Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 19: Hòa tan


Nguyên Thỉnh Trình vội vàng đứng dậy từ chỗ ngồi, chạy đến cửa lớn thì bị nhân viên quản lý ngăn lại, buổi biểu diễn chưa kết thúc không thể tự tiện rời đi. Nguyên Thỉnh Trình lạnh lẽo trừng mắt nhìn bọn họ, cậu hoàn toàn phớt lờ quy tắc, ngoảnh mặt làm ngơ, thoát khỏi bầu không khí thân thiện ấm áp lại không dung sự tồn tại của cậu.


Cậu tránh khỏi đám người, một mình đi vòng qua mấy dãy nhà học lớn, cố ý đi vào rừng cây nhỏ, lại xuyên qua con đường hẹp quanh co ra ngoài. Đi cả đoạn đường dài, trốn vào bên cạnh một bờ hồ nhỏ yên tĩnh, dựa vào thân cây sam ngồi xuống.


Trước mắt là một vùng hồ trong vắt, mùa đông nước hồ kết băng, mùa xuân băng lại tan chảy, đêm nay, một đôi chim uyên ương đang rỉa lông rỉa cánh, thật là một cảnh tượng hoàn mỹ.


Cậu không ngờ mình lại khóc, từng chuỗi nước mắt liên tục chảy xuống như nhảy lầu tự sát, nước mắt im lặng rơi không một tiếng động.


Nguyên Thỉnh Trình thấy bốn phía không người liền châm một điếu thuốc lên hút. Khuôn mặt cậu dần bình tĩnh hơn, mở to mắt đón gió ngắm cảnh hồ mà nước mắt vẫn đang không ngừng trào ra, cậu trách thầm tại gió to thổi cát bay vào làm mắt bị thương.


Cậu hé miệng phun ra một vòng khói, giọt nước mắt chảy xuống đến cuối không cẩn thận còn có thể rớt vào trong miệng cậu, có hương vị mằn mặn.


Nguyên Thỉnh Trình nhắm mắt lại.


“Tiểu Trình, nước mắt đàn ông nặng tựa ngàn cân. Con có phải là chàng trai nhỏ đích thực của bố không?” Từ khi cậu mới bốn tuổi bố đã bắt đầu kiên nhẫn giáo dục cậu.


“Con có, con là chàng trai đích thực!” Nguyên Thỉnh Trình sôi nổi giơ cao bàn tay nhỏ bé.


“Con là chàng trai đích thực thì không được khóc.”


“Vậy con không muốn làm chàng trai đích thực, con chỉ muốn anh Kiều Niên!”


Khuôn mặt nhỏ vừa phồng lên lại xẹp xuống, bắt đầu oa oa khóc nỉ non.


Từ khi Nguyên Thỉnh Trình có trí nhớ tới nay, lần đầu tiên cậu thực sự gặp Kiều Niên là vào lúc bốn tuổi.


Mười phút sau, cậu bé có làn da trắng noãn đứng sau lưng một người phụ nữ xinh đẹp mới cẩn thận dè dặt thò đầu ra, sau đó lại từ từ cử động thân thể lộ hết cả người. Cậu mặc bộ đồ thủy thủ hải quân màu xanh lam, tất trắng dài đến trên đầu gối, khuôn mặt thanh tú, ánh mắt toát ra cảm giác hơi buồn ngủ giống như là không hề có hứng thú với khung cảnh chung quanh. Mà một bàn tay nhỏ thì đang khẩn trương cao độ nắm chặt lấy bàn tay to của mẹ mình không buông.


Có thể nói là phải kêu ba lần bảy lượt cậu mới chịu bỏ ra.


Nguyên Thỉnh Trình ngồi ở phòng khách, cậu bé đứng ở cửa, khoảng cách hơi xa. Trong lúc người phụ nữ và mẹ cậu đang nói chuyện thì cậu nhìn cậu bé đó không chớp mắt, muốn thu hút tầm mắt của cậu bé qua đây.


Cậu bé ngơ ngác nhìn về phía Nguyên Thỉnh Trình liền trúng chiêu ngay lập tức. Dưới tầm mắt của mẹ mình Nguyên Thỉnh Trình tinh nghịch cố ý lén lút giả bộ như con hổ nhỏ, há to miệng gầm gừ với cậu bé, hếch mũi lên, nhe răng cửa, giả bộ xấu xa muốn ăn thịt cậu. Cậu bé sợ hãi cắn chặt môi dưới, nghẹn ngào lúng túng lùi từng bước về phía sau, ngậm ngón tay cái, lại lùi về sau lưng mẹ mình, không dám nhìn Nguyên Thỉnh Trình.


Đối phương bị dọa chạy làm Nguyên Thỉnh Trình cực kỳ kiêu ngạo, cậu tiếp tục thè lưỡi với cậu bé, bắt chước người Tân Cương xoay cổ.


“Đây là anh Kiều Niên. Phải chơi ngoan với anh, biết chưa, thằng quỷ nhỏ, suốt ngày bắt nạt mấy bạn nhỏ, tưởng mẹ không thấy à?” Mẹ Nguyên nhẹ nhàng giữ lại cái cổ nhỏ lộn xộn của cậu.


“Anh?” Mắt Nguyên Thỉnh Trình sáng lên. Thế mà lại là một anh trai!


“Anh mấy tuổi?”


“Con đoán đi.”


“Mười ba tuổi?” Nguyên Thỉnh Trình nhấc mí mắt, nhỏ giọng hỏi.


Mẹ Nguyên nén cười, gật đầu.


Ồ!


Thằng quỷ nhỏ hoan hô vui mừng.


Đứa trẻ ở tuổi này càng thích thân cận với những người lớn tuổi hơn. Nhất là Nguyên Thỉnh Trình, căn bản là cậu khinh thường những đứa nhỏ ít tuổi hơn mình, cho nên cậu yêu nhất là ông bố già của mình.


Ra là một anh lớn, Nguyên Thỉnh Trình bỗng nhiên cực kỳ hưng phấn, thái độ đột nhiên thay đổi.


Cậu ném đồ chơi xuống, vọt mạnh lên hai bước rồi trực tiếp bế cậu bé cao bằng mình lên, thoải mái như ôm đồ chơi nhồi bông vậy, cao hứng phấn chấn hỏi: “Anh à, anh thật là đáng yêu, anh được nhặt từ cái thùng rác nào vậy?


Đây là câu đầu tiên Nguyên Thỉnh Trình mở miệng nói với Kiều Niên nói. Ký ức của hai người hãy còn mới mẻ như vậy.


Về sau Nguyên Thỉnh Trình yêu thích Kiều Niên không rời. Anh ngắn anh dài, anh đi đến đâu cậu đi theo đến đấy. Có một lần Nguyên Ngữ muốn bóp mặt Kiều Niên, Nguyên Thỉnh Trình hồng hộc điều khiển con xe ô tô đua trẻ con cố ý giả làm hiện trường tai nạn xe, đánh tay lái đuổi theo Nguyên Ngữ không tha khiến cô co cẳng chạy.


Ngày tháng dần trôi, khối băng nhỏ bé trầm mặc tĩnh lặng được Nguyên Thỉnh Trình như ánh thái dương dần dần hòa tan, cậu đã bắt đầu dùng giọng điệu nhỏ nhẹ của mình tiếp chuyện, chia sẻ những câu chuyện nhỏ đủ màu sắc trong nhà cùng Nguyên Thỉnh Trình.


Trong lúc bố mẹ ngủ trưa Nguyên Thỉnh Trình dẫn theo Kiều Niên leo lên nhà kho cất đồ ở trên tầng cao nhất của nhà mình, lặng lẽ moi ra đống đồ ăn vặt nhập khẩu bố Nguyên giấu riêng ra đút cho Kiều Niên ăn. Vừa nghe thấy tiếng bước chân hai là con chuột nhỏ có tật giật mình thở phì phò bò xuống, trốn về phòng giả bộ ngủ. Lại không biết cửa phòng đóng không chặt, còn để ngỏ một khe hở, gió quạt thổi đi miếng bánh bích quy còn vương trên khóe miệng, thời gian vô tình cũng theo sự đời vật đổi sao rời dần dần trôi xa.


Có một ngày mẹ Kiều trở về dẫn cậu con trai đã bép múp như anh lốp xe Michelin đi mất. Nguyên Thỉnh Trình giúp mẹ đi mua nước tương từ cửa hàng trở về, leo lên lầu đã không thấy bóng dáng Kiều Niên đâu nữa, cậu nhất thời mờ mịt hoang mang, òa lên khóc, cả nhà phải lừa gạt dỗ dành mãi cậu mới chịu ngoan ngoãn ăn cơm.


Nhưng Kiều Niên cũng không quay về.


Trong nhà trẻ Nguyên Thỉnh Trình thường ngồi một mình trên cầu bập bênh, cúi đầu tự bế. Cậu chui trong ổ chăn không tiếng động khóc ròng ba ngày ba đêm. Đứa trẻ nhỏ mới bốn tuổi đã học được việc chấp nhận cam chịu những nỗi buồn vào độ tuổi này. Thực sự quá thảm.


Vào buổi đêm ngày thứ tư, cậu chải tóc theo kiểu người lớn, rời nhà trốn đi, vụng trộm mở nắp thùng rác gọi tên Kiều Niên. Sau đó bị cô lao công với vẻ mặt ngơ ngác lôi ra, xách Nguyên Thỉnh Trình còn nguyên vẹn không bị hao tổn tí nào nhưng người hôi rình trả về nhà. Làm cho bác gái ở tổ dân phố đến nhà hỏi chuyện, dặn nhà họ Nguyên không được ngược đãi trẻ con, phải cho đứa trẻ ăn uống đầy đủ, tránh cho sau này sểnh ra lại lật thùng rác kiếm cái ăn.


Từ đó về sau, Nguyên Thỉnh Trình bị ép phải học được đạo lý các bạn nhỏ đều chui ra từ trong bụng mẹ.


Câu chuyện thú vị này cho đến giờ đã trôi vào dĩ vãng.


Sống nhiều năm như vậy cậu mới khóc vài lần, mà đều là vì Kiều Niên.


“Rốt cuộc mày có phải là đàn ông không vậy, khóc cái rắm.” Nguyên Thỉnh Trình tự chửi mình, cậu phiền chán dập tắt tàn thuốc, ném vào thùng rác.


Cậu tự nhắc nhở mình chỉ yếu ớt nốt đêm nay, ngày mai lại là một thằng đàn ông đạp đổ cây liễu rủ, đầu đội trời chân đạp đất.


“Đi mẹ nó Kiều Niên đi, cậu với thằng cha nhảy nhót kia đi mà làm chim liền cánh của mấy người, tôi không cần! Lại để ý đến cậu lần nữa, lại đi tìm cậu nữa thì tôi là chó.” Nguyên Thỉnh Trình nhìn đôi chim uyên ương nghịch nước lầm bà lầm bầm.


Cố lên, Nguyên Thỉnh Trình!


Cậu giống như là nhân vật nữ chính Mary Sue trong phim truyền hình, chịu quá nhiều chuyện bi thương lại vẫn mang hi vọng, tự mình gồng lên ra vẻ hăng hái nâng cao tinh thần.


Cậu quyết định quên đi Kiều Niên, từ nay về sau một người thoải mái, tự do tự tại. Chuyện hồng trần ta quăng ra sau đầu, chỉ chăm chỉ học tập, mỗi ngày hướng về phía trước.


Nguyên Thỉnh Trình hít mũi, nước mắt lại rơi thêm mấy giọt. Cậu không mang giấy, chỉ có thể lấy mu bàn tay quệt qua loa.


Cậu lại nghĩ: “Haiz, Trương Châu không thấy được mình khóc. Quá là dọa người.”


Dù sao ở trong mắt người khác cậu cũng là người kiêu ngạo, cứng rắn sừng sững không ngã.


“Đều do Kiều Niên.” Nguyên Thỉnh Trình than thở nói: “Chờ lát nữa phải mua túi khăn giấy, nước mũi chảy ghê quá…”


Bỗng nhiên, một cái khăn tay được gấp gọn gàng thò ra trước mặt cậu, màu trắng đặc biệt bắt mắt trong rừng cây nhỏ tối mù, còn tản ra ánh sáng tình thương của người cha. Chiếc khăn giấy thổi một luồng không khí ấm áp vào khung cảnh hoang vắng thê lương.


Trời phái cứu tinh!


“Cám ơn.” Nguyên Thỉnh Trình không dám quay đầu nhìn ra sau, chờ nước mũi hết chảy rồi nói tiếp. Sau khi khăn tay được lấy đi liền lộ ra một bàn tay khớp xương rõ ràng.


Bàn tay kia đang định rút về thì Nguyên Thỉnh Trình không suy nghĩ kĩ đã cầm chặt theo bản năng, xúc cảm lành lạnh mát mát rất quen thuộc. Lòng cậu đột nhiên trống rỗng.


“Kiều Niên.” Nguyên Thỉnh Trình mở miệng nhưng chưa quay đầu.


“Là tôi.”


Kiều Niên không làm sao rút được tay ra, giãy ra cũng không giãy được. Bởi vì bàn tay dày rộng của Nguyên Thỉnh Trình đã cầm chặt, sống chết không chịu buông.


“Tay tôi đau quá.”


Đầu ngón tay mượt mà trắng nõn của cậu đều đã sung huyết, bị sức mạnh thô lỗ cưỡng chế giày vò, xiết cứng thành màu tím hồng. Nguyên Thỉnh Trình vừa nghe Kiều Niên nói như vậy lập tức buông ra, quẫn bách cọ tới cọ lui hai tay, cúi đầu đỏ mặt, chịu thua nói: “Xin lỗi.”


Kiều Niên cười lạnh: “Cậu khóc à.”


“Không, bị cảm thôi.”


Tay trái trở nên tê dại nóng rực đã được giải phóng, Kiều Niên liền dùng đầu ngón tay chọc vào lưng cậu: “Không phải cậu nói lại còn để ý đến tôi nữa thì cậu chính là con chó sao?”


Cái gáy đen tuyền đột nhiên nâng lên, nói bằng giọng cà lăm: “Cậu, cậu nghe thấy?”


Thế mà không phát hiện ra cậu ta đứng ở sau mình. Nguyên Thỉnh Trình ảo não không thôi.


“Bắt chước chó sủa đi.”


“Một người không thể đứng hai lần trên cùng một đoạn sông, tôi của vừa rồi đã không phải tôi của hiện tại. Vạn vật đều nằm trong vòng biến hóa của đất trời..”


Nguyên Thỉnh Trình giả bộ dùng triết học biện chứng để nói láo cho qua chuyện. Cậu nghiêng mặt, thỉnh thoảng lại liếc khóe mắt nhìn xem Kiều Niên đang ở đâu, sau đó xoay người, ngồi xếp bằng trên đất. Kiều Niên thì ngồi xổm hai tay ôm đầu gối.


Hai người mặt đối mặt, đột nhiên bốn mắt nhìn nhau rồi kìm lòng không đậu lại gục đầu xuống.


Giống như trở lại trước đây, tháng chín, bọn họ ngồi xổm dưới tàng cây hoa quế hương thơm say lòng người, lẳng lặng không nói gì trông coi một mảnh đất bùn, chờ từ ban ngày cho đến đêm tối, trông ngóng dựa vào việc chờ đợi thì có thể nhìn thấy toàn bộ quá trình một mầm cây hoa hồng mọc rễ nẩy mầm.


Sau một lúc lâu trầm mặc.


Nguyên Thỉnh Trình che cái mũi hồng làm mình mất hết mặt mũi, xấu hổ bất an lắc lư cổ hỏi: “Người kia giờ là bạn trai cậu sao?”


“Không phải, là đàn anh của tôi mà thôi. Tôi không thích anh ấy.”


Nguyên Thỉnh Trình nản lòng thoái chí bỗng sống lại trong nháy mắt, vui vẻ cái đuôi vểnh cả lên trời, cười toe toét như bỏng nổ. Nhưng cậu cố ra vẻ dè dặt, ép lại khóe miệng đang lan rộng ra, lạnh lùng nói: “Sao cậu lại tới đây? Tự nhiên lại chạy tới đây.”


“Bởi vì tôi nhìn thấy cậu khóc, cũng không biết là có chuyện gì lại có thể làm cho cậu khóc như trời sắp sập vậy, nên tôi hơi lo lắng.” Vẻ mặt Kiều Niên thoải mái nói.


Nguyên Thỉnh Trình hít sâu một hơi, lịch sử đen nho nhỏ này khả năng là cậu phải dùng cả nửa đời sau mới xóa bỏ được. Cậu ngửa đầu nhìn vầng trăng sáng khuyết một nửa.


Ngày hôm qua Trương Châu đã nói vài lời thấm thía với cậu, nếu đã thích người ta thì phải thổ lộ uyển chuyển chút, có thể nói với người ta ánh trăng đêm nay thật đẹp, hầu hết mọi người sẽ biết ngay là có ý gì.


Nguyên Thỉnh Trình hỏi, thế vậy là có ý gì?


Trương Châu thở dài, là ý “Tôi thích cậu” chứ còn gì nữa.


À. Nguyên Thỉnh Trình cười hài lòng, giơ ngón tay cái lên khích lệ, nói cách này rất có trình độ.


Nguyên Thỉnh Trình nghiêm trang nhìn về phía Kiều Niên, hơi thẳng người, đổi thành tư thế ngồi xổm, nhích tới gần Kiều Niên, cụng trán mình vào trán Kiều Niên, chóp mũi đụng nhau, môi tưởng chạm mà không phải chạm.


Bất chợt có va chạm thân thiết, không khí mơ hồ tràn ngập không thể tránh né, hô hấp Kiều Niên dồn dập, lông mi chớp động, không biết nên nhìn đi đâu, đành phải rũ mắt xuống: “A Trình, sao cậu lại làm thế này…”


Giọng nói vừa mềm mại vừa quẫn bách giống như cắn một ngụm vào chiếc bánh nhỏ đầy bơ.


Kết quả, Nguyên Thỉnh Trình cười cười với cậu, dùng cái trán cụng thật mạnh vào đầu Kiều Niên khiến cậu đứng không vững, đổ người về phía sau, ngã phịch mông xuống mặt cỏ, cậu lập tức hờn dỗi: “Cậu có bệnh à, làm quần tôi…”


Từ “bẩn” còn chưa phát ra thì Nguyên Thỉnh Trình lại đẩy vai Kiều Niên, cậu trở tay không kịp lưng áp xuống mặt cỏ.


Được, tốt lắm, quần áo cũng bẩn cả rồi. Đối với người hơi có tính thích sạch sẽ thì nằm trên mặt đất vô cùng bẩn và rơi vào mương nước thối cũng chẳng khác gì nhau.


Cậu giận sôi lên, nhấc chân muốn đá Nguyên Thỉnh Trình lại bị Nguyên Thỉnh Trình bắt lấy mắt cá chân, dùng giọng nói trầm ấm trấn an cậu: “Đừng lộn xộn.”


Mu bàn chân Kiều Niên căng cứng giẫm trên mặt đất, hai chân co quắp ở tư thế mở rộng, Nguyên Thỉnh Trình ngồi xổm trước mặt cậu, như bất cứ lúc nào cũng có thể bổ nhào về phía cậu, Kiều Niên cảm thấy thẹn, đùi run lên vì xấu hổ, cậu lặng lẽ quay đầu đi, vô ý lộ ra cái tai màu hồng nhạt, hỏi lấp liếm: “Cậu muốn làm gì vậy? Chỗ này không tốt lắm, sẽ có người…”


“Cậu nhìn ánh trăng đi.”


Kiều Niên nằm ngửa, ánh mắt phiêu đãng, nhìn thẳng vào ánh trăng, hỏi: “Ừ? Thì sao?”


Nguyên Thỉnh Trình ho nhẹ hai tiếng, hắng giọng nghiêm túc nói: “Đêm nay ánh trăng thật đẹp.”


Hả?


Nếu giờ Kiều Niên ngất đi khả năng còn có thể cứu được. Chứ còn vẫn tỉnh táo thêm một giây nữa chắc cậu sẽ giảm thọ mất. Cậu lập tức hiểu ra một loạt động tác của Nguyên Thỉnh Trình là để lót đường cho màn thổ lộ chua không chịu nổi sau đó.


Kiều Niên giận hờn nói : “Vậy sao cậu không lên trời luôn đi?”


Nguyên Thỉnh Trình đã sớm đoán được trình độ văn hóa của Kiều Niên không cao, không hiểu nội hàm. Cậu nhíu mày cười yếu ớt: “Đứa ngốc.”


Trong mắt Kiều Niên, Nguyên Thỉnh Trình chính là một kẻ ngốc chẳng biết xấu hổ.


Nguyên Thỉnh Trình cầm tay Kiều Niên, đan mười ngón tay vào nhau với cậu, Kiều Niên sửng sốt, cánh tay chắc khỏe có lực của Nguyên Thỉnh Trình thừa cơ kéo cậu dậy đặt lên đùi mình, ôm thắt lưng của cậu.


Hơi thở nóng hầm hập của cậu ngừng lại, yết hầu khẩn trương lăn lên lộn xuống vài lần, cố gắng nuốt thẳng đầu lưỡi, thần sắc chân thành nói: “Phải, tôi thích cậu.”


Cậu không dám nhìn Kiều Niên, giọng nói hơi run, khàn khan, dinh dính như mật lâu năm, lỗ tai Kiều Niên cũng ướt luôn rồi.


Chương 20: Thăm dò


“Vậy cậu có thích tôi không?” Nguyên Thỉnh Trình cẩn thận hỏi lại.


Trong khoảnh khắc đó Kiều Niên mãi vẫn không có câu trả lời.


Sau đó cậu chậm rãi mở miệng, cố ý làm Nguyên Thỉnh Trình khó chịu: “Không thích.”


Không khí bỗng nhiên lặng ngắt như tờ. Con ếch đang kêu ộp ộp bên hồ cũng nhảy vào trong nước, không kêu nữa.


Vậy là thổ lộ thất bại sao. Đúng không nhỉ, Trương Châu! Cậu nói với tôi chỉ cần nói những lời này nhất định có thể thành công mà.


Nguyên Thỉnh Trình ấm ức nhưng không nói gì.


Trái tim như quả dưa hấu đỏ tươi ngọt ngào của cậu, bình bịch…vỡ nát chia năm xẻ bảy rồi.


Nguyên Thỉnh Trình tiêu sái phóng khoáng của dĩ văng đã một đi không trở lại, không còn một chút kiêu ngạo nào, bám riết không ngừng, quấn quít không bỏ: “Thật sao? Tôi thích cậu. Có phải cậu nghe không rõ không, Niên Niên, I like you!”


“Cậu dám hôn miệng tôi không?”


Kiều Niên hỏi thẳng.


Cậu không biết sự yêu thích của Nguyên Thỉnh Trình xuất phát từ ham muốn chiếm hữu trong tình bạn hay là thích theo kiểu đồng tính luyến ái. Cậu muốn thăm dò một chút.


Hơn nữa, Nguyên Thỉnh Trình sao lại tự mình thông suốt được chuyện này vậy? Kiều Niên cực kỳ thắc mắc.


Câu này đã hỏi tới đúng trọng điểm của Nguyên Thỉnh Trình. Khuôn mặt này của Kiều Niên từ nhỏ đến lớn ngày nào cậu cũng ngắm nhìn. Bỏ qua chuyện hai người quen biết từ nhỏ, dù cho là hai người xa lạ, dù có là nam, cậu cũng vẫn thích khuôn mặt này, vừa gặp đã thương.


Cậu còn nhớ Lý Hâm từng nói, cái loại mặt mày non nớt của em Kiều chỉ có mấy cô gái nhỏ mới đặc biệt thích thôi. Ngoài mặt thì Nguyên Thỉnh Trình gật đầu, cực kỳ đồng ý cách nói của cậu ta, thật ra trong lòng lại oán thầm, tôi cũng thích, nói gì đến cô gái nhỏ chứ.


Đơn giản là cậu thấy dễ nhìn, rất đẹp, như một bức tranh thuỷ mặc, trong tranh chú nai con cuộn mình ngủ êm đềm, hoa oải hương màu tím phủ đầy trên nền tuyết đầu mùa.


Cậu thầm nghĩ muốn ngắm nhiều hơn, treo trong nhà thưởng thức, không muốn để người đời thèm muốn.


Hai người hai mặt nhìn nhau, Nguyên Thỉnh Trình mặt già đỏ ửng, ánh mắt nhìn chòng chọc vào cánh môi khẽ nhếch của Kiều Niên ngẩn ngơ một hồi lâu, cậu chỉ lo liếm môi dưới, liều mạng thở gấp, cố làm dịu sự khẩn trương.


Không biết phải hạ miệng thế nào, hôn môi cũng quá khó đi. Cậu còn chưa có học được. Làm sao bây giờ. Cứu mạng. Cậu nghĩ muốn phỏng vấn cái miệng đang run rẩy của chính mình, vì sao mi ngu xuẩn vậy.


Bộ dạng rối rắm của Nguyên Thỉnh Trình trông cứ như con gái nhà lành bị bắt làm thiếp vậy. Kiều Niên nghĩ trong lòng.


Nếu không thì mút dưới môi trên của cậu ấy trước đi. Sau đó lại hôn đầu lưỡi? Nguyên Thỉnh Trình phân tích trong óc, coi hôn môi như đề toán học để giải.


Chờ đợi hồi lâu Kiều Niên đã hơi nhăn mày, mí mắt khẽ khép lại, biểu cảm đã lộ rõ vẻ không vui, cậu sinh ra hờn dỗi, khuôn mặt trắng phấn có thể so với socola vị dâu, lạnh lùng cứng ngắc nhưng nhìn vào lại làm cho người ta thương tiếc.


“Này…”


“Cậu đừng buồn! Tôi đến đây.” Nguyên Thỉnh Trình nhắm mắt, dẩu môi lên bắt đầu tiến công, như tráng sĩ anh dũng hy sinh trước chiến trường lửa đạn.


Kiều Niên đang mất hứng giơ tay ngăn cậu lại, quay mặt đi: “Không cần đâu, tôi đi đây.”


“Ưm? Ưm ưm…” Nguyên Thỉnh Trình bị che miệng nói không ra lời.


Kiều Niên buông tay đẩy chú chó ngốc nghếch trước mặt ra, rồi đứng lên vỗ bụi dưới mông. Cậu lại cúi đầu nhìn tay áo lông nhạt màu đã bẩn hết, thật là đau lòng quá đi, áo cậu vừa mới mua, vải dệt mềm mại dính phải mấy cọng cỏ nhỏ vừa đen vừa cứng trông như bị mốc, bị đạp hỏng rồi. Cậu vừa gạt từng cọng cỏ ra vừa nhanh chóng bỏ đi mất.


“Niên Niên.”


Nguyên Thỉnh Trình giơ ra cánh tay Nhĩ Khang* giữ người không nổi, nhưng kết quả vẫn vô dụng, người đã đi xa rồi.


(*Cánh tay Nhĩ Khang: phim Hoàn Châu Cách Cách có cảnh Nhĩ Khang giơ tay níu kéo, về sau được dùng để chỉ tư thế muốn níu kéo ai đó và được chế làm meme)


Cậu đành phải dựa vào đôi cẳng chân dài rộng sải bước đuổi theo, hai tay vòng lại đột ngột ôm lấy thắt lưng Kiều Niên từ phía sau, nhưng cậu cực kỳ thức thời không dám sờ soạng lung tung. Bởi vì cậu đã hiểu rõ rồi, nếu Kiều Niên tức giận thì nhất định không thể làm ra hành động gì quá đáng, bằng không thì núi sụp đất lở, sấm chớp đùng đùng, tội cậu lại nặng thêm.


Miệng cậu tiến sát đến bên tai Kiều Niên, như vành tai và tóc mai chạm vào nhau, hứa hẹn một cách ngu ngơ: “Niên Niên, tôi sẽ đi học cách hôn môi ngay, sẽ không để cậu thất vọng đâu. Cậu chờ tôi, tôi muốn theo đuổi cậu.”


Hai người đều không nhìn thấy biểu cảm của đối phương.


Kiều Niên trầm mặc, cũng không nói lời nào, trực tiếp dùng cùi chỏ húc mạnh ra sau, thiếu chút nữa đã húc ra một lỗ thủng trên cơ bụng cứng rắn của Nguyên Thỉnh Trình, khiến cậu không thể không lùi lại mấy bước.


Sức lực cũng khỏe lắm, Nguyên Thỉnh Trình nghĩ thầm.


Sau đó Kiều Niên vọt lên phía trước cả trăm mét, nhanh như chớp cậu đã chạy đi mất. Trong không khí còn thoang thoảng mùi hương cơ thể Kiều Niên, nhẹ nhàng trêu chọc Nguyên Thỉnh Trình đang trong giai đoạn thoát xác, thông suốt về tình dục.


“Nhớ phải chờ tôi đó, Niên Niên!”


Nguyên Thỉnh Trình hô to vẫy tay với bóng lưng cậu, dùng tay giả bộ ra hiệu bắn một phát súng: “Vẫn đáng yêu quá cơ.”


Kiều Niên này da mặt dày mà không lẽ cũng thẹn thùng sao. Nguyên Thỉnh Trình bẽn lẽn suy bụng ta ra bụng người, cũng đã học được cách pha trò với người khác.


Tôi thấy Thanh Sơn thật duyên dáng, đoán rằng Thanh Sơn nhìn tôi cũng thấy vậy chăng.


Nguyên Thỉnh Trình huýt sáo, vui mừng hớn hở vứt sạch tâm trạng chó con lang thang, bây giờ tâm tình cậu thật tốt.


Mấy ngày qua Nguyên Thỉnh Trình cực kỳ chăm chỉ học hỏi cách hôn môi, có thể nói là khổ tâm nghiên cứu. Không biết từ lúc vào đã đến đầu tháng tư, chuẩn bị đến mùa giải bóng rổ của trường.


Nghỉ đông cậu thường luyện tập với Trương Châu, việc này vừa tốt cho thân thể của mình lại làm vẻ vang cho khoa. Hai người buổi tối hưng phấn không ngủ được, lại tiếp tục xem liền mấy trận bóng rổ của NBA.


Ở phòng ngủ bên kia, Kiều Niên mặc xong đồng phục chơi bóng rồi đi ra, quần đùi áo ngắn tay màu lam, cậu đang đeo vào bao đầu gối màu đen, thở dài: “Nên đến tổng hội rồi.”


Lão Nhị vừa luyện nhảy trở về, bước vào cửa cậu liền hỏi: “Kiều Niên, hôm nay thi đấu bóng rổ à? Lúc đó quay số còn quay đến ai nữa.”


“Ở ban khác, tôi không quen lắm, có đàn anh khóa trên và đàn em khóa dưới đều là tự nguyện báo danh, chỉ có tôi là bị quay vào.”


Kiều Niên khụt khịt mũi cực kỳ đáng thương.


Phần lớn con trai khoa múa căn bản không hề quan tâm đến thi đấu thể thao, chơi bóng đâu có thú vị như nhảy múa? Khẩu hiệu vận động là dũng cảm vượt qua trở ngại, nặng ở tham dự thôi!


“Không sao, người khác đi ba bước lên rổ, chúng ta nhảy vài bước lớn lên rổ.”


Cậu ta vừa nói vừa cười lạnh. Kiều Niên miễn cưỡng nhếch khóe miệng: “Tôi còn chưa biết sẽ đấu với khoa nào.”


“Tôi xem diễn đàn của lớp rồi, vừa mới đưa lên, là mấy chuyên ngành dễ bị hói đầu đó.”


Kiều Niên túm tóc lên, lấy dây cao su buộc lại, bộ dạng chỉnh tề khoan khoái: “Thiết kế?”


“Hình như là dân IT .”


“A?” Kiều Niên giương mắt nhìn.


Không lẽ lại đụng phải Nguyên Thỉnh Trình.


“Cậu cảm thấy cái đinh tán nào đeo lên tai trông có vẻ không dễ chọc, cực kỳ hung hãn?” Kiều Niên hỏi Lão Nhị.


Lão Nhị chọn tới chọn lui, rồi chỉ một cái: “Cái tròn bằng bạc này đi, rất giống dân xã hội, cậu đeo vào khẳng định trông cực kỳ khí thế.”


Kiều Niên ngoan ngoãn nghe lời, đeo lên tai trái.


Một người đang vui vẻ ăn cơm miệng hút mì chùn chụt quay đầu cười nói: “Niên à, cậu đi thi đấu hay đi catwalk vậy.”


Lão Nhị thay Kiều Niên đá lại một câu: “Chuyện của người đẹp trai cậu bớt quản đi! Ê, cho tôi ăn ké miếng mỳ.”


Trận đấu diễn ra lúc 1:45 chiều.


Trận này khoa múa và khoa công nghệ thông tin đấu với nhau. Người xem chưa tới thì tuyển thủ các đội đã đến sân trước tiên để làm nóng người.


Giữa trưa mặt trời nóng đỏ rừng rực, ánh nắng mặt trời tươi đẹp rất thích hợp để vận động. Phóng tầm mắt nhìn ra, ở cửa sổ phòng ngủ dưới tầng trệt ký túc xá từng dãy sào quần áo treo đầy chăn bông xanh xanh đỏ đỏ. Tia sáng mặt trời rất độc, Kiều Niên rất thích làm biếng, không muốn làm nóng thân, không muốn bị phơi nắng, chán ghét bị lăn lộn thành bộ dạng thối hoắc. Cậu vừa oải vừa lười nên chui trong phòng nghỉ của sân thể dục, tránh trong một bóng râm ngồi ôm đầu gối, nghe nhạc của PinkFloyd mà cậu thích nhất, tỏ vẻ thế gian đều tỉnh mình ta say.


Tay Diệp Âu cầm một bình nước đứng cạnh cậu, mở hộ cậu nắp bình: “Cho cậu này, muốn uống nước không?”


“Cám ơn.” Kiều Niên uống một ngụm.


“Trận đấu lần trước thật sự rất cảm ơn cậu, buổi tối có rảnh không, tôi mời cậu ăn một bữa cơm.”


Kiều Niên còn chưa trả lời thì Nguyên Thỉnh Trình đã hùng hổ đi đến gần phòng nghỉ, gọi tên Kiều Niên, vừa cười vừa nói: “Lại còn tránh ở trong này. Tìm cậu cả nửa ngày rồi đấy.”


Nhìn thấy Diệp Âu cậu lập tức đi qua, nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh Kiều Niên, ai không biết còn tưởng rằng cậu đang chơi trò tranh ghế của trẻ con.


Nguyên Thỉnh Trình chân trước vừa hạ xuống thì chân sau đã xuất hiện một anh chàng đầu nhím đẹp trai đứng ở cửa, anh ta dùng giọng phương Bắc cực kỳ đúng tiêu chuẩn kêu to: “Diệp Âu, được lắm, cố gắng lên các anh em, toàn những kẻ suốt ngày phong lưu thành tính, không được đứa nào nghiêm chỉnh cả.”


“Chào đàn anh ạ.” Kiều Niên lễ phép nói. Đầu nhím cũng là một thành viên đội bóng rổ. Vừa nhìn qua thì trông anh ta rõ là giống một vị kiện tướng thể dục thể thao mà không ngờ lại học ba-lê.


“Chào cậu.” Đầu nhím nói: “Lát nữa thi đấu cố lên nhé.”


Diệp Âu bất đắc dĩ lắc chiếc điện thoại trong tay: “Wechat lại có người gọi rồi.” Rồi theo đầu nhím đi mất.


Biết được Diệp Âu phải đi Nguyên Thỉnh Trình vui mừng nhướng mày, trong lòng cậu còn muốn khua chiêng gõ trống, bắn pháo tiễn đi.


“Không ngờ khoa cậu và khoa tôi lại đấu với nhau, cậu có muốn đánh cuộc với tôi không.”


“Không dám.”


“Tôi biết ngay tên quỷ nhát gan như cậu không dám mà. Tốt xấu gì cậu cũng cùng họ với Jordan*. Sao lại sợ hãi quá vậy.”


(*Michael Jordan: cầu thủ bóng rổ NBA Mỹ nổi tiếng. Jordan phiên âm tiếng Trung là “乔丹”, họ của Kiều Niên là “乔”)


Rõ là đang dùng phép khích tướng.


“Jordan cũng chẳng phải họ Kiều, cậu nói đi, đánh cuộc gì?” Kiều Niên mắc câu.


“Ai thua thì phải làm theo một yêu cầu của bên thắng.”


“Được thôi. Tôi chẳng có gì phải sợ.” Kiều Niên tức khắc phấn chấn tinh thần.


Nguyên Thỉnh Trình đứng dậy, quang minh chính đại tiện miệng uống bình nước Kiều Niên đã uống qua: “Gặp nhau trong trận đấu không phải vì thích cậu là tôi sẽ nương tay đâu nhé.”


Nguyên Thỉnh Trình cố ý cắn răng nhấn mạnh vào hai chữ “thích cậu” như là hận không thể nhét mấy chữ này vào miệng Kiều Niên như bón cơm.


Kiều Niên không nói lại câu nào.


Tới gần thời gian trận đấu khán đài cơ bản đã ngồi đầy người. Thời gian vừa đến, trận đấu liền bắt đầu. Trọng tài tuýt một tiếng còi, ném bóng rổ lên cao, Nguyên Thỉnh Trình có lực bật nhảy tốt hơn đã cướp được quả bóng đầu tiên, cậu móc bóng chạy vài bước, khéo léo chuyển cho Trương Châu.


Hai đội bắt đầu tranh nhau tiến công. Khoa múa cũng không hề thua kém, họ ra sức đột phá phòng thủ. Nguyên Thỉnh Trình thường xuyên ném bóng gần Kiều Niên gây sự, trước mặt công chúng, trong vòng quy tắc, mà cậu vẫn cố ý thực hiện mưu đồ chòng ghẹo làm cho trận đấu có vẻ hết sức căng thẳng.


Kiều Niên là người góp mặt cho đủ số phải khó khăn lắm cướp được bóng, trong lúc khống chế bóng lại bị Nguyên Thỉnh Trình cố ý cọ qua vai, mới chỉ thấy một bóng dáng vút qua thì bóng đã ở trong tay Nguyên Thỉnh Trình. Kiều Niên không chịu thua, cậu tới gần Nguyên Thỉnh Trình đang đập bóng, bày thế phòng thủ vững chắc, không ngờ Nguyên Thỉnh Trình lại nhìn cậu cười cười, thuận tay làm động tác giả, cố ý đập nghiêng trái bóng, rồi truyền cho tiên phong. Cậu đang mang bóng khó tránh khỏi phải tiếp xúc thân thể, họ va chạm ma sát trong thời gian ngắn, đội đối thủ thực hiện chiến thuật áđánh vòng làm cho Kiều Niên đầu váng mắt hoa.


Thời gian nghỉ ngơi sau vòng thứ nhất Kiều Niên há to miệng uống liền vài hớp nước. Vòng thứ hai vừa bắt đầu không lâu Kiều Niên đã bị đối thủ không cẩn thận đụng phải, lòng bàn chân trượt đi, ngã nhào xuống đất trọng tài liền thổi còi tạm dừng trận đấu.


Nguyên Thỉnh Trình ném bóng đi, vội vàng xông qua còn nhanh hơn cả đội hậu cần, nâng Kiều Niên dậy: “Trẹo chân rồi à?”


Kiều Niên nhịn đau, cười an ủi: “Tôi còn đi được.”


Có người hoang mang, sao mà đối thủ lại qua hỗ trợ trước tiên vậy.


Nguyên Thỉnh Trình cực kỳ sốt ruột, cực kỳ lo lắng, trong lòng cậu vẫn cảm thấy dù cho Kiều Niên bao nhiêu tuổi thì cũng luôn mong manh dễ vỡ. Cậu không nói hai lời, ngồi xổm người xuống, một mực phủ định: “Không đi được nữa đâu, tôi cõng cậu.”


Hành vi của Nguyên Thỉnh Trình phát sinh hoàn toàn tự nhiên, trong tiềm thức đã tự động sinh ra phản xạ có điều kiện, cậu căn bản không quan tâm có bao nhiêu ánh mắt tò mò đang nhìn qua đây. Kiều Niên bị thương, cậu chỉ quan tâm được đến Kiều Niên của cậu. Vẫn luôn là như thế. Là chuyện tất nhiên nên làm.


Kiều Niên hoảng hốt nhớ tới năm học lớp 8, lúc đó cũng là Nguyên Thỉnh Trình cõng cậu bị hôn mê do cảm nắng chạy suốt một đoạn đường. Tầm mắt cậu mơ hồ, hồi ức ngược dòng về phong cảnh quê hương như con sông đang chầm chậm trôi, cậu thật sự cho rằng mình đã lên thiên đường rồi, nghĩ mãi vẫn không muốn nói ra khỏi miệng ước vọng của mình, kiếp sau liền làm một đóa hoa đi, hay cái gì cũng được, chỉ cần có thể rơi vào trên lưng Nguyên Thỉnh Trình thôi.


Cách nghĩ đạo đức giả này thật là tục tằn không chịu nổi.


Tấm lưng của Nguyên Thỉnh Trình khiến cậu không thể duy trì được sự thành thật của mình. Cậu ghé vào tấm lưng ấy, thấu hiểu được ý nghĩa của câu nói vạn vật trong vũ trụ cùng nguồn gốc cùng được sinh ra, bọn họ vốn là từ một thể mà ra.


Đến phòng nghỉ, Nguyên Thỉnh Trình buông Kiều Niên xuống, bình tĩnh hỏi hậu cần: “Chân cậu ấy khả năng nửa giờ nữa sẽ bị sưng to, có túi chườm nước đá không?”


Hậu cần lắc đầu.


“Tôi đi mua.”


Kiều Niên nhăn mày hỏi: “A Trình, chẳng lẽ cậu không thi đấu nữa à?”


Hậu cần ngăn lại: “Anh trai này, đừng nóng vội, tôi sẽ đi mua ngay bây giờ, cậu yên tâm ra thi đấu đi.”


“Vậy cậu nhanh một chút.”


Hậu cần đi rồi Nguyên Thỉnh Trình liền ngồi xổm xuống, cầm lên mắt cá chân được buộc sợi dây đỏ nhẹ nhàng xoa bóp, mát xa cho Kiều Niên.


“A Trình… Tôi thật sự không có việc gì, đừng nghĩ tôi quá yếu ớt như vậy, cậu đi thi đấu tiếp đi, chắc là mọi người vẫn còn đang chờ cậu đấy.” Kiều Niên ngồi trên ghế, nhìn thấy trên trán Nguyên Thỉnh Trình toàn mồ hôi, cậu dịu dàng dùng mu bàn tay lau đi.


“Thôi đi, từ nhỏ cậu đã là đồ yếu ớt rồi.” Nguyên Thỉnh Trình khinh thường nói.


“Cậu mới là đồ yếu ớt, tôi đã là một người trưởng thành có thể tự mình gánh vác trách nhiệm rồi.”


“Được được được, là tôi, tôi mới là đồ yếu ớt.” Nguyên Thỉnh Trình nói cho có lệ, tỏ vẻ thông cảm cho người bị bệnh.


Nguyên Thỉnh Trình ngẩng đầu nhìn Kiều Niên, cậu gập eo xuống thắt lưng, đầu lưỡi chuẩn xác liếm đi giọt mồ hôi đang chậm rãi chảy xuống lông mi làm đôi mắt cay xè của Nguyên Thỉnh Trình.


“Cậu, cậu quyến rũ tôi!” Nguyên Thỉnh Trình xù lông.


“Làm sao mà cậu ẻo lả thế?” Kiều Niên ăn miếng trả miếng, phẩy tay liền bỏ của chạy lấy người: “Lui ra, đi thi đấu tiếp đi.”


Nguyên Thỉnh Trình đứng dậy, có vẻ mất tự nhiên: “Bớt giả bộ đi nha, tôi đi đây.”


Sau đó cứ đi ba bước lại quay đầu nhìn lại.


Mấy túi chườm nước đá được đưa tới, Kiều Niên ngồi một mình trên ghế, co chân dẫm trên mặt ghế, lấy một túi chườm lên chỗ mắt cá chân bị sưng đỏ, chắc là sẽ không khỏi sớm được, trong lòng cậu lo lắng sẽ lỡ bài học nhảy.


Thời gian từ từ trôi, đã liên tiếp hai ba túi nước tan chảy hết, Kiều Niên cũng ngồi ngẩn người thật lâu.


Trận đấu kết thúc, Nguyên Thỉnh Trình trước tiên đi vào phòng nghỉ, biểu cảm mất mát.


Kiều Niên trực tiếp chém ra một đao: “Cậu thua rồi?”


“Đúng vậy.” Nguyên Thỉnh Trình nhún vai, cũng bổ lại một đao: “Chỉ còn thiếu có một điểm, không có cậu bọn họ lợi hại hơn nhiều.”


Nói xong cậu đặt mông ngồi xuống bên cạnh Kiều Niên, một tay đoạt lấy túi chườm nước đá giúp Kiều Niên xoa mắt cá chân, một tay kia nắm lấy bàn tay lạnh buốt của Kiều Niên ủ nóng giúp cậu. Một loạt động tác lưu loát nhanh nhẹn, không hề khách khí chút nào. Cậu tựa vào tường nhắm mắt nghỉ ngơi. Cánh tay hai người đan vào nhau, làn da cũng dính sát nhau.


Kiều Niên vừa quay mặt thì mặt Nguyên Thỉnh Trình liền sát ngay cạnh cậu, thái dương cậu ướt, sau gáy chỗ cái ót cũng có một lớp mồ hôi mỏng rất gợi cảm. Nguyên Thỉnh Trình mở mắt ra, khóe mắt liếc thấy Kiều Niên đang nhìn mình, cậu cũng quay đầu lại, tầm mắt hai người chạm vào nhau.


Nguyên Thỉnh Trình nhìn trước ngó sau, tiếp theo cậu không do dự hôn lên gương mặt nghiêng của Kiều Niên.


Kiều Niên cũng nhẹ nhàng đáp lại bằng một nụ hôn ấm áp lên khóe miệng đối phương, lại hôn thêm một cái ở bên còn lại.


Ánh mắt ẩm ướt mơ hồ, tiếng tim đập thình thịch, lồng ngực phập phồng kịch liệt, tiếng thở dốc vô cớ gia tăng, không khí hết sức ngượng ngùng.


“Cậu có thể đi đường không?” Giọng Nguyên Thỉnh Trình khàn khàn.


“Cần có người đỡ, tạm thời không tự mình đi được.”


Nguyên Thỉnh Trình tới gần Kiều Niên, thừa dịp bây giờ cậu ấy không thể đi đường, không thể trốn chạy, hai tay cậu nâng mông Kiều Niên lên ôm lấy người, hai chân Kiều Niên treo lơ lửng ở thắt lưng Nguyên Thỉnh Trình, rồi đột ngột bị áp lên tường, cái chân nhỏ nhẹ nhàng lay động.


Quỷ kế được thực hiện.


“Thả tôi xuống.” Kiều Niên sợ tái mặt.


Ánh sáng mặt trời chiếu vào bên sườn mặt Kiều Niên, sau đó lại có một khuôn mặt khác bao phủ lên, che bớt ánh sáng. Cậu có thể cảm giác được hơi thở nóng bỏng của đối phương đang phả lên cổ mình.


“Cậu có thể thích tôi không? Không thích liền hôn nha.” Nguyên Thỉnh Trình dứt khoát gọn gàng, ép mua ép bán.


“Thích. Được rồi, mau thả tôi, ưm…”


Nguyên Thỉnh Trình cười du côn, đặt lên môi cậu một nụ hôn ẩm ướt, nóng hổi.


Kiều Niên bị hôn không hề phản kháng, cậu còn đặc biệt chiếu cố người ta, đảo khách thành chủ, cục bột ẩm ướt mềm mại khiêu khích kẻ lỗ mãng Nguyên Thỉnh Trình, đầu lưỡi không nhẹ không nặng quyến rũ cậu, khuấy đảo khoang miệng, đảo nhuyễn nước bọt, từng bước một đùa bỡn tên trúc mã ngốc nghếch của cậu, trong lúc ngừng lại để thở cậu còn phối hợp thở ra hơi thở yếu ớt, cố ý giả bộ biểu hiện mình bị Nguyên Thỉnh Trình hôn đến mức mềm nhũn. Mang lại cho cậu cảm giác thắng lợi bằng phương thức dịu dàng.


Quả nhiên đã dỗ được Nguyên Thỉnh Trình vui vẻ: “Niên Niên, cậu không được nha.”


“Ừ…” Điểm nhỏ dưới môi trên Kiều Niên bị mút đỏ rực lên.


“Thế nào.”


Nguyên Thỉnh Trình lộ ra bộ dáng mãnh liệt yêu cầu được khen ngợi trình độ hôn cấp năm sao của mình.


“Không thể hôn nữa.” Kiều Niên giả vờ yếu ớt nói.


Nguyên Thỉnh Trình ngoài cười nhưng trong không cười, vừa dũng cảm bước ra được bước đầu tiên quả thực vẫn còn chưa tận hứng, cậu cụng trán vào trán đối phương: “Vậy lần sau lại hôn tiếp.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK