hơn nữa còn quá đáng hơn, chúng còn làm tốc váy của Lam Nhiễm.
"Ha ha, thì ra là họa tiết xanh trắng, ha ha." Cả một khoảng không gian yên lặng giữa núi rừng bỗng tràn đầy tiếng cười của Tiểu Vũ.
"Này Đầu Heo, không cho phép cậu cười, cậu mà còn cười nữa..." Lam Nhiễm đỏ mặt.
"Ha ha...ha ha...mình còn cười nữa thì sao hả? Ai bắt cậu mặc váy chứ...ha ha...đáng đời quân gian ác." Tiểu Vũ không có ý định dừng tràng cười của mình lại.
...
"Cậu buông ra, Chết Dẫm, mau buông ra."
Lam Nhiễm không biết giây phút ấy cô nghĩ gì, chỉ giây sau, Tiểu Vũ đã bị cô đè dưới thân.
Hai tay Lam Nhiễm ghì chặt lấy bàn tay của Tiểu Vũ xuống đất, cả người áp sát lên cơ thể của Tiểu Vũ, cô như thể đang nổi giận, từng hơi thở nóng hổi phả lên mặt Tiểu Vũ, sau đó cả khuôn mặt ấy cũng dần đỏ au.
"Ai kêu cậu cười nhạo mình, cười đi, cậu cười nữa thử xem nào."
"Ha ha, vốn dĩ rất buồn cười mà không phải sao?"
"Cậu mà còn cười nữa...còn cười nữa là mình hôn cậu đấy." Lam Nhiễm vừa nói vừa chu môi lại gần Tiểu Vũ.
Những cơn gió từ khe núi lại lần nữa thổi tới, lướt qua Tiểu Vũ, lướt qua Lam Nhiễm, rồi đi về một nơi nào đó.
Trong giây phút ấy, bờ môi của ai người khẽ chạm nhau.
...
Hai người mở to đôi mắt im lặng nhìn chằm chằm đối phương, ánh mắt tràn đầy hình ảnh khuôn mặt đỏ au của người kia.
Khoảng mười giây sau, Lam Nhiễm mới có phản ứng, cô nhanh chóng đứng lên, vội vàng chỉnh đốn váy áo, ngồi quay lưng vào Tiểu Vũ.
Hai người im lặng ngồi quay lưng vào nhau trên tảng đá ấy. Sau đó Lam Nhiễm tỉnh táo nhớ lại việc ấy, trái tim bỗng đập nhanh hơn, rồi tự nhiên đỏ mặt, cô đang nghĩ, không biết Tiểu Vũ phía bên kia đang nghĩ gì. Chỉ là khoảnh khắc ấy, Lam Nhiễm cũng có thể cảm nhận rất rõ ràng rằng, trái tim của Tiểu Vũ cũng đang đập điên cuồng như cô.
"Này Đầu Heo, muốn ăn dưa hấu không? Khát quá." Ngồi một lúc, Lam Nhiễm đột nhiên ôm quả dưa hấu tới trước mặt Tiểu Vũ rồi nói.
"Ừ...ăn đi." Lam Nhiễm nghe rất rõ, câu trả lời ấy của Tiểu Vũ rất không tự nhiên.
Lam Nhiễm ngồi một bên, lấy ra chiếc dao nhỏ bắt đầu bổ dưa, tay cô lúc này có chút run run, chỉ là Lam Nhiễm biết, lúc này cô lên giả vờ như chưa xảy ra chuyện gì hết, có như thế, Tiểu Vũ mới không thấy bối rối.
Quả dưa hấu bị Lam Nhiễm cắt thành miếng xiên vẹo.
"Này Đầu Heo, cho cậu này." Lam Nhiễm lấy một miếng dưa to đưa cho Tiểu Vũ, sau đó bốc bừa một miếng gặm nham nhở.
Không gian núi rừng yên tĩnh, thỉnh thoảng có vài chú chim bay lên từ cành cao, chỉ đọng lại tiếng "phần phật" vỗ cánh giữa khung cảnh ấy.
Phụt
...
Phụt
...
Phụt...phụt
...
"Chết Dẫm, cậu bệnh à, sao lại nhổ hại dưa vào mình."
"Ha ha...mình thích đấy, đây không phải công dụng lớn nhất của hạt dưa sao." Lam Nhiễm cười ngặt ngẽo nói.
"Này Đầu Heo cậu dám nhổ vào mình à, cậu đợi đấy, cậu chết chắc rồi." Nói Xong Lam Nhiêm gặm một miếng dưa hấu thật lớn, khuôn mặt vốn đã tròn trịa nay lại như chú chuột chũi.
Phụt
Phụt...phụt
...
Cứ như thế, giữa núi rừng yên ả tràn ấy tiếng "phụt" của hai người, còn cả những tiếng cười rất phô trương.
Đến sau này, Lam Nhiễm vẫn rất hay nhớ tới ngày hôm đó.