• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Mạt và Hàn Ngạo lợi dụng quỷ đầu to thuận lợi vào địa lao, hơn nữa còn giải cấm chế cho Đào Tử. Nhưng vấn đề bây giờ là phải làm sao để an toàn rời khỏi phủ Quỷ Vưomg.

Nhìn quỷ đầu to trên mặt đất, Tô Mạt suy nghĩ một chút rồi hỏi Đào Tử bên cạnh.

"Đào Tử, không phải cậu biết thuật dịch dung (*) sao? Có thể giả dạng thành quỷ đầu to không? Sau đó chúng ta trà trộn ra ngoài."

(*) Thuật dịch dung là kỹ xảo hóa trang.

"Chuyện này làm thì cũng được đó, nhưng chuồn êm xuôi được không?" Đào Tử cũng hơi hoang mang.

"Không có gì là không thể; cậu cứ làm theo lời mình, biến thành quỷ đầu to, sau đó cải trang con quỷ đầu to này thành cậu. Dù sao chúng ta cũng đã rút quỷ cốt của hắn, hắn không còn năng lực chống cự, lại hạ một cấm chế cho hắn là được. Đến lúc đó sống hay chết thì phải xem vận may của hắn thôi."

Nghe lời Tô Mạt nói, Đào Tử do dự một chút, sau đó gật đầu.

"Được rồi, vậy thì làm theo cách của cậu đi." Dứt lời, Đào Tử lấy một chiếc túi gấm nhỏ màu vàng trong ngực.

Trong khoảng thòi gian bị giam giữ, có lẽ do cô luôn già bộ hôn mê nên đám ma quỷ này không hề phòng bị cô. Những thứ cô đã chuẩn bị sẵn vẫn còn ở trong người. Không ngờ cuối cùng lại phát huy tác dụng.

Trong túi gấm màu vàng không có vật gì đặc biệt, chỉ có một chiếc hộp nhỏ làm bằng gỗ, to cỡ lòng bàn tay. Mở chiếc hộp ra, một mùi hương thoang thoáng bay ra. Trong hộp là chất kem màu trắng không biết làm từ thứ gì.

Đào Tử quệt ngón tay lấy một ít kem rồi bôi lên mặt mình, một phần khác lại bôi lên mặt quý đầu to. Chuẩn bị tất cả xong xuôi, Đào Tử nhắm mắt lại, miệng thì thầm.

Một màn như sương mù hiện ra trước mắt, lớp khí màu trắng bao phủ xung quanh quỷ đầu to và Đào Tử, lớp khí dày đặc dần rồi lại từ từ mờ đi, quỷ đầu to vừa ở dưới đất đã biến thành Đào Tử. Đào Tử đang ở bên cạnh Tô Mạt lại biến thành quỷ đầu to.

Vẻ mặt Tô Mạt bình thản như thưòng gặp chuyện này. Vậy mà Hàn Ngạo lại ngạc nhiên nhìn mọi chuyện xảy ra trước mắt, cũng không hề lên tiếng hỏi han. Dù sao mỗi người đều có bí mật của riêng mình. Xem ra chiêu thức này của Đào Tử quả thật là tuyệt diệu.

"Trời ạ, đầu của con quỷ này nặng quá đi mất. Mỗi ngày nó phải kéo lê theo không biết mệt sao?"

Đào Tử đã biến thành quỷ đầu to, đang dùng tay đỡ cái đầu to đùng và luôn miệng oán trách.

"Ha ha, cậu chịu đựng một chút đi nào. Đến khi chúng ta chạy trốn thuận lợi thì cậu biến lại là được rồi." Tô Mạt vừa che miệng không để tiếng cười vang lên quá lớn, vừa chỉ vào Đào Tử trước mặt cười khúc khích. "Phì, nãy giờ không nhìn kỹ dáng vẻ của con quỷ đầu to này, bây giờ ngắm nghía ở khoảng cách gần như vậy thật sự là vừa nhìn đã cả đời khó quên. Phì, cậu nhìn dáng vẻ nó xem."

Quỷ đầu to dưới đất rơi lệ đầy mặt. Hu hu hu, đâu phải mình thích dáng vẻ này đâu chứ, kì quái đến mức chọc cười như vậy sao? Đào Tử và Hàn Ngạo cùng sa sầm mặt mày nhìn Tô Mạt.

"Đến lúc nào rồi còn rảnh rỗi ngắm nghía nữa. Đi nhanh nào."

Đặt quỷ đầu to đã biến thành Đào Tử trở về vị trí Đào Tử ban nãy, ba người vội vàng đứng dậy rời khỏi địa lao.

Đám thủ vệ ngay cửa thấy ba người đi ra, dĩ nhiên không có phản ứng gì. Chỉ nhìn lướt qua một cái rồi cho họ rời khỏi địa lao.

Sau khi ba người ròi khỏi địa lao thì vội vàng đi đến cửa sau. Thấy trời càng lúc càng tối, phải nhanh chóng rời khỏi phủ Quỷ Vương thành Nam mới có thể thật sự an toàn.

Đang suy nghĩ thì bị tên quỷ câu hồn đón tiếp Vị Ương vào sảnh yến tiệc lúc trước cản lại.

"Tôi còn đang suy nghĩ tùy tùng bên cạnh Vị Ương đâu mất rồi, hóa ra các người lại ở đây. Ơ, các người muốn đi đâu với tên quỷ đầu to này vậy?"

Tô Mạt và Hàn Ngạo thầm kêu khổ, sao tự dưng lại xuất hiện tên cản đường này vậy chứ? Nhưng trên mặt không dám biểu lộ vẻ khác thường.

Hàn Ngạo tiến lên một bước, thi lễ với quỷ câu hồn rồi cười nói, "Hóa ra là ngài quỷ câu hồn. Trước nay chúng tôi chưa được thấy vẻ tráng lệ của phủ Quỷ Vương thành Nam, vì vậy lần này theo chủ nhân nhà tôi ra ngoài trái nghiệm sự đời. Đúng lúc đi dạo lại gặp được vị quỷ đầu to đây, anh ta nghe nói chúng tôi là tùy tùng của trang viên tbành Tây thì dẫn chúng tôi đi ngắm cảnh sắc trong phủ thành Nam.

"Ồ, không còn sớm nữa, sau này vẫn còn cơ hội, chi bằng các người theo tôi về sảnh tiệc đi. Đại điển sắp bắt đầu rồi. Quỷ đầu to cũng đi chung với chúng tôi đi, đại điển Bách Quỷ Dạ Hành này là buổi lễ long trọng trăm năm hiếm có trong Quỷ giới chúng ta. Huống chi nghe nói cậu còn bắt được một con người làm tế phẩm, cũng coi như có công lao không nhỏ, đi thôi."

Quỷ câu hồn nói xong cũng không nhìn đến phản ứng của ba người phía sau, dẫn đầu đi trước mở đường.

Xung quanh đây đã tụ tập không ít yêu ma quỳ quái, nếu ra tay, tất nhiên ba người sẽ thua thiệt, cũng chỉ có thể theo quỷ câu hồn về sảnh tiệc trước đã, sau đó mới quyết định. Nghĩ đến đây, ba người đành ủ rũ đi theo quỷ câu hồn trở lại sảnh tiệc.

Tại yến tiệc, tâm trạng Vị Ương khá thấp thỏm. Cô đang lo lắng cho an nguy của Tô Mạt và Hàn Ngạo, không biết họ có thuận lợi vào được địa lao cứu bạn hay không.

Vẫn còn đang suy nghĩ thì thấy ba người đi theo sau quỷ câu hồn áo tím, cẩn thận nhìn kỹ thì đúng là Tô Mạt và Hàn Ngạo mà mình đang lo lắng và còn có một con quỷ đầu to theo cùng.

Quỷ câu hồn áo tím thấy Vị Ương đang nhìn về phía này nên đi đến.

"Vừa nãy tôi đi dạo phía sân sau lại đúng lúc nhìn thấy tùy tùng của cô nên dẫn về đây. Được rồi, các người nghỉ ngơi ở đây đi, tôi đi xem thử xem có gặp mấy vị bạn cũ không." Quỷ câu hồn nói xong thì khoát tay áo với Vị Ương, sau đó rời đi.

Đám người Tô Mạt ngơ ngác nhìn nhau. Quỷ câu hồn này đưa họ về rồi còn hắn thì lại bỏ đi, thật sự chẳng biết nói sao.

Vị Ương nhìn ba người trước mặt, cũng không biết phải làm thế nào. Cô hé miệng, cũng muốn hỏi họ cứu người thế nào rồi, nhưng ngại quỳ đầu to trước mặt nên cuối cùng không nói gì, chỉ ra hiệu cho họ ngồi xuống.

“Vị Ương, đây là Đào Tử - chị em tốt của tôi. Chủng tôi đã thành công rồi, đáng tiếc rằng đúng lúc định rời đi thì bị quỷ câu hồn cản lại." Vừa ngồi xuống Tô Mạt đã chỉ quỳ đầu to bên cạnh giới thiệu với Vị Ương.

“Chị em tốt của cô? Nhưng mà... Này, nếu cô không nói tôi còn không chú ý, chị em cùa cô thật là mánh khóe, ưng hom nay tất cả nhân vật đến đây đều không đơn giản, rất dễ bại lộ. Các người phải nhanh nghĩ ra cách rời

đây đi. Nếu không thì phải ẩn thân cho tốt, một khi bị ai đó nhìn ra sơ hở thì ba người không ai rời đi được đâu.

Tô Mạt nhìn tình hình xung quanh, nhíu mày.

"Chúng tôi cũng muốn đi, nhưng mà... Quanh đây quỷ quái càng lúc càng nhiều, e rằng rất khó."

"Như vậy cũng là một vấn đề, thế này đi, tôi đã giúp đến đây rồi, cũng không ngại giúp thêm chút nữa. Nhưng đành phải để bạn thân của cô chịu chút uất ức." Vị Ương vừa nói, vừa lấy ra một chiếc bình ngọc tinh xảo từ túi thêu đeo bên người.

''Bình ngọc này được làm bởi một người trong bức tranh treo trong nhà tôi. Tuy trong tranh đã thu rất nhiều tội nhân đáng bị trừng phạt, nhưng bình ngọc này sạch sẽ. Bạn của cô có thể tạm thời trốn trong đây. Đợi đến khi đại điển kết thúc, đích thân tôi sẽ đưa các người rời đi."

Nghe Vị Ương nói, Tô Mạt và Đào Tử đưa mắt nhìn nhau. Đào Từ lấy tay nâng cái đầu to nhẹ nhàng gật gật, đồng ý vói đề nghị của Vị Ương.

Thấy Đào Từ gật đầu, Vị Ương cẩn thận nhìn tình xung quanh. Cũng may lúc đó cô lựa chọn vị trí tương đối vắng vẻ, vì vậy không mấy ai chú ý đến bên này.

Xác nhận tình hình ổn thỏa, Vị Ương tiện tay tạo một kết giới. Sau đó đặt bình ngọc lên tay, không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào Đào Tử. Đào Tử cảm thấy mắt mình hoa đi, đến khi mở mắt ra đã là một màn tối đen. Có lẽ cô đã vào trong bình rồi.

Hàn Ngạo và Tô Mạt ngồi ở yến tiệc chỉ nhìn thấy Vị Ương cầm bình ngọc trong tay nhìn Đào Tử chằm chằm. Chỉ trong nháy mắt, bóng dáng Đào Tử lại bắt đáầu nhạt đi sau đó biến mất không còn tăm hơi.

Hai người rất kinh ngạc với công năng của chiếc bình ngọc này. Cũng thầm xuýt xoa người đã tạo ra thứ tuyệt diệu như thế là người thần kì thế nào.

Cất giấu Đào Tử xong thì trời cũng đã tối hẳn. Đại điển Bách Quỷ Dạ Hành trăm năm khó gặp trong Quỷ giới cuối cùng đến lúc khai màn.

Theo tiếng nổ ầm vang, đại điển Bách Quý Dạ Hành tại Quỷ giới chính thức mở màn.

Tô Mạt và Hàn Ngạo đi theo Vị Ương đến tế đàn phủ Quỷ Vương thành Nam. Trong khu tế đàn trống trải rộng lớn, đủ loại quỷ lần lượt xuất hiện tại các ngả đường. Nhìn lướt qua lại khiến người ta dễ dàng liên tường đến buối lễ khai mạc hoạt động nào đó.

Bao quanh khu tế đàn có một dãy trống, kì lạ là trước dãy trống không hề có bất kì con quỷ nào, nhưng lại có thể nghe thấy tiếng trống thùng thùng thùng vang dội.

Số lượng quỷ từ từ tăng lên, như đã luyện tập nhiều lần từ trước, tất cả bọn chúng đều đi tuyến đường của mình theo trật tự nghiêm chỉnh.

“Hoành tráng thật, nhưng mà tế đàn rộng lớn như vậy phải cần bao nhiêu người vô tội mới có thể làm đưọc nhiều trống da người như thế? Đáng tiếc là sức em quá yếu ớt, nếu không em thật sự muốn đánh đám quỷ này hồn phi phách tán." Tô Mạt thấp giọng rỉ tai nói với Hàn Ngạo bên cạnh.

Nhìn vẻ mặt Tô Mạt, làm sao Hàn Ngạo không cảm thấy tức giận chứ? Vừa vào tế đàn, anh đã phát hiện dãy trống da người bao quanh nơi đây. Nếu như không phải chủ nhân những lớp da này trước khi chết bị hành hạ thê thảm, có oán khí ngút trời, làm sao trống có thể tự vang khi không có người gõ. Tiếng trống này chính là oán khí phát ra từ những người bị hại.

Vị Ương quay đầu nhìn vẻ mặt của hai người, vỗ nhẹ bả vai họ.

"Chú ý điều chỉnh tâm trạng, nhiều quỳ như vậy không sợ bại lộ thân phận à? Đừng để oán khí bao quanh chỗ này làm mê muội."

Lời nhắc nhở của Vị Ương khiến Tô Mạt và Hàn Ngạo giật thót. Hai người nghĩ lại vẫn còn rùng mình, nhìn lẫn nhau. Không ngờ khí trường trong tế đàn Bách Quỷ Dạ Hành này lại mạnh mẽ đến vậy. Chỉ vừa mới bắt đầu mà hai người đã bị trúng đòn, nếu không có Vị Ương nhắc nhở, sợ rằng lúc này thân phận hai người đã sớm bại lộ rồi.

Thật là nguy hiểm!

Thấy hai người họ đã tự chủ được tinh thần, Vị Ương thở phào nhẹ nhõm. Cô chỉ vào đám quỷ xuất hiện theo thứ tự bên trong tế đàn, thản nhiên nói.

"Ma quỷ ở đây đa dạng lắm, có lẽ có nhiều loại quỷ mà hai người chưa từng gặp phải không? Dù sao hai người cũng ở lại, chi bằng theo tôi đi xem Bách Quỷ Dạ Hành hiếm có này đi. Ở Nhân giới tuyệt đối không gặp được đâu."

"Ừ, vậy cũng được, Bách Quỷ Dạ Hành của chúng tôi cao lắm chỉ là du hồn chết oan trôi dạt giữa nhân gian. Nhưng tại Quỷ giói của cô lại là yêu ma quỷ quái hoành hành thật sự, như bầy quỷ múa loạn vậy."

Nhìn cảnh tượng trong sân, Tô Mạt rất cảm thán còn Vị Ương che mặt cười.

"Vậy cô xem, cô biết được bao nhiêu loại trong số các loài quỷ ở đây? Tôi có thể phổ cập giáo dục miễn phí cho cô một buổi đấy."

Tô Mạt và Hàn Ngạo hướng ánh mắt vào tế đàn. Bởi vì lúc nãy được Vị Ương nhắc nhở nên cũng rất chuyên tâm, tránh để bị oán niệm của trống da người quấy nhiễu thêm nữa.

Lúc này tế đàn đã tụ tập đủ loại quỷ, ngoại trừ mười hai loại quỷ ra còn có rất nhiều loại quỷ mà họ chưa từng nhìn thấy.

Đưa tay chỉ vào một loài quỷ không biết tên trong tế đàn, Tô Mạt quay đầu hỏi Vị Ương.

"Đám kia là gì vậy? Đại đa số quỷ tôi biết đều từ trong sách cổ, nhưng có mấy loài này thật sự chẳng có ấn tượng gì."

Nhìn theo hướng ngón tay của Tô Mạt, trong tế đàn quá thật có mấy loài quỷ mang hình thù kì dị. Vị Ương quan sát kỹ lưỡng.

"Không ngờ Quỷ Vương thành Nam càng ngày càng có máu mặt, thậm chí tà thần Ngũ Thông Thần (*) cũng đến."

(*) Ngũ Thông Thần là dâm thần hoành hành tại thôn quê, có lai lịch phức tạp. Có người nói là quỷ ở Liễu Châu thời Đường, có người nói là kẻ chết trận được Chu Nguyên Chương tế điện, năm người làm một đội.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK