Chu Chí Quốc nhớ đến vết đỏ trên giường thì mang tai lại đỏ lên.
Tuy nói anh vì đủ loại nguyên nhân mới theo ý cô nhưng bản thân anh đã chuẩn bị sẵn tâm lý bị cô lừa.
Thế nhưng anh lại không ngờ cô bay nhảy tán loạn cả ngày như bướm, còn làm ra chuyện bỏ trốn theo người ta nhưng vừa rồi thật sự lại là… Lần đầu tiên của cô.
Đối với một người mắc bệnh đa nghi nghiêm trọng như Chu Chí Quốc mà nói, cho dù Tần Lâm có nói nhiều thế nào cũng không bằng… Một vết đỏ kia.
“Xin lỗi.
Tôi cho rằng em bỏ trốn theo người ta nên mới tức giận như vậy.
” Chu Chí Quốc cúi đầu xin lỗi.
Trong nguyên tác, Chu Chí Quốc rất giỏi ngụy trang, cũng rất khôn ngoan nhưng Tần Lâm không thể tin anh thật sự tin mình, bởi vì ngay bản thân cô cũng tự cảm thấy lời mình nói đầy sơ hở, cả người cô đầy lỗ thủng không khác gì một cái sàng.
Chỉ là mặc dù nguyên chủ đã để lại một đống phiền phức cho cô nhưng tốt xấu gì thì cô ấy cũng giữ cơ thể mình trong sạch, nếu không Tần Lâm có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.
“Chỉ một câu xin lỗi là coi như xong sao? Anh chẳng những không tin em mà còn mắng em vô sỉ, còn mắng em hạ lưu.
” Tần Lâm giống như bị tổn thương, nước mắt đã rơi lã chã.
Chu Chí Quốc nghe cô đang trả đũa mình thì há to miệng muốn nói mình không nghĩ như vậy, cũng chỉ vì hành vi của cô không đúng.
Thế nhưng nhìn thấy dáng vẻ tủi thân của Tần Lâm vô cùng đáng thương thì lời đã đến miệng nhưng cuối cùng vẫn phải nuốt xuống.
“Là tôi không đúng, sau này tôi không mắng em nữa.
” Chu Chí Quốc chỉ có thể nói như vậy.
Dường như Tần Lâm lại càng giận hơn, cô thở phì phò, nức nở nói: “Em không tin, chẳng phải trước đó anh còn muốn cầm gậy đánh gãy chân em sao?”
Chu Chí Quốc không còn lời nào để nói, lúc đó đúng là anh có ý định đánh gãy chân cô.
“Là lỗi của tôi, sau này… Tôi sẽ không đánh em.
” Chu Chí Quốc thấy cô quá đáng thương nên chỉ có thể lùi thêm một bước.
Tần Lâm thút thít: “Em không tin, chúng ta vẫn nên ly hôn đi, như vậy em cũng không còn sợ sẽ bị anh đánh.
”
Nếu bây giờ có thể ly hôn thì cũng không xem như cô đã lừa gạt tình cảm của trùm phản diện đâu nhỉ?
Ánh mắt sắc bén của Chu Chí Quốc bắt đầu u ám, anh nhìn cô chăm chú: “Em nói cái gì?”
Trong lòng Tần Lâm run lên.
Khốn kiếp thật! Chắc chắn là không thể ly hôn rồi.
“Em nói cái gì? Chẳng phải em vừa nói muốn ly hôn sao? Anh hung dữ như vậy làm gì? Anh mắng em, còn đánh em, em muốn ly hôn không phải rất bình thường sao?”
“Anh chẳng những không dỗ em, còn hung dữ với em… Có người chồng nào như anh không? Sao anh có thể hư hỏng như vậy?! Hu hu…” Nước mắt rưng rưng, vẻ mặt đầy uất ức, những lời từ miệng cô không giống như đang lên án mà giống như đang làm nũng.
Lông mày Chu Chí Quốc nhíu chặt lại, anh không hề bị cô tùy tiện lừa gạt: “Không phải em muốn ly hôn với tôi sao?”
Danh Sách Chương: