Tận mắt nhìn thấy một màn quỷ dị như vậy, Tiền Bảo Thông cùng con dâu đều bị dọa vỡ mật.
Trụ xi măn vây quanh Tiền Cao Mậu giống như là hạt cát phong hóa, đang rất nhanh biến mât, toàn thân Tiền Cao Mậu ướt đẫm như tắm, tay chân xụi lơ bò về phía trước.
- Cha, cha, đi nhanh lên, nơi này có chuyện ma quái.
.
Tiền Bảo Thông vừa nhìn đứa con đã ra rồi, giúp đỡ đứa con nghiêng ngả lảo đảo chạy về hướng xe, con dâu cũng chạy theo, trong trụ xi măng truyền ra tiếng kêu khóc của bà thím.
Tiền Cao Mậu quay đầu lại, lúc này mới nhìn thấy một trụ xi măng vừa thấp vừa to.
- Mẹ! Mẹ của con còn ở bên trong!
Trụ xi măng kia cũng bắt đầu cát hóa, không đợi xi măng hoàn toàn biến mất, bà thím lập tức nhảy dựng lên, dùng tốc độ nhanh nhất đời này xông về phía trước, cũng không dám quay đầu lại!
Chờ người Tiền gia hoảng sợ lái xe bỏ chạy, Quý Hủ mới đi xem xét đồ vật trong thùng, phát hiện là mấy thùng muối, hắn lập tức hiểu được người nhà kia muốn làm gì.
Thời kỳ hòa bình mà lòng người còn có thể ác độc đến tận đây, huống chi là người sống sót sau cuối thời đây?
Chuyện gì đều có thể làm ra được.
Khi đó Quý Hủ đối với thân tình còn chưa hoàn toàn thất vọng, lúc bác gái nắm lấy hắn khóc loc kể lể bác cả biến thành quái vật, gia đình chỉ còn lại bà ta cùng anh họ, Quý Hủ mềm lòng, xem nhẹ đủ loại hành vi không tốt của bọn hắn trong dĩ vãng, tiếp nhận bọn hắn ở lại trong trụ sở của mình.
.
Lúc sau là bạn học, bạn bè, khả năng giúp đỡ hắn đều cũng giúp một tay, mới đầu bọn hắn còn biết may mắn cùng cảm kích, thời gian dài cuộc sống an ổn, lòng người liền thay đổi, tham lam càng nhiều.
Ba năm kia, Quý Hủ nếm trải đủ nhân tình ấm lạnh, nhìn lầm rất nhiều người, cũng nhìn sai rất nhiều người.
Quý Hủ đem muối khiêng về kho hàng, cũng không quay về thành phố, hắn cần chờ đợi nhận xong toàn bộ vật tư mới tiếp tục trở về.
Mãi cho tới buổi chiều hôm sau gia đình Tiền Bảo Thông cũng không tiếp tục xuất hiện, đoán chừng là bị hù sợ, so sánh với đám mầm móng rau dưa đương nhiên là mạng quan trọng nhất.
Dân trấn đều nghĩ thứ người vô lại như vậy sẽ không khả năng từ bỏ ý đồ, nhất định sẽ tiếp tục làm đi xuống, không ngờ suốt một ngày chuyện gì cũng không phát sinh.
Có người lanh mồm lanh miệng hỏi rau dưa trong nhà kính cần làm sao bây giờ, đã hái xuống, thời tiết còn nóng như vậy rất nhanh sẽ thối rữa.
Quý Hủ đang muốn đem rau dưa xử lý sạch, ăn khẳng định ăn không hết, cũng không muốn hao tâm tốn sức dọn đi bán, hắn không có thời gian.
- Ngày mai còn cần quay về thành phố, rau dưa không thể mang đi, ai cần có thể mang về ăn.
- Nhiều như vậy sao có thể ăn hết, cậu không mang đi được thì bán cho tôi, nhà kính của tôi cũng đang sản xuất, có thể mang vào thành phố cùng nhau bán.
Quý Hủ nhìn người nói chuyện, chính là nam nhân hôm qua trách mắng bà thím, có lẽ do thường xuyên phơi nắng, màu da rám đen, hình dáng khuôn mặt lại rất tốt, bộ dạng mày rậm mắt to, cương nghị chính phái, khí chất toàn thân khác với người thường, hẳn là đã từng đi lính.
Quý Hủ biết hắn có ý tốt, liền đáp ứng, mở cửa nhà kính để cho dân trấn cần thì vào hái, còn lại hắn bán cho Chung Trì.
Chung Trì nhìn thấy Quý Hủ đáp ứng liền về nhà lái tiểu xe vận tải đi qua chứa rau dưa, cùng đi qua còn có cha mẹ Chung Trì.
Quý Hủ không biết Chung Trì nhưng có ấn tượng với cha mẹ hắn, trong nhà lúc làm tang lễ, hai vợ chồng cũng qua giúp đỡ.
Bọn họ là thân thích bên phía ông ngoại, không trách bà thím mắng Quý Hủ thì Chung Trì lại tức giận như vậy.
Hai vợ chồng làm việc thật lưu loát, đem rau xanh khiêng ra ngoài, Chung Trì bỏ vào trong giỏ lại bỏ lên xe.
Chung phụ nhìn thấy nhà kính lộn xộn, nhíu chặt mày không nói lời nào, cầm xẻng bắt đầu rửa sạch, sau đó đem rác rưởi kéo ra bỏ bên ngoài.
Xem người Chung gia bận rộn, dân trấn hái rau dưa cũng đưa tay hỗ trợ, nhiều người lực lượng lớn, không qua bao lâu hai nhà kính được dọn dẹp sạch sẽ, ngay cả ao trữ nước cũng được vòi phun nước tẩy sạch.
Mỗi người nóng ra mồ hôi, Quý Hủ lấy mấy giỏ rau dưa phân cho dân trấn hỗ trợ.
Lúc gần đây, Quý Hủ nhắc nhở bọn họ:
- Gần đây bên ngoài không yên ổn, mọi người tốt nhất đừng đi ra ngoài, buổi tối ngủ nên đóng cửa kỹ càng, đừng tuỳ tiện mở cửa cho người ta, hung thủ vụ án bầm thây trong thành phố còn chưa bắt được, mọi người phải chú ý an toàn.
Sự kiện vụ án bầm thây mọi người đều có nghe nói, gần đây cũng thật cẩn thận, Quý Hủ nhắc nhở bọn họ không phải vì phòng hung thủ, mà là phòng một loạt nguy hiểm xuất hiện sau cuối thời.
Chờ dân trấn đều rời đi, Chung Trì nói:
- Sáng mai tôi muốn đi đưa rau dưa vào thành phố, cậu cần theo xe quay về nội thành sao?
Đi thị trường nông sản bán rau dưa cần thức dậy rất sớm, lúc cha mẹ còn ngủ trời còn chưa sáng hắn đã xuất phát, Quý Hủ không biết khi nào vật tư được đưa qua, đành cự tuyệt hắn.
Chung Trì đem tiền rau dưa chuyển cho Quý Hủ.
Tuy Quý Hủ không biết hiện tại giá bán sỉ rau dưa là bao nhiêu, nhưng hắn biết tiền này khẳng định không đúng, số rau dưa này cũng không thể bán được giá cao như vậy.
- Có phải anh thêm con số 0 hay không?
Đừng nói bán được hai vạn, hai ngàn thì còn tin được.
Chung Trì mỉm cười:
- Không sai đâu, là bao nhiêu đó.
Chung phụ lấy xuống một gói to màu đen đưa cho Quý Hủ.
Quý Hủ mở ra xem, bên trong đều là từng xấp tiền, Quý Hủ khó hiểu nhìn bọn họ.
- Cha mẹ cậu có lẽ không nói cho cậu biết, Nịnh Nịnh nhà tôi lúc còn sống vì chữa bệnh tiêu hết tích tụ trong nhà, mượn khắp bà con họ hàng vẫn không đủ chi tiêu bệnh viện, lúc đó cha mẹ cậu cho tôi mười vạn để tôi cầm đi ứng cấp.
Bọn họ biết nhà của tôi khó khăn cho nên chưa từng mở miệng qua cần số tiền kia, hiện tại trong tay chúng tôi dư dả, tiền này khẳng định phải trả, cậu cất kỹ.
Quý Hủ cầm gói to, tâm tình phức tạp, nếu Chung phụ không nói không trả số tiền này, hắn cũng sẽ không biết.
Đang là lúc cần dùng tiền, Quý Hủ nhận số tiền này, quyết định đi nhà kính Chung gia nhìn xem.
Quý Hủ ngồi tiểu xe vận tải đi qua, tay hắn đặt trên cửa xe, lặng lẽ gia cố một lần.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tiếp tục hai ngày nữa thế giới muốn rối loạn, nếu Chung Trì vừa lúc đang lái xe trên đường, cũng có được một địa phương có thể tránh né.
.
Danh Sách Chương: