Tần Lâm vui vẻ xác nhận: “Ý mi là ta vào đây lúc nào, thì ra ngoài vẫn là lúc đó?”
[Ký chủ thật thông minh.
]
Tần Lâm nghĩ thầm, cô phải nghĩ cách kiếm điểm tích lũy.
“Có nơi nào khác cũng giống như nhà vệ sinh tư nhân, để ta nghỉ ngơi ăn uống không?”
Nếu có lựa chọn, ai muốn ăn trong phòng vệ sinh chứ?
[Phòng nghỉ ngơi tư nhân nửa tiếng tốn năm mươi vạn điểm tích lũy.
]
Tần Lâm lập tức giậm chân: “Đắt vậy sao?”
[Phòng nghỉ ngơi tư nhân đầy đủ tiện nghi, có thể lên mạng xem phim chơi game đó nha!]
Tần Lâm ngạc nhiên vui mừng nói: “Không phải cũng kết nối với internet trong thế giới của ta đó chứ?”
[Chuyện này không nhất định, những chuyện cụ thể thì vẫn đợi ký chủ có điểm tích lũy rồi hẵng hỏi tiếp.
]
Tần Lâm vô cùng động lòng, nếu phải nói chuyện bất tiện nhất khi xuyên sách là gì, còn không phải không có điện thoại di động, internet hay sao!
“Làm thế nào để kiếm điểm tích lũy? Ta muốn kiếm điểm tích lũy!”
“Lại đi đánh Chu Hồng Tinh một trận nữa à? Hoặc là đánh Chu Hồng Kỳ một trận?” Tần Lâm xoa cằm nghĩ về tính khả thi của việc này.
Nhưng mà tát một cái chỉ nhận được mười điểm tích lũy, cho dù đánh hai chị em bọn họ tàn tật, cũng không đổi được bao nhiêu điểm tích lũy đúng không?
[Ký chủ, Chu Hồng Tinh chỉ là vật hy sinh, cô có thể tiếp cận đứa con do trời chọn, đánh bọn họ một cái chắc chắn không chỉ có mười điểm tích lũy.
]
Tần Lâm: “Ta cũng người có giới hạn, người không phạm ta, ta không phạm người”.
Người khác không trêu chọc cô, cô đi đánh người ta, chẳng những sẽ khiến mọi người tức giận, còn có thể bị đánh lại tập thể.
Trong phòng, Tần Lâm đang cân nhắc chức năng của hệ thống.
Nhà chính, sắc mặt người cả nhà họ Chu rất nghiêm trọng.
Vẻ mặt chị em nhà họ Chu khó nhìn giống như cha mẹ đã chết.
“Cô ta là vợ con, con phải quản cô ta cho tốt, chuyện của Chí An tuyệt đối không thể truyền ra ngoài.
” Cha Chu nghiêm túc ra lệnh.
Chu Chí Quốc nói: “Chỉ cần trong nhà không ai trêu chọc cô ấy, thì cô ấy sẽ không nói ra ngoài.
”
Vẻ mặt Lý Cầm âm trầm khó nhìn, chẳng phải sau này Tần Lâm ở nhà sẽ càng đắc ý hơn sao?
Hai quai hàm Chu Hồng Tinh bị đánh đến mức sưng vù, nói chuyện khó tránh khỏi có chút không rõ ràng, “Anh, anh có còn là đàn ông không vậy? Nếu chị ta không nghe lời thì đánh gãy chân chị ta, nhốt chị ta ở nhà, xem chị ta còn ra ngoài nói hươu nói vượn như thế nào.
”
Chu Chí Quốc: “Em nói cái gì?”
Ánh mắt Chu Hồng Tinh oán độc, vẻ mặt hung tợn, “Anh đánh chị ta gần chết, chị ta cũng không dám nói gì ra bên ngoài”.
Lý Cầm nhìn về phía Chu Chí Quốc, mong đợi nói: “Hồng Tinh nói cũng có lý, không cho cô ta một bài học, sau này chẳng phải cả nhà chúng ta đều phải nhìn sắc mặt của cô ta sao?”
Chu Chí Quốc tỏ vẻ trào phúng, “Nếu lúc trước đã quyết định làm chuyện này, thì phải gánh chịu tất cả hậu quả do chuyện này gây ra.
”
Danh Sách Chương: