• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Anh cân nhắc lời nói của mình, giọng nói có chút khàn khàn: “Không phải anh không tin em, mà là anh không yên tâm để em liên lạc với hắn ta lần nữa, hắn ta là kẻ lừa đảo, những gì hắn ta nói đều là dùng để lừa dối em.




“Nếu như anh bình tĩnh nói rõ với em, không cáu gắt với em thì em sẽ nghe lời anh nói.

” Tần Lâm cọ cọ ở sau lưng anh một chút……cơ bắp săn chắc, tràn đầy sự mạnh mẽ, Tần Lâm có thể sờ vào cơ bụng của anh, cảm xúc thật tuyệt vời, tuổi trẻ thật tốt.



Chu Chí Quốc đỏ mặt, nắm lấy bàn tay nhỏ bé không ngoan ngoãn của cô, cả người bất giác trở nên căng thẳng.



“Anh không có ý dọa em.

” Vừa rồi anh hoàn toàn không nói gì cả.



“Anh không nói lời nào chính là đang dọa em.

” Tần Lâm thảo phạt nói.



Chu Chí Quốc không nói nên lời, suy nghĩ một lúc, nếu cô ngoan ngoãn nghe lời như vậy, anh cũng nên nói mấy câu tử tế với cô.




Nếu cô thích, anh sẽ nói.



“Không nói gì là nghĩ không muốn em nghe xong sẽ cảm thấy tức giận, nếu như em nghe lời, sau này anh sẽ dỗ dành em, không cáu gắt với em.




Trong lòng Tần Lâm âm thầm cười lạnh một tiếng, tên đàn ông thối tha, nếu như cô nghe lời thì còn cần anh dỗ dành sao?


“Em không nghe đâu, không nghe lời đâu, anh phải dỗ dành em, em mới nghe lời.




Chu Chí Quốc mạnh mẽ quay người lại, trong đôi mắt đen như vực thẳm dâng trào lên ngọn lửa nóng bỏng, ngọn lửa này giống như muốn thiêu rụi bóng người hiện lên trong mắt anh.



Tần Lâm sửng sốt một lát, khóe miệng khẽ nhếch lên, đôi mắt tươi cười trong sáng mà ấm áp, nói: “Em không muốn nghe lời, em chỉ muốn anh dỗ dành em!”


Cô khẽ hôn lên mặt anh, nụ cười tinh nghịch trong sáng chiếu vào mắt anh.



Chu Chí Quốc chăm chú nhìn người con gái trước mặt này, như thể chỉ cần giơ tay lên có thể nắm lấy, nhưng rồi lại giống như một đám mây mềm mại, nhẹ nhàng lang thang trên bầu trời, giống như thể chỉ cần một cơn gió thổi qua có thể bay đi bất cứ lúc nào.




Nhìn dáng vẻ bình tĩnh kia của anh, Tần Lâm có chút không hài lòng sức quyến rũ của cô không có tác dụng gì đối với anh, cô lại khẽ hôn lên môi anh.



Ánh nắng sớm mai xuyên qua cửa sổ, chiếu vào trong phòng, ánh sáng nhàn nhạt khẽ đọng lại trên khuôn mặt của Chu Chí Quốc.



Đôi mắt của anh giống như một dải sao trời, rồi lại giống như hầm băng ở vực sâu, tiếp xúc với nó khiến người ta sinh ra một cảm giác sợ hãi.



“Lâm Nhi, đừng lừa anh.

” Anh nói.



Trong lòng Tần Lâm hơi run rẩy, cô còn chưa kịp nói chuyện đã bị môi anh chặn lại.



Anh nhẹ nhàng mút lấy môi cô, môi lưỡi cuốn lấy nhau, chiếm thành đoạt đất, cực kỳ bá đạo.



Hai người hôn nhau đến mức cả người đều mềm nhũn, khi sắp nổi lửa, lúc này cha Chu và Chu Hồng Kỳ từ ngoài đồng trở về ăn sáng.



Chu Chí Quốc rời khỏi môi của cô, ôm cô vào trong lòng, ôm thật chặt một lúc.



Cơ thể của hai người đều là lần đầu tiên trải qua điệu nhạc của tì,nh dục, giây phút độ,ng tình, khó tránh khỏi có chút không khống chế được bản thân.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK