Sau đám cưới, cuộc sống hai vợ chồng trẻ cũng bắt đầu đi vào quỹ đạo, bởi vì Tử Ngâm có thai nên tạm xin nghỉ học ở trường, an tâm ở nhà đợi con yêu chào đời.
Mã Kiều Dật, chuyện hạnh phúc nhất mỗi ngày đã từ chờ Tử Ngâm tan học biến thành về nhà tản bộ cùng Tử Ngâm. Buổi tối hai người nằm trên giường tra từ điển, vừa đoán giới tính con, vừa chọn tên cho đứa con tương lai của mình.
Hai người mơ ước cuộc sống tương lai ngọt ngào, nhưng nguy hiểm trí mạng đã chậm rãi nhích đến gần họ.
Rất tối, rất tối, không nhìn thấy gì cả, ở phía trước như có một tia sáng, anh cố gắng chạy đến nhưng mãi không đến đích. Phía trước là gì? Mình đang ở đáu? Đương suy nghĩ, bỗng nhiên xung quanh bừng sáng. Một con ác quỷ mặt mày dữ tợn vọt ra từ bóng tối bên cạnh, anh nhìn thấy vẻ mặt cười ác độc kinh khủng của nó.
Kiều Dật thậm chí còn nghĩ, hình như ánh sáng vừa lóe lên ấy chỉ để mình thấy rõ mặt mũi con quỷ, anh cảm thấy rất sợ hãi. Thấy vậy, con quỷ kia dường như rất hài lòng với kết quả mình tạo ra.
Ác quỷ nhe rang lao về phía anh. Kiều Dật muốn chạy, song lại kinh ngạc phát hiện bản thân không cách nào nhúc nhích nổi. Nó đang xông về phía Kiều Dật, lúc đó anh tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Aaaa!
Kiều Dật bỗng mở mắt ra, anh ngồi dậy nhìn quanh bốn phía, không có gì cả.
Lại gặp ác mộng.
Anh lau mồ hôi trên đầu, cầm lấy điện thoại bên giường nhìn thời gian, ba giờ sang.
Đây là lần thứ mấy anh mơ thấy cảnh tượng này rồi? Hình như khoảng cách giữa mỗi cơn ác mộng càng lúc càng ngắn.
Lần đầu tiên anh mơ thấy ác mộng là thời điểm tân hôn, nhưng khi đó chỉ thấy mình ở trong đêm tối mà thôi, phải vùng vẫy cả đêm mới choàng tỉnh khỏi cơn mơ, vì thế nên anh đã đi làm trễ.
Lần thứ hai, hình như là một tháng sau. lần đầu tiên anh đi theo Tử Ngâm khám thai. Buổi tối hôm đó anh lại mơ thấy cảnh đêm đen, chỉ là khi đó anh vừa nằm mơ đã bị Tử Ngâm đánh thức. Thai phụ rất nhanh đói, mà khoảng thời gian đó Tử Ngâm ốm nghén cũng rất dữ dội, không ngửi được khói dầu, vì vậy mới đánh thức anh, cùng may là cô đánh thức nên anh không còn thấy giấc mơ kinh khủng kia nữa.
Những ngày sau đó, cứ cách một khoảng thời gỉan anh sẽ gặp giấc mơ khủng khiếp ấy một lần, mà sau mỗi lần nằm mơ đều thấy thêm vài cảnh tượng. Gần đầy cơn ác mộng này tới càng ngày càng thường xuyên, lần này trong mơ lại có một con ác quý mặt mày dữ tợn bổ nhào về phía anh, còn anh thì muốn chạy nhưng lại không thể nhúc nhích.
Nhớ lại cảm giác tuyệt vọng trong mơ kia, anh cảm thấy lòng vẫn còn sợ hãi. Có phải gần đây anh căng thẳng quá hay không?
Kiều Dật nhìn vợ mình đang ngủ say, Tử Ngâm đã mang thai tám tháng, còn một tháng nữa thì kết tinh tình yêu của hai người sẽ đến thế giới này. Ôi, không phải tà mình mắc chứng rối loạn lo âu tiền sản đấy chứ...
Cúi người hôn lên mặt Tử Ngâm, Kiều Dật nhắm hai mắt lại, sự định nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, anh không thấy rằng trong một chớp mắt ấy, con ác quỷ anh nhìn thấy trong mơ lại hiện ra bên giường, ác độc nhe răng cười với anh…
“Ông xã, gần đây có phải anh mệt mỏi quá không? Sao tinh thần kém vậy?” Sáng sớm khi Kiều Dật tỉnh lại, Tử Ngâm đã rời giường làm xong bữa sáng, cô nhìn chồng mới vừa thức dậy, ân cần hỏi han.
“Không có gì, anh không sao” Theo bản năng, Kiều Dật không kể giấc mơ của mình cho Tử Ngâm biết. Tử Ngâm nhát gan, lỡ cô ẩy sợ thì lại không tốt, dù sao cũng chỉ là một giấc mộng thôi.
“Vậy anh dậy ăn sáng đi, hôm nay là Chủ nhật, chúng ta đi mua đồ cho con nhé?” Tử Ngâm vuốt cái bụng đã tám tháng của mình, phấn khởi nói với Kiều Dật.
“Được, em đến phòng ăn chờ anh đi, anh rửa mặt xong sẽ tới ngay.”
Kiều Dật đứng dậy đi vào phòng tắm, nhìn mình trong gương có vẻ như tinh thần đúng là rất kém, dưới đôi mắt là quầng thâm đen.
Kiều Dật cầm lấy dao cạo trên bồn rửa mặt, vừa cạo râu vừa nhìn mình trong gương.
Đột nhiên anh thấy trong gương có một bóng dáng phía sau mình, nó nhe răng quan sát anh như thể đang suy nghĩ nên xuống tay từ đâu, mà bóng dáng kia chính là con ác quỷ trong giấc mơ tối qua.
Xoẹt...
Dao cạo râu trong tay rơi xuống đất, Kiều Dật bịt vết thương do hoảng sợ mà cứa phải lại, anh quay phắt ra sau nhưng không có gì cả.
“Ông xã, anh làm gì vậy, sao lại lâu thể?”
“Ông xã, mặt anh sao vậy? Sao lại chảy máu?”
“Anh không sao, lúc cạo râu nhìn thấy mình trong gương đẹp trai quá, phân tâm nên nhỡ tay. Em đừng lo.”
Kiều Dật kéo Tử Ngâm lại, cầm khăn lông trên kệ lau qua loa.
“Em xem, chỉ là một vết thương nhỏ thôi, không sao đâu. Nào, ăn sáng trước, sau đó anh đưa em đi dạo phố.”
Kiều Dật ôm Tử Ngâm ra khỏi phòng tắm, ra khỏi cửa phòng Kiều Dật bất giác quay đầu lại nhìn, không có gì hết. Anh lắc đầu, xem ra mình thật sự là mắc chứng rối loạn lo âu nên thấy ảo giác rồi, hôm nào phải tìm bác sĩ tâm lí mới được.
Hai vợ chồng không ai phát hiện, vào lúc này, vết máu dính trên chiếc dao cạo râu rơi xuống đất kia như thể được ai đó lau đi, chậm rãi biến mất.