Thường Tại Tu chỉ có một mình, trong tay cầm búa đốn củi, cách hắn vài bước xa có một ít nhóm người trong tay cầm đủ thứ đồ vật, đại bộ phận là mặt lạ hoắc, có mấy người cảm thấy được nhìn quen mắt lại cũng không có ấn tượng quá sâu.
Có lẽ cùng từng cùng hắn đi qua căn cứ, đều là một ít người thường, sau khi tới căn cứ cơ bản cũng không tiếp xúc gì với Quý Hủ.
- Không có việc gì.
Quý Hủ tiếp nhận ý tốt của Thường Tại Tu, Dương Chỉ nổi điên quả thật dọa người.
Quý Hủ đi qua, Dương Chỉ nhìn chằm chằm hắn, trong ánh mắt che kín tơ máu trôi nổi hung quang, như là tuỳ thời sẽ nhào đi lên.
Quý Hủ ngồi xổm trước mặt hắn, ghé sát bên tai hắn thấp giọng nói:
- Theo tôi đi, con gái của anh không chết, Dương Oản ở dưới lầu chờ anh.
Toàn thân Dương Chỉ run lên, máy móc quay đầu nhìn Quý Hủ, vẻ điên cuồng trong mắt biến thành khó thể tin, hắn run rẩy môi thì thào:
- Oản Oản..
không chết?
Quý Hủ gật đầu:
- Không chết, nàng nhờ tôi giúp nàng tìm ba ba, đi thôi.
Dương Chỉ sốt ruột muốn đứng lên, lại ngã xuống.
Quý Hủ đưa tay kéo hắn, Dương Chỉ vội vàng muốn xông ra ngoài, lại bị Quý Hủ kéo lại:
- Chậm một chút, đừng có gấp.
Dương Chỉ đành chậm lại bước chân, gấp đến mức hai tay không ngừng cầm nắm, theo sát bên người Quý Hủ, hận không thể lập tức bay xuống lầu.
Quý Hủ đi qua Thường Tại Tu, hỏi một câu:
- Muốn theo tôi đi sao?
Thường Tại Tu nhìn vách tường trống rỗng xuất hiện, không chút do dự gật đầu:
- Có chỗ nào dùng được lão Thường này, cứ mở miệng.
Thường Tại Tu rất rõ ràng, siêu thị này chỉ là điểm dừng chân lâm thời, không thể nào làm nơi tụ tập, cũng không thành được chỗ tránh nạn, nếu không nghĩ biện pháp rời đi, sớm muộn sẽ bị bọn quái vật công phá.
Quái vật trong Thanh Giang thị nhiều lắm, hắn muốn rời khỏi, với lực lượng một mình hắn đi ra ngoài chính là chịu chết, hiện tại cơ hội xảy ra trước mặt, hắn không có khả năng bỏ qua.
Mấy tiểu đoàn thể nhìn ba người rời đi, một người đột nhiên nói:
- Lão Thường, anh đều muốn rời đi, không bằng đem búa lưu lại cho chúng tôi đi?
Thường Tại Tu siết chặt cây búa trong tay, gân xanh đều nổi lên, hắn làm sao không biết những người này theo dõi búa của hắn lâu rồi, nếu không nhờ có cây búa này, hắn căn bản không sống tới bây giờ.
Quý Hủ quay đầu lại, nhìn Thường Tại Tụ:
- Búa của ai?
Thường Tại Tu:
- Của tôi, cây búa này đã cứu tôi thật nhiều lần.
Quý Hủ gật đầu, nếu là búa của mình, cũng không còn gì để nói.
Có người không cam lòng nói:
- Sao có thể nói là búa của anh? Đây là tìm được trong siêu thị, thuộc loại mọi người, nếu anh muốn đi, thì đem búa lưu lại!
Thường Tại Tu tức giận run tay, lúc hắn bị cuồng thi đuổi giết không có người nào giúp hắn, cho dù trong tay bọn họ có vũ khí cũng không muốn hỗ trợ.
Hắn tránh né đuổi giết xung quanh, tìm được cây búa này bên dưới một cái quầy, chém chết cuồng thi đuổi giết hắn.
Đến tận đây, bọn hắn liền theo dõi cây búa trong tay hắn.
Quý Hủ quay đầu lại nhìn người trong siêu thị, nâng tay phong hóa vách tường ngăn trở hành lang cùng siêu thị.
Người sống sót:
* * *
Vốn cho rằng có mặt tường này, bọn hắn có thể bảo vệ cho siêu thị, không ngờ vách tường lại có thể biến mất!
Quý Hủ mang người đi ra thang cuốn, trong siêu thị truyền ra tiếng mắng to.
Có người đuổi theo ra siêu thị, ngạc nhiên phát hiện hai đầu hành lang đều có vách tường phong trụ, nói cách khác quái vật hai bên đều không thể lại đây, ngoại trừ thang cuốn đi thông dưới lầu.
Cũng may dưới thang cuốn cũng có một bức tường, chỉ cần ngăn chặn hai bên thang cuốn quái vật không lên được, cũng không biện pháp lên lầu!
Vừa nghĩ như vậy bọn họ liền nhìn thấy thanh niên chợt quay đầu lại nhìn lên lầu.
Người sống sót đều câm như hến, hoảng sợ nhìn hắn, sợ hắn đem bức tường làm không có, vậy bọn họ thật sự bị quái vật hao tổn tới chết!
Có người phản ứng nhanh lớn tiếng trách mắng người còn đang nói kháy, khiến cho không người nào còn dám lên tiếng.
Quý Hủ ném ra một viên thạch anh sau tường, năng lượng nổ tung, cuồng thi lại biến mất một đám.
Một tay Quý Hủ chống đỡ thang cuốn, lướt đi qua, không động tới bức tường kia.
Dương Chỉ cùng Thường Tại Tu cũng đi theo lướt qua thang cuốn, giẫm lên máu đen thịt nát rời đi thương trường.
Nhìn thấy một màn này người sống sót đều sợ choáng váng, không rõ đây là thủ đoạn gì, sao có thể giơ tay liền tiêu diệt một đám quái vật đây? Thật là lợi hại!
Cũng có người sống sót hối hận không thôi, sớm biết người này lợi hại như vậy, bọn họ nói gì cũng sẽ cùng theo rời đi, hiện tại hối hận thì đã chậm.
Bọn hắn lại ghen tỵ vận khí tốt của Thường Tại Tu, chẳng những tìm được một cây búa, còn được người tuyển cho đi theo, toàn bộ vận may trong siêu thị đều bị một mình hắn chiếm!
Ba người lao ra thương trường, búa của Thường Tại Tu liên tục đập vào đầu cuồng thi, mỗi lần giết một con.
Hai tay Dương Chỉ đặt lên đầu cuồng thi, lưu lại dấu bàn tay màu xám, màu xám lan tràn, rất nhanh bao trùm đầu cuồng thi sau đó lan tràn toàn thân, cuối cùng lưu lại một bộ xương khô.
Thường Tại Tu không biết bọn họ muốn đi đâu, hắn lựa chọn đi theo thanh niên này, vô luận kết quả là cái gì hắn đều không hối hận.
Dương Chỉ đem hết toàn lực xông ra ngoài, biết con gái đang đợi mình, hắn muốn đi gặp con gái, quái vật gì cũng đừng nghĩ ngăn cản hắn.
Chờ bọn họ lao ra khỏi thương trường, nhìn thấy xe vận tải chờ ven đường đều há hốc mồm, Thường Tại Tu còn may mắn chính mình không chọn sai, đi theo rời khỏi là lựa chọn sáng suốt nhất.
Dương Chỉ như phát điên lao hướng phòng xe, nhìn thấy con gái đang ghé vào cửa sổ nhìn mình.
Dương Chỉ phá hai cuồng thi chặn đường bổ nhào vào cửa sổ, còn cách thuỷ tinh nhìn con gái thất thanh khóc rống.
Quý Hủ:
* * *
Quý Hủ kêu lên:
- Lên xe a!
Thường Tại Tu chém bay một con cuồng thi nhào lên lưng Dương Chỉ, kéo Dương Chỉ chạy hướng cửa xe, hai người bị Quý Hủ đẩy đi vào, lại đóng cửa liền chạy hướng tay lái phụ, liền chứng kiến ánh mắt đen láy của một nhi đồng.
- Khi nào thì tỉnh? Đói bụng không?
Tần Nghiễn An:
- Cậu vừa xuống xe hắn liền tỉnh, luôn ngồi ở đó chờ cậu trở về..
Danh Sách Chương: