Vừa mở mắt, Đào Tử nghi ngại nhìn không gian xung quanh tối đen như mực, không thể đoán được nơi mình đang ở là đâu, cô thử cử động thân thể.
"Ối..." Vừa mới cử động thì phần gáy truyền đến cơn đau, khiến cô không nhịn được xuýt xoa, nắn cái cổ đang đau râm ran, cố nhớ lại mình đã đến căn phòng tối đen này thế nào.
Từ lúc đọc được tinh tượng, Đào Tử luôn có cảm giác bất an về Tô Mạt nên vội vàng bay đến thành phố T. Cô dưa vào trực giác với huyết mạch Phượng Hoàng, đi dần vào núi, vì không biết lái xe nên cô phải sử dụng bí pháp bộ hành thay thế, tốc độ cũng khá nhanh.
Sau khi vào núi Đào Tử thả thần thức ra, dựa vào cảm giác mà tìm Tô Mạt. Mấy giờ sau, cô hơi thấm mệt nên tìm một chỗ nghỉ ngơi, đột nhiên sau ót truyền đến cảm giác đau nhói, sau đó thì không còn biết gì nữa, đến khi tỉnh lại thì chính là tình cảnh trước mắt này đây.
Rốt cuộc là ai? Đào Tử ngồi trong bóng tối suy đoán, nảy sinh sợ hãi với nhân vật bí ẩn này. Có thể âm thầm tiếp cận cô nhất định là người có bản lĩnh. Lẽ nào là ngwòi của gia tộc? Hay là...
Đào Tử lấy ra một lá bùa lửa soi sáng không gian xung quanh. Trong bóng tối là lúc người ta dễ dàng suy nghĩ lung tung nhất, huống chi cô lại không rõ cơ sự thế nào.
Cuối cùng một chút cảnh sắc cũng hiện ra, căn phòng này dường như rất trống trải. Nói là trống trải chì vì diện tích nó khá nhỏ, chẳng bài trí vật gì cả, điều này càn khiến cô thấp thỏm trong lòng. Đây là nơi chuyên dùng để giam giữ người sao?
Đào Tử đi đến một góc rồi ngồi xuống, đột nhiên thẫn thờ, nhớ tới Ly Thương đã chia xa mấy ngày. Anh có tốt không, có bị ràng buộc bởi những bất đắc dĩ không, liệu hai người có thể gặp lại...? Một loạt những suy nghĩ cứ quanh quẩn trong đầu, khiến cô trong cảnh khốn cùng càng thêm rối bời.
Căn cứ theo tinh tượng, trong vòng bảy ngày tai họa nhất định sẽ giáng xuống, cô phải nhanh chóng tìm được Tô Mạt và Hàn Ngạo, cho dù không thể giải quyết vấn đề nhưng cũng có thể cùng nhau đối mặt.
Nghĩ thông suốt, Đào Tử lại đứng dậy, mày mò khắp phòng tìm cách thoát thân. Cô chẳng hề biết Ly Thương mà cô canh cánh trong lòng đang ở cách cô không xa, lạnh lùng nhìn người trước mặt.
"Rốt cuộc chú muốn gì?" Ly Thương nhìn món đồ trong tay gã thanh niên, gằn giọng hỏi.
"Eo ôi, anh họ, anh giận quá vậy? Em đưa người con gái anh nhung nhớ đêm ngày đến đây, anh không cảm kích còn nhìn em như thế sẽ làm em sợ đấy, lỡ như không cẩn thận để lộ trước mặt ông nội, vậy thì nguy to rồi." Gã thanh niên cười cợt nhìn Ly Thương, vuốt ve chiếc hộp, đắc ý nói.
"Ly Uyên, chú đừng quá đáng. Nếu Đào Tử xảy ra chuyện, tôi sẽ không bỏ qua cho chú đâu. Chú nhanh giao cô ấy cho tôi, nếu không thì đừng trách tôi không khách sáo." Ly Thương nói xong, đưa bàn tay đến trước mặt Ly Uyên, ý bảo gã giao món đồ ra.
"Anh họ, giao thì nhất định phải giao cho anh rồi, dù sao cũng là chị dâu họ tương lai của em mà, nhưng anh phải giao con ấn của tộc trưởng trước đã." Đối mặt với Ly Thương đằng đằng sát khí, Ly Uyên có chút bồn chồn, tuy nhiên vừa nghĩ đến có thể tiếp quản con ấn gia tộc thì đã cố lấy can đảm đưa ra yêu cầu.
Con ấn gia tộc là vật được truyền lại cho người thừa kế, có điều vì an toàn nên việc truyền lại con ấn vô cùng bí mật, chỉ có tộc trưởng và người được chọn biết được. Đến tận khi tộc trưởng qua đời, người trong gia tộc mới căn cứ vào chỉ thị đi tìm kẻ giữ ấn kế vị.
Bởi vậy đối với yêu cầu của Ly Uyên, Ly Thương không khỏi sửng sốt. Tuy bình thường ông nội cực kì nghiêm khắc với anh, nhất là sau khi biết chuyện về Đào Tử, song chư từng nói muốn thu hồi ấn tộc trưởng. Nếu hôm nay ông đổi ý, có thể trực tiếp yêu cầu anh giao trả, không cần dùng cách này. Nói cách khác, đây là tư tâm của Ly Uyên mà thôi. Chỉ là...
"Làm sao chú biết con ấn nằm trong tay tôi? Chú không phải người thừa kế, lấy con ấn có ích lợi gì?" Sát khi trong mắt Ly Thương lúc này đã nồng đậm hơn.
"Tốt nhất anh đừng có làm loạn, cô gái của anh nằm trong tay tôi. Nếu tôi không cẩn thận làm hỏng chiếc hộp này, có thể cô ta sẽ không ra ngoài được nữa." Tuy kinh hãi trước sát khí trong mắt Ly Thương nhưng Ly Uyên vẫn kiên trì, "Chẳng phải nó dùng để xác định người kế vị sao? Anh cứ đưa ra đây đi, mặc kệ tôi muốn làm gì." Gã nắm chặt cái hộp trong tay, sợ anh đột ngột cướp lấy.
Ly Thương bất chợt cảm thấy buồn cười. Ai nói với Ly Uyên chỉ cần có con ấn là có thể làm tộc trưởng vậy? Cho dù vật này rất quan trọng song cũng phải xem di chúc tộc trưởng để lại trước lúc lâm chung, nếu không có thì sẽ tiến hành sát hạch người thừa kế. Qua được thì dĩ nhiên được làm tộc trưởng, còn không qua... Không chỉ bị đuổi khỏi tộc, mà cả pháp thuật, trí nhớ cũng bị tước hết, thật không biết nên nói gã ngây thơ hay là...
"Nhìn tôi làm gì? Anh còn không mau giao ấn ra, tôi sẽ giao cô ta cho ông nội đấy." Thấy Ly Thương không phản ứng, Ly Uyên bắt đầu sốt ruột.
"Chú đừng kích động, được, tôi giao ấn cho chú." Vừa nói Ly Thương vừa chậm rãi bước đến gần Ly Uyên.
"Anh đừng đến đây, cứ ném sang là được." Dường như thấy rõ ý đồ của anh, Ly Uyên hét lớn, siết chặt chiếc hộp trong tay hơn nữa.
Ly Thương dừng bước, lấy con ấn trong ngực ra, "Chú nên nói cho tôi biết ai nói cho chú biết tôi giữ con ấn. Sau khi chuyện này chấm dứt, tôi sẽ rời đi, chú không cần lo lắng tôi tìm người kia tính sổ, chỉ là muốn biết chân tướng thôi."
Ly Thương lắc lư con ấn trong tay, nhìn Ly Uyên, miệng thì nói nhưng tay không hề hành động. Ly Uyên đang âm thầm đắc ý, nghe thấy câu hỏi của Ly Thương thì sửng sốt rõ rệt, vẻ mặt chần chừ như đang đấu tranh nói hay không nói.
"Sao hả? Thiên cơ bất khả lộ à? Chú nói cho tôi biết thì con ấn này sẽ là của chú." Ly Thương biết phòng ngự trong lòng gã lơi lỏng rồi, anh âm thầm triệu hồi một tiểu quỷ, ám thị cho nó chờ thời cơ cướp lấy vật trong tay Ly Uyên.
"Là, là... chú ba. Tôi đã nói rồi, anh mau đưa ấn cho tôi đi." Ly Uyên cắn răng quyết định nói hết toàn bộ sự việc, không hề nhìn thấy tiểu quỷ chậm rãi bay tới phía sau gã.
"Chú ba? Sao lại là chú ba? Chú ấy luôn yêu thương tôi nhất." Giống như là không tin, vẻ mặt Ly Thương hiện lên nét nghi ngờ, còn trong lòng lại cười khẩy. Quả nhiên như anh dự đoán, lúc trước ông nội nhắc nhở anh phòng bị ông ta cũng không phải là ngẫu nhiên.
"Điều tôi nói là sự thật, tôi... Hay lắm Ly Thương, anh lại gạt tôi."
Nghĩ rằng Ly Thương không tin, Ly Uyên vội vàng giải thích, quên mất phải đề cao cảnh giác. Chớp lấy thời cơ, Ly Thương ra hiệu tiểu quỷ nhanh như chớp lao tới đoạt lấy chiếc hộp, một khắc sau đã bay đến phía sau anh, sau khi nhận được cái sờ đầu khen ngợi của anh thì tiểu quỷ liền quay người biến mất dạng.
Cầm chiếc hộp đang giam giữ Đào Tử, gánh nặng trong lòng Ly Thương rốt cuộc đã được hạ xuống. Anh không thèm để ý đến Ly Uyên đang ra sức gào thét, đặt chiếc hộp nằm trong lòng bàn tay, miệng bắt đầu lẩm bẩm.
Đào Tử đang loay hoay trong bóng tối, bỗng nhiên một làn khói xanh xuất hiện vờn quanh người khiến cô sửng sốt, sau đó cảm thấy trời đất quay cuồng. Vất vả lắm mới hồi phục trở lại, cảm thấy thân thể hình như đã chạm đất, vừa định mở mắt ra thì lại phát hiện một bàn tay đang che mắt cô, giọng nói thân quen vang lên từ đỉnh đầu, "Khoan mở mắt đã, em ở lâu trong bóng tối, hiện giờ trời vẫn còn sáng lắm, mắt em sẽ bị đau đấy."
"Ly Thương, là anh sao?" Nghe thấy tiếng nói của người mà cô ngày nhớ đêm mong, Đào Tử vui mừng nắm lấy cổ tay của người đang che mắt mình.
"Ừ, nghe lời anh, nhắm mắt lại trước, anh xử lí một vài chuyện đã, em ngồi xuống đi." Ly Thương đưa cô đến vị trí khá râm mát, dìu cô ngồi xuống.
"Anh cẩn thận một chút." Đào Tử vô thức kéo anh lại, lo lắng dặn dò. Cô còn chưa dám mở mắt, lần mò trong bóng tối lâu như vậy, tuy có dùng bùa chú nhưng chút ánh sáng kia so sánh với bên ngoài hoàn toàn không đáng kể, chủ quan tùy tiện mở mắt ra e sẽ gây đau.
Ly Thương khẽ hôn lên trán Đào Tử, đứng dậy đi về phía Ly Uyên, sát ý hiện rõ trên mặt anh khiến gã run sợ trong lòng.
“Anh... anh họ, anh đừng giận quá mất khôn nhất thời bồng bột, dù sao em cũng chưa làm gì chị dâu, anh bỏ qua cho em đi.” Ly Uyên vừa van xin vừa khó khăn nuốt nước bọt.
“Đương nhiên tôi không bồng bột rồi, tôi chỉ muốn giết chú thôi.” Ly Thương bỗng gia tăng tốc độ, thoắt cái đã đến trước mặt Ly Uyên.
Ly Uyên sợ đến mức kêu cha gọi mẹ, lập tức ngã phịch xuống đất, tay chân như chẳng còn là của mình nữa.
Ly Thương lại cảm thấy buồn cười, anh nhìn gã ngồi bệt trên đất, khinh thường, “Cái kiểu của chú mà muốn thừa kế vị trí tộc trưởng à? Sợ rằng chú vừa lấy đc nó thì đã chết oan chết ức rồi. Cút đi, đừng để tôi nhìn thấy chú nữa.”
Ly Uyên không dám nói nữa, nửa chạy nửa bò nhanh chóng rời khỏi, sợ chậm một bước anh sẽ đổi ý.
“Em không sao chứ? Có khó chịu ở đâu không? Ly Thương đến bên cạnh Đào Tử đỡ cô đứng lên, quan sát từ trên xuống dưới.
Lúc này Đào Tử đã mở mắt, một lần nữa được nhìn thấy Ly Thương, ánh mắt anh vẫn ân cần như vậy, nụ cười anh vẫn dịu dàng như vậy, cảm xúc cháy bùng khiến cô không kiểm soát được, nhào đến ôm lấy anh.
Đối với hành động của Đào Tử, Ly Thương khẽ cười, siết chặt cô vào lòng, như để đáp lại sự kích động của người con gái trong lòng, anh khẽ hôn lên trán cô, “Sao em lại đến đây?”
Bấy giờ Đào Tử mới nhớ đến lý do mình vội vã lên đường, cô rời khỏi vòng tay anh, trong mắt anh lúc này đang phản chiếu vẻ mặt lo lắng của cô.
“Thương, anh có nhìn thấy tinh tượng không?”
Ly Thương có phần lo lắng khó hiểu lắc đầu, gần đây anh luôn bận rộn nghĩ cách phá hỏng kế hoạch của ông nội, không để ý đến tinh tượng. Nhưng Đào Tử căng thẳng như vậy, chắc hẳn có biến rồi.
Đào Tử kể lại chuyện tinh tượng với Ly Thương, lại không biết mình bị bắt bao lâu rồi, cô không giấu được vẻ lo lắng.
“Em nói tinh tượng đại hung à?” Ly Thương im lặng hồi lâu, bỗng dưng cất tiếng.
“Đúng vậy, sợ rằng đây không còn là chuyện cá nhân mỗi người nữa.” Cô chắc chắn anh biết vị trí long mạch, khó ở chỗ là, một mặt cô không muốn làm khó anh, mặt khác lại lo lắng tai họa sắp giáng xuống.
“Em khoan nóng vội, để anh nghĩ đã. Anh biết em nhất định rất sốt ruột, nhưng Đào Tử, em về trước đi! Anh không muốn em bị cuốn vào chuyện này.”
“Không được, Mạt Mạt đã đến đây rồi, em lo lắng cho họ, cũng lo lắng cho anh. Em hiểu anh nắm không ít bí mật của việc này, sợ em biết quá nhiều sẽ gặp nguy hiểm, có điều em cũng không thể bỏ mặc mọi người được. Nếu bất kỳ ai trong bọn anh xảy ra chuyện em sẽ hối hận cả đời. Vì thế em nhất định phải sát cánh cũng mọi người.” Đào Tử lúc này kiên quyết hơn bao giờ hết, bạn thân và người yêu, cô không muốn thấy bất kỳ người nào xảy ra chuyện.
Ly Thương hiểu sự kiên trì của cô, anh cười gượng, cũng chỉ có thể gật đầu, coi như anh ích kỉ cũng được, dù có xuống địa ngục cũng muốn có hồng nhan tri kỉ làm bạn. Anh lại ôm Đào Tử vào lòng, siết chặt vòng tay tựa như muốn hòa cô vào máu thịt mình. Nhìn ra chỗ cách đó không xa, trong thoáng chốc anh hơi mất tự nhiên, ngay sau đó khôi phục lại thần thái bình thường.