• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Càn quấy! Sổ sinh tử là thứ cậu muốn xem là xem được sao? Tô Mặc Bạch, cậu quá càn rỡ rồi. Lần trước chuyện sách Tam Thế bổn vương đã khoan hồng, lần này lại liên quan đến sổ sinh tử. Đây là chuyện trọng đại của tam giới, cậu biết điều mà lui đi.” Chuyển Luân Vương với gương mặt đầy vẻ tức giận nhìn Tô Mặc Bạch, ông lớn tiếng tỏ rõ sự phẫn nộ của mình.

“Điện hạ, tại hạ cũng biết yêu cầu này thật sự quá đáng. Nhưng Hàn Ngạo là huyết mạchthần thú, nếu như cậu ta thật sự qua đời, huyết mạch Kỳ Lân sẽ mãi mãi biến mất trên thế gian, vĩnh viễn không còn tồn tại nữa. Hiện mai tứ đại thần thú chỉ còn lại huyếtmạch Phượng Hoàng là Tô Mạt vào huyết mạch Kỳ Lân là Hàn Ngạo. Nhưng tình trạng cậu ta hiện giờ không rõ, chưa biết sống chết, mong Diêm Quân chỉ rõ. Nếu Hàn Ngạo đã chết, chúng tôi sẽ tổ chức tang lễ cho cậu ta, nhưng tại hạ phát hiện một hồn phách rõ ràng còn lưu lại trong thân thể Hàn Ngạo. Chúng tôi cũng từng thử chiêu hồn xem sao song không thể nào tìm được hồn phách còn lại, bất đắc dĩ mới nghĩ đến cách này, mong Diêm Quân xem xét.” Tô Mặc Bạch vừa nói vừa cúi người vái lạy Chuyển Luân Vương.

“Chuyện cậu nói làm sao bổn vương không biết chứ, nhưng việc này liên quan trọng đại, sổ sinh tử không phải một mình bổn vương làm chủ, cậu về đi, bổn vương không giúp được cậu. Tất cả tự có ý trời.” Chuyển Luân Vương thở dài nhìn Tô Mặc Bạch quỳ dưới điện, bất đắc dĩ nói.

“Một khi đã vậy mong Diêm Quân thương cảm chỉ điểm cho một con đường sáng. Ngài là Diêm Quân, dù không thể nói sổ sinh tử cho chúng tôi biết, vậy xin ngài cũng chỉ điểm đôi điều.” Anh biết dù có làm thế nào thì anh cũng không xem sổ sinh tử được, Tô Mặc Bạch đành phải ký thác hi vọng vào Chuyển Luân Vương.

“Vận mệnh tự có ý trời, thôi thôi, bổn vương cũng không nhẫn tâm để huyết mạch Kỳ Lân sa cơ đến thế. Các người đừng mong Tô Mạt kiếm hồn phách của cậu ta nữa, hồn phách cậu ta đã tiêu tan trong trời đất rồi. Nếu trong bảy ngày các người không tìm thấy hồn phách còn lại, vậy thì cuối cùng cũng hồn phi phách tán. Cho nên các người chỉ có bảy ngày thôi. Nếu muốn huyết mạch Kỳ Lân trở về nhân gian, nhất định phải tìm được người tháo gỡ khúc mắc.” Chuyển Luân Vương trầm tư chốc lát rồi nói cách xử lý cho Tô Mặc Bạch.

“Người tháo gỡ khúc mắc nào? Hắn ta ở đâu? Làm sao chúng tôi có thể tìm được hắn?” Nghe thấy có hi vọng, Tô Mặc Bạch nâng cao tinh thần, nghiêm túc nghe Chuyển Luân Vương nói, nhưng đến cuối cùng kết quả vẫn mù mờ.

“Người tháo gỡ khúc mắc ở ngay bên cạnh các người, có thể tìm được hay không phải xem số mệnh các người rồi. Bổn vương đã nói đến vậy rồi, cậu lui ra đi. Nhớ kỹ, các người chỉ có thời gian bảy ngày thôi.” Chuyển Luân Vương nói xong liền vung tay với Tô Mặc Bạch rồi biến mất. Còn Tô Mặc Bạch được Chuyển Luân Vương cố ý đưa tiễn nên đã có mặt tại cửa kết giới ra vào của hai giới âm dương.

“Đến cùng ai là người tháo gỡ?” Suốt quãng đường trở về, trong đầu Tô Mặc Bạch không ngừng vang vọng lời nói của Chuyện Luân Vương. Ý của ông là người kia đang ở bên cạnh họ, nhưng rốt cuộc là ai mới được? Là Tô Tô, Đào Tử hay Ly Thương? Hay chính là anh?

“Thương, anh nói xem, sao lâu vậy rồi Tô Mặc Bạch còn chưa trở về? Không phải đã xảy ra bất trắc gì chứ?” Đào Tử lo lắng, không ngừng ngẩng đầu xem đồng hồ. Quả thật hiện tại rối như tơ vò, Tô Mạt hôn mê, Hàn Ngạo chưa biết sống chết, Tô Mặc Bạch thì vẫn chưa về, thật sự là đúng với câu “Phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí” mà.

“Em cũng đừng lo lắng cho người khác quá, bây giờ em còn phải an thai cho tốt. Đã không nghỉ ngơi đầy đủ thì thôi, cả ngày còn lo lắng sợ hãi. Em xem thử em đi, mới về vài ngày đã gầy xọp đi rồi.” Nhìn Đào Tử lo lắng không thôi, sắc mặt Ly Thương có hơi ảm đạm.

“Được rồi, đừng giận, đây không phải là Mạt Mạt xảy ra chuyện sao? Nếu đổi lại là người khác, em sẽ chẳng để ý đâu. Anh biết quan hệ của em và Mạt Mạt mà, chỉ lần này thôi, lần sau không có nữa đâu. Chuyện này qua đi em sẽ an tâm dưỡng thai.” Biết Ly Thương lo lắng cho mình, Đào Tử kéo tay anh nài nỉ.

“Ôi…” Ly Thương chưa kịp đáp lời, Tô Mạt trên giường bỗng cất tiếng.

“Đào Tử…” Khi Tô Mạt tỉnh lại, thấy vẻ mặt lo lắng của Đào Tử trước mặt, cô ngồi dậy mắt đỏ hoe, bỗng chốc nước mắt rơi xuống, nghẹn ngào ôm lấy Đào Tử.

Đào Tử dịu dàng an ủi, “Không sao đâu Mạt Mạt, không sao đâu. Muốn khóc thì khóc đi, đừng giấu trong lòng. Tất cả đều sẽ tốt thôi.”

Hồi lâu sau Tô Mạt dần dần im lặng, Đào Tử vội vàng cúi đầu xem, thấy cô khóc đến độ ngủ mê man, bèn dè dặt đặt Tô Mạt xuống.

“Tô Tô đã thức chưa?” Tiếng nói Tô Mặc Bạch đột ngột vang lên.

“Tỉnh dậy một lần, lại ngủ rồi. Sao anh đi lâu thế? Có tra được không? Anh ổn chứ?” Nhìn vẻ mặt Tô Mặc Bạch khá mệt mỏi, Đào Tử ân cần hỏi han.

“Tôi đi tìm Chuyển Luân Vương, nhưng ông ấy không chịu cho tôi xem sổ sinh tử. Có điều cuối cùng tôi đã xin được ông ấy chỉ điểm, hi vọng có thể giúp đỡ cho chúng ta.” Tô Mặc Bạch tùy ý ngồi xuống, sau đó nói rõ đầu đuôi câu chuyện cho hai người nghe.

“Người tháo gỡ? Là ai đây? Nếu như hắn là người xung quanh ta vậy rốt cuộc là ai trong số chúng ta? Làm sao mới biết được ai là người tháo gỡ kia chứ?” Vẻ mặt Đào Tử mù mờ.

“Chúng ta chỉ có bảy ngày thôi. Dù hiện tại tôi đã đóng băng Hàn Ngạo, nhưng tôi không thể nào đóng băng hồn phách của cậu ta. Bảy ngày sau nếu chúng ta vẫn không có cách nào, vậy thì Hàn Ngạo sẽ chết hoàn toàn. Hết cách xoay chuyển, thậm chí không có cơ hội luân hồi chuyển thế.”

“Cái gì? Chỉ có bảy ngày? Thời gian quá ngắn. Tại sao sau bảy ngày thì Hàn Ngạo sẽ không còn cơ hội luân hồi nữa? Cuối cùng phải làm sao?” Vẻ mặt Đào Tử kinh ngạc, giống như xác nhận xem có phải Tô Mặc Bạch đang đùa không.

“Đúng vậy, chỉ có bảy ngày. Hiện tại trên đời này Hàn Ngạo chỉ còn lại một hồn một phách, hết thảy đã sớm tiêu tan rồi.” Tô Mặc Bạch quay đầu lại nhìn Tô Mạt đang ngủ say. Mấy ngày qua Tô Mạt đã gầy xọp đi, quầng thâm đen xì dưới mắt khiến anh đau lòng.

“Hai người nghỉ ngơi đi, ở đây có tôi trông coi rồi. Đào Tử, cô là phụ nữ có thai phải nghỉ ngơi nhiều mới đúng. Đi ngủ đi.” Thấy đã không còn sớm nữa, Tô Mặc Bạch nói với Đào Tử còn đang suy tư, sau đó liếc mắt ra hiệu với Ly Thương, ý bảo anh vẫn Đào Tử đi.

Nhìn hai người rời khỏi phòng, Tô Mặc Bạch lại nhìn Tô Mạt. Anh đi đến bên cạnh cô, nắm lấy tay cô. Nếu Tô Mặc Bạch ích kỷ hơn, anh hoàn toàn có thể nói bản thân không có cách nào, thậm chí để mặc một hồn một phách của Hàn Ngạo biến mất. Nhưng anh không làm được, anh không tài nào nhìn Tô Mạt đau khổ.

Con người quá yếu ớt, có lẽ đối với anh, chỉ cần một thời gian ngắn ngủi thì anh đã quên mất Hàn Ngạo rồi. Nhưng Tô Mạt thì không, cô là con người, sinh mạng rất ngắn, có lẽ phải mất cả đời Tô Mạt mới có thể hoàn toàn quên Hàn Ngạo. Một bát canh Mạnh Bà, quên đi chuyện kiếp trước.

“Tôi phải làm gì với em bây giờ?” Anh nắm tay Tô Mạt, lẩm bẩm. “Nếu tôi không đi cứu Hàn Ngạo, sau này em có hận tôi không?”

“Thương, chúng ta sẽ tìm được người tháo gỡ, phải không?” Nằm trong lòng Ly Thương, Đào Tử lo lắng nhìn anh.

“Sẽ tìm được thôi, em đi ngủ sớm thôi. Ngày mai có lẽ sẽ là một ngày bận rộn,  cũng có lẽ tất cả đều sẽ tốt đẹp hơn.” Ly Thương dịu dàng an ủi Đào Tử.

Bảy ngày đối với người khác là khoảng thời gian khá dài nhưng đối với nhóm Tô Mạt lại quá ngắn. Liên tiếp mấy ngày qua, ngoại trừ Đào Tử trừ mang thai, ba người còn lại đều dùng đủ mọi cách nhưng vẫn không thể tìm được người tháo gỡ như Chuyển Luân Vương nói. Trong khoảng thời gian này, mọi người đều cảm thấy bất lực, còn Tô Mạt thì cảm thấy tuyệt vọng.

“Mạt Mạt, không sao đâu, sẽ có cách thôi, còn đến bốn ngày kia mà.” Đào Tử ôm lấy Tô Mạt, dịu dàng trấn an.

“Đào Tử, chỉ còn có bốn ngày thôi, mình lo một khi không tìm được người đó, Ngạo sẽ thật sự không quay về được nữa, ngay cả hồn phách của anh ấy mình cũng không thể tìm được.”

Thân thể Hàn Ngạo vẫn bị đóng băng, mà thời gian trôi qua, hồn phách của anh cũng bắt đầu suy yếu, nhưng Đào Tử nhưng không dám nói cho Tô Mạt biết, sợ rằng cô sẽ suy sụp hoàn toàn.

“Không sao, cậu đi ngủ đi, để mình yên lặng một chút.”

“Được rồi, có gì thì gọi mình, đừng cả nghĩ nữa.” Đào Tử dặn dò Tô Mạt.

Tô Mạt nhìn ra cửa sổ, trời đã nhá nhem tối, giống hệt với tâm trạng cô lúc này, không có bất cứ ánh sáng nào, thậm chí còn mù mịt.

Tô Mặc Bạch lặng lặng nhìn cô đang đờ đẫn, anh muốn bước đến, nhưng lại không biết phải an ủi Tô Mạt thế nào. Người tháo gỡ cuối cùng là ai? Đã tìm mấy ngày qua rồi, thấy Tô Mạt càng ngày càng gầy yếu, thậm chí anh đã nghĩ đến việc dứt khoát xóa sạch trí nhớ của cô, vậy thì cô sẽ không đau khổ vì Hàn Ngạo nữa. Nhưng anh lại không làm vậy được, ngoại trừ Hàn Ngạo, trong cuộc sống Tô Mạt còn có rất nhiều người tồn tại, anh không đành lòng khiến cô quên hết mọi người.

Trong phòng yên lặng như tờ, chỉ có tiếng hít thở khe khẽ. Tô Mặc Bạch trở lại hang núi mà anh tu luyện, đặt xác Hàn Ngạo lên một tảng đá.

Lúc này một hồi một phách còn lại của Hàn Ngạo đã rất yếu, giống như có thể tiêu tan bất cứ lúc nào. Nếu tiếp tục như vậy, sớm muộn gì Hàn Ngạo cũng sẽ biến mất thật sự.

Tô Mặc Bạch nhìn hồn phách yếu ớt kia, trong đầu bỗng lóe lên ý nghĩ, anh đặt tay lên ngực Hàn Ngạo, chậm rãi truyền pháp lực của mình. Không ngờ thân thể Hàn Ngạo lại hút lấy pháp lực của Tô Mặc Bạch, anh cảm giác như thế Hàn Ngạo thể là một khối nam châm khổng lồ vậy.

Một lát sau, Tô Mặc Bạch thu tay lại, anh nhìn Hàn Ngạo, có lẽ là vì hấp thụ pháp lực của anh, hồn phách vốn yếu ớt kia dường như đã tốt hơn.

Lẽ nào anh chính là người tháo gỡ? Thấy sự chuyển biến của Hàn Ngạo, trong lòng Tô Mặc Bạch trỗi lên cảm giác khó tả. Nếu như anh là người tháo gỡ, vậy anh phải làm gì? Tu bổ ba hồn bảy phách của Hàn Ngạo, hi sinh chính mình sao? Hay là để mặc Hàn Ngạo hồn phi phách tán, sau đó giữ Tô Mạt ở bên?

Nhất thời Tô Mặc Bạch nảy sinh vô số ý niệm, cuối cùng anh lại đóng băng thân thể Hàn Ngạo.

Về đến nhà, Tô Mặc Bạch lặng lẽ đến phòng Tô Mạt, thấy cô đã ngủ say, những ý nghĩ rối rắm ban nãy trong đầu lại quay về.

“Ngạo…” Tô Mạt nói mớ, nước mắt chảy tràn đôi bờ mi.

Tô Mặc Bạch càng rối lòng hơn…

Ngày thứ sau.

“Đào Tử, tôi muốn nói chuyện với cô được không?”

“Được, đến phòng tôi hay đi ra ngoài?”

Tuy khó hiểu vì sao Tô Mặc Bạch tìm mình nói chuyện, nhưng Đào Tử vẫn vui vẻ đồng ý. Còn Ly Thương liếc nhìn hai người, sau đó đưa áo khoác cho cô, “Bên ngoài lạnh, mang theo áo đi.”

Đào Tử đi theo Tô Mặc Bạch ra ngoài, cô nhìn Tô Mặc Bạch trầm lặng thật lâu, có chút nghi ngờ.

“Sao vậy, không phải có chuyện nói với tôi à?”

“Sau này giao Tô Tô cho các người.” Tô Mặc Bạch nhìn Đào Tử mỉm cười, trong mắt anh đong đầy vẻ luyến tiếc.

“Ý anh là sao? Anh muốn rời đi à?” Đào Tử khó hiểu hỏi.

“Có lẽ tôi chính là người có thể cứu Hàn Ngạo, hôm nay đã là ngày thứ sáu rồi, cho nên sau này nhờ mọi người chăm sóc cho Tô Tô.” Anh ngẩng đầu nhìn về phía nhà, lần đầu tiên Tô Mặc Bạch trầm ngâm trước mặt Đào Tử.

“Mấy ngày qua tôi tự hỏi mình rất nhiều, nếu bỏ mặc Hàn Ngạo tôi sẽ ở bên cạnh Tô Tô mãi mãi. Ngày dài tháng đoạn rồi cuối cùng cô ấy sẽ quên mất Hàn Ngạo thôi. Nhưng tôi không làm được, bởi vì tôi không muốn thấy Tô Tô đau lòng hay chịu bất cứ tổn thương gì. Vì thế tôi vẫn là phải giải cứu cậu ta thôi.” Tô Mặc Bạch thở dài, nở nụ cười chua chát.

“Anh là người hóa giải? Sao anh biết? Huống chi cứu Hàn Ngạo anh cũng chưa chắc đã biến mất. Có biện pháp khác thì sao?”

“Không có cách nào khác nữa. Cứu Hàn Ngạo xong thì tôi sẽ biến mất, biến mất thật sự. Bởi vì một hồn một phách kia của cậu ta cần pháp lực của tôi chống đỡ, hơn nữa còn cần ba hồn bảy phách của tôi bổ sung.”

“Ba hồn bảy phách của anh ư? Nói như vậy hồn phách của Hàn Ngạo không phải sẽ nhiều hơn người thường sao? Anh có chắc mình là người giải cứu không? Có lẽ anh nhầm rồi đấy.” Đào Tử kinh ngạc, không tài nào nghĩ ra nổi phải làm sao mới có thể cứu sống Hàn Ngạo. Nếu quả thật muốn cứu sống một người mà phải hi sinh người khác, vậy việc cứu sống kia có ý nghĩa gì nữa!

“Thân thể cậu ấy hấp thụ pháp lực vạn năm của tôi, nếu không dung hợp ba hồn bảy phách của tôi và Hàn Ngạo thì cậu ta sẽ không sống được. Cho nên chỉ có hi sinh tôi mới có thể khiến cậu ta sống lại.”

“Nhưng hi sinh anh mới có thể cứu sống Hàn Ngạo, như vậy thì có ý nghĩa gì đâu chứ? Lẽ nào anh chết Mạt Mạt sẽ vui sao? Cô ấy vẫn sẽ khó chịu như nhau.”

“Hồn phách tôi dung hợp với Hàn Ngạo, cậu ta chính là tôi, tôi chính là cậu ta, cũng không thể coi như tôi hoàn toàn biến mất. Có lẽ ở bên Tô Tô bằng cách như vậy cũng là một lựa chọn tốt. Người Tô Tô yêu là Hàn Ngạo, không phải tôi, cho dù có khó chịu cũng chỉ là nhất thời. Ở bên Hàn Ngạo, cuối cùng cô ấy cũng sẽ quên mất sự tồn tại của tôi, hoặc là tôi có thể xóa sạch trí nhớ của cô ấy về tôi.” Dường như đã hạ quyết tâm, trên gương mặt anh lại treo một nụ cười, đó cũng chính là nụ cười khiến Đào Tử không sao quên được, cả đời cũng không quên.

“Anh nghĩ kĩ chưa? Tuy Hàn Ngạo là bạn thân của tôi, nhưng tôi cũng xem anh là bạn. Tôi không thể vì muốn anh ấy sống mà lại để anh chết đi.” Đào Tử chăm chú nhìn Tô Mặc Bạch, thuyết phục anh ấy thay đổi ý định.

“Đừng nói cho Tô Tô biết, có lẽ lúc thật sự rời đi tôi sẽ xóa trí nhớ của cô ấy. từ nay về sau, trong thế giới của cô ấy sẽ không còn Tô Mặc Bạch tồn tại. Cho dù cuối cùng cô ấy quên mất tôi, tôi cũng hi vọng sẽ không thấy cô áy đau khổ như bây giờ.”

“Tô Mặc Bạch...” Đào Tử nghẹn ngào, nước mắt chảy xuống. Cô định nói gì đó nhưng cuối cùng lời muốn nói chẳng thể thốt lên được, chỉ có thểm im lặng đi theo Tô Mặc Bạch, lặng lẽ nghe anh kể lại từng việc vặt vãnh của anh và Tô Mạt ở thế giời bên kia.

“Không còn sớm, trở về thôi. Trời đã lạnh, cô còn đang mang thai nữa.” Tô Mặc Bạch xin lỗi Đào Tử, sau đó dìu cô về nhà.

Đào Tử kể lại đầu đuôi câu chuyện cho Ly Thương nghe, lòng càng nặng nề hơn.

“Thương, em thật sự rối quá, em không biết mình nên ủng hộ Tô Mặc Bạch hay là ủng hộ Hàn Ngạo. Họ đều là bạn của em, em không muốn mất đi bất cứ ai, lại còn là cách như thế.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK