Sự thật chứng minh Khương Hàng Anh suy nghĩ nhiều, thẳng tới khi tường vây của căn cứ Hạ gia xây xông, Vinh thị cũng không tiếp tục tìm hắn.
Khương Hàng Anh cũng là cố chấp, lại lướt qua Vinh thị xây tường vây cho Phiền gia, vừa mới bắt đầu xây dựng không vài ngày, liền phát sinh chuyện tường vây của căn cứ Hạ gia bị huỷ hoại.
Phiền gia bỏ ra số vật tư thật lớn xây tường vây lúc này muốn ói máu, tường vây không xây lại không được, xây thì thật biệt khuất, còn muốn thời khắc đề phòng bị Vinh thị phá huỷ, số vật tư lớn như vậy cảm giác ném xuống nước, tóm lại trong lòng đều không thoải mái.
Người khác có lẽ không biết Hạ gia phải trả cái "giá trên trời" như thế nào mới khiến cho Khương Hàng Anh chen ngang, tình nguyện đắc tội Vinh thị cũng làm như vậy, Kỳ gia am hiểu thu thập tình báo lại biết nội tình.
Nguyên nhân rất đơn giản, Hạ gia đem cháu gái như hoa như ngọc đưa cho Khương Hàng Anh làm vợ nhỏ, cô cháu gái kia thật xinh đẹp, vừa mới trưởng thành không lâu, nếu ở niên đại hòa bình còn học đại học, ở cuối thời lại bị đại bá đưa cho một nam nhân còn lớn tuổi hơn cha của nàng, còn dùng mỹ từ là "đám hỏi", mấu chốt là vợ cùng con của lão nam nhân đều còn sống.
Phỏng chừng Khương Hàng Anh nằm mơ cũng không nghĩ tới trong Vân Hải thị sẽ xuất hiện một kiến tạo sư thực lực mạnh hơn hắn không biết bao nhiêu lần, hắn xây dựng tường vây cần một tháng, người ta chỉ cần vài lần hô hấp là có thể tạo thành.
Nếu người mà Quý tiên sinh muốn tìm chính là ông chủ sau màn của Vinh thị, Khương Hàng Anh còn muốn đem chuyện không xây tường vây báo phục Vinh thị, chẳng phải là một chuyện cười?
Quý Hủ một đường đi khu Mẫn Hoang, hai xe quan quẩn qua Vân Hải thị, cũng không xuyên thẳng qua nội thành.
Phạm vi một khu thật không nhỏ, căn cứ Vinh thị cũng không chiếm lĩnh toàn bộ khu Mẫn Hoang, bọn họ còn phải đi tìm vị trí của căn cứ.
Quý Hủ dựa theo kinh nghiệm chạy cách xa khu buôn bán, quả nhiên chạy không được bao lâu liền nửa đường gặp được đoàn xe hơi nước quen thuộc, trong xe chứa không ít vật tư, hẳn là đội ngũ đi ra thu thập vật tư của Vinh thị.
Người theo bảo hộ đoàn xe trong tay cầm một loại đao thống nhất, so sánh với những đội ngũ khác thuận mắt hơn, vừa nhìn cũng biết căn cứ quản lý tốt lắm.
Nhìn thấy hai xe đuổi theo, đoàn người lập tức cảnh giác.
Quý Hủ không ngừng xe, gia tốc vượt qua đoàn xe hơi nước, chạy về phía trước, căn cứ Vinh thị hẳn là ở phía trước.
Đoàn xe hơi nước nhìn thấy hai xe hướng căn cứ của mình chạy tới, lập tức gia tốc đuổi theo.
Rất nhanh Quý Hủ tìm được vị trí của Vinh thị, căn cứ nằm bên trong một mảnh rừng cây, xung quanh đều là bãi cỏ cùng cây cối cao lớn, nhưng hiện tại đã biến thành màu đen, bãi cỏ cũng là một màu đen phi thường thuần tuý.
Nơi này tuyệt đối đã phát sinh qua sự kiện xâm lấn cực kỳ khủng bố.
Nếu không phải nơi này có một trụ sở, chứng kiến một mảnh màu đen nồng đậm như vậy, Quý Hủ tuyệt đối sẽ không tuỳ tiện tới gần.
Diện tích Vinh thị không nhỏ, bên trong có lầu cao có nhà xưởng, ngoài trụ sở có một vòng tường thấp vây quanh, nhìn ngắn gọn sạch sẽ hơn rất nhiều, xung quanh không có kiến trúc sụp đổ, cũng không nhìn thấy cuồng thi, chỉ có đàn trâu dị hóa đang cúi đầu ăn cỏ.
Đàn trâu đột nhiên cảnh giác ngẩng đầu, sau một trận tiếng kêu đàn trâu rất nhanh tụ tập, trân đầu đàn hướng hai xe vọt tới, khí thế kinh người!
Quý Hủ bóp còi ý bảo xe tải dừng lại, đừng cứng đối cứng, trâu lớn như vậy thật dễ dàng ném đi một chiếc xe, bọn họ chạy tới tìm người mà không phải tìm thù.
Hai xe dừng lại, bọn họ đã bày ra thái độ, hi vọng đàn trâu cũng dừng lại công kích, đáng tiếc đàn trâu còn hạ thấp đầu làm ra tư thế muốn va chạm.
- Kháo kháo kháo! Chúng ta bị làm sao vậy? Như thế nào luôn bị trâu công kích!
Trình Mạch siết chặt tay vịn an toàn, nhắm mắt kêu lên.
Trì Ánh cùng Mạc Lâm Tự thật khẩn trương, liên tục nhấn còi nhưng thế xông của đàn trâu càng mạnh hơn!
Thanh âm va chạm thình thịch không ngừng, nhưng xe không bị lật ra, chỉ là chấn động không nhỏ.
Trình Mạch mở mắt nhìn thấy tường vây quen thuộc, Quý Hủ buông tường vây bảo hộ xe bên trong, đàn trâu đang nổi điên va chạm tường vây, mặt đất chấn động không ngừng.
Trình Mạch nhéo tóc:
- Ca, chúng ta không có thâm thù đại hận gì với đàn trâu này đi?
Vẻ mặt Quý Hủ trầm tư:
- Tôi có nói qua thịt trâu ăn ngon, chẳng lẽ là bị mang thù?
Bằng không không oán không thù, tại sao cứ muốn tấn công bọn họ?
Quý Hủ hạ cửa kính cầm tiểu loa hô:
- Sừng trâu không cần lãng phí, có thể đưa tôi làm vũ khí, hôm nay nếu ai có thể đem tường vây đụng đổ, tính tôi thua!
Quý Hủ nói xong đàn trâu va chạm càng dữ tợn, như là không đụng đổ tường vây thề không bỏ qua.
Người trong đội xe hơi nước không dám tới gần, nhưng cũng không rời đi, vẻ mặt khiếp sợ nhìn xem tường vây bao lâu sẽ sụp đổ.
.
Danh Sách Chương: