• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thanh Nương vừa đi vào phòng đã chứng kiến một màn lãng mạn này, chị không hề kinh ngạc về chàng trai tóc trắng bỗng nhiên xuất hiện, khoảng thời gian trước mấy Quỷ vương từng miêu tả dáng vẻ thật sự của đại tiên thế nào, lời nói kình ngưỡng kia đến bây giờ Thanh Nương vẫn còn nhớ rõ. Chị lặng lẽ ra khỏi phòng, âm thầm thở dài, chuyện Tú Nhi coi như đã giải quyết triệt để, không biết chuyện của chị thì đến khi nào.

Không ai đến quấy rầy giấc ngủ của Tô Mạt, dường như đây cũng là lần đầu tiên cô ngon giấc từ lúc đến không gian này. Chỉ chớp mắt đã đến chiều, Tô Mặc Bạch ngủ đã đủ, mở mắt tỉnh dậy nhìn Tô Mạt yên giấc trong lòng, không nhịn được hôn lên trán cô. Cũng không biết Tô Mạt cảm thấy được hay không, cô bất mãn lẩm bẩm,  cọ đầu vào áo anh, đổi một tư thế khác thoải mái hơn rồi tiếp tục ngủ say.

“Rột…” Dù đang ngủ say, bung Tô Mạt vẫn kêu réo kháng nghị.

Tô Mặc Bạch buồn cười nhìn cô cau mày vô thức xoa xoa bụng, anh vung tay, mấy Quỷ vương đồng loạt xuất hiện. Đại Quỷ vương vừa định cất lời liền nhìn thấy Tô Mạt nằm trong lòng anh nên lập tức im bặt, chờ Tô Mặc Bạch lên tiếng, mấy Qủy vương khác cũng thấy vậy nên biết điều đều im lặng, chỉ có Nhị Quỷ vương ồn ào nói trước.

“Đại tiên, ngài gọi chúng tôi đến có chuyện gì ạ?”

Mấy Quỷ vương còn lại đột nhiên toát mồ hôi hột, lùi về sau mấy bước, nếu đã không kịp bịt miệng Nhị Quỷ vương thì tốt nhất là nên né xa một chút, tránh bị liên lụy thì hơn.

Tô Mặc Bạch lại nhìn Tô Mạt, may mà cô không có động tĩnh gì, tâm trạng anh đang tốt lên cũng không so đo với Nhị Quỷ vương. Lúc anh định cất lời nói ra yêu cầu thì đột nhiên cảm giác được một cơn nóng bức phóng ra từ người Tô Mạt, tạt về phía Nhị Quỷ vương.

“Ôi mẹ ơi!” Nhị Quỷ vương chết trân tại chỗ, nhận ra ngọn lửa này là Phượng Hoàng Hỏa, nếu bị đốt thì dù có đạo hạnh trăm năm cũng sẽ tiêu tan.

“Lão nhị, chạy mau.” Mấy Quỷ vương còn lại cũng nhận ra, thét lớn.

Tô Mặc Bạch Nhìn chằm chằm ngọn lửa vàng rực kia, anh biết đây chính là huyết mạch thần thú trong truyền thuyết. Nếu không phải đạo hạnh anh thâm sâu, Tô Mạt hoàn toàn có thể tạo ra áp lực cho anh, Tô Tô - Rốt cuộc em còn bao nhiêu điều kinh ngạc mà tôi không biết nữa đây?

“Tô cô nương tha mạng, tôi không dám làm ồn lúc cô đang ngủ nữa đâu!”

Nhị Quỷ vương vừa tránh né vừa gào lên, bạn không dám lớn tiếng vì sợ chọc giận Tô Mặc Bạch. Mà mấy Quỷ vương khác đã trốn rất xa, sợ bị hắn liên lụy. Nhị Quỷ vương thật sự rất muốn khóc, tiếc là hắn căn bản là không có nước mắt, khuôn mặt vốn đã kinh khủng giờ đây lại còn nhăn nhó trông cực kỳ buồn cười.

“Lão nhị, ngọn lửa kia hình như không định làm chú bị thương, chú chạy xa một chút đi.” Đại Quỷ vương đã nhìn ra, Tô cô nương chỉ muốn hù dọa thôi, là do lão nhị quá ồn ào, làm phiền giấc ngủ của cô ấy.

Thật ra Đại Quỷ vương không nói thì Nhị Quỷ vương cũng thấy được mục đích của ngọn lửa, dù hắn có ngốc nhưng đạo hạnh trăm năm này cũng không phải là tu không mà có, chút chuyện này nhìn không ra thì sống uổng phí quá rồi. Vì vậy hắn không lên tiếng nữa, thì không ngừng né tránh thôi.

“Lão nhị, đừng chạy nữa, ngọn lửa biến mất rồi.”

Tô Mặc Bạch im lặng nhìn mấy Quỷ vương trước mắt, anh không lên tiếng chỉ âm thầm truyền đạt ý của mình.

“Bọn mi giúp nấu ăn đi, ta và Tô Tô đã một đêm không ngủ, tao sợ lúc cô ấy thức dậy sẽ đói, nên phiền bọn mi vậy.”

“Đại tiên, không phải ngài trúng tà chứ?” Dường như bất ngờ với cách nói chuyện của Tô Mặc Bạch, Nhị Quỷ vương ngốc nghếch lại bật thốt, nhất thời khiến mấy Quỷ vương bên cạnh đồng loạt che kín mặt mình. Cái lão nhị này làm mất mặt quá.

Tô Mặc Bạch liếc nhìn Nhị Quỷ vương, vẻ mặt hắn vốn còn ngơ ngác lập tức ngậm mồm lại, sợ chuyện khi nãy xảy ra lần nữa.

“Đi đi!” Tô Mặc Bạch phất phất tay, nhắm mắt lại, mấy Quỷ vương rối rít lui xuống.

rốt cuộc, Tô Mạt bị mùi thức ăn thơm sực nức đánh thức cô đứng dậy đi ra ngoài tìm kiếm, Thấy chiếc bàn lớn ngoài phòng đã bày đầy món ăn.

“Thanh Nương, Tiểu Bạch?”

“Tỉnh rồi à?” Tiếng nói Tô Mặc Bạch vang lên, Tô Mạt ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa.

Lúc này anh đã buộc mái tóc dài của mình lên, mặc bộ áo bào màu đen, thứ duy nhát không hài hòa là chiếc đĩa trên tay anh.

“Đây là anh…”

“Em ngủ say quá, tôi gọi mấy Qủy vương đến rồi cùng nấu cơm.” Đặt đĩa thức ăn xuống, Tô Mặc Bạch cũng ngồi vào bàn.

“Vậy họ đâu?” Tô Mạt nhìn xung quanh, không thấy Thanh Nương và mấy Qủy Vương đâu cả.

“Chúng tôi ở đây.”

“Tô cô nương, cô ngủ lâu thật đấy.”

“Lão đại, nói ít thôi. Anh xem Tô cô nương mắc cỡ rồi kìa.”

Mấy Qủy vương ngồi vây quanh Tô Mạt cười đùa trêu ghẹo, cô cũng không giận, chỉ nhẹ nhàng giơ tay mình lên, để đám lửa Phượng Hoàng cháy sáng trước mặt mọi người, trong thoáng chốc tất cả liền im phăng phắc.

Tô Mặc Bạch buồn cười nhìn bọn họ, vẻ mặt hả hê. Khi nãy không lên tiếng ngăn cản vì anh biết cô bé Tô Tô này không phải dễ bắt nạt, tuy không làm họ bị thương nhưng hù dọa một chút vẫn tốt.

Tô Mạt cười khúc khích thu lại ngọn lửa. “Tôi đùa thôi, chúng ta ăn cơm nào.”

Mấy Qủy vương trân trối nhìn nhau trong lòng đều thầm cười khổ, Tô cô nương này có vẻ ôn hòa vô hại, chẳng dè lại cũng xấu xa hệt như đại tiên, cuộc sống sau này chắc lại không thái bình rồi. Tuy trong lòng nghĩ như thế, nhưng nói ra quan hệ của Tô Mặc Bạch với bọn họ rất tốt, tình cảm đã mấy nghìn năm, Tô Mặc Bạch cũng chỉ thỉnh thoảng trêu cợt họ chút thôi, bình thường rất ít khi lam phiền họ tu luyện, vả lại mỗi lần anh luyện ra thứ gì tốt đều gọi họ đến trước. Vì thế tuy ngoài miệng oán trách song họ cũng chỉ đùa thôi, trong lòng vẫn vô cùng kính trọng anh.

“Tất cả đều ăn đi, không thể ăn thì uống rượu.” Nhìn dáng vẻ Tô Mạt vô tội lúng túng chẳng biết làm sao, rốt cuộc Tô Mặc Bạch cất lời, vung tay về phía mấy Qủy vương đang ngồi nghiêm chỉnh.

Tô Mạt kinh ngạc nhìn mấy Qủy vương cứ như những nhà ảo thuật trước mắt, lắc đầu cười, cô còn cho rằng cả bàn thức ăn này là để cho bọn họ nhìn thôi, không ngờ người ta đã sớm đợi không kịp rồi. Nếu thế thì cô cũng không khách sáo nữa, cầm đũa lên nếm thử từng món, quả là mùi vị thơm ngon, cô thõa mãn híp mắt. Mấy Qủy vương thì nhìn chằm chằm món trên bàn, rồi nâng ly cạn chén, ngay cả Thanh Nương cũng cầm ly rượu nhấm một ngụm nhỏ. Còn Tô Mặc Bạch từ đầu đến cuối chỉ chăm chú vào Tô Mạt, cô cúi đầu không để ý, nhìn thì nhìn đi, dù sao cũng không mất mát gì.

Đêm đó nhà Tô Mạt cười nói rộn rã, mỗi người đều tận hứng, cơ mà không ai ngờ đến, bữa tiệc này đã mang đến tai họa khủng khiếp cho Tô Mạt ngày sau.

Sáng hôm sau, Tô Mạt thức dậy thật sớm, theo thói quen ra khỏi nhà, thời tiết hôm nay khá tốt, xem ra nên chọn giờ an táng cho hai vợ chồng Thanh Nương rồi, vừa ra gian ngoài thì mùi rượu nồng nặc xộc đến, ngay cả Thanh Nương cũng say khướt bên cạnh bàn. Tô Mạt bất đắc dĩ lắc đầu, xem ra hôm nay cô không làm được rồi, thôi cứ lên núi dạo một vòng vậy.

Đi ra khỏi cổng, Tô Mặc Bạch lại hóa thân thành hình dáng hồ ly theo bên cạnh. Anh vốn muốn khôi phục hình người song gần đây luôn cảm giác không áp chế được tu vi trong cơ thể mình, vì không muốn dẫn đến thiên kiếp nên anh lựa chọn hóa thành hình dáng hồ ly nhỏ ở bên cạnh cô.

“Tô Tô, em đang nghĩ gì?”

“Tôi muốn về nhà.” Tô Mạt bất giác thốt ra.

“Ở đây không được sao?” Lời nói của cô khiến lòng Tô Mặc Bạch chùng xuống.

“Không giống nhau, có lẽ xưa nay tôi chưa từng nói với anh tôi không phải là người ở thế giới này, tôi có người thân và bạn bè, có cuộc sống của tôi. Tôi bỗng nhiên xuất hiện ở nơi này khiến cho người thân và bạn bè tôi đều vô cùng lo lắng, cho nên tôi nhất định phải trở về.”

“Em đi thì tôi phải làm sao? Nếu chúng ta không phải chung một thời không, lẽ nào sẽ không còn gặp được nhau nữa?” Thật ra Tô Mặc Bạch đã sớm biết thời không Tô Mạt nói, có điều xưa nay anh không chú ý. Anh đã bước đến cảnh giới đại thừa, ở đâu cũng không quan trọng, nếu không phải gặp được Tô Mạt thì anh sẽ mãi mãi không bao giờ nghĩ đến vấn đề này.

“Tôi xin lỗi…”

“Về nhà thôi, một lát nữa trời sẽ nóng.”

Tô Mạt im lặng gật đầu, đi theo phía sau Tô Mặc Bạch. Bấy giờ hai người họ đổi vị trí cho nhau, anh chầm chậm đi phía trước, đợi Tô Mạt theo kịp bước song song mới thong thả xuống chân núi, anh lẳng lặng thở dài trong lòng, hiện giờ Tô Tô vẫn còn ở trước mắt thì anh vẫn còn cơ hội, thay vì lãng phí thời gian trầm mặc, chi bằng lợi dụng thời gian này ở bên cô nhiều hơn.

Thỉnh thoảng liếc nhìn hồ ly nhỏ qua khóe mắt, trong lòng Tô Mạt cũng rất rối rắm. Cho đến cùng cô vẫn phải về thế giới của mình, không phải cô không biết tình cảm anh chỉ là trái tim có bấy nhiêu thôi, không thể chứa được người thứ hai, đành phải xin lỗi anh. Cũng không biết đến ngày cô quay về thế giới cũ, có kịp nói câu tạm biệt với anh không.

Trong gian nhà cỏ mờ tối, một đạo sĩ ăn mặc tinh tươm đang ngồi giữa phòng, bỗng dưng vẻ mặt gã đau đớn nắm lấy tóc của mình, như thể đang chống cự với ai đó, đáng tiếc một lúc sau, tay đạo sĩ rũ xuống, giống như từ bỏ chống cự, lại như đã chết đi.

Hồi lâu sau, gã bất chợt xoay cổ, động tác chậm chạp và cứng nhắc, giống như chiếc cổ của gã đã bị rỉ sét vậy, cuối cùng gã ngẩng đầu lên, nhìn xung quanh nhà, cười u ám, “Ta đã trở lại.”

Trong đêm tối, một bóng đen nhanh chóng đáp xuống, đi đến tấm bia đá trước cửa thôn, nương ánh trăng mờ mờ, có thể thấy được hình như nó đang tìm kiếm gì đó. Mục tiêu nhanh chóng được xác định, bóng đen lại tăng tốc, sau đó biến mất trong đêm tối.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK