“Chuyện ngày hôm qua là hiểu lầm, con đã nói rõ với anh ấy rồi.
” Tần Lâm giải thích với bà ấy.
Trên mặt mẹ nuôi Phan lập tức có vài phần tươi cười, bà ấy nói với Chu Chí Quốc: “Nói rõ ràng thì tốt rồi, mấy người trong thôn lúc nào cũng mồm mép, Tiểu Lâm Tử là một đứa nhỏ tốt.
”
Chu Chí Quốc nhìn thoáng qua Tần Lâm, “Con biết.
”
Mẹ nuôi Phan ngạc nhiên vui mừng, cuối cùng bà ấy cũng hoàn toàn tin lời Tần Lâm, nhiệt tình với Chu Chí Quốc thêm mấy phần, “Mau, vào nhà ngồi đi.
”
Tần Lâm vội vàng từ chối: “Mẹ nuôi, con đến trả tiền.
”
Mẹ nuôi Phan: “Không phải hôm qua mới mượn sao? Con cầm dùng trước, chờ anh hai con kết hôn rồi trả mẹ cũng được.
”
Trong lòng Tần Lâm mềm nhũn, “Mẹ nuôi, con không cần dùng gấp nữa.
”
Đối với mẹ nuôi Phan, Tần Lâm không trả tiền lãi gì cả, cô có đưa thì mẹ nuôi Phan cũng sẽ không nhận.
Cho nên lúc rời đi, Tần Lâm bỏ bốn viên kẹo sữa Đại Bạch Thỏ vào túi cháu trai của mẹ nuôi Phan.
Sau khi mẹ nuôi Phan tiễn bọn họ đi, mới phát hiện cháu trai ngồi trên ghế, vẻ mặt ngây ngô cầm kẹo sữa ở trong miệng nhai, nhai đến mức nước miếng chảy ròng.
Bà ấy lấy ba viên kẹo sữa Đại Bạch Thỏ còn lại trong túi cháu trai ra, vài phần ý cười nhu hòa xuất hiện trên mặt, “Đứa nhỏ này! ”
Bà ấy đã nói mà, Tiểu Lâm Tử không giống như những lời mà người trong thôn thường nói.
“Cục tác! Cục tác!” Hai con gà mái trong góc sân thay nhau kêu to.
Mẹ nuôi Phan có kinh nghiệm, đây là tiếng gà mái đẻ trứng gà, bà ấy đến nhìn, trong ổ gà lại có thêm hai quả trứng gà.
Mẹ nuôi Phan tỏi vẻ ngạc nhiên vui mừng, hôm nay hai con gà mái già nhà bà ấy lại đẻ bốn quả trứng gà!
Nhất thời, ánh mắt mẹ nuôi Phan nhìn hai con gà mái còn thân thiết hơn cả nhìn cháu trai ruột.
Tần Lâm không biết mình thành công khiến hai con gà mái đẻ thêm hai quả trứng gà, lại bước lên con đường đi trả nợ.
Nhà này hơi xa, đủ để Tần Lâm nhớ lại ký ức mượn tiền nhà này vào hôm qua.
Tần Lâm liếc Chu Chí Quốc một cái.
A~
Cô không ngờ rằng mấy nhà nguyên chủ vay tiền này đều gián tiếp liên quan đến Chu Chí Quốc.
Chu Chí Quốc phát hiện ánh mắt Tần Lâm nhìn anh hơi kinh ngạc, còn có chút ghét bỏ, không nhịn được mà hỏi: “Sao vậy?”
Tần Lâm than thở: “Có phải anh hay trêu hoa ghẹo nguyệt trong thôn không?”
Mặt Chu Chí Quốc hơi đen, “Nói bậy bạ gì đó?”
Nếu nói hai người bọn họ nhất định phải có một người trêu hoa ghẹo nguyệt, vậy thì chắc chắn không phải là anh.
Tần Lâm bĩu môi, cũng không có bao nhiêu ấn tượng liên quan đến chuyện Chu Chí Quốc ở chung với những cô gái khác trong trí nhớ của nguyên chủ.
Cũng có thể là Chu Chí An làm?
Chu Chí An cũng không phải là một người đứng đắn gì, tự cho là đúng + tự luyến, không riêng gì thanh niên trí thức, mà ngay cả những phụ nữ không xấu trong thôn thì anh ta đều có chút tâm tư đến gần.
Chu Chí Quốc thấy cô không lên tiếng thì cho rằng cô tức giận, mím môi, “Anh không có.
”
Tần Lâm lấy lại tinh thần: “Không có gì thật sao?”
Chu Chí Quốc nói với giọng nghiêm túc: “Anh không trêu hoa ghẹo nguyệt, bình thường làm việc ngoài đồng, anh cũng không nói chuyện với người khác.
”
Danh Sách Chương: