*Chương này có thể sẽ dài một chút nhé
Cho đến chiều bốn giờ hơn, bầu trời của mùa đông đã ngả sang màu hoàng hôn, không có chút sinh động nào, mà chỉ có một thứ tình cảm gì đó khó có thể giải thích.
Thím Trương cầm một cái hót rác và chổi quét hoa tàn lá rơi trong sân, nhìn thấy Nguyên Thỉnh Trình đang bước tới, bà vừa nghi hoặc vừa ngạc nhiên: “TiểuNguyên? Thím Trương đã lâu không gặp con rồi.”
Nguyên Thỉnh Trình đáp lại bà bằng một nụ cười, sau đó cậu phóng khoáng nói: “Cháu đến để tìm Kiều Niên.”
“Vậy thì không khéo rồi, Tiểu Niên đang bị bệnh, bây giờ vẫn còn đang nằm nghỉ ở trong phòng.”
Nguyên Thỉnh Trình giả vờ kinh ngạc, rồi hỏi: “Á, có chuyện gì vậy ạ?”
“Thằng bé này, quần áo mùa đông mà nó mặc như đang đi tắm biển mùa hè vậy, đến cả quần dài cũng không mặc, không nghe lời thím, haizzz, sốt cao lắm rồi, bây giờ cả người uể oải mềm nhũn, vừa mới từ quỷ môn quan quay về…”
Thím Trương đã lớn tuổi, thích nói đi nói lại một chuyện lại thích khoa trương nói quá, Nguyên Thỉnh Trình lại tưởng những lời đó là thật, cậu càng cảm thấy lo lắng và tự trách hơn.
Sau khi thím Trương quét sân xong, bà đưa Nguyên Thỉnh Trình vào nhà, lúc bà ấy đang định lên tầng trên xem Kiều Niên ra sao thì Nguyên Thỉnh Trình liền ngăn lại, cố ý một mực khăng khăng muốn tự mình lên đó.
Sau khi cậu lên trên tầng, đang do dự đứng trước cửa phòng của Kiều Niên, cậu cố gắng bình tĩnh lại giấu đi cảm xúc, cậu sợ tiếng thở của mình sẽ khiến cho chiếc chuông gió được treo ở cửa phòng reo lên, cảm xúc lúc này của câu rất hoang mang lo lắng và bất an, thi trung học phổ thông quốc gia cũng không khiến cậu lo lắng căng thẳng như vậy.
Cậu cố lấy lại bình tĩnh, giơ tay nhẹ nhàng gõ cửa.
Một lúc sau không thấy có ai trả lời.
Nguyên Thỉnh Trình vẫn đứng đó không nói gì cả.
Một hồi lâu sau, Kiều Niên mới vịn người lại, dựng lại cái gối đầu, vẻ bất thần không tỉnh táo yếu ớt nói: “Ừm… mời vào.”
Nguyên Thỉnh Trình đẩy cửa đi vào, tiếng kêu tinh ting tang tang của chuông gió vang lên, âm thanh vô cùng thanh khiết dễ nghe. Khi biết Kiều Niên vẫn còn đang mơ màng ngủ, cậu nhẹ nhàng từ từ đi vào, đối với cậu mà nói, tấm thảm trắng tinh mềm mại dưới chân cậu bây giờ khó đi như đang đi trên một lớp băng mỏng.
Từ khi còn nhỏ đến khi học đại học, căn phòng ấm áp này, câu đã đến vô số lần, quen thuộc đến mức không còn gì quen thuộc hơn nữa.
Một thời gian dài xa cách, cậu giống như là lần đầu tiên tỉnh táo bước vào thế giới riêng của Kiều Niên, nhưng lại không biết đặt chân ở đâu, cậu ngồi bệt xuống mặt sàn, lưng dựa vào giường của Kiều Niên.
Kiều Niên đang ngủ, mắt nhắm tịt, đôi môi lúc đóng lúc mở trùng hợp nhẹ nhàng theo nhịp thở, ai lại nghĩ đến cái mùa hè nóng bức năm lớp mười hai cấp ba, Kiều Niên tặng cho cậu một nụ hôn nồng cháy quấn quýt, khiến cho Nguyên Thỉnh Trình không thể nào quên được.
Một người cắn chặt răng chống lại, một người dùng lưỡi không ngừng tiến tới, giống như con dao sắc nhọn đang không ngừng chọc thủng quả cam mềm mỏng, không thể nào giấu được những bí mật và tình yêu đó, sau đó thì giống như một tên thảm hại.
Đêm hôm đó, Kiều Niên vừa cười vừa nói cậu ấy rất tỉnh táo.
Nguyên Thỉnh Trình không tin, lau đi vết máu trên kẽ miệng.
Ngay sau đó liền một đấm không kiểm soát mà đánh tới, Kiều Niên không hề tránh né, cậu ấy ngã rầm xuống đất, vừa mới bò dậy, thì chỉ nghe thấy ba chữ “cút ra ngoài”. Sau đó…
Nguyên Thỉnh Trình lắc nhẹ đầu tỉnh táo lại, ánh mắt cậu lập tức từ đôi môi của Kiều Niên nhìn lên trần nhà, cậu hoàn toàn không muốn nhớ đến kí ức đó, không thể nào có thể diễn tả được.
Nửa ngày, khuôn mặt Kiều Niên cau có lại, sắc mặt hoảng loạn, hai tay vơ lung tung, giống như đang cố gắng thoát khỏi cơn ác mộng mà hét lên một tiếng: “Bố.”
Nguyên Thỉnh Trình cẩm thấy kinh ngạc, thế là lập tức đứng dậy đi tới bên cạnh giường của cậu ấy, nắm lấy tay cậu ấy, cố ra vẻ bình tĩnh nói: “Ừm, bố ở đây.”
Kiều Niên bỗng chốc bật tỉnh dậy, đôi mắt vẫn chưa mở ra, cậu ấy đã nghe thấy âm thanh là tiếng của Nguyên Thỉnh Trình, cậu ấy cố kìm nén cơn giận ngồi dậy nói: “Cút!”
Nguyên nhân khiến cậu bị bệnh, Kiều Niên cố hết sức lực yếu ớt hai tay chống lên ngồi dựa vào đầu giường. Tấm rèm cửa vẫn đang đóng, rất tối. Nguyên Thỉnh Trình đi tới bật điện lên, cả căn phòng sáng bừng.
Vừa ngủ trưa tỉnh dậy, bởi vì ra mồ hôi nên cả người Kiều Niên ướt như tắm mưa, chiếc áo tay dài màu trắng đã ướt sũng đầy mồ hôi, đến mức có thể nhìn thấy da thịt. Nguyên Thỉnh Trình nhìn qua đó, da thịt màu hồng ướt đẫm mồ hôi đều lộ rõ cả, giống như là đang cách một lớp thủy tinh đục vậy, nhìn có vẻ mờ mịt huyền ảo, trắng giống như màn sương bao phủ, rất thoải mái và mát mẻ.
Kiều Niên dụi hai mắt đến mức đỏ hoe, người cậu ấy khẽ run lên một cái rồi tùy ý cầm lấy một chiếc áo khoác mặc lên, rồi hỏi: “Sao cậu lại đến đây?”
Nguyên Thỉnh Trình đứng ở đầu giường, nhìn cậu mà nói: “Lần trước cậu đội mũ của tôi rồi bị cậu cầm đi mất, tôi đến để lấy lại mũ.”
Cậu đã sớm nghĩ ra lý do từ trước. Cậu không muốn thể hiện ra sự quan tâm của mình đối với cậu ấy, giống như có thêm một chút tình cảm gì đó hơn tình bạn ở trên đó, sợ rằng cậu ấy sẽ hiểu lầm. Nhưng mặt khác, cậu lại sợ cậu ấy cô đơn, vì vậy nhất định phải đến thăm cậu ấy.
“Ồ, ở trong tủ quần áo của tôi.” Kiều Niên chỉ tay vào đó: “Cậu đi lấy đi, tôi đã giặt rồi. Tiện tay cầm luôn giúp tôi chiếc áo sơ mi, cảm ơn.”
Cậu mở tủ quần áo ra, phả vào mặt cậu là một mùi hương nhẹ nhàng tự nhiên, mỗi chiếc áo đều sạch sẽ gọn gàng, quần áo được gấp lại một cách hoàn hảo. Chiếc mũ màu đen của cậu được để gọn gàng trên chiếc áo len màu hạnh nhân của cậu ấy, chiếc mũ cũng thấm mùi hương của cậu ấy, là mùi hương của của Kiều Niên.
Kiều Niên có vài chiếc áo hoodie được móc trên móc quần áo, cậu cũng có, chỉ là cùng loại nhưng không cùng màu sắc mà thôi. Đều tại khi mẹ cậu vào mẹ Kiều Niên tay trong tay kéo nhau ra ngoài mua sắm, nhưng hai người phụ nữ này lại cảm thấy mặc chiếc áo này nhất định sẽ ngầu và nam tính lắm, liền lập tức mỗi người mua một chiếc về cho con trai của mình mà còn chưa hỏi xem ý kiến của các con. Khiến cho bọn họ từ nhỏ đã bắt đầu mặc đồ giống nhau. Ngay cả quần đùi cũng giống nhau, một đứa hình Minnie, một đứa hình Mickey.
Bỏ đi, cũng quen rồi.
“Cái áo sơ mi nào?”
“Tùy, cậu thích cái nào cũng được.”
Nguyên Thỉnh Trình vứt cho cậu một chiếc áo sơ mi kẻ sọc màu xanh nhạt, giọng của Kiều Niên như giễu cợt nói: “Giống như áo bệnh nhân vậy, thì ra đây là mắt thẩm mỹ của trai thẳng à.”
“Này, đây là áo mà cậu mua mà.” Nguyên Thỉnh Trình có vẻ không vui mà nói.
Khi Kiều Niên cởi đồ, Nguyên Thỉnh Trình đi ra phía ngoài của sổ, cậu nhìn về phía cây bưởi ở phía bên ngoài.
“A Trình.”
“Ừm?” Nguyên Thỉnh Trình quay đằng sau cúi đầu xuống.
Kiều Niên cười mỉm một cái rồi nói: “Sao cậu lại trở nên cẩn trọng đến như vậy.”
“Cậu không có ngực, không có mông, thay đồ có gì mà đáng xem chứ.”
“Cũng phải.” Kiều Niên mặc chiếc áo sơ mi vào, sau đó chỉnh lại cổ áo một chút.
Nguyên Thỉnh Trình xoay lưng lại, cậu cố ý nhấn mạnh lại một lần nữa: “Tôi là trai thẳng.”
“Tôi biết rồi, học sinh tiểu học.”
Đồ trẻ con.
Nguyên Thỉnh Trình bắt đầu nói vào trọng điểm: “Sức khỏe cậu… sao rồi, đã hạ sốt chưa.”
“Ngủ một giấc, gần như là khỏi hẳn rồi.” Kiều Niên bổ sung thêm: “Đừng quá lo lắng cho tôi.”
Vào khoảng năm lớp hai lớp ba gì đó, bởi vì bố mẹ của Kiều Niên ly hôn, chuyện này đối với cậu là một đả kích rất lớn, có một khoảng thời gian, Kiều Niên bị bệnh nằm trên giường. Lúc đó, mỗi khi Nguyên Thỉnh Trình vừa tan học thì chạy liền một mạch như điên đến nhà của Kiều Niên thăm cậu, khuôn mặt Kiều Niên trắng bệch, cơ thể yếu ớt nhỏ bé mỏng manh giống như một tờ giấy trắng. Nguyên Thỉnh Trình lặng lẽ ngồi ở bên cạnh giường, tay nắm chặt lấy tay của Kiều Niên không buông, cơm cũng không ăn, hai con mắt như dùng tăm bông để chống lên không dám chớp lấy một cái, lo lắng chết mất, cậu chỉ mong rằng Kiều Niên sớm ngày khỏe lại. Nguyên Thỉnh Trình cũng không biết tại sao cậu lại làm như vậy, có phải là sự vô tư không suy nghĩ của tuổi trẻ hay không? Cậu sợ rằng nếu như cậu buông tay ra thì Kiều Niên cũng sẽ giống như thời gian mà mọc thêm đôi cánh, trên đầu có vòng ánh sáng, biến thành một thiên sứ trắng tinh khiết mà bay đi…
Mới một lúc, Nguyên Thỉnh Trình nghĩ cậu đã mặc đồ xong rồi, nên quay đầu lại, mới phát hiện Kiều Niên vẫn đang nhìn xuống dưới, cậu vẫn đang chậm rãi thong thả, từ dưới lên trên lần lượt cài từng cái cúc áo sơ mi, để lộ ra khuôn ngực với làn da trắng hồng hào. Hàng mi cậu khẽ rung một cái, thái độ nghiêm túc, giống như bên cạnh không có một ai, không nhẫn tâm mà làm phiền.
Cho đến cổ áo, từng cái cúc một, tất cả đều đã được cài xong. Khi Kiều Niên ngẩng đầu lên, liền chạm phải ánh mắt đang nhìn thẳng của Nguyên Thỉnh Trình.
Lúc này, Nguyên Thỉnh Trình không trốn tránh nữa.
Kiều Niên rời đi, nhìn ánh hoàng hôn bên cửa sổ, tán gẫu với cậu: “Hôm qua gió lớn, bưởi rụng xuống nên tôi nhặt về ăn thử.”
“Ngon không?”
“Ừ, cậu thử đi, quả tự nhiên không ô nhiễm.”
Trong cái đĩa nhỏ trên bàn học có vài múi bưởi vàng óng trong suốt, Kiều Niên cẩn thận bóc phần thịt quả sạch sẽ ra rồi mới đưa cho cậu, Nguyên Thỉnh Trình theo thói quen há miệng, trực tiếp cắn lấy từ tay của cậu ấy. Kiều Niên khẽ vung nước còn sót lại trên đầu ngón tay.
“Đệch mợ.” Nguyên Thỉnh Trình bị chua muốn rụng cả răng, vội lao tới thùng rác nhổ ra.
“Qủa mọc hoang ấy mà…” Kiều Niên khẽ nhún vai, ngẩng đầu lên cười lớn.
Nhìn thấy bộ dạng đắc ý của đối phương, Nguyên Thỉnh Trình rất muốn đem miếng bưởi chết tiệt hồi nãy trong miệng mình nhét vào miệng của Kiều Niên.
Đệch, sao mình lại có cái loại suy nghĩ hạ lưu như vậy. Cậu thầm mắng chính mình.
Thím Trương đã làm xong đồ ăn, hai người vừa xuống lầu đã ngửi thấy mùi của cơm cà ri.
“Thím biết Tiểu Trình sẽ ở lại ăn cơm, nên nấu thêm một nồi lớn, đợi chút nữa thím lại xào thêm vài món nữa.”
Nguyên Thỉnh Trình bối rối, cậu chưa từng nói chuyện sẽ ở lại ăn cơm mà, nhưng cậu khách khí nói: “Cảm ơn thím Trương.”
Kiều Niên ngồi trên ghế sô pha, lấy từ trong một túi nilon lớn ra bim bim Mimi, Sợi Bá Vương, kẹo dẻo chị Mã, nước cam ép vân vân.
Lúc đi học, nhà hai người dạy vô cùng nghiêm khắc. Lúc nào cũng phải duy trì lịch sự, phải ăn uống ngủ nghỉ theo giờ giấc, không cho phép ăn đồ ăn vặt lề đường, cuối tuần phải cùng nhau đi học thêm… rất nhiều quy tắc. Nhìn thấy một đống đồ ăn vặt mà hồi nhỏ bọn họ thích nhất, lại nhớ lại khoảng thời gian ấy rồi.
Kiều Niên giả bộ làm ra vẻ như thất vọng lắm nói: “Vốn tưởng rằng đại thiếu gia nên mua một chút đồ ăn cao cấp, ít nhất cũng phải là Ferrero chứ.”
Nguyên Thỉnh Trình thở dài: “Ầy, đó còn phải xem giá trị con người của đối phương như nào, có xứng không chứ.”
“Được, tôi thật sự đáng giá này, anh, ý tốt của anh, em xin nhận lấy.” Kiều Niên cười đáp lại.
Nguyên Thỉnh Trình xé một gói pocky vị matcha ra trước, tự lấy ra một thanh ngậm trong miệng mình, lại lấy phần còn lại ra đưa cho cậy ấy rồi nói: “Nè, ăn miếng đi.”
Cậu bày ra dáng vẻ chậm chạp mà lười biếng, cứ như đang hỏi, anh em, làm điếu không?
Kiều Niên lắc đầu, cười như không cười, đột nhiên cậu ấy vòng qua cổ của Nguyên Thỉnh Trình, cúi người về phía trước, cơ thể dán lên người đối phương, lộ ra một biểu cảm gian xảo với Nguyên Thỉnh Trình, dùng răng cắn đứt phần mattcha màu xanh.
Chỉ vài giây ngắn ngủi, Nguyên Thỉnh Trình bỏ phần không có bơ còn sót lại vào trong miệng mình, vô cùng khổ sở.
Nguyên Thỉnh Trình ngẩn ra một hồi, đột nhiên gáy và vành tai nóng đỏ lên.
Cậu nghiến răng nghiến lợi, chỉ cảm thấy chàng trai trước mặt này thật sự quá khốn nạn.
Tức quá đi.
Kể từ khi Kiều Niên bộc lộ ra xu hướng tình dục của mình, ngược lại càng thêm to gan liều lĩnh hơn, bộ dáng mềm yếu trước đây không tồn tại nữa, hiện tại chỉ biết như hổ đói vồ mồi, được voi đòi tiên, hết lần này tới lần khác chọc cậu.
Nguyên Thỉnh Trình trong mắt của tất cả mọi người là người có chút chính trực, có chút ngang ngược, nhìn vừa thấy cặn bã lại vừa lăng nhăng, thực ra cậu lại là người tường đồng vách sắt, một lòng vùi đầu vào học tập, có phép tắc, chưa từng yêu đương bao giờ. Từng có nữ sinh nhắn tin tỏ tình với cậu, cậu viết một bài văn ngắn mấy trăm chữ khuyên bảo cô ấy học hành tử tế, đọc kinh thật nhiều, lòng không vướng bận, không trở ngại gì, tránh xa những giấc mơ ngược đời… cậu nói toàn mấy lời không thực tế, những vật bên ngoài không quan trọng, con người trước tiên phải yêu lấy bản thân mình trước, sau đó mới yêu người khác vân vân.
Quả nhiên, cô nữ sinh đó liền bị dọa mà chạy mất dép.
Cũng bởi vì nguyên nhân này mà lúc đó Kiều Niên từng nghi ngờ tính hướng của Nguyên Thỉnh Trình.
Bọn họ có khoảng hơn mười năm ở bên nhau, theo Kiều Niên hiểu, Nguyên Thỉnh Trình là một người kì dị, dường như phim hành động nhật bản cũng chưa từng xem qua. Trừ lúc đầu cậu hung hăng đấm cho cậu ấy một đấm kia ra, Kiều Niên thật sự vẫn chưa từng thấy Nguyên Thỉnh Trình có biểu hiện thái quá bao giờ.
Nhìn thấy dáng vẻ xấu hổ đỏ mặt lại còn cố chấp khinh thường của cậu, Kiều Niên ngậm bánh quy, bởi vì cố gắng nín cười mà cả người co lại thành một quả bóng len, tâm trạng vui vẻ đến cực điểm.
Nguyên Thỉnh Trình im miệng không nói gì, như đang nghĩ gì đó.
Kiều Niên nhận thấy có chuyện chẳng lành, một tay ấn vào ghế sô pha, ngón tay với từng khớp xương rõ ràng của cậu ấy móc lấy sợ dây màu đỏ ở cổ tay đối phương đây là thói quen nhận lỗi của Kiều Niên. Cậu ấy lấy miếng bánh quy thon dài trong miệng đâm vào gò má của cậu ấy, giống như đang gõ cửa mà ậm ờ nói: “Cậu giận rồi sao?”
Bầu không khí chợt tế nhị và yên lặng tới đáng sợ.
Kiều Niên không biết làm gì, cũng không biết nói gì. Cậu ấy rút lấy một tờ giấy ăn, bẻ phần đã cho vào miệng mình đi, lấy giấy gói lại tay rồi mới đưa phần còn thừa cho cậu, cứ như là sợ bị nhiễm bẩn vậy.
Một tay khác của cậu ấy khẽ xoa đầu Nguyên Thỉnh Trình, an ủi nói: “Người đâu? Vậy thì trả lại bánh quy cho cậu, keo kiệt.”
Nguyên Thỉnh Trình đỡ trán, lạnh nhạt nheo mắt nhìn cậu ấy một cái, càng nghĩ càng thấy tức.
Kiều Niên có IQ như nào chứ, căn bản không phải là nguyên nhân của bánh quy.
Cậu chuẩn bị hồi lâu, vươn tay chủ động siết chặt lấy eo của Kiều Niên, thô lỗ ấn cậu ấy lên lưng ghế sô pha, phô trương thanh thế ôm chặt lấy cậu ấy không chịu buông.
Lần đầu tiên cậu cố tình giở trò xấu để ôm lấy Kiều Niên, cậu cảm thấy cơ thể Kiều Niên mềm mại không xương, như muốn tan chảy. Cậu như ôm lấy một đám mây trắng mềm mại, rất thoải mái, rất muốn chà đạp.
Bầu không khí bị dồn nén biến mất, một khi ngực của Kiều Niên chống cự, hơi ưỡn lên trên, Nguyên Thỉnh Trình ắt phải đè nặng xuống, Kiều Niên khắc chế yết hầu, mũi còn khẽ phát ra tiếng hừ hừ nho nhỏ.
Vốn dĩ chỉ muốn trêu chọc lại một chút, nhưng mấy tiếng này khiến cho Nguyên Thỉnh Trình nghe đến trái tim cực kì ngứa ngáy, dục vọng ban đầu dần dần ăn mòn sự bình tĩnh của cậu.
Giọng nói của Nguyên Thỉnh Trình như sóng biển dữ dội, như hạt cát bé nhỏ, hoặc là cả hai kết hợp lại tạo ra cảm giác thấp khàn khàn mà lại vừa ướt át.
“Kiều Niên, thái độ của cậu đối với tất cả con trai đều giống nhau, tôi không thích cậu như vậy.”
Hôm đó, vừa bước vào Bậc Thầy Hương Vị, cậu đã nhìn thấy cảnh Kiều Niên sát gần lại Lý Hâm, cậu ấy giống như là cắn tai của Lý Hâm, càng giống như làm nũng đòi hôn. Đáy lòng cậu chợt không biết từ đâu mà bùng cháy lên một ngon lửa, nhưng cậu nắm chặt tay lại cố gắng nhẫn nhịn. Sau khi bình tĩnh lại, trong khoang mũi cậu tràn ngập cảm giác mất mát, cậu đưa ra kết luận-đối với Kiều Niên mà nói, bản thân cậu hóa ra không phải là đặc biệt.
“Nguyên Thỉnh Trình, bỏ ra, thế này kìlắm…” Kiều Niên run rẩy nói.
Kì nghỉ hè năm lớp mười hai, đúng, chính là kì nghỉ hè đó, vào buổi tối trên hòn đảo nhỏ…
Nguyên Thỉnh Trình lại nhớ tới trước đây Kiều Niên cũng dùng cách tương tự mà vô tư chiếm cứ cậu, hôn cậu. Tối hôm đó đối với Nguyên Thỉnh Trình mà nói, cảm giác đầu tiên chính là nhận được một sự sỉ nhục cực kì lớn.
Nguyên Thỉnh Trình mất đi lý trí, khoái cảm được trả thù bùng cháy lên, cậu giống như một con rắn độc đói khát đang siết chặt lấy con mồi không buông. Cậu vùi mặt vào cổ Kiều Niên mà mạnh mẽ cọ sát, sống mũi cao thẳng của cậu cọ ở xương quai xanh của cậu ấy khiến làn da ở nơi đó ửng đỏ.
Kiều Niên có nằm mơ cũng không ngờ tới thân thể của Nguyên Thỉnh Trình có thể giao nhau chặt chẽ với cậu ấy. Cậu bị Nguyên Thỉnh Trình ôm chặt đến mức không thể thở nổi, hô hấp chỉ có thể dựa vào từng đợt khí ấm nóng mà mỗi lần Nguyên Thỉnh Trình thở ra.
Nếu không thì cậu ấy có khả năng thật sự sẽ chết vì thiếu oxy mất.
Nguyên Thỉnh Trình chắc là điên rồi.
Mà thất tình lục dục bắt đầu làm hỗn loạn đôi mắt mê ly của Kiều Niên.
Hai người cứ như là tháo gỡ được xiềng xích, giải phóng ra kìm nén đè nặng suốt nhiều năm nay, những trạng thái không bình thường về tình dục tiêu biến, cơ thể họ chỉ dính sát vào nhau, thay vì tiết ra thuốc dopamine, họ cùng nhau hưởng thụ, tự an ủi bản thân.
Hô hấp của Nguyên Thỉnh Trình cũng dần trở nên trầm hơn, hai tay không ngừng di động sau lưng của Kiều Niên, chiếc áo sơ mi chỉnh tề của cậu bị nắm đến nhăn nhúm
Thân nhiệt của cả hai đều đang tăng lên, hai chân mềm nhũn, dưới thân không không chế được mà cương lên. Đột nhiên có phản ứng sinh lý, bỗng nhiên một cảm giác xấu hổ cùng cực lan tỏa tới tứ chi, thân thể của Kiều Niên theo bản năng mà giật hai cái, nước mắt nơi khóe mắt dần dần trào ra.
Chương 10: Không được tự nhiên
Thím Trương từ trong phòng bếp đi ra, nhìn thấy hình ảnh hai đứa con trai đang dán sát cả vào nhau, khó có thể tránh được tưởng tượng kì quái.
Ban đầu bà bị giật mình, còn nói đùa: “Ôi trời, hai vị thiếu gia các con đang làm gì vậy? Dựa gần vào như thế làm gì, thím đã bằng này tuổi rồi mà nhìn thấy còn thấy xấu hổ quá đi thôi!”
Nghe thấy âm thanh, Nguyên Thỉnh Trình một tay đẩy Kiều Niên đang hai má đỏ bừng ấn vào vai của mình, che lại rồi đứng lên.
Cậu quay đầu lại, cười với thím Trương rồi nói: “Thím đừng hiểu lầm mà. Không phải là Tiểu Niên đang bị sốt sao? Vừa rồi cậu ấy nói rằng cảm thấy cả người không được khỏe cho lắm, cho nên con mới dựa vào trán của cậu ấy để thử nhiệt độ một chút thôi.”
“Hóa ra là như vậy à. Thế hai đứa nhanh đi rửa tay rồi đi ăn cơm thôi. Niên Niên nhớ nghỉ ngơi thật tốt đấy, còn phải nhớ dùng nước ấm để uống thuốc nữa.” Thím Trương cũng không nghĩ nhiều, dọn đồ ăn lên bàn xong thì lau tay vào tạp dề.
“Chỗ đó cứng rồi, tôi muốn vào nhà vệ sinh…” Kiều Niên nói nhỏ với Nguyên Thỉnh Trình, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu, hai đầu ngón tay còn gãi nhẹ phía sau lưng của cậu.
Nguyên Thỉnh Trình không nói gì cả, cậu đương nhiên hiểu được ý của Kiều Niên. Cánh tay rắn chắc của cậu nâng cặp mông mềm mại của Kiều Niên lên, sau đó bế lên nhẹ nhàng, giữ chắc rồi sau đó mới từ từ đứng lên.
Hai chân của Kiều Niên bấu chặt vào thắt lưng của cậu. Hai người mặt đối mặt với nhau, ngực áp ngực vào nhau, vừa vặn che đi được chỗ riêng tư kia. Nguyên Thỉnh Trình ôm người vào trong ngực rồi đi về phía trước.
Dì Thẩm nhìn thấy như vậy thì đặt bát đĩa xuống, vội vàng chạy tới trước mặt bọn họ, hỏi: “Làm sao thế này hả Niên Niên? Đã lớn như thế này rồi mà còn tưởng mình bé bỏng muốn được ôm hả, có phải là không đi nổi không? Mặt mày còn đỏ bừng bừng thế kia rồi, liệu có phải sốt cao quá không. Ôi trời, hay giờ chúng ta đến bệnh viện khám thử xem…”
Thím Trương lo lắng là tự hỏi tự nói, trong lòng nóng như lửa đốt, mũi còn còn thấy có chút chua xót.
Một đứa con trai của thím Trương hồi còn rất nhỏ đã bị sốt cao đến hơn bốn mươi độ, sốt cao đến mức qua đời. Vì vậy nên bóng ma tâm lí vẫn còn ở đó, mà Kiều Niên cũng thân thể yếu ớt lại nhiều bệnh, khiến cho bà càng lo lắng hơn,
“Cháu không sao ạ, chỉ là thấy cả người không có sức lực gì thôi. Dì đừng lo lắng mà.” Bởi vì đang nói dối nên ánh mắt của Kiều Niên như lóe lên, nhìn thấy bộ dáng căng thẳng kia của thím Trương khiến cho lương tâm của cậu càng thêm cắn rứt.
Vì thế mà Kiều Niên cứ ôm chặt lấy cổ của Nguyên Thỉnh Trình, chột dạ mà vùi đầu sâu hơn vào trong hõm vai của cậu, chỉ để lộ ra một phần nhỏ của khuôn mặt trắng trẻo.
“Thím à, thím đừng có mà nghe cậu ấy nói linh tinh. Cậu ấy cứ làm nũng với con như em bé vậy, còn muốn đóng vai một con sên lớn bám dính lên người con nữa cơ.” Nguyên Thỉnh Trình cười xấu xa nói, còn cố tình nói do Kiều Niên đùa dai.
“Thật vậy sao, Niên Niên à, có bệnh là phải đi trị đấy nhé!” Thím Trương vẫn nửa tin nửa ngờ.
“Thật sự không sao đâu ạ…” Kiều Niên rầu rĩ nói.
Thím Trương liền thả lỏng, nhẹ nhàng thở phào, vỗ vỗ ngực, không ngừng lặp đi lặp lại: “Làm cho thím sợ muốn chết. Không sao là tốt rồi…”
Nói xong, bà cởi tạp dề ra, thu dọn một chút đồ đạc này nọ, bôi kem lên tay: “Hai đứa ăn cơm đi, thím có việc nên đi trước đây.”
“Thím đi đâu thế ạ?”
“Đi đón Tiểu Dương, bố mẹ của thằng bé đang bận.” Bà vừa mở cửa, vừa cười nói.
Hai người nói tạm biệt với bà rồi cùng đi phào phòng tắm. Nguyên Thỉnh Trình một tay khóa cửa, còn vỗ vỗ Kiều Niên, thúc giục cậu: “Tự mình đi xuống đi.”
“Không, tôi là con sên.” Kiều Niên tự giễu nói, dường như không nhịn được mà còn ôm chặt hơn một chút.
Nguyên Thỉnh Trình nhìn ánh mắt hung dữ của cậu mà ngây thơ trả lời lại: “Tôilà nước muối đây, tiêu diệt ốc sên đó.”
“A.” Kiều Niên bị đánh bất ngờ, ánh mắt không ngờ, buông tay ra. Nguyên Thỉnh Trình nhân cơ hội cậu chưa kịp chuẩn bị gì đã kéo cậu xuống khỏi người mình.
Không gian chật hẹp, ánh đèn sáng rực, mùi chanh thơm ngát lan tỏa nồng đến gay cả mũi, hai người đứng cách nhau một khoảng, trên mặt vẫn còn đỏ bừng.
Nguyên Thỉnh Trình đứng ở một bên, ngậm miệng lại rồi ho khan hai lần, cảm giác như có chú nai con đang chạy loạn.
Kiều Niên cũng không thèm nhìn cậu một cái, chỉ mà vuốt tóc một cái, mở vòi nước ra rồi vốc nước lên mặt. Cả hai người đều giữ im lặng không nói năng cả, chỉ có tiếng nước chảy vang lên bên tai khiến cho người ta cảm thấy dễ chịu, đồng thời cũng che bớt đi được cảm giácmơ hồ không rõ ràng này.
Nguyên Thỉnh Trình cảm thấy người vẫn còn rất nóng, mãi không chịu hạ nhiệt, đến nỗi cậu muốn cởi áo ra thử soi gương kiểm tra xem phía sau lưng có vết cào đỏ nào không, trên cổ vẫn còn vương lại hơi thở quấn quít của Kiều Niên, cứ ngưa ngứa như âm hồn không tan. Cậu đưa tay ra gãi, lập tức để lại một mảng màu hồng trên da, trông cứ như vết mút vào vậy.
Cậu hít vào một hơi, tự nhủ với bản thân mình: Bình tĩnh nào.
Bệnh sạch sẽ của Kiều Niên như được login, cậu liều mạng xả nước. Nguyên Thỉnh Trình cũng không phải là không có kiên nhẫn, cậu vẫn đủ sức mà chịu đựng được rắm thối của cái vị thiếu gia ương ngạnh này.
Cậu nhìn chằm chằm vào Kiều Niên, không tự chủ được mà liếm môi dưới, bỗng nhiên lại cảm thấy hơi buồn mồm buồn miệng, lúc này mà có một điếu thuốc để giải tỏa cho đỡ thèm thì thật tuyệt biết bao.
Phải mất một lúc sau thì Kiều Niên mới rửa xong, cả khuôn mặt đều ướt đẫm nước, trông có vẻ rất lạnh, cằm còn chảy xuống từng giọt nước, nhưng sắc hồng trên khuôn mặt vẫn chưa nhạt đi, như một cục đá lạnh được vớt ra từ một ly rượu vang đỏ vậy.
Nguyên Thỉnh Trình tiến lại gần cậu, một tay chống lên bồn rửa mặt bên cạnh, không dám nhìn thẳng vào người thật mà chỉ dám nhìn gương mặt của Kiều Niên ở trong gương, rồi lại liếc thêm vài cái xuống đũng quần của Kiều Niên.
Miệng cậu mấp máy vài lần, vài giây sau mới giả vờ bình tĩnh thả lỏng mà mở miệng hỏi: “Thế nào rồi, Kiều Niên, đã tỉnh táo lại chưa? Chuyện vừa rồi, tôi rất xin lỗi cậu, không phải là tôi cố ý đâu. Hay như thế này đi, cậu muốn tôi làm gì, tôi cũng sẽ đồng ý với cậu, coi như để chuộc tôi.”
Không nói đến chuyện đó thì không sao, vừa mới nhắc đến là sắc mặt Kiều Niên đã thay đổi ngay lập tức, cậu bất giác nhìn xuống phía dưới nhưng không ănthua.
Kiều Niên quay người sang, bàn tay vừa ngâm trong nước lạnh lập tức áp vào hai bên má của Nguyên Thỉnh Trình, làm cậu giật cả mình.
“Muốn cậu làm gì cũng được hết à?”
“Ừ, nếu tôi có thể làm được.” Nguyên Thỉnh Trình nhướng mày, làm bộ không gì có thể làm khó được cậu, không hề có dáng vẻ của lo lắng.
Hai tay của Kiều Niên ôm lấy mặt của Nguyên Thỉnh Trình, cúi sát vào một chút, nheo mắt lại rồi mỉm cười nửa đùa nửa thật.
“Vậy thì, tôi muốn hôn môi.”
“Biến đi.” Vẻ mặt Nguyên Thỉnh Trình có chút tức giận.
“Hả?” Kiều Niên chớp mặt tỏ vẻ vô tội.
Nguyên Thỉnh Trình day hai huyệt thái dương của mình, sau đó nghiêm mặt, nói thẳng với cậu: “Kiều Niên, đừng có lẳng lơ như vậy nữa. Nếu cơ thể cậu thấy đói khát và thiếu làm như vậy thì tự mình tìm bạn trai đi không phải tốt hơn à.”
“Nhưng mà tôi…”
Cậu nắm chắc lấy cổ tay Kiều Niên rồi hất ra, sau đó lấy mu bàn tay lau đi nước dính trên hai má, hờ hững nói: “Tôi nói lại một lần cuối cùng, tránh xa tôi ra một chút.”
So với giọng tức giận “Cút ra ngoài” lúc nãy thìnhẹ nhàng hơn, nhưng giọng điệu bây giờ lại như một con dao nhỏ cắt vào da thịt, để lại một vệt, máu từ đó mà chảy ra nhưng lại không cảm thấy đau.
Không chờ cho Kiều Niên nói gì nữa, Nguyên Thỉnh Trình đã mở cửa đi ra ngoài trước.
Kiều Niên tức giận, lẩm bẩm nói: “Chỉ là đùa một chút thôi mà.”
Sau đó cậu thở dài một hơi, cơ thể như bị rút cạn hết sức lực. Cậu đứng ngây người mất một lúc, trong lòng như chùng xuống, trống rỗng.
Được thôi. Kiều Niên thì thầm, khẽ đồng ý với không khí.
Lúc ra đến phòng khách, Kiều Niên thấy Nguyên Thỉnh Trình đã ngồi ở trước bàn ăn rồi, không nhúc nhích gì cả, bóng dáng lộ ra sự lạnh lùng. Cậu mặc thêm một chiếc áo bông, nhẹ nhàng bước đến, cố ý ngồi ở đối diện Nguyên Thỉnh Trình, như vậy có cảm giác xa hơn.
Nguyên Thỉnh Trình vẫn đang ngẩn người thì nghe thấy có tiếng động, hai mắt dường như mới tập trung lại, nhìn chằm chằm vào người đối diện, một lúc lâu sau mới bình tĩnh nói: “Cậu ra rồi à. Vậy chúng ta ăn cơm thôi.”
“Ừ.” Kiều Niên trả lời, tự mình nhấc lồng bàn ra, lại mở TV lên, chuyển sang một chương trình tạp kĩ hài hước, các khách mời trong đó đang chơi trò chơi đến khàn cả giọng, tiếng cười liên tiếp như tiếng mổ lợn vang lên, đinh tai nhức óc.
Vậy nhưng vẻ mặt của hai người vẫn không thay đổi chút nào, cũng không thèm ngẩng đầu lên mà nhìn TV. Ai cũng không quan tâm đến ai nữa, cả hai đều cảm thấy không được tự nhiên.
Mãi một lúc sau, Kiều Niên vẫn còn đang tập trung ăn cơm, từ từ nhai nuốt.
Còn Nguyên Thỉnh Trình đã vào trong bếp rửa xong bát của mình lâu rồi. Đến khi làm xong hết mọi việc, cậu lại quay trở lại bàn ăn, lần này là ngồi xuống bên cạnh Kiều Niên.
Phải hơn mười giây sau, cuối cùng Nguyên Thỉnh Trình cũng mở miệng phá vỡ sự im lặng: “Tôi có nhặt được một chú chó đi lạc, cậu có muốn xem một chút không?”
Chị gái Nguyên Ngữ của cậu vô cùng yêu thích chú chó nhỏ này, còn gửi một đống video và cả hình ảnh của nó cho Nguyên Thỉnh Trình ở trong WeChat.
Kiều Niên làm như mắt không thấy tai không nghe, Nguyên Thỉnh Trình phải lấy tay chạm vào cánh tay của người kia: “Này.”
Kiều Niên dường như có chút xấu hổ, vẫn cứ im lặng, sau đó dịch tay về một chút, không cho chạm vào.
Nguyên Thỉnh Trình trực tiếp đặt điện thoại lên, đẩy nó ra trước mặt cậu, mở video lên, một chú chó con màu trắng đáng yêu đang sủa quanh con mèo lớn màu cam điềm tĩnh kia, nó chạy vòng quanh, nghịch ngợm, vô cùng ồn ào, hiếu động.
Khóe miệng của Kiều Niên không kìm được mà hơi nhếch lên một chút, lại sợ bị lộ nên đành cố gắng kiềm chế lại, lạnh lùng mà tiếp tục ăn cơm.
Nguyên Thỉnh Trình lại phát thêm vài cái video nữa. Sự chú ý của Kiều Niên vô tình đã chuyển sang điện thoại, lơ đãng mà lộ ra nụ cười ngây ngô.
Nguyên Thỉnh Trình cũng mỉm cười theo. Cậu nhìn chăm chú sườn mặt dịu dàng của Kiều Niên, trong lòng nổi lên một tia áy náy.
Đã có mấy lần cậu vô cùng muốn hỏi thử, rằng cậu có thích con trai cũng không sao cả, nhưng vì sao cố tình lại là tôi?
Đương nhiên, cuối cùng cũng chỉ là lời đến đầu môi, nhấp hai cái rồi lại không nói nữa.
Thấy tâm trạng của Kiều Niên đã tốt hơn rồi, Nguyên Thỉnh Trình đang ngồi thẳng lưng mới dám từ từ thả lỏng ta, theo bản năng định đưa tay lên xoa tóc Kiều Niên, nhưng cuối cùng vẫn hạ tay xuống, để cánh tay lên rồi nhìn xuống điện thoại, hỏi: “Có thích không? Con chó ấy.”
Kiều Niên gật đầu: “Nó là bé đực hay bé cái vậy? Tên là gì thế?”
“Là con đực giống như Điềm Tâm. Cậu chọn cho nó một cái tên đi.”
Kiều Niên đứng hình mất vài giây, nhíu mày suy nghĩ, bóng đèn trên đỉnh đầu như lóe lên một chút, còn thật sự nghiêm túc mà nói: “Vậy Tuyệt Thế Anh Hùng đi, cùng một nhà với Điềm Tâm.”
Nghe ngu thật.
Nguyên Thỉnh Trình cười bất lực. Cái tên này, đối với một con chó con mới chỉ biết sủa ẳng ẳng mà nói, thì thật sự là sinh mệnh không thể chịu được sức nặng như vậy.
Nguyên Thỉnh Trình búng tay một cái: “Được rồi, quyết định như vậy đi.”
Cậu hơi cúi xuống, miệng ghé sát vào bên tai của Kiều Niên, thì thầm: “Vậy lần sau cậu đến nhà tôi chơi với nó, có được không?”
Kiều Niên rầu rĩ không vui: Vừa mới bảo người ta tránh xa cậu ra một chút, giờ lại bảo tôi đến nhà cậu chơi.
Đây là tiêu chuẩn kép nổi tiếng của Trung Quốc phải không?
Kiều Niên không trả lời ngay, nuốt miếng thịt bò không nhai nổi xuống trước. Cậu vừa quay mặt sang thì đập vào mắt là ánh mắt thẳng thắn lại thuần khiết của Nguyên Thỉnh Trình. Ánh mắt ấy vừa dịu dàng lại vừa tình cảm, trong khoảnh khắc ấy, cậu mới hiểu được mấy cái hành động như này của Nguyên Thỉnh Trình. Ánh mắt ấy mà, chỉ là vô tình nhìn như vậy mà thôi.
Cậu không tin vào “người không biết mình đẹp”, nhưng lại tin vào “người đẹp mà không ai biết”. Đây chính là điểm chết người nhất, cũng chính là điểm hấp dẫn nhất. Vẻ đẹp ấy như một trang giấy trắng, mấu chốt nằm ở chỗ người khác sẽ tô lên đó những màu sắc gì, nhưng người bình thường nhìn vào thì không phải ai cũng nhìn ra, chỉ nhăn mày cười rồi dễ dàng bỏ qua nó.
Nguyên Thỉnh Trình hỏi lại một lần nữa: “Có được không?”
Cậu nghĩ rằng Kiều Niên vẫn còn tức giận, nên hạ thấp giọng của mình xuống.
Nguyên Thỉnh Trình là một thẳng nam sắt thép, cậu không biết rằng hơi thở cứ phả vào lỗ tai sẽ làm cho Kiều Niên bối rối, tai đỏ hết cả lên. Cậu không biết rằng mùa hè sẽ khiến cơ thể ra mồ hôi, làm cho ánh mắt của Kiều Niên cũng như có ánh nước. Cậu không biết rằng ăn vụng que kem mát lạnh ấy của cậu sẽ khiến đầu lưỡi của Kiều Niên như quấn cả vào… Cậu cũng không biết rằng, giọng điệu như đang dỗ dành một đứa trẻ con ba tuổi ấy, sẽ khiến cho Kiều Niên nghĩ rằng cậu đang yêu mình…
Nguyên Thỉnh Trình không viết ra được những vần thơ của Kiều Niên, Kiều Niên cũng không thể mơ về cậu.
“Được thôi.”
Nghe xong, Nguyên Thỉnh Trình nở nụ cười, khóe miệng nhếch lên, còn ngửa cả cổ lên trần nhà, có chút tự hào.
Trúc mã của cậu lúc giận dỗi vẫn khá là dễ dỗ mà.