Tần Nghiễn An bật cười:
- Thu được, bắt đầu đi.
Sau đó xe của bọn họ nhảy cà tưng đi tới trong cuồng thi đàn, mỗi khi nhảy một lần, liền trống rỗng một mảnh cuồng thi, Tần Nghiễn An nhân cơ hội gia tốc va chạm, cứ như vậy vừa xông tới lại nhảy dựng đi tới gần đại lầu bệnh viện.
Tần Nghiễn An một cước giẫm ga, xe vận tải nổ vang nhằm cửa thuỷ tinh, sau một vòng trôi đi thân xe vững vàng hoành ngang trước cửa.
Quý Hủ đem tường vây khoanh tròn chuẩn bị sẵn ném ra, đem cửa bệnh viện cùng xe vận tải cùng nhau vây ở bên trong, vô số cuồng thi bị ngăn cách bên ngoài tường vây, về phần cuồng thi bên trong tường số lượng nhiều lắm, trực tiếp dùng thạch anh giải quyết, xem như tiết kiệm lực lượng.
Hắn lại ném ra mấy viên thạch anh, xe vận tải nhảy bắn tại chỗ, cuồng thi đàn chen chúc ở cửa lại trống rỗng một đợt.
Cửa thuỷ tinh bị mở ra, gậy sắt hoàn toàn đứt đoạn, mấy người ngăn cửa cũng được thuỷ tinh bảo hộ chỉ bị bắn bay ra ngoài.
Vài người bị suất choáng váng, không rõ chuyện gì xảy ra, chờ thấy rõ đầy đất máu đen thịt nát thì chỉ còn lại chấn kinh, theo sát là cảm giác nguy cơ mãnh liệt.
Bọn hắn không biết người trên xe là ai, là địch hay bạn, thiện hay ác, có thực lực đáng sợ như vậy vạn nhất có ý tưởng gì bọn họ hoàn toàn không có lực đánh trả.
Bạch Đình Nham đứng lên, chợt cảm thấy không đúng, quái vật lại không xông vào? Hắn bước nhanh tới cửa mới nhìn thấy rõ tình huống bên ngoài, cửa bệnh viện lại bị một bức tường vây quanh!
Không phải quái vật đàn không xông lên, mà là bị ngăn bên ngoài tường vây!
Những người khác há hốc mồm, Phạm Lâm nhìn Bạch Đình Nham:
- Bức tường này.
.
Cửa xe đẩy ra, một người trắng nõn trẻ tuổi nhảy xuống, tầm mắt đảo qua mấy người, dừng nơi đại sảnh bệnh viện, không phát hiện nguy hiểm.
Quý Hủ nhìn thấy người mặc áo khoác trắng, lập tức nói:
- Bác sĩ, hỗ trợ dùm!
Trái tim Đào Thanh Ngô co rụt lại, bây giờ hắn đã có bóng ma với xưng hô "bác sĩ", cũng không lập tức tiến lên.
Bạch Đình Nham đi qua, chủ động mở miệng:
- Đào bác sĩ bị thương, cần tôi hỗ trợ sao?
Quý Hủ nhìn hắn, nam nhân ngũ quan rõ ràng, khí chất trầm ổn, ánh mắt bằng phẳng trong suốt.
- Nhờ, chú của tôi bị cuồng thi trảo bị thương, không có cách nào cầm máu, đến tìm bác sĩ cứu mạng.
Bạch Đình Nham gọi Phạm Lâm, muốn đem người bị thương khiêng ra, lại tiếp xúc ánh mắt lạnh như băng tuyết, Bạch Đình Nham chợt cảm thấy nguy hiểm.
Tần Nghiễn An gật đầu, cùng Bạch Đình Nham đem Trương thúc chuyển đi ra.
Quý Hủ cùng Phạm Lâm nâng hai bên, cuối cùng đem người mang ra đặt xuống nền đại sảnh.
Quý Hủ quay vào trong xe lấy ra nguồn điện di động cug cái giá lắp đèn, vật này hắn chuẩn bị không ít, hiện tại có thể dùng tới.
Tần Nghiễn An vẫn đứng bên người Trương thúc, tư thế phòng bị thật rõ ràng.
Trương thúc mất nhiều máu nên có chút mơ hồ.
- Đào bác sĩ.
.
Quý Hủ đành nói:
- Bệnh viện còn có bác sĩ khác không? Phiền toái bác sĩ giúp chú tôi kiểm tra một chút.
Đào Thanh Ngô đi qua:
- Tôi xem xem.
- Miệng vết thương cần cầm máu khâu lại.
Lúc này Quý Hủ nhìn thấy vết thương trên lưng Đào Thanh Ngô liền nhíu mày.
Chuyện gì xảy ra? Mình gia cố bệnh viện không đủ sao?
- Vậy cầm máu khâu lại, thương thế của Đào bác sĩ cũng cần phải xử lý.
Đào Thanh Ngô nói:
- Phòng trị liệu lầu ba, cửa lên thang lầu hai bị khóa, chúng tôi không thể đi lên.
Quý Hủ kỳ quái:
- Phòng cấp cứu đây?.
Danh Sách Chương: