Tết âm lịch đang tới gần, kì nghỉ đông đã không còn nhiều nữa mà sắp phải khai giảng, Kiều Niên vội vã hoàn thành nốt lớp vũ đạo cuối cùng của kì nghỉ.
Năm giờ chiều về đến nhà, cậu phát hiện ở trước cửa có thêm một đôi giày da của nam.
Trong lòng cậu đã biết chuyện gì, vẻ mặt trở nên lạnh lùng thờ ơ. Cậu cẩn thận đẩy cửa ra bước vào. Hương thơm của trà thoang thoảng trong phòng khách, trên chiếc bàn trà thấp bé đặt những dụng cụ trà cổ. Ở đó có một người đàn ông đang ngồi, quần áo chỉnh tề nhìn từ xa cứ như một bức tranh thủy mặc trúc đầy tĩnh lặng và tao nhã.
Người đàn ông này trông có vẻ ổn.
Kiều Niên đứng ở cửa, lặng lẽ cứ như một linh hồn. Nhìn vào ấn tượng đầu tiên mà ông chú kia mang lại, mẹ Kiều nhấp một ngụm trà, ánh mắt chợt lóe lên, chú ý thấy con trai, nhanh chóng nói: “Niên, con về rồi à? Sao không vào đi.”
Kiều Niên ngoan ngoãn gật đầu. Người đàn ông kia cũng đứng lên, đeo một chiếc kính gọng đen, ánh mắt vô cũng chân thành. Ông vươn tay ra, cười lịch sự: “Chào cháu, Tiểu Niên.”
“Cháu chào chú.”
Hai người cứ như vừa bàn bạc kinh doanh với nhau xong, hai bên bắt tay nhau một cách tự nhiên.
Kiều Niên lấy giỏ hoa quả trong tủ ra, cố tình chọn lựa, hết sờ lại nắn mấy quả cam, vui vẻ cầm lên lại đặt xuống, cứ thể mà lặp đi lặp lại. Thật ra là đang ngồi để nghe lén cuộc nói chuyện của họ. Mẹ của cậu cứ như một cô gái nhỏ gặp được mối tình đầu, không biết được trong lòng bà đang nghĩ gì, cứ vừa nói vừa cười. Người đàn ông kia cũng cười nhẹ nhàng, cùng nói chuyện với bà về chuyện tương lại, về hiện tại, chỉ duy nhất không nói về chuyện ở quá khứ.
Ở cái tuổi này của Kiều Niên, bình thường nói chuyện với bạn bè hình như chỉ có về quá khứ và hiện tại, “sau này” là một từ cấm kị. Tương lai là phải để cho người ta tự tưởng tượng về tương lai.
Kiều Niên cảm thấy rất nhàm chán, liền cầm lấy cam rồi đi lên tầng, liền nghe thấy mẹ Kiều nói: “Tiểu Niên, có rảnh không, cầm hộp bánh may mắn trên kệ kia sang nhà của Tiểu Trình đi. Ăn ngon lắm đấy.”
Lại nữa…
Kiều Niên đỡ trán.
Trong phòng, Kiều Niên gửi một tin nhắn cho Nguyên Thỉnh Trình, lời ít mà ý nhiều: “Chó có ở nhà không?”
Nguyên Thỉnh Trình trả lời lại: “Cậu đang chửi ai đấy?”
Kiều Niên bèn sửa lại: “Anh Hùng có ở nhà không?”
Nguyên: “À, không. Chị gái của tôi đưa nó đến nhà bạn rồi, tan làm mới đi đón nó về cơ. Chỉ có Điềm Tâm thôi.”
Kiều Niên nói thẳng: “Tôi muốn đến nhà cậu.”
Nguyên: “Được thôi, bé cưng ơi mau đến với vòng tay của anh đây đi, để anh yêu thương em nào./ Hôn hôn x3”
Sắc mặt của Kiều Niên hơi cứng lại, bị trêu chọc đến ngu người luôn. Cậu có thể hiểu đại khái Nguyên Thỉnh Trình bị nước làm úng đầu rồi: “Cậu uống say rồi à…”
“Không đâu. Tôi biết cậu là Kiều Niên mà.”
“… Vậy đợi chút để tôi sang.”
“Ò, vậy sao cậu sang được đây?”
“Có chân.”
Uống rượu rồi nói năng linh tinh hết cả, Kiều Niên đành bất lực.
Cậu dọn dẹp một chút rồi cầm theo hộp bánh được đóng gói vô cùng đẹp mắt kia đi ra khỏi cửa. Trời dần tối đen, cảnh vật bắt đầu không nhìn rõ nữa, gió lạnh cứ thế mà thôi, từng đợt từng đợt tràn vào cả miệng cả mũi, Kiều Niên phải kéo khăn quàng cổ lên kín cả mặt.
Chuông cửa của nhà họ Nguyên vang lên.
Trên sô pha da trâu, mấy người bạn học cả nam lẫn nữa đang ngồi chơi bài poker trên bàn.
Trương Châu rót rượu cho Nguyên Thỉnh Trình, cười hì hì nói: “Anh Nguyên à, lại thua rồi, uống đi nào.”
“Được.” Nguyên Thỉnh Trình nghiêm túc, uống một hơi cạn sạch luôn.
“Ai đó, có người ở bên ngoài kìa.” Một cô gái hỏi.
Trương Châu hỏi: “Thỉnh Trình, không phải là bố mẹ cậu đi du lịch hết rồi à?”
Nguyên Thỉnh Trình lấy tay chống đầu, hơi híp mắt lại, đầu óc có chút không tỉnh táo lắm, không nghe rõ cậu ta nói gì, chỉ ậm ừ một hai câu cho có, đặt chén rượu xuống, đứng dậy đi mở cửa.
Cửa mở ra, Kiều Niên không thấy người đâu, nhưng cảm nhận được luồng hơi nóng từ điều hòa hai chiều tràn ra từ trong phòng khách, quấn quít sưởi ấm cho cậu.
Nguyên Thỉnh Trình vừa bước ra đã tùy tiện mà chống khuỷu tay lên khung cửa, cả người thả lỏng mà dựa vào trên cánh cửa, thoải mái, phóng đãng như cơn gió đang thổi loạn. cậu nở một nụ cười thật tươi, như một kẻ lưu manh đang đứng canh gác ở đó vậy.
Trông cực kì ngu.
“Quả nhiên là cậu uống rượu rồi mà, còn lừa tôi làm gì.” Kiều Niên đeo một chiếc khẩu trang màu đen, giờ để lộ ra chiếc mũi cứ nhẹ nhàng đóng mở, mùi rượu cứ thế mà phảng phất quanh chóp mũi.
Nguyên Thỉnh Trình còn chưa kịp nói gì thì có một giọng nữ trong trẻo phía bên trong đã vang lên, hỏi: “Thỉnh Trình à, ai thế.”
Kiều Niên nhíu mày lại, lớn tiếng nói lại: “Mẹ tôi bảo mang cái này sang cho nhà cậu, ăn ngon lắm. Cậu cầm lấy đi, tôi đi đây.”
Rồi lùi về phía sau, Nguyên Thỉnh Trình dùng sức một tay kéo Kiều Niên lại, cúi đầu ghé sát vào mặt của cậu, tạo một cảm giác áp chế, không hài lòng nói: “Không phải là cậu đến xem Điềm Tâm hả, còn định chạy đi đâu!”
Lúc đầu Kiều Niên không nói gì cả, chỉ vỗ vỗ vào mặt của Nguyên Thỉnh Trình, cố gắng làm cho cậu tỉnh táo lại một chút, ra vẻ như khổ sở lắm, nói: “Anh à, bên trong còn có nhiều người như vậy. Tôi chỉ muốn ở cùng với một mình cậu mà thôi.”
“À, chúng tôi đang chơi mạt chược đấy, cậu cũng vào chơi cùng đi, giúp tôi thắng thêm mấy ván với, tôi thua nãy giờ rồi…” Nguyên Thỉnh Trình lẩm bẩm.
Kiều Niên kiên quyết nói: “Tôi phải đi về đây, không có rảnh rỗi như thế đâu.”
Kiều Niên và Nguyên Thỉnh Trình đều học cùng trường cấp ba, nhưng cũng chỉ có năm đầu là cùng lớp thôi. Bình thường cậu vẫn thường chỉ dính vào Nguyên Thỉnh Trình, quan hệ cùng với các bạn cùng lớp cũng khá là xa lạ. Sau đó lên lớp mười một thì lại phân khoa. Nguyên Thỉnh Trình thì học khoa học tự nhiên, còn Kiều Niên lại học khoa học xã hội, rồi sau lại chọn vào lớp múa, hầu như cả năm đều luyện tập ở bên ngoài nên về cơ bản thì cậu cũng không biết gì về bạn bè của Nguyên Thỉnh Trình cả, hơn nữa còn có một ít địch ý vô cớ với bọn họ.
Nguyên Thỉnh Trình giữ chặt lấy vai của cậu, nói nhăng nói cuội: “Đưa tôi vào đi đã, cậu muốn vứt vợ bỏ con đi đấy à?”
Kiều Niên nghe thấy cậu nói vậy thì bị chọc đến buồn cười. Thật không có cách nào với cậu mà.
Kiều Niên cũng nhẹ nhàng ghé gần tai của đối phương, dịu dàng nói: “Đi nào, tôi không thể bỏ vợ vứt con được.”
Nguyên Thỉnh Trình hừ một tiếng: “Coi như là cậu còn có lương tâm đấy.”
Kiều Niên cười nói: “Vào thôi nào.”
Nguyên Thỉnh Trình đứng im không chịu nhúc nhích, hai tay khoanh lại, không vui mà lại “Hừ” một tiếng.
“Cái kiểu gì đây hả?” Kiều Niên vỗ mặt của cậu: “Đi thôi.”
Cánh cửa được đóng lại. Nguyên Thỉnh Trình ngoan ngoãn để cho Kiều Niên nắm lấy cổ tay mà kéo đi. Rõ ràng mà một tên con trai to cao như thế rồi mà lại cứ tỏ ra như một cô vợ nhỏ vậy.
Kiều Niên liếc nhìn mọi người trong phòng khách. Trừ bỏ Nguyên Thỉnh Trình ra thì còn có hai nam và hai nữ. Ánh mắt của cậu dừng lại thêm vài giây trên người của một cô gái có đôi mắt xếch, Hạ Y. Hôm nay, cô ấy trang điểm rất nhẹ nhàng, mắt xếch lên, đeo một đôi hoa tai tròn tròn, chân đi một đôi bốt màu đen, chỉ nhìn qua cũng có cảm giácnhẹ nhàng thanh tú, cũng không kém phần trang nhã.
Hai người họ vẫn đứng, Nguyên Thỉnh Trình giới thiệu lần lượt tên của các bạn mình với cậu.
Kiều Niên bước lên phía trước vài bước, đang định mở miệng chào hỏi thì Nguyên Thỉnh Trình đã kéo lấy cánh tay của cậu lại một cái, sau đó ôm mạnh vào vai, một tay còn khoác lên cổ của Kiều Niên, cao giọng nói: “Giới thiệu với mọi người một chút, cậu ấy tên là Kiều Niên. Trông có đẹp trai không hả!”
“Đẹp trai, đẹp trai, đẹp trai.” Mọi người đều vô cùng hưởng ứng.
Trên đầu Kiều Niên như có đầy vạch đen. Cậu còn chưa bỏ khẩu trang xuống đâu đấy, mặt gần như bị che kín, chỉ có mỗi đôi mắt đầy bất lực này lộ ra thôi mà.
“Xin chào mọi người.” Kiều Niên kéo khẩu trang xuống, bắt tay chào hỏi.
“Xin chào!”
Giờ phút này sao mà giống cái buổi gặp mặt của bọn trẻ con mẫu giáo quá vậy.
Nguyên Thỉnh Trình say rượu rồi lại tiếp tục gây rối tiếp, đẩy đẩy Kiều Niên, vừa đắc ý vừa vênh váo nói: “Cậu ấy mà bạn từ nhỏ của tôi đấy, từ hồi bé tí chúng tôi đã chơi cùng với nhau rồi, cũng học cùng đại học với tôi, ở khoa vũ đạo, chuyên ngành vũ đạo biểu diễn, hướng cổ điển. Cao một mét bảy mươi tám phẩy tám, cấp ba học ở Nhất Trung, từng giành chiến thắng trong một cuộc thi về vũ đạo…”
Kiều Niên không thể nghe nổi nữa, một tay giơ lên chặn lấy cái miệng cứ bô bô ra của Nguyên Thỉnh Trình. Cậu quay người lại nhìn Nguyên Thỉnh Trình, đỏ mặt, nhẹ nhàng nói: “Tha cho tôi đi! Đừng có mà khoác loác nữa đi, tôi thấy ngại lắm.”
Nguyên Thỉnh Trình ngậm miệng lại, ngoan ngoãn hạ mắt xuống, lông mi dài che đi nửa con mắt, giống như là đang muốn cụp xuống cái đuôi đang hưng phấn vậy, ánh mắt của cậu vẫn cứ nhìn về phía Kiều Niên, nhìn đến là vô tội.
Lòng bàn tay chạm đến đôi môi mềm mại lại khô ráo kia, giống như được nếm phải mật hoa vậy, ngọt ngào đến như thế.
Kiều Niên không dám mở mắt ra nữa. Cậu không thể cứ nhìn chằm chằm vào Nguyên Thỉnh Trình được, nhìn nhiều sẽ loạn hết cả đầu, không thể kiểm soát được mà biến mặt của Nguyên Thỉnh Trình thành một bức vẽ nguệch ngoạc. Cậu hạ tay xuống, sau một lúc im lặng, lòng bàn tay lại cảm thấy hơi ươn ướt.
Điềm Tâm còn đang meo meo ở trong ổ mèo. Kiều Niên bế nó lên, ngồi ở trên sô pha mà ôm Điềm Tâm vào lòng rồi vuốt ve.
Ánh mắt của cậu liếc đi liếc lại, nhìn mấy người kia vừa đánh bài vừa uống rượu, rồi thoải mái cười đùa thật to, nhìn có vẻ rất vui.
Trương Châu cứ tí lại mắt đi mày lại, thỉnh thoảng lại tác hợp cho Hạ Y và Nguyên Thỉnh Trình, thảo luận về những chuyện nhỏ nhặt mà bọn họ đã từng trải qua ở trung học.
Nguyên Thỉnh Trình cũng không quên quan tâm đến Kiều Niên, thi thoảng cũng sẽ kéo chủ đề lên người của cậu, làm cho cậu không kịp trở tay. Kiều Niên bị rơi vào trạng thái bối rối, cũng không muốn nói gì nhiều, đành miễn cưỡng nói một hai câu, trong lòng cảm thấy khó chịu và ê ẩm đến lạ, nhưng cũng không quá nhiều. Thậm chí cậu còn muốn trở thành một đứa trẻ ngây thơ không cần mặt mũi gì cả, chỉ cần khi cô gái kia nói chuyện thì cậu sẽ bịt chặt lỗ tai của mình lại, sau đó theo cảm xúc mà bắt cô ấy đừng nói nữa.
Ừm, đó cũng chỉ là tự tưởng tượng ra mà thôi. Cậu cũng biết rõ là mình đang vô cùng mất hứng.
Cậu đứng dậy, Nguyên Thỉnh Trình lại lập tức nắm chặt lấy cổ tay của cậu, để ý cậu nhưng vẫn không nói gì cả.
Kiều Niên lên tiếng: “Nhà có gừng không? Tôi làm cho cậu chút canh giải rượu.”
Nguyên Thỉnh Trình gật đầu, nhưng vẫn cứ không chịu buông tay cậu ra.
“Thỉnh Trình, cậu cứ lưu luyến không rời người ta làm gì thế?” Một cô gái khác nhìn thấy hình ảnh này thì cảm thấy có chút thú vị, cười nói.
Nguyên Thỉnh Trình cũng không để ý, ánh mắt say xỉn mà mông lung nhìn về phía Kiều Niên. Kiều Niên từ từ rút tay ra khỏi cậu, cảm thấy trên đầu ngón tay vẫn còn vương hơi ấm.
“Thỉnh Trình, bạn từ nhỏ của cậu thật là dịu dàng mà.” Hạ Y cười nói.
“Đương nhiên rồi, con trai giống tôi mà lại.” Nguyên Thỉnh Trình tự hào mà nói.
Lúc sau Kiều Niên bưng bát ra ngoài, bọn họ đang xáo lại bài vừa đúng lúc bắt đầu một ván địa chủ mới. Nguyên Thỉnh Trình lại thua, kêu lên: “Giúp tôi với.”
Kiều Niên gõ bát: “Cậu uống cái này trước đã.”
Nguyên Thỉnh Trình không thích uống mấy cái thứ như này lắm, còn lấy sức nhiều hơn cả lúc uống thuốc bắc. Cậu nhìn chằm chằm vào Kiều Niên, trong lòng tự cổ vũ bản thân: Là một người đàn ông đích thực thì phải biết co được dãn được.
Sau đó không nói thêm gì nữa, trực tiếp uống canh.
Kiều Niên vô cũng hài lòng, ngồi ở bên cạnh Nguyên Thỉnh Trình để hỗ trợ cậu đánh bài. Nguyên Thỉnh Trình ấm đầu, bài còn chưa nhìn đã vội hô địa chủ.
Trương Châu nói: “Này, Thỉnh Trình, sao cậu dám tìm người hỗ trợ chứ?”
Nguyên Thỉnh Trình khinh thường nói: “Ghen tị à? Tôi có Kiều Niên này, còn cậu á, xin lỗi đi, cậu có đâu.”
Khóe miệng Trương Châu co giật hai cái: “Có giỏi thì cậu đừng thua nữa xem, thua thì lại tiếp tục phạt cậu tiếp.”
Nguyên Thỉnh Trình ưỡn ngực lên, tiếp tục ba hoa nói: “Ồ? Trương Châu à, trước mặt ông trời cậu có thể nhận mệnh, chứ trước mặt Kiều Niên cậu chỉ có thể nhận thua mà thôi!”
Đột nhiên Kiều Niên cảm thấy mình có rất nhiều áp lực, giống như gánh trách nhiệm nặng nề trên vai, một mình gánh lấy giang sơn sắp sụp của cái tên say xỉn Nguyên Thỉnh Trình kia.
Cậu hung hăng trừng mắt nhìn Nguyên Thỉnh Trình, chê bai nói: “Ăn uống cho no say vào rồi nói linh ta linh tinh.”
“Tôi không nói nữa là được mà… Đừng có mắng tôi.” Nguyên Thỉnh Trình còn sụt sịt mũi, trông cực kì tội nghiệp.
Ba người con trai bắt đầu đánh bài, còn lại đứng ngoài xem.
“Có cặp nào không hả, địa chủ.” Trương Châu cầm bài trong tay, cố ý nói.
“Tôi không thèm nghe cậu đâu, tôi chỉ nghe lời của Kiều Niên thôi.” Vừa hung hăng với Trương Châu xong, Nguyên Thỉnh Trình đã vội lật mặt ngay, dùng một thái đó dịu dàng, nhẹ giọng hỏi Kiều Niên: “Ra cái gì nào?”
“Đúng là trọng sắc khinh bạn.” Hạ Y mỉm cười, nói một câu cho Trương Châu.
Sau vài hiệp đấu, Kiều Niên đã không phụ lại kì vọng của Nguyên Thỉnh Trình, đánh thắng được mấy ván, làm cho mấy người kia bị phạt rượu không ngừng.
“Giỏi vãi, không hổ là cậu.” Nguyên Thỉnh Trình nhướng mày, liên tục giơ ngón cái với Kiều Niên, lại còn không biết xấu hổ mà tự khen mình: “Tôi quả nhiên là có con mắt tinh tường mà.”
Kiều Niên ngồi nhàn nhã, thả lòng cả người, hai tay hơi chống lên, dựa vào lưng ghế, vung vẩy chân giống như đứa trẻ con, nhướng mày trêu đùa: “Cậu hôn tôi một cái, coi như là phần thưởng đi.”
Trước mặt mọi người, Kiều Niên dám công khai gạ gẫm cậu, thừa dịp “say” mà làm bậy. Kiều Niên đoán rằng Nguyên Thỉnh Trình sẽ lại từ chối cậu thôi, nhưng cậu muốn xem thử bộ dáng tức giận của Nguyên Thỉnh Trình, ở trước mặt các cô gái ngồi đây phá tan hình tượng của mình, chỉ đơn giản là cảm thấy làm như vậy sẽ rất vui vẻ.
“Phụt ha ha.”
Thật là thú vị. Trương Châu là đứa cười to nhất.
Nguyên Thỉnh Trình cũng cười, nhưng là bên ngoài cười chứ trong không cười, vẻ mặt rất khó đoán. Ngược lại lần này cậu lại không né tránh nữa, một tay kéo lấy Kiều Niên, thoải mái nói: “Được, thỏa mãn cậu vậy.”
Kiều Niên ngây ngẩn cả người, vội đổi ý nói: “Mẹ nó, không cần phải vậy đâu, cậu nâng niu miệng của mình như vậy, tôi…”
Miệng của Nguyên Thỉnh Trình đã ngoạm lấy má cậu. Lần đầu tiên cậu có cảm giác như đang hôn một gì đó rất lạnh lẽo.
Cậu không hôn ở môi, mà nhẹ nhàng ngậm lấy một miếng thịt ở má, sau đó dùng sức vừa mút vừa cắn, cực kì là không có tính người. Nguyên Thỉnh Trình làm cái loại chuyện này cứ như biến thái vậy, vừa thô lỗ lại vừa ngu ngốc, nếu bị cảnh sát bắt đi còn có thể vừa khóc vừa quỳ xuống xin tha “Chú ơi cháu sai rồi.”
Đau quá.
Kiều Niên cắn chặt răng, ngón chân ở trong giày cuộn cả vào, cả người đều căng thẳng, giống như làm sai chuyện gì mà cúi đầu nhắm chặt mặt, để tóc xòa xuống che đi khuôn mặt đang đỏ bừng.
Một lúc sau, Nguyên Thỉnh Trình mới chịu nhả ra, mà trên má phải của Kiều Niên đã ẩm ướt, còn cả cả một vết răng in sâu vào da thịt. Kiều Niên vội vàng đeo khẩu trang vào xong mới dám ngẩng đầu lên.
Bây giờ Kiều Niên mới biết rằng Nguyên Thỉnh Trình đã say rượu thì có thể điên đến thế nào, có thể ác liệt ra sao. Chỉ đành trách mình có bệnh mới đi rước họa vào thân, đi trêu chọc một con chó dữ như vậy.
Không gian như bị xé rách, tâm trạng điên cuồng như đột nhiên bị ấn nút tạm dừng, Kiều Niên chỉ có thể im lặng mà nhìn Nguyên Thỉnh Trình ngồi cười một chỗ, trên mặt như hiện rõ sự hả hê khi thấy người gặp họa.
Đang ở nơi đông người như thế này, muốn đánh cũng không thể đánh được. Trong long Kiều Niên cảm thán.
Có người cười cười, hỏi: “Tôi nói nghe này Thỉnh Trình, cậu còn chưa có bạn gái đúng không? Vừa rồi hôn mãnh liệt như vậy là cố ý bắt nạt bạn từ nhỏ của cậu à.”
Trương Châu ngắt lời nói: “Đương nhiên là chưa có bạn gái rồi, điểm này của cún Nguyên mà tôi còn không biết sao? Dầu muối không đụng, một đời làmĐường Tăng.”
Trương Châu rót cho Nguyên Thỉnh Trình một cốc, mà Nguyên Thỉnh Trình lại đưa cốc đến bên miệng của Kiều Niên: “Nào, uống đi.”
Cổ họng Kiều Niên khô khóc, vừa rồi căng thẳng không uống nước, miệng đang khát thật sự, mặt cũng đỏ bừng, nhìn chằm chằm vào miệng cốc Nguyên Thỉnh đã chạm qua, trên vành cốc còn hơi ướt, có thể coi là hôn gián tiếp đó. Cậu tháo khẩu trang ra, nâng cốc uống hết.
“Nhìn xem, nói uống là uống luôn, cậu ấy vốn rất ngoan, từ nhỏ đã rất dễ bắt nạt rồi.” Nguyên Thỉnh Trình thuận miệng nói, quay sang nhéo mặt của Kiều Niên.
Ngoan cái rắm ấy, Tôi là đang khát nước. Đồ ngốc. Kiều Niên thầm mắng trong lòng, xoa xoa mặt đầy đau khổ.
Hạ Y vén tóc, cười tủm tỉm nói thẳng: “Ồ, Nguyên Thỉnh Trình vẫn chưa có bạn gái, vậy tôi đây có cơ hội rồi.”
Vừa nghe thấy câu này, Kiều Niên đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt dịu dàng bỗng trở nên sắc bén. Cậu tùy ý rút hai thẻ bài ra, nói: “Tôi cảm thấy được thôi…”
“Huyền.”
Lúc sau mở ra, xuất hiện cả quân vua lớn nhỏ.
Chương 12: Âm ỉ
Hạ Y đang nói chuyện thì tiếng chuông điện thoại của cô ấy vang lên làm gián đoạn bữa tiệc vui vẻ.
Cô ấy vẫn giữ một nụ cười trên môi: “Tôi phải về đây, bố mẹ giục rồi.”
Tới chín giờ tối, trong bữa tiệc, một khi đã có người phải đi trước, thì tiếp theo sự vui vẻ của mọi người sẽ giảm đi một người. Mấy đứa con trai cũng đứng dậy, vận động gân cột một chút, chuẩn bị về nhà.
Nguyên Thỉnh Trình mặc thêm một chiếc áo khoác, lấy chìa khóa: “Để tôi đưa mấy bạn nữ các cậu về.”
Mọi người cũng cầm lấy áo của mình, mặc hẳn hoi rồi đi ra cửa.
Trăng vàng treo trên bầu trời cao, rọi ánh sáng xuống từng ngọn cây, gió lay khiến những giọt nước còn đọng lại trên phiến lá xanh biếc trôi tuột xuống, dẫn đến hiệu ứng cánh bướm khiến nhiều giọt cũng rơi theo, làm cho người ta cảm thấy hơi mát len lỏi từ lòng bàn chân truyền lên. Ngã tư đường vắng vẻ, không có người, heo hút như đang mở rộng miệng ra mà điên cuồng hút lấy gió tây bắc lạnh lẽo.
Gió thổi qua làm Nguyên Thỉnh Trình không khỏi ho khan vài cái. Cậu quay đầu lại, phát hiện Kiều Niên ở phía sau mình.
“Cậu cũng muốn về sao?” Nguyên Thỉnh Trình hỏi.
“Đúng vậy.” Kiều Niên gật đầu, không quên nhắc nhở cậu: “Cậu uống rượu rồi thì đừng lái xe nữa. Nếu thật sự không nổi thì để tôi lái xe đưa mấy bạn nữa về cho.”
Nguyên Thỉnh Trình đập vào gáy cậu một cái, trực tiếp nói: “Không lái xe đâu, nhưng mà cậu phải ở nhà chờ tôi trước.”
Kiều Niên cố chấp nói: “Tôi cũng phải đi về mà.”
“Không xem chó nữa à?”
“Không phải trước mặt tôi đây rồi à? Còn đang vẫy đuôi đây này.” Kiều Niên cười trêu chọc.
Nguyên Thỉnh Trình đến gần Kiều Niên. Cậu cao hơn Kiều Niên nửa cái đầu, cúi xuống nhìn đối phương, nói: “Chờ tôi trở về.”
“Tại sao chứ?”
“Cậu không giống với bọn họ.”
Đột nhiên trong lòng của Kiều Niên lại rục rịch.
Ánh mắt của Nguyên Thỉnh Trình như dịu đi bởi men rượu, vươn tay ra, ôm lấy Kiều Niên, giữ cậu lại.
“Thỉnh Trình, cậu xong chưa đấy!” Có người thúc giục cậu.
“Xong rồi đây.” Nguyên Thỉnh Trình trả lời lại, quay đầu lại hỏi: “Cậu muốn ăn khuya gì không, tôi mang về cho cậu.”
Kiều Niên thấy bạn bè của cậu đang sốt ruột, vội đẩy Nguyên Thỉnh Trình đi, nói: “Không cần đâu, tôi không ăn. Cậu mau đi nhanh đi, tôi đợi cậu.” Nói xong, Kiều Niên cởi khăn quàng cổ xuống, quàng lại trên cổ của Nguyên Thỉnh Trình, giúp cậu thắt một nút: “Đừng để cảm lạnh đấy anh à.”
Nguyên Thỉnh Trình ghé vào bên tai cậu, nhẹ giọng cười nói: “Cảm ơn em gái Kiều nhé, cậu quả nhiên là áo bông nhỏ tri kỉ của bố mà.”
Hai tay của Kiều Niên hơi dùng lực một chút, cổ Nguyên Thỉnh Trình đột nhiên bị siết chặt, cậu nhíu mày nói: “Cậu muốn siết chết tôi đấy à?”
“Hả? Tôi không nỡ đâu.”
Chiếc khăn ấm áp quấn quanh cổ của Nguyên Thỉnh Trình, mang theo nhiệt độ cơ thể của Kiều Niên, còn có cả một mùi thơm thoang thoảng, rất dễ chịu.
Ngửi vào như cảm thấy mình cũng đã biến thành một dòng nước xanh nhẹ nhàng ở một góc, để làn gió ghé qua khẽ chạm vào.
Mẹ nó, vì sao mà trên người một đứa con trai lại có mùi thơm như vậy chứ? Nguyên Thỉnh Trình thầm nghĩ.
Cậu quay người, lén đem khăn quàng cổ kéo lên gần mũi.
Cảm giác mùa đông này vừa ấm áp lại vừa giản dị vậy thôi. Cậu lại nghĩ ra một phép so sánh khá là ngớ ngẩn, Kiều Niên cứ giống như Ưu Nhạc Mỹ* ở trong tay, ấm áp đến ngọt ngào.
(*)Ưu Nhạc Mỹ: là tên một sản phẩm trà sữa nổi tiếng của Trung Quốc vớinhắm đến khách hàng là sinh viên nữ và người đại diện phát ngôn là Châu Kiệt Luân.
Ọe. Ghê quá đi.
Nguyên Thỉnh Trình đi được vài bước lại quay đầu lại nhìn xem. Quả nhiên Kiều Niên vẫn đứng ở cửa chưa vào, nhìn cậu rời đi.
Hai tay Kiều Niên ôm lấy cánh tay, thân mình hơi dựa vào khung cửa. Thấy Nguyên Thỉnh Trình quay đầu nhìn về phía cậu, Kiều Niên cười cười, dùng khẩu hình nói ra ba chữ mập mờ: Con, trai, ngoan.
Sau đó vẫy tay tạm biệt cậu.
Dựa vào sự ăn ý nhiều năm của bọn họ, Nguyên Thỉnh Trình hiểu được lời kia, bày ra cái biểu cảm tức giận.
Sau khi đóng cửa mới là lúc khép lại tất cả, chỉ còn lại một khoảng trống rỗng.
Kiều Niên cảm thấy có chút buồn bã. Có lẽ cậu đã hiểu được phần nào, cô gái kia có quan hệ rất tốt với Nguyên Thỉnh Trình.
Thời gian gần hai năm cậu vắng mặt ở trung học kia, cũng không thể trở lại được nữa. Nguyên Thỉnh Trình gặp ai, bọn họ nói những gì đây?
Cậu vẫn luôn ở ngoài luyện vũ đạo, còn Nguyên Thỉnh Trình lại luôn đi học, chỉ gặp nhau qua video là chính. Là tình cảm thanh mai trúc mã lớn lên ở bên nhau, về cơ bản thì cũng chỉ nói chuyện tốt cho nhau nghe, không nói chuyện xấu, dù có xảy ra chuyện gì, thì những đau khổ và mồ hôi rơi cũng chỉ nuốt lại trong bụng, trao cho nhau những lời động viên.
Vài ngày trước khi kì thi đại học diễn ra là lần đầu tiên bọn họ gặp nhau sau lâu ngày xa cách. Ở nhà ga, Nguyên Thỉnh Trình cũng không báo cho Kiều Niên là mình đến đón, cậu chỉ cố ý đứng đó chờ Kiều Niên.
Kiều Niên vừa nhìn thấy cậu, kéo lấy va li, chịu đựng sự chua xót ở mũi, nỗi nhớ đang quấy phá, Kiều Niên như phát điên mà lao về phía cậu.
Câu đầu tiên mở miệng ra nói không phải là một câu chào hỏi lịch sự sau bao ngay xa cách, mà là vừa thở hồng hộc vừa nói:
“Nguyên Thỉnh Trình, lâu rồi không gặp. Đến tận bây giờ, tôi vẫn luôn nhớ cậu. Mà này, cậu đã có bạn gái chưa?”
Từng câu từng chữ đều phát ra từ sâu thẳm trong trái tim và tâm hồn.
Nguyên Thỉnh Trình đi rồi, Kiều Niên cũng không nhàn rỗi gì. Từ nhỏ cậu đã thích sự sạch sẽ, nhìn không gian bừa bộn lộn xộn trước mặt này khiến cho cậu rất ngứa mắt. Cậu dọn dẹp sạch sẽ đống cốc chén lung tung trên mặt bàn, rồi thu dọn hết mấy cái túi rác lại, lau lại sàn nhà.
Sau một loạt công việc dọn dẹp, phải gần một tiếng sau mới kết thúc.
Kiều Niên đang rửa nồi thì chợt nghe thấy tiếng sấm vang lên ầm một tiếng dài, chớp lóe lên, sau đó là mưa trút xuống ngày một to, không hề có dấu hiệu sẽ nhỏ lại. Cậu lau tay, vội vàng gọi điện thoại cho Nguyên Thỉnh Trình.
“Cậu đang ở đâu rồi? Bên ngoài đang có sét đánh, trời cũng đang mưa nữa, tôi mang ô ra đón cậu nhé.”
“Đừng lo, mấy bước nữa là đến cửa rồi.”
Hai ba phút sau, Nguyên Thỉnh Trình đẩy cửa nhà ra. Cậu trở về trong sự bụi bặm và cả mệt mỏi, tóc tai rũ rượi, chiếc áo khoác màu đen ướt sũng, nhìn đã thấy là được nước mưa dội qua.
Sau một pha ác liệt như này, giờ cậu cũng tỉnh hết rượu luôn rồi.
Nguyên Thỉnh Trình thấy phòng khách rộng lớn cứ như rực rỡ hẳn lên, gạch men sứ trắng được lau sạch đến phản quang, còn có bát cơm màu hồng đựng thức ăn và nước cho mèo, Điềm Tâm đang mặc một bộ khủng long xanh vùi đầu vào ăn, còn không ngừng liếm bát, trông cực kì hạnh phúc.
Đèn tường đang mở, tạo nên một vòng tròn ánh sáng nhỏ màu vàng ấm áp, trông cứ như mặt trời nhỏ đang mỉm cười nói chào mừng đã trở về nhà.
Khung cảnh lúc này vô cũng ấm áp, chỉ thiếu mỗi một người vợ xinh đẹp nữa thôi thì đúng là thêu hoa trên gấm.
Kiều Niên cởi tạp dề ra, bước ra khỏi phòng bếp. Nhìn thấy Nguyên Thỉnh Trình như vậy, cậu không những không tỏ ra lo lắng gì, thậm chí ngược lại còn cười trêu chọc, nói: “Oa, ướt như chuột lột vậy.”
Nguyên Thỉnh Trình không thèm để ý đến cậu, cởi cái áo khoác đã ướt sũng kia ra, bước đến trước bàn, đặt một hộp nhựa lên: “Tôi mua một ít phở cuốn Quảng Đông ở trước cổng Nhất Trung đấy, lại đây ăn đi này, mua cho cậu đấy.
Kiều Niên nhìn xuống, xấu hổ nói: “Xin lỗi cậu.”
“Cái gì cơ?” Nguyên Thỉnh Trình không hiểu gì cả.
Dường như Kiều Niên đang ngẩn người ra, quay mặt đi nhìn sang chỗ khác, không được tự nhiên nói: “Không…”
“Cậu thật là ngốc mà.” Nguyên Thỉnh Trình xoa đầu của Kiều Niên.
Vỏ trắng bên ngoài mỏng như cánh ve, bọc lấy nhân thịt mềm, rau xanh, trứng chim thật dày. Nguyên Thỉnh Trình giúp cậu xé túi nước chấm ra đổ vào trong: “Lại đây, ăn bữa khuya thôi.”
Đôi mắt của Kiều Niên như sáng rực mà nhìn vào hộp phở cuốn, nhẹ nhàng hỏi: “Cậu không ăn à?”
“Bớt nói nhảm đi, muốn ăn bao nhiêu thì cứ việc ăn, ở trước mặt tôi mà còn muốn giả bộ lịch sự cái gì nữa?”
Nguyên Thỉnh Trình đã nhìn thấu cậu con trai cứ thích giả vờ trong sáng ngoan ngoãn này rồi.
“Vậy thì cảm ơn anh nhé.” Ánh mắt của Kiều Niên sáng lên, hai tay vòng qua cổ của Nguyên Thỉnh Trình, cười ngọt ngào đến mềm nhũn cả tim.
Cơ thể của hai người chạm nhẹ vào nhau trong giây lát ngắn ngủi, giống như chuồn chuồn lướt nước mà thôi. Không chờ Nguyên Thỉnh Trình mở miệng ra chửi người, Kiều Niên đã tự thức thời mà buông tay ra, chạy đến bên hộp phở cuốn, vẻ mặt đầy hạnh phúc.
Nguyên Thỉnh Trình còn vẫn đứng yên như cũ, chỉ cọ cọ cái mũi, nhìn xung quanh bốn phía nhưng rồi cũng không biết nên đặt mắt vào đâu.
Lúc đó, cậu còn có chút sững sờ, và còn cả chút ngại ngùng nữa.
Một lúc sau, Nguyên Thỉnh Trình mới ngồi cạnh Kiều Niên, nhìn cậu ăn.
Kiều Niên cũng có hứng hỏi chuyện: “Nguyên Thỉnh Trình, hỏi cậu chút này. Cậu có thích cô gái kia không?”
“Cũng không tệ lắm mà, coi như là có ấn tượng khá tốt đi.”
Nguyên Thỉnh Trình thẳng thắn nói.
“Ồ, có muốn tôi nói cho cậu biết cách để theo đuổi một cô gái không?”
Kiều Niên trưng một khuôn mặt tươi cười rạng rỡ, sắc mặt vẫn rất bình thường, ngay cả lông mày cũng chưa nhăn lại dù chỉ một chút. Cậu lau nhẹ khóe miệng, một tay chống lấy cằm, nhẹ giọng nói: “Dù sao thì anh của tôi đến nhìn thẳng vào mắt của mấy cô gái còn chẳng dám nhìn cơ mà.”
Nguyên Thỉnh Trình nhất thời nghẹn lời. Cậu đang suy nghĩ, tâm trạng của Kiều Niên lúc này là gì đây? Đã nhiều năm như vậy rồi, sự quan tâm và việc đoán ý của Kiều Niên vẫn không hề thay đổi, giống như một thói quen đã khắc sâu vào trong, giống như việc ăn cơm là phải nhai vậy.
Nguyên Thỉnh Trình cảm thấy không thể giải thích được, bèn hỏi một cậu: “Ồ, vậy cậu nói thử tôi nghe xem phải theo đuổi như thế nào đây? Tôi có thể thử xem.”
Kiều Niên suy nghĩ một chút, đang định mở miệng nói.
Cửa lớn phía ngoài mở ra, một tiếng chó sủa vọng vào từ cửa.
Nguyên Ngữ liều mạng túm lấy dây xích của con chó nhỏ đang hưng phấn kia, dường như đang chơi kéo co với nó vậy. Cô vừa bước được vào cửa thì lại vội lùi lại xác nhận lại số nhà, kinh ngạc nói: “Đây là nhà của tôi á? Sao lại sạch như vậy được cơ chứ? Hôm nay dì dọn vệ sinh đến dọn dẹp à?”
“Chị à, là Kiều Niên dọn dẹp đấy.” Nguyên Thỉnh Trình đứng nhận, cầm lấy xích chó.
Kiều Năm lễ phép cười nói: “Em chào chị Nguyên ạ.”
Nguyên Ngữ lại tươi tỉnh trở lại, cười nói: “Tiểu Niên sang chơi à, xin chào, xin chào. Lâu rồi chị không được gặp em, lại đẹp trai hơn rồi đấy!”
Cô vươn tay ra định ôm cậu con trai cao lớn trước mặt này một cái, Nguyên Thỉnh Trình đã nhanh tay nhanh mắt mà bắt được tay của chị mình, dùng người đứng chắn trước mặt Kiều Niên.
Nguyên Ngữ giật cả mình, hai người nhìn chằm chằm vào nhau.
“Nguyên Thỉnh Trình, em làm cái gì đấy? Đòi đồ ngọt hay gì?” Nguyên Ngữ lắc lắc tay hai cái, mà tay của đứa em trai vẫn cứ nắm chặt không chịu buông ra.
Nguyên Thỉnh Trình giả ngu, cười ngốc nghếch: “Chị à, nam nữ khác nhau, đừng có mà đụng chạm lung tung.”
Nguyên Ngữ cảm thấy vô cùng kì lạ, đành cười cho qua: “À thế à. Em trai này, vậy em cũng đừng chạm vào chị đấy nhé, chị với Tiểu Niên là nam nữ khác biệt, chứ chị với em cũng là người vật khác biệt đấy.”
Kiều Niên ở bên cạnh cười tủm tỉm, “Độc miệng” là di truyền của dòng họ rồi.
Nguyên Thỉnh Trình bị mỉa mai như vậy thì ngại ngùng mà buông tay ra.
Mảng đỏ trên má của Kiều Niên vẫn chưa biến mất mà còn trông rất rõ ràng. Nguyên Ngữ bước lên trước, nhìn cẩn thận một cái, quan tâm hỏi: “Tiểu Niên à, mặt em bị làm sao thế này, bị cắn đấy à?”
Kiều Niên vội vàng lấy tay sờ lên mặt, giải thích với cô: “Không phải đâu ạ, em bị ngã thôi.”
“Thật không đấy? Đây rõ ràng là dấu răng mà, đừng hỏi là tại sao chị lại biết.”
Nguyên Thỉnh Trình ngồi trêu chó ở dưới đất, giả vờ bình tĩnh đến gió êm gió lặng.
Nguyên Ngữ lại nhìn thêm vài lần nữa, vẫn một mực chắn chắc nói: “Có phải Nguyên Thỉnh Trình cắn em không? Cái thằng nhóc này! Học cái gì hay ho thì không học, lại đi học theo chó con đi cắn người.”
Kiều Niên lại bao che lỗi lầm: “Không phải như vậy đâu ạ”
“Vậy chẳng lẽ là người yêu của em à?” Nguyên Ngữ không tin, giơ chân đá một cái vào bắp chân của Nguyên Thỉnh Trình: “Rốt cuộc là có phải em hay không hả? Hai má của Tiểu Niên bị thế kia, nhỡ mà về sau không lấy được vợ thì phải làm sao đây?”
Nghề nghiệp của Nguyên Ngữ là nhà thiết kế thời trang quần áo, cũng là người cực kì mê những khuôn mặt đẹp. Mấy bạn trai cũ của cô phải nói là toàn những người đẹp trai như siêu sao nổi tiếng vậy. Sau khi cô tốt nghiệp được vài năm, còn chưa từng bị xã hội bên ngoài vùi dập. Cô là người cực kì có cá thích, không thích đi theo lối tầm thường với châm ngôn là cả đời này chỉ yêu đương thôi chứ không kết hôn.
Vì vậy, với tính tình nóng nảy của mẹ Nguyên thì suýt chút nữa mắng Nguyên Ngữ thành một vũng bùn luôn rồi. Nhưng mà vỏ quýt dày, lại có móng tay nhọn…
“Cũng không phải thằng con trai nào đâu, là em cắn đấy.” Nguyên Thỉnh Trình nhanh chóng thừa nhận. Cậu đứng dậy, ôm lấy Kiều Niên một cái, khí thế hiên ngang ngẩng cao đầu, vênh mặt với chị gái mình.
“Sau này, nếu mà cậu ấy không lấy được vợ, để em cưới cậu ấy là xong rồi.”
Kiều Niên trợn tròn mắt: “Cậu đang nói linh tinh cái gì thế?”
“Em trai à, coi như em giỏi đấy, dám chịu trách nhiệm.” Nguyên Ngữ tặc lưỡi, khen ngợi mãi không thôi.
Nguyên Ngữ đi rửa sạch mặt, đi đến tủ lấy lấy mặt nạ ra đắp, thấy trên bàn còn thừa lại đồ ăn tối: “Nguyên Thỉnh Trình, đây là cái gì thế?”
“À, em mua cho Kiều Niên chút phở cuốn. Nhưng mà xin lỗi nhé, không có phần của chị đâu.” Nguyên Thỉnh Trình trả lời.
Nguyên Ngữ đắp mặt nạ: “Chị cũng đói rồi mà. Đi đi, mua hộ chị một khay thịt miếng.”
Cô lấy một cái thẻ màu xanh trong túi rồi đặt lên bàn trà: “Thẻ của siêu thị mà công ty tặng cho đây, cho em này. Em giúp chị nấu một bữa tối đi.”
Ở trong mắt chị gái, em trai được sinh ra là để chạy việc vặt.
Nguyên Thỉnh Trình cầm lấy thẻ, bỏ vào túi của mình: “Thẻ là của em rồi, chị tự đặt đồ ở ngoài đi.”
“Nhưng phí giao ngoài đắt lắm.”
“Chị mà còn thiếu tí tiền đấy à?”
“Chị đói bụng rồi mà.”
“Không có ích gì đâu. Chị gái thân yêu, nếu băng ở Nam Cực tan xong hết rồi thì em sẽ đi.”
“Em là đứa em trai bất hiếu…”
“…”
Kiều Niên ngắt lời cặp chị em đang thi nhau đấu võ mồm kia lại: “Chị à, để em đi cho chị.”
“Từ từ đã nào, để tôi đi cùng cậu.” Nguyên Thỉnh Trình lập tức hô.
Khuôn mặt của Nguyên Ngữ như được bao phủ một màu xanh mượt, không rõ biểu cảm của cô là gì, mặt cũng như đông cứng lại, khiến cho chỉ có thể mở miệng, khó khăn lên tiếng: “Tiểu Niên, em là khách mà, ngồi đấy đi, để xem Nguyên Thỉnh Trình có làm chức vụ của nó trong cái nhà này không.”
Nguyên Thỉnh Trình kiên quyết từ chối: “Không được, Kiều Niên ở với chị sẽ khiến em càng lo lắng, em sợ chị có âm mưu gây rối cho cậu ấy.”
Nói xong, cậu nhanh chóng mặc áo vào rồi đi theo Kiều Niên ra ngoài cửa.
Mặt nạ cũng không thể ngăn cản được biểu cảm hung dữ của Nguyên Ngữ, cô mắng: “Nguyên Thỉnh Trình, tại sao đến cả chị gái của mình mà em còn ăn dấm chua được vậy! Không phải là em có vấn đề đấy chứ!”
Nguyên Thỉnh Trình một tay bám vào tường, một tay nhấc chân đi giày vào: “Chị à, hôm nay cái áo khoác màu kem này phối với chiếc váy kẻ ca rô kia trông rất đáng yêu đấy.”
“Coi như em còn có mắt nhìn.”
Nguyên Thỉnh Trình lại chém gió: “Em cảm thấy là trẻ hơn tầm bảy tám mươi tuổi ấy.”
Gân xanh của Nguyên Ngữ như nổi lên, còn chưa kịp nói gì đã nghe thấy “Rầm” một tiếng. Người chuồn đi, cửa đóng lại.