Khi trở lại nhà họ Nguyên, Kiều Niên đổ thịt từ trong túi ra bát.
“Cám ơn Kiều Niên.” Nguyên Ngữ tháo mặt nạ xuống, cười như gió xuân.
“Chị, không cần phải cảm ơn đâu ạ, khi nào chị ăn xong thì bảo em, em sẽ đi rửa sạch bát rồi sẽ về nhà.”
Trước đây, nếu như đã muộn thì Kiều Niên sẽ lựa chọn ngủ lại, ngủ cùng với Nguyên Thỉnh Trình. Chuyện này vốn dĩ là chuyện rất bình thường. Nguyên Ngữ bỗng nhiên cảm thấy nghi ngờ: “Đã trễ thế này, sao em lại muốn về nhà, sao không ở lại nhà của bọn chị rồi ngủ cùng với Tiểu Nguyên? Trước kia em vẫn thường như vậy mà.”
Nguyên Ngữ nói xong thì quay đầu sang nhìn Nguyên Thỉnh Trình theo bản năng.
Nguyên Thỉnh Trình quay đầu. Cậu yên lặng không nói gì nhìn về phía Kiều Niên, không biết cậu đang nghĩ gì.
Ngủ cùng nhau…
Kiều Niên đứng ở bên cạnh Nguyên Thỉnh Trình, mí mắt rũ xuống, lông mi khép hờ, đột nhiên cậu không biết phải làm sao.
Cậu vừa đảo mắt, thì ánh nhìn của Nguyên Thỉnh Trình đập thẳng vào mắt cậu, cậu yếu ớt hỏi ngược lại: “Có thể chứ? Không sao cả, nếu như cậu để ý thì tôi có thể về.”
“Còn hỏi nó làm gì, đương nhiên là có thể chứ.” Nguyên Ngữ tai thính nghe thấy được, liền nói xen vào.
Câu hỏi mới lạ này khiến cô cảm thấy có chút kỳ quái không thể giải thích được.
Ánh mắt của Kiều Niên chớp động như ánh sao sáng ngời trên bầu trời, giọt nước bị mờ đi, Nguyên Thỉnh Trình nhìn một lát, yết hầu khẽ động, sau đó cậu cười nói: “Được chứ, để tôi đi tắm trước đã.”
Nói xong, cậu liền ngâm nga một bài hát nào đó, rồi xoay người đi vào phòng tắm.
Tim của Kiều Niên đập loạn nhịp, cậu không ngờ cậu sẽ đồng ý. Nếu như cậu quả quyết từ chối thì hoàn toàn hợp tình hợp lý, cậu cam nguyện chấp nhận.
Người lúc nãy là Nguyên Thỉnh Trình hay sao?
Bên trong phòng tắm, dòng nước hỗn loạn chảy qua người của Nguyên Thỉnh Trình.
Sau một đêm trên đảo, cậu đã mất ngủ liên tục mấy đêm, dường như cậu đã quên mất thời gian, cậu căn bản không hề biết năm nay là năm bao nhiêu, sau đó ở trong đầu dừng ở hình ảnh mười một giờ cứ không ngừng lặp đi lặp lại.
Bạn của cậu cũng đã từng được một người đồng tính thổ lộ, sau đó nghe nói cậu ấy đã gặp ác mộng suốt mấy ngày trời, nghe xong cậu cười ha ha rồi nói, làm gì tới mức như vậy chứ? Nghiêm trọng như vậy.
Quả nhiên, sự đồng cảm thật sự cần có sự trợ giúp của tình cảm thật sự.
Lúc ấy, cậu thật sự có sự bài xích đối với đồng tính luyến ái. Suốt một năm bất hòa với nhau, thế giới của cậu khi không có Kiều Niên dường như khiến cho trái đất quay chậm hơn. Dường như cuộc sống thiếu đi một mảnh ghép nào đó, một góc nhỏ. Không ảnh hưởng tới toàn cục, cũng không đáng phải nhắc tới.
Thời gian dài trôi qua, dường như hư không trống rỗng sáng chói chiếu rọi lên sinh mệnh. Thiếu đi một mảnh ghép còn đau hơn nhiều so với mất đi một chân hay một tay.
Vì thế, cậu bắt đầu nghĩ đến Kiều Niên. Kiều Niên đang làm gì, liệu Kiều Niên có cô đơn hay không, có ăn cơm ngon hay không…Cậu muốn làm hòa với Kiều Niên.
Trước đây, cậu cực lực đẩy Kiều Niên ra xa mình, thế nhưng hiện tại cậu chỉ muốn kéo Kiều Niên lại gần thêm một chút.
Chết tiệt, không phải là cậu bị điên rồi chứ?
Nguyên Thỉnh Trình áp cái trán ướt sũng của mình lên bức tường lạnh băng, đập vào tường hai phát.
Sau khi tắm xong, ngay cả ánh mắt của cậu cũng ngập tràn hương vị băng giá mát lạnh, đầu óc trống rỗng. Hai bên má vẫn còn đọng lại dòng nước, chiếc khăn trắng ngẫu nhiên được quấn quanh cổ của cậu để thấm hơi nước. Ngay khi cậu vừa mở cửa thì Kiều Niên vừa hay lại đứng ở ngoài cửa.
“Cậu cũng muốn tắm ư?”
“Ừ.”
Nguyên Thỉnh Trình thấy cậu đang ôm một đống quần áo chờ ở ngoài cửa, khóe miệng khẽ nhếch: “Không tệ, cậu vẫn còn nhớ quần áo dự phòng cho cậu để ở đâu.”
Kiều Niên không nói gì, mũi kề sát cằm của cậu ngửi mùi. Kiều Niên luôn thích cái mùi này, cậu rất nhạy cảm với mùi, cậu từng nói đùa rằng trên người của Nguyên Thỉnh Trình có cảm giác vừa sạch sẽ vừa nóng bỏng, Nguyên Thỉnh Trình không hiểu, có lẽ Kiều Niên đang nói tới xà phòng được đun sôi. Không còn gì để nói. Kiều Niên cũng không thích ăn tôm và cua, cậu cảm thấy mùi thối là màu xanh của mai cua, sự cô đơn và lạnh lẽo của biển cạn, hải sản khi chín thì sẽ có màu đỏ thì sẽ càng thơm ngon hơn, mùi trộn lẫn vào nhau. Cậu nói cậu cảm thấy sợ hãi, liền dứt khoát yêu cầu Nguyên Thỉnh Trình ôm một cái.
Hiện tại thì Nguyên Thỉnh Trình cho rằng Kiều Niên đang lấy cớ muốn tiếp xúc thân thể với cậu, Kiều Niên bịa ra vô số các lý do kỳ quái. Khiến cho Nguyên Thỉnh Trình hiểu lầm rằng đầu óc của Kiều Niên có vấn đề.
“Cậu đổi sữa tắm rồi à.”
Kiều Niên vẫn còn đang đi ngửi đồ linh tinh, mặt của Nguyên Thỉnh Trình dần dần cứng lại: “Được rồi, mũi chó của cậu thính thật, cậu mau đi tắm đi.”
Kiều Niên híp mắt, ý cười không giảm: “Cậu sợ tôi sao?”
“Nắm đấm của tôi chắc không sợ đâu.” Thần sắc của Nguyên Thỉnh Trình có chút kiêu ngạo, hào quang phát ra, thô bạo nói: “Nếu cậu dám động vào tôi thì tôi sẽ đè cậu xuống đấy.”
Chiêu này là do Kiều Niên vừa mới dạy cậu, lấy độc trị độc, núi cao còn có núi cao hơn. Nguyên Thỉnh Trình vừa học được liền áp dụng luôn.
Kiều Niên ra vẻ sợ hãi, khoát tay: “Tôi đầu hàng, tuyệt đối không dám đụng vào cậu, tôi không muốn bị trai thẳng đè xuống đâu.”
“Cậu!” Nguyên Thỉnh Trình tức đến mức vứt khăn tắm xuống đất, đẩy vai cậu ra rồi rời đi.
Khi Kiều Niên đi ra, lũ chó mèo ồn ào đã ngủ say bên cạnh nhau, trên đầu bàn ăn chỉ thắp một ngọn đèn nhỏ, một ngọn đèn tròn chiếu vào ly sữa nóng, cậu đi tới xem thì thấy tờ ghi chú có nội dung: “Sữa có độc, đừng có uống.”
Xem ra là do Nguyên Thỉnh Trình chuẩn bị cho cậu đây mà. Cậu bưng lên uống cạn.
Cậu lặng lẽ đi lên tầng thì thấy cửa phòng của Nguyên Thỉnh Trình mở toang, không hề đóng lại.
Vào bên trong cửa, Nguyên Thỉnh Trình cũng không sợ bị lạnh, chỉ mặc một bộ đồ ngủ mỏng tang, ngồi trên thảm cạnh khung cửa, một chân dài duỗi thẳng ra, còn bên chân kia tùy tiện thả xuống, ngồi chơi game trên điện thoại di động.
Nguyên Thỉnh Trình chơi game quá tập trung, cho nên khi Kiều Niên ôm đầu gối gối ngồi xổm xuống, yên lặng ngồi ở bên cạnh cũng không biết.
Vài giây sau, một hương thơm thoang thoảng bay tới, lúc đó Nguyên Thỉnh trình mới giật mình nhận ra: “Cậu tới rồi à.”
“Ừ, cậu cứ chơi tiếp đi.”
“Vừa mới chết xong.” Nguyên Thỉnh Trình thoát game, rồi đứng dậy.
“Cậu đang đợi tôi à.”
“Làm gì có chuyện đó chứ.” Nguyên Thỉnh trình ra khỏi cửa.
“Trước đây cậu cũng hay làm vậy, cậu nói làm như vậy là vì muốn đợi tôi.” Rốt cuộc Kiều Niên cũng phá vỡ tấm màn: “Nguyên Thỉnh Trình, từ khi cậu lớn thì cậu không còn đáng yêu chút nào nữa.”
“Con người đều sẽ thay đổi, hiện tại trông tôi cũng rất đẹp trai mà.”
“Vậy xu hướng tình dục cũng thay đổi chứ?” Kiều Niên vẫn ngồi chồm hỗm ở đó, ngây ngô hỏi.
“Cậu bớt gài tôi đi!”
Kiều Niên liếc nhìn một cái, ánh mắt tập trung ở trên bàn học của Nguyên Thỉnh Trình, một màu trắng thuần khiết, khi tới gần màu trắng ấy, màu trắng thuần khiết không chút tì vết nào trông thật đẹp đẽ, những đóa hoa nhỏ xinh đồng loạt nở ra ánh sáng rực rỡ. Không đáng kể, không tranh giành cái đẹp, tĩnh lặng mà thanh nhã, vô cùng đáng yêu.
Đây là hoa mà Kiều Niên đã đưa cho cậu trồng hộ sau khi tốt nghiệp trung học.
Nguyên Thỉnh Trình vốn dĩ rất ghét trồng hoa, trông thật giả tạo, sau đó cậu ném nó đi. Không ngờ đóa hoa này lại có thể lớn lên khỏe mạnh.
Hoa baby nở rất chậm, thế nhưng thời kỳ nở hoa lại rất lâu, cho nên nếu như được chăm sóc tốt thì sống được hơn 3 năm cũng phải là vấn đề.
Kiều Niên như bị mê hoặc, cậu đi về phía đóa hoa.
“Này, cậu đừng nhìn!” Nguyên Thỉnh Trình vội chạy tới bàn học, sợ sẽ bại lộ chuyện cậu không nuôi dưỡng hoa baby cẩn thận.
Trên tường vẫn còn thiệp viết tay của Kiều Niên, hai bên góc được cố định bằng miếng dán băng dính hình doraemon: “Nó thích uống nước, nhưng phải uống từng chút một. Thích phơi mình dưới ánh nắng mặt trời nhưng khi phơi nắng sẽ bị ánh mặt trời tổn thương. Đừng quên sưởi ấm cho nó mỗi tháng một lần. Chăm sóc cho nó thật tốt!”
Kiều Niên cười vui vẻ, dùng ngón tay chạm vào đóa hoa, hỏi: “Cậu có biết ý nghĩa của hoa baby không…”
Còn chưa nói xong, Kiều Niên quay đầu lại thì thấy Nguyên Thỉnh Trình đang đứng ở phía sau cậu. Nguyên Thỉnh Trình nhìn chằm chằm vào chỗ đánh chữ, màn hình xanh lam phản chiếu nụ cười của cậu.
Cậu đánh chữ vào bên trong khung, sau đó lại cắt đi vài từ, rồi lại xóa đi vài từ, sau đó lại cảm thấy không ổn, lại xóa đi, vẫn chưa nghĩ ra cách hồi phục lại nội dung, cứ do dự mãi.
Nhất cử nhất động của cậu đều nằm ở trong mắt của Kiều Niên. Cậu đã từng trò chuyện với Nguyên Thỉnh trình với tâm trạng như thế, vừa hồi hộp lại vừa vui vẻ.
Nguyên Thỉnh Trình là người không giỏi che giấu cảm xúc, Kiều Niên nhìn lướt qua nội dung liền trêu chọc cậu: “Cho nên cậu đang tán gẫu cùng với một bạn nữ, hỏi xem cô ấy đang chơi loại game gì ư?”
Nguyên Thỉnh Trình hoàn hồn, cậu lập tức cảm thấy chột dạ, tắt điện thoại di động đi rồi đặt ở trên bàn, nói với vẻ ấp úng: “Tôi không biết cách tán gẫu như thế nào…”
Kiều Niên thở dài, lắc đầu, không còn gì để nói.
Khó trách Nguyên Thỉnh Trình không trả lời tin nhắn của cậu, xem ra là cậu không biết phải trả lời như thế nào.
Nguyên Thỉnh Trình vội vàng đổi chủ đề nói chuyện: “Cái này còn có ngôn ngữ hoa ư? Ngôn ngữ hoa là gì vậy?”
“Cậu thật ngốc đó”
Cả câu nói giống như sương khói vang lên bên tai của Nguyên Thỉnh Trình,
thanh âm mọng nhẹ như tơ nhện, đặc biệt câu dẫn người khác, âm cuối còn khàn khàn như thể chú cá vàng nhỏ đáng yêu nhả bọt khí vậy.
“Hả?” Nguyên Thỉnh Trình ngơ ngác hỏi.
Một Nguyên Thỉnh Trình năm sáu tuổi đơn thuần và lỗ mãng đã dùng tay làm vỡ bình hoa. Còn Kiều Niên năm mười sáu tuổi nhặt từng mảnh một lên, cậu lộ ra nụ cười vô cùng dịu dàng, sờ đầu cậu, dịu dàng an ủi: Đồ ngốc, không sao cả đâu.
Kiều Niên nhìn thấy hết sự rụt rè và khẩn trương của cậu nhưng chỉ giấu ở trong lòng: “Cậu muốn theo đuổi con gái nhà người ta, mà ngay cả những điều lãng mạn nho nhỏ cũng không biết…”
“Tôi…”
“Đồ ngốc, không phải cậu muốn nói là cậu đặc biệt giỏi làm người lớn và nhữ ng chuyện lớn khác hay sao?” Kiều Niên khẽ chạm nhẹ lên chóp mũi của cậu: “Hạ Y là bạn nữ mà cậu thích đúng không? Cô ấy rất ổn, trông cũng rất đáng yêu. Thật sự xin lỗi, hôm nay tôi lại cố ý chọc giận cô ấy, thế nhưng nếu như A Trình cậu thật sự thích cô ấy thì tôi sẽ…”
“Chỉ là có cảm giác tốt mà thôi, không phải là thích, tôi đã từng nói với cậu rồi.”
Nguyên Thỉnh Trình vội vàng ngắt lời, cậu là người thẳng thắn, nhưng khi nhắc tới chuyện này, cậu cứ luôn lắc đầu nghĩ tới việc muốn trốn tránh.
Khi cậu nhìn về phía dáng vẻ mềm mại của Kiều Niên, giống như nụ hôn đầu màu hồng phấn vậy, từng làn sóng tình cảm cứ như vậy mà chiếm ưu thế, sự do dự, phiền não cùng với sự tồn tại của mê hoặc của ái dục.
Kiều Niên hỏi thẳng, giống như đang cố ép cậu đưa ra một câu trả lời xác thực: “Vì sao cậu lại không dám thừa nhận? Chẳng lẽ là bởi vì tôi sao? Cậu sợ sẽ xúc phạm đến tôi…”
Nguyên Thỉnh Trình không nói gì, liền thuận tay ôm Kiều Niên ném lên này trên giường, cậu muốn dùng cách để ngăn cái miệng đang thao thao bất tuyệt của Kiều Niên lại.
Kiều Niên ngồi dậy trên giường, cầm lấy cái gối mà Nguyên Thỉnh trình ném qua, ôm vào trong ngực, thản nhiên nói: “Cậu trực tiếp nói cho tôi biết đi, rốt cậu nghĩ như thế nào thì tôi mới có thể lý giải được, anh, niềm vui duy nhất của tôi chính là được nhìn cậu hạnh phúc.”
“Cảm ơn cậu, mau ngủ đi, ngày mai có gì nói sau.”
Tắt đèn.
Hai người đưa lưng về phía nhau, mặt của Nguyên Thỉnh Trình quay về phía tủ, đầu lộ ra ngoài, khẽ thở dài. Còn Kiều Niên nằm ở trong góc tường, đầu vùi vào trong chăn trông y như con đà điểu vùi đầu trong cát, cach một cái chăn mà như cách cả đại dương vậy.
Sau một lúc im lặng, Nguyên Thỉnh Trình cử động phát ra tiếng sột soạt nhẹ nhàng, nhẹ giọng hỏi: “Cậu đã ngủ chưa?”
“Tôi chưa.”
“Tôi nghĩ rằng…” Suy nghĩ của Nguyên Thỉnh Trình mơ hồ, muốn nói lại thôi, lần đầu tiên cậu rơi vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan như vậy, liền nói linh tinh: “Ngôn ngữ của hoa baby là gì.”
“Không nói cho cậu biết.”
“Tại sao lúc nhỏ cậu lại mang Ultraman tới nhà ngủ với tôi?”
“Tôi sẽ không nói cho cậu biết đâu.”
Nguyên Thỉnh trình nhắm mắt lại: “Vậy thì ngủ ngon.”
“A Trình, nếu như tôi là nữ thì cậu sẽ thích tôi chứ.” Kiều Niên tưởng chừng như đã dùng hết dũng khí để hỏi câu này, cậu giống như trút được gánh nặng. Dù có ý nghĩa gì hay không thì rõ ràng cậu đã tự đâm vào mình mấy nhát đao.
Cậu cảm thấy hối hận khi làm hòa với Nguyên Thỉnh Trình.
Sau khi phong ba bão táp qua đi, khoảng thời gian ngắn ngủi này bọn họ ở chung với nhau, bọn họ ngây thơ nghĩ rằng có thể trở lại như lúc ban đầu, khiến cho tình bạn trở về quỹ đạo ban đầu. Thật ra, tình cảm giữa họ đã sớm biến chất. Thế nhưng bọn họ vẫn cố gắng duy trì hương vị tình bạn kỳ quái này, một người nguyện ý chiến đấu còn một người nguyện ý chịu đựng. Cả hai đều không buông bỏ được, hà cớ gì phải như vậy.
Thời gian Nguyên Thỉnh trình trầm mặc tựa như chiếc đồng hồ quả lắc lắc qua lắc lại, tiếng mưa tí tách ở trên mái nhà, lạnh lẽo vô tận.
Sau đó cậu chậm rãi mở miệng:
“Không nói cho cậu biết.”
Kiều Niên giống như một đứa trẻ lanh lợi chờ đợi đáp án, không hề truy cứu nữa: “Vậy được, cậu ngủ ngon nhé.”
Cậu lại chui vào trong chăn, mở điện thoại di động lên, lập tức nhận được tin nhắn mới.
Du Hi là bạn cùng lớp đồng thời cũng là một người đồng tính, thúc giục Kiều Niên like bài ân ái giữa cậu ta với bạn trai đồng giới.
Kiều Niên cố gắng trở thành người đầu tiên bình luận, dùng hết vốn từ của mình để khen ngợi.
Du Hi lại hỏi: “Tiểu Mỹ 0, công cuộc theo đuổi trai thẳng trúc mã sao rồi?”
Kiều Niên nói đơn giản, nhưng trong lòng lại lạnh lẽo: “Tôi đã buông tay rồi. Trong lòng của cậu ấy đã thầm thích một cô gái khác. Một khi cậu ấy có dấu hiệu thì tôi sẽ không quấy nhiễu nữa mà sẽ sớm rời đi.”
Du: “Ai, tôi đã sớm nói rôi trai thẳng đều là cứt chó mà.”
Kiều Niên chế giễu nói: “Thật không may, con chó của tôi không thay đổi được thói quen ăn uống.”
Du: “Không sao cả, cậu đừng khóc. Bé con, trải nghiệm rồi mới học cách buông bỏ được, chờ đến khi bắt đầu đi học, nữ minh tinh này sẽ giới thiệu cho cậu một người tốt nhất.”
Kiều Niên không nói nhiều, chỉ có thể nhìn qua màn hình mà cười khổ: “Ừm, chúc cậu ngủ ngon.”
Qua một lúc lâu, đến một giờ rưỡi sáng, Nguyên Thỉnh Trình vẫn không thể ngủ được, một lúc sau cậu liền vắt tay lên trán, sau đó lại bỏ tay xuống, cậu rất muốn quay người lại đối mặt với Kiều Niên, thế nhưng lý trí tỉnh táo của cậu lại mạnh mẽ điều khiển hành động của cậu, như thể có một giọng nói nghiêm túc chất vấn ở bên tai của cậu: Mày đang làm gì vậy? Mày thích cậu ấy hay sao?
“Mình thích cậu ấy ư?” Nguyên Thỉnh Trình đặt tay lên ngực tự hỏi.
“Làm sao có thể.” Cậu lại quả quyết phủ định.
“Hình như mình hơi thích cậu ấy thì phải?” Cậu bán tín bán nghi bản thân.
Ngay khi Nguyên Thỉnh Trình quay lại, cậu nhìn thấy Kiều Niên ngày thường kiêu ngạo là thế nhưng hiện tại lại cuộn tròn như một con tôm nhỏ yếu ớt, đầu thấp hơn cậu một chút, giống như một đứa trẻ trong nôi, yên bình mà ngốc ngếch.
Nội tâm của Nguyên Thỉnh Trình khẽ gợn sóng: “Ngày mai sẽ lại nói chuyện với cậu, tôi ngủ đây. Chúc cậu ngủ ngon.” Cậu thì thầm, rồi nhẹ nhàng xoa đầu của Kiều Niên.
Buổi tối hôm nay, đây là lần đầu tiên Nguyên Thỉnh Trình nghĩ về Kiều Niên trước đây, nhưng cậu lại không biết Kiều Niên thật sự là người như thế nào.
Lúc 7 giờ sáng, tấm rèm cửa không đóng chặt, ánh sáng xuyên qua tấm kính, làm sáng bừng khuôn mặt đang ngủ say nửa tỉnh của Nguyên Thỉnh trình, cậu từ từ mở mắt ra, rồi phát hiện bên trong lồng ngực của mình có một cơ thể ấm áp khiến cậu cảm thấy hoảng sợ.
Sau khi Nguyên Thỉnh Trình ngủ quên thì cậu lật người quay lại và vượt qua “ranh giới an toàn”, còn Kiều Niên thì bị cậu ép vào góc tường.
Cánh tay của Nguyên Thỉnh Trình đang đặt trên vòng eo gầy của Kiều Niên, còn Kiều Niên thì nằm trên gối, tóc tai bù xù trải khắp ga giường, còn khuôn mặt thì vẫn áp vào bên trong lồng ngực đang đập điên cuồng của Nguyên Thỉnh Trình, cậu vẫn đắm chìm trong giấc ngủ, không an phận mà thì thầm gì đó.
Trai thẳng mặt đỏ lên vì căng thẳng, lòng bàn tay thì đổ mồ hôi, nhưng vẫn không hề buông tay.
Lúc đó, gió hè oi bức làm sóng biển xanh thẳm cuộn trào, lặng lẽ tấm rèm nhìn trộm cậu thiếu niên 18 tuổi. Trong khách sạn nhỏ đang trong kỳ nghỉ mát, Kiều Niên ở cùng giường với cậu, mửa đêm nói chuyện xong, hai người kích động muốn uống rượu, khi từng ly whisky tiến vào trong bụng, mặt của Kiều Niên nhanh chóng đỏ lên, ánh mắt của cậu mơ hồ, sau đó thì ngang ngạng hôn lên xương quai xanh của cậu, rồi nói rằng mình không hề say. Nguyên Thỉnh Trình lâu sạch nước miếng trên xương quai xanh của mình, cậu đoán Kiều Niên đã say rồi liền đỡ Kiều Niên lên trên giường. Tắt đèn, người xưa đã có câu, say rượu lòi đuôi hồ ly, Kiều Niên dạng chận ra, ngồi trên đùi của cậu cọ xát linh tinh.
Sao Kiều Niên lại điên cuồng như vậy? Nguyên Thỉnh Trình thật sự không nghĩ ra. Khoảnh khắc đó, trong lòng cậu có cả ý nghĩ muốn giết người. May mà lúc ấy cậu cố gắng nhịn xuống cho nên Kiều Niên mới có thể bình an sống đến lúc học đại học.
Nguyên Thỉnh Trình nhìn xuống, nhịn không được nhìn chằm chằm khuôn mặt của Kiều Niên, cằm của cậu từ từ hạ xuống mái tóc mềm mại của Kiều Niên: dường như cũng không quá ghê tởm, mùi tóc thơm thơm, ôm đàn ông đi ngủ cũng rất thích mà.
Cậu lại bắt đầu suy nghĩ miên man: “Liệu cậu ấy có thật sự chịu được việc làm tình không? Từ nhỏ cậu ấy đã bị bệnh, nếu như bị thằng con trai khác phá hủy thì làm sao bây giờ.”
“Nếu như Kiều Niên yêu đương cùng với người đàn ông khác, còn không bằng cùng với mình…”
“Trời ạ, mình đang suy nghĩ gì vậy.”
Nhịp tim của Nguyên Thỉnh Trình đập thình thịch, Kiều Niên dường như đã tỉnh rồi, cả người mơ màng, giọng nói có chút dính: “Ưm, A Trình, cậu dịch ra một chút, cậu đè lên tôi rồi…”
Nguyên Thỉnh Trình giả vờ đang ngủ nên không nghe thấy.
Kiều Niên yếu ớt đẩy ngực của cậu, một tay kéo quần áo của người đang ngủ xuống, ngáp một cái, “Gần quá rồi. Cậu qua kia đi, tôi buồn ngủ quá…”
Nguyên Thỉnh Trình mở mắt ra, vất vả áp cậu vào tường, kiêu ngạo nói: “Tôi đè lên cậu ư, cậu có phải là không xương không đấy, sao lại như không xương vậy, cậu xem cậu mềm mại biết bao.”
“Cậu như vậy, tôi cảm thấy không thoải mái…” Kiều Niên lắc đầu, cậu vẫn còn chưa tỉnh, muốn giãy dụa nhưng lại không thể đẩy ra.
“Cậu cũng từng làm như vậy với tôi đợt nghỉ hè năm cấp 3.”
“Chúng ta coi như hòa nhau, hiện tại thì cậu cút ngay cho tôi. Tôi muốn ngủ.”
“Tôi muốn ôm cậu.”
“Cậu, rốt cuộc cậu muốn làm gì.” Hốc mắt của Kiều Niên đỏ lên, nghiến răng nghiến lợi nói.
Cơ thể của hai người quấn lấy nhau, vật đang cương cứng của Nguyên Thỉnh Trình thỉnh thoảng lại vô tình va chạm vào giữa hai chân của Kiều Niên, gốc đùi mẫn cảm bị vật cứng cọ xát nhẹ nhàng, nhất thời trở nên nóng đỏ, bị vải bông tinh khiết ngăn cách, phần thịt mềm mại khẽ run rẩy, ngứa không chịu nổi, cả thể chất lẫn tinh thần bị dày vò, cậu như bị lửa thiêu đốt, không được chạm đến một giọt nước.
Kiều Niên tức giận, hung hăng cắn vào bả vai của Nguyên Thỉnh Trình một phát.
Nguyên Thỉnh Trình không có cảm giác gì, trong đầu của cậu vẫn đang chìm trong suy nghĩ làm thế nào để nói về việc yêu đương với Kiều Niên một cách rõ ràng:
Nếu không thì mình sẽ hôn lên mặt của cậu ấy một cái, tỏ vẻ như mình không kháng cự đối với cậu ấy để cho cậu ấy một bất ngờ, sau đó lại thổ lộ với cậu ấy, dù sao thì cậu ấy cũng thích mình.
Nguyên Thỉnh Trình tùy tiện nghĩ, trực tiếp dùng lòng bàn tay đè đầu Kiều Niên xuống giường, “Được rồi, Kiều Niên, cậu đừng nhúc nhích, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
Nguyên Thỉnh Trình vội vàng đánh trống lảng, giả vờ cứng rắn bá đạo, Kiều Niên không thể nhúc nhích được, cậu chỉ thấy Nguyên Thỉnh Trình đang từng bước đến gần cậu hơn.
“Ô…” Đột nhiên, Kiều Niên không thể kìm được sự ủy khuất của mình, nước mắt của cậu trào ra.
Thoáng chốc, chân tay của Nguyên Thỉnh Trình cảm thấy lành lạnh, cậu rất ít khi thấy Kiều Niên khóc.
Cậu cảm thấy hoảng hốt, sao lại chọc cho cậu khóc rồi. Nhìn thấy bạn nữ khóc lớn mà cậu còn chẳng biết phải làm sao, huống chi là một bạn nam.
Nguyên Thỉnh Trình nhanh chóng buông ra, dịu dàng dỗ dành: “Sao vậy? Kiều Niên, đừng khóc, tôi xin lỗi tôi sai rồi…”
Cậu đưa tay lau nước mắt, Kiều Niên hung hăng hất tay cậu ra, khóc thút thít nói: “Đừng động vào tôi.”
Nguyên Thỉnh Trình rút tay lại:”Vậy thì tôi sẽ không chạm vào cậu nữa, về sau tôi nhất định sẽ nghe lời cậu, được không?”
Kiều Niên vừa rơi nước mắt vừa tỏ ra gay gắt với cậu: “Lần trước cậu đến nhà tôi cũng vậy, cậu cũng nói là cậu sai rồi.”
“Tôi xin lỗi… sau này tôi sẽ không làm những chuyện khiến cậu khó chịu nữa. Cậu muốn ăn gì, tôi sẽ mua cho cậu ngay.”
Kiều Niên lau nước mắt, cậu từ từ đứng dậy, quay lưng về phía Nguyên Thỉnh Trình, lạnh lùng nói: “Không cần, Nguyên Thỉnh Trình, cậu đừng có giễu cợt tôi nữa, có phải vì tôi là gay cho nên khi thấy tôi bị kích thích đến mức cương cứng thì cậu cảm thấy rất thú vị đúng không?”
“Cái gì? Không phải như vậy…” Nguyên Thỉnh Trình mẫn cảm liền thông suốt. Cậu cảm thấy những lời này của Kiều Niên có chút không thích hợp: “Kiều Niên, chẳng lẽ có người bắt nạt cậu hay sao? Bây giờ cậu nói cho tôi biết đó là ai, tôi sẽ đi đánh cậu ta ngay lập tức. ”
“Không có ai cả.” Trái tim của Kiều Niên thắt lại, đó là vết thương nhỏ của cậu, cậu không muốn xé nó ra nữa.
Cậu cởi đồ ngủ ra, rồi mặc đồ của mình vào.
Nhìn thấy cậu sắp rời đi, Nguyên Thỉnh Trình gấp đến phát điên rồi, kích động nắm lấy cổ tay của cậu: “Kiều Niên, cậu cứ ở lại trước đã, tôi…”
“Nguyên Thỉnh Trình, tôi tính cảm của tôi dành cho cậu đã đến lúc kết thúc rồi. Thực xin lỗi, tôi đã làm phiền cậu suốt thời gian qua.”
Câu nói này thẳng thắn dứt khoát, từ trên cao rơi xuống vỡ tan thành mảnh vụn, lời mà Nguyên thỉnh Trình định nói ra như bị mắc ở cổ vậy.
Vẻ mặt của Kiều Niên rất nghiêm túc. Ánh mắt của Nguyên Thỉnh Trình liền tối sầm lại không có một chút ánh sáng, cậu buông lỏng bàn tay đang nắm chặt ra, cố gắng khắc chế cổ họng đang run rẩy, nghiêm túc nói: “Ồ, vậy thì tốt.”
Chương 16: Sau này
Kiều Niên lại chạy trốn ngay dưới mắt của cậu rồi. Đây đã là lần thứ hai rồi.
Chuyện của cậu và Kiều Niên như bài tập mãi không thể làm xong được, một khi Nguyên Thỉnh Trình lựa chọn trốn tránh thì tình huống tiếp theo vẫn sẽ lặp lại y nguyên như thế này, dường như sẽ giống như cái gọi là mãi mãi luân hồi.
Trong đêm tối, số mệnh cứ như được trải dài ra thành một tấm lưới lớn, được đan và kéo bởi sợi dây màu đỏ, không bao giờ dứt.
Nguyên Thỉnh Trình ngồi yên một chỗ suy nghĩ. Bầu trời đầy sao nhờ cơn gió thổi qua cũng như có chút cảm xúc. Những ngôi sao nhỏ lấp la lấp lánh giống như những đóa hoa e ấp, khẽ nhẹ chớp nhẹ như đang mắng kẻ ngu ngốc ngồi dưới kia.
Vẻ mặt của Nguyên Thỉnh Trình lúc này lại không được như vậy mà ngược lại trông vô cùng tái nhợt, trong lòng có một cảm giác buồn bã cứ len lỏi vào từng tế bào thần kinh, đau đến khó chịu. Thậm chí cậu còn ngồi suy nghĩ, tự hỏi rằng mình có thích Kiều Niên hay không.
Lần đầu tiên thì cậu cảm thấy vô cùng phẫn nộ và còn có cả chút chán ghét. Lần thứ hai, cậu lại cảm thấy buồn bã, lại vô cùng không nỡ. Mấy cảm xúc như vui, buồn, yêu, hận dễ nhận ra hơn nhiều so với mấy chuyện phức tạp kia.
Sáng sớm, Nguyên Ngữ đang vẽ tranh trong phòng khách, Nguyên Thỉnh Trình đã rửa mặt xong, không nói không rằng gì đã đi ra cửa.
Nguyên Ngữ giữ cậu lại, hỏi cậu xem Kiều Niên đi đâu rồi.
Nguyên Thỉnh Trình quay lại với vẻ mặt vô hồn, xám xịt, suýt nữa doạ cho Nguyên Ngữ sợ bay màu luôn. Cậu mở miệng trả lời cho có lệ, tỏ ra không hề quan tâm một chút nào: “Không biết được, chắc là đi về trước rồi.”
“Ồ, về sớm như thế cơ à. Công ty vừa gửi cho chị mẫu váy mà chị thiết kế, đang định bảo Tiểu Niên mặc thử một chút. Em ấy là người mẫu nhỏ của chị đó.”
“Cậu ấy giúp chị thử váy á?”
“Đương nhiên rồi, em không biết à.” Nguyên Ngữ vô cùng đắc ý nói.
“Vậy cho nên là chắc phải có nhiều chuyện nữa mà em không biết đúng không?”
Giọng của cậu trầm đến đáng sợ. Trong đầu của Nguyên Ngữ vang lên tiếng còi báo động đỏ chói tai, nhìn sang ánh mắt như đang tra hỏi, nghiêm hình bức cung kia, hai tay giơ lên tỏ vẻ không có gì cả. Nghe cái giọng điệu lạnh lùng kia đi, nghe cái câu hỏi như đâm dao vào người ta kia đi, đáng chết! Dấm chua của đứa em trai này lan xa tận mười mét rồi đây này.
Nguyên Ngữ buông bảng màu xuống rồi giải thích: “Chị với Tiểu Niên rất trong sạch mà, chỉ mỗi chuyện kia là giấu em mà thôi. Nhưng chị không có ép em ấy đâu mà em ấy rất nhiệt tình đó, còn rất thích nữa kìa. Em đừng có mà hiểu lầm người chị tốt bụng ngây thơ này nhé.”
Nguyên Thỉnh Trình vẫn như bình thường chẳng nói gì cả, sắc mặt bình tĩnh đến lạ thường, hỏi một câu, có đẹp không.
“Vô vị.” Giọng điệu của Nguyên Ngữ có chút hưng phấn mà hỏi cậu: “Em có muốn xem không?”
“Không muốn.”
“Có muốn xem thì chị cũng không cho em xem đâu. Ra đường mà nhìn mấy cô gái xinh đẹp ấy.”
“Nhỡ em thích con trai thì sao?”
Nguyên Ngữ cũng chẳng thấy giật mình một chút nào cả. Giờ mà em trai của cô có bảo mình thích lợn đi chăng nữa thì cô cũng thấy bình thường.
“Ồ? Ai thế? Đưa người ta về nhà xem nào. Chị rất muốn nhìn xem thần thánh vĩ đại nào, hay cậu con trai nào là thánh nữ Maria chuyển kiếp thành mà lại có thể dám ở bên em đấy. Cậu ấy đúng là đã vì dân mà trừ hại, giúp đỡ chính nghĩa, đem lại ánh sáng công lí cho cuộc đời này.”
Nguyên Thỉnh Trình rũ mắt xuống. Cậu còn cố tình nói bóng nói gió đi, muốn tâm sự cùng với người có suy nghĩ thoáng, đã từng trải qua bao nhiêu cuộc tình. Kết quả là chị của cậu còn cười vào mặt cậu, trêu chọc cậu đủ thứ, khiến cho thẳng nam ngây thơ kia muốn đóng cửa đi luôn cho rồi.
Cậu không biết phải nói gì nữa, đành buồn bực mà xoa xoa đầu mình: “Thôi bỏ đi. Chị muốn ăn gì không, để tí nữa đi tập thể hình về em mua cho.”
Nguyên Thỉnh Trình không đấu võ mồm nổi với cô nữa, sợ hãi đến nỗi phải trốn chạy ra ngoài. Nguyên Ngữ còn chạy ra trước cổ vũ cho cậu vài câu nữa, hồi sinh lại lại vinh quang đã mất. Sau đó còn liệt kê một đống món ăn ngon ra, Nguyên Thỉnh Trình ghi nhớ hết toàn bộ rồi nhẹ nhàng phủi tay áo, bực bội rời đi. Vô cùng nghe lời.
Dọc cả đường đi, cậu chỉ nghĩ trong đầu rằng, mới làm lành với Kiều Niên được có gần một tháng mà giờ lại làm loạn thành thế này rồi, giờ phải làm thế nào đây.
Mẹ nó, đúng là thảm kịch của cuộc đời mà.
Sau đó, Nguyên Thỉnh Trình bắt đầu tập đủ loại như bóng rổ, đạp xe, leo núi và các môn thể thao khác, dùng mồ hôi để trút bỏ hết đi những phiền muộn trong lòng mình, muốn thoát khỏi sự mơ hồ về xu hướng tình dục của mình.
Đêm giao thừa, nhà họ Nguyên về quê để ăn Tết năm mới. Trên bàn rượu, mẹ Nguyên đang cùng với bố Nguyên kể mấy câu chuyện oai phong một thời ở cả cái trấn xưa hồi còn trẻ. Cậu ngồi nghe mãi đến phát chán, lỗ tai cứ dày phải như cái tường thành, không nghe lọt chữ nào. Nguyên Ngữ thì bị người thân họ hàng hết giục lấy chồng lại hỏi han chuyện công việc, cô vẫn lấy mấy lí do cũ rích hồi trước như mỗi ngày chỉ ngồi ở trong nhà rồi bạn trai hi sinh trên chiến trường các thứ cho qua chuyện.
Hai chị em vừa là hàng xóm trên bàn tiệc vừa là đồng đội với nhau từ nhỏ, nhất chí đồng lòng, cùng nhau đối phó với sự nhiệt tình của các cô các thím.
Nguyên Thỉnh Trình đi theo người làm vườn đến hái một giỏ dâu về, cằm bị sứt một mảng, còn chảy chút máu. Khuôn mặt của cậu lúc này trông cứ như củ khoai nướng bị lột ít vỏ ra vậy.
Theo lời nói của người nông dân tại đây thì sau khi xuống núi, hái xong dâu tây, còn giúp bọn họ bắt lấy con gà vừa bỏ chạy mấy. Kết quả là cậu không cẩn thận mà vấp phải tảng đá, đập phần cằm vào thềm đá. Sau khi đứng lên, câu đầu tiên phải nói là, may là cằm mình là cằm thật.
Nguyên Ngữ còn đặc biệt mua băng đeo và lọ thuốc tím cho cậu. Cô nghĩ đến một đứa em trai cao đến một mét tám vậy rồi mà vẫn càu nhàu với suất ăn của con chó thì cô cảm thấy ba phần là thương hại đau lòng, còn bảy phần còn lại là cười không khép được miệng lại. Nguyên Thỉnh Trình không thèm quan tâm đến người chị gái nhặt được ngoài thùng rác về nữa. Cậu cẩn thận chọn từng quả dâu tây to mập xếp vào trong một cái giỏ nứa.
“Cho chị ăn một quả đi. Chị của em sẽ tình nguyện thay em thử xem có ngọt hay không trước cho.”
“Không được, chị ăn phần còn lại đi.”
“Em trai của tôi làm phản rồi. Đưa cho cô gái nào hả?”
“Ai cần chị quan tâm chứ.”
“Ồ, cho con trai đó hả?”
“Đúng vậy.”
“Tiểu Niên à?”
“Ừm…”
“Ôi trời, đi tặng một người con trai trưởng thành một giỏ dâu tây, em cũng giỏi đấy nhỉ! Em có nhiều điều bất ngờ mà chị đây không biết quá đấy. Sao em không mua máy chơi game hoặc giày thể thao phiên bản giới hạn?”
Nguyên Ngữ cảm thấy vô cùng bất lực. Bây giờ em trai của cô có một đầu óc rất đơn giản, chỉ có tứ chi là phát triển tốt.
“Mà cậu ấy cũng không phải con trai trưởng thành, cậu ấy là một công chúa nhỏ.” Nguyên Thỉnh Trình tự lẩm bẩm cho mình nghe: “Cậu ấy thích cái này…”
“Chậc, chị nghĩ em cũng là công chúa nhỏ đấy.
“Em không phải. Em à một người đàn ông đích thực.”
Nguyên Ngữ hơi giơ tay lên, Nguyên Thỉnh Trình đoán được ý đồ muốn ăn trộm của cô: “Chị đừng có hòng mà ăn vụng đấy.” Nói xong, cậu cứ như một con gà mái già bảo vệ cho đàn gà con, hai cánh tay mở ra, ôm chặt lấy giỏ dâu tây.
Trưa ngày hôm sau, lúc trở lại thành phố rồi, cảm thấy lâu rồi không nói chuyện phiếm với Kiều Niên, nên cũng không biết tình hình của cậu như thế nào nữa.
Nguyên Thỉnh Trình cứ không yên, gửi một tin nhắn cho Kiều Niên, hiện tại là một cơ hội hiếm có đây.
“Chị của tôi tặng cho cậu một giỏ dâu tây, cậu có ở nhà không?”
Hơn mười phút sau, Kiều Niên mới trả lời: “Tôi không ở nhà đâu, cậu thay tôi cảm ơn ý tốt của chị, không cần phiền như vậy đâu.”
Bóng dáng cô độc của Nguyên Thỉnh Trình thấp thoáng dưới bóng cây ven đường lớn. Thật ra, cậu đã đến trước cửa nhà của Kiều Niên rồi, nhưng cứ chậm chạp không dám gõ cửa. Hỏi trước một tiếng, sau khi nhận được tin nhắn, cậu không khỏi thất vọng, cũng không nhắn trả lời lại Kiều Niên nữa.
Không có ở nhà à, vậy mình cứ ở đây chờ xem, chờ cậu ấy trở về. Muốn được gặp cậu ấy.
Vì vậy mà cậu ngồi chờ trên ghế dài, bóng dáng cô đơn ngồi chờ, chờ từ trưa cho đến tận lúc trời đã dần tối, Càng lâu lại càng cảm thấy nhớ hơn.
“Chờ ai đó” là chuyện cần một tâm lí vững vàng và kiên nhẫn, không thể cứ chờ may mắn được, nếu không giây tiếp theo thì sẽ là một vừa đến và một vừa đi, cứ vậy mà bỏ lỡ nhau.
Lúc thổ lộ ra cũng giống như vậy nhỉ. Cậu thầm nghĩ.
Đến khi ánh nắng hoàng hôn dần buông xuống, cuối cùng cậu cũng lựa chọn từ bỏ, đi dạo trong công viên Song Mộc. Trên bãi cỏ xanh đều tràn ngập cánh hoa anh đào, những cô gái trẻ đi dạo chơi, mấy cặp đôi yêu nhau đang dẫn chó đi dạo, những người già thì cho cá ăn. Tất cả đều tràn ngập không khí mùa xuân ngập tràn niềm vui và ấm áp.
“Tiểu Trình.”
Có người gọi cậu, cậu quay đầu lại.
Người đến kia chính là mẹ Kiều vừa đi làm về. Bà ló đầu ra ngoài cửa xe, cười hỏi: “Sao cháu lại ở đây? Đang định đến nhà của dì thì bị dì bắt gặp hả.”
Nguyên Thỉnh Trình cười nói: “Cháu chào dì ạ. Đúng vậy ạ, thật trùng hợp.”
Mẹ Kiều nhanh chóng tắt máy xe, đi ra đóng sập cửa xe lại, bấm khóa rồi đeo túi xách vào tay, đi về phía của cậu.
“Tiểu Niên đến Nhà hát nhân dân để tập luyện cho lễ hội Nguyên Tiêu rồi. Cháu vào nhà dì chờ trước đi.”
Nguyên Thỉnh Trình trầm mắc, vẻ mặt bình tĩnh, từ chối lời mời: “Dì ơi, cháu chỉ đến đây để đưa cho Tiểu Niên giỏ dâu tây thôi ạ. Đưa xong rồi đi ngay ạ.”
“Vậy thì cảm ơn cháu nhiều, Tiểu Tình thật là tốt quá. Nhưng mà gần đây tâm trạng của thằng nhóc thối kia không tốt lắm thì phải, không biết bị làm sao nữa. Nhưng nếu biết là cháu đến đưa cho nó dâu tây mà nó thích nhất thì chắc chắn nó sẽ rất vui đấy.” Mẹ Kiều mỉm cười dịu dàng. Nguyên Thỉnh Trình cũng cười rất miễn cưỡng. Cậu nói chút chuyện cùng với mẹ Kiều rồi cũng nhân tiện tiễn bà một đoạn đường.
Cậu nhìn lên bầu trời, những đám mây như nhuộm màu đỏ hồng sặc sỡ, trông giống bong bóng nước trong suốt, cứ từ từ chậm rãi trôi đi. Chỉ cần bụp một tiếng là có thể tan vỡ ngay. Giống như trái tim của cậu lúc này, cứ nhẹ nhàng rung rinh mà chẳng hiểu tại sao.
Cảnh đẹp trời cho này cũng khiến cho tâm trạng của mẹ Kiều vui vẻ hơn. Bà cảm thán, nói: “Tiểu Niên ấy mà, từ nhỏ đứa bé này đã có rất nhiều tật xấu rồi, lại còn có chút biểu hiện của chứng tự kỉ. Tuy nó không có bố, nhưng may mắn lại có một người con trai trưởng thành như cháu làm bạn với nó, vì vậy nên mới có thể vui vẻ hoạt bát được như vậy, không quẩn đi quẩn lại như trước nữa. Nó thật sự vô cùng thích chơi với cháu, ngày nào cũng xin phép dì để cho thằng bé được sang nhà cháu ngủ. Nó còn luôn nói rằng, mẹ ơi, nếu có người bắt nạt con, Tiểu Trình sẽ nhảy ra và đánh vào đầu họ.”
Nguyên Thỉnh Trình cười nói: “Hồi nhỏ cậu ấy không thích nói chuyện gì cả, cho nên mấy đứa con trai mới nghĩ rằng cậu ấy rất dễ bắt nạt. Hơn nữa…”
Bỗng nhiên cậu nhìn thấy một cậu bé đang trượt patin, dường như không điều khiển bánh xe để phanh lại được, lòng bàn chân ghì lại lúc lao xuống dốc, những cánh hoa anh đào trên đầu vai cũng theo chiều mà bay ngược về phía sau. Nguyên Thỉnh Trình vội vàng ôm giữ được cậu bé lại, không để cho cậu bé ngã xuống đất.
“Bé con à, cẩn thận một chút nào.” Nguyên Thỉnh Trình ngồi xổm xuống, xoa loạn đầu của cậu bé.
Cậu bé nước mắt lưng tròng, sợ hãi một lúc rồi mới dùng chất giọng non nớt đáng yêu của trẻ con mà nói: “Hu hu, cảm ơn anh trai ạ.”
“Không có gì đâu.”
Trong lòng cậu bé vẫn còn sợ hãi mà cứ ôm chặt lấy Nguyên Thỉnh Trình, hưởng thụ cái ôm đầy ấm áp ấy: “Anh trai giống như bố của em vậy…”
“Bảo anh trai này già như bố của em rồi đó hả?” Nguyên Thỉnh Trình nheo mắt lại bật cười.
“Không phải, không phải như vậy đâu!” Cậu bé lắc đầu nguầy nguậy, không biết phải giải thích rõ như thế nào.
Mà bố của cậu bé cũng đã chạy đến, ông nói mấy câu cảm ơn liền, vô cùng chân thành rồi mới đưa đứa bé đi.
Mẹ Kiều nhìn chằm chằm theo bóng lưng của hai bố con đang nắm tay đi xa dần kia: “Cảm ơn Tiểu Trình, đã bảo vệ Tiểu Niên tốt như vậy.”
Không phải, cháu đã không làm được. Nguyên Thỉnh Trình nghĩ như vậy, cảm thấy có chút xúc động, còn có chút chua xót nữa.
Mẹ Kiều tự nói: “Nếu trước kia mà không có cháu, thì Tiểu Niên phải làm thế nào bây giờ.”
Cậu ấy sẽ còn gặp những người tốt hơn nữa. Bên ngoài mặt Nguyên Thỉnh Trình không nói gì cả, chỉ trả lời lại trong lòng mình.
Kiều Niên có bao nhiêu bí mật nho nhỏ, biết bao nhiêu vết thương, phải chịu đau đến mức nào chứ. Liệu đã có bao giờ có ý định muốn từ bỏ trong đầu không, từ bỏ đi tình yêu của mình với vũ đạo, từ bỏ đi tình cảm thầm mến không có hi vọng kia đi, từ bỏ những cố gắng mà không hề được đền đáp kia nữa… Nguyên Thỉnh Trình chưa từng biết được những tâm sự còn chôn sâu trong lòng kia của Kiều Niên.
Nhưng cậu vô cùng tin tưởng rằng, Kiều Niên sẽ không như vậy.
Cũng như trước đây, Kiều Niên chưa bao giờ từ bỏ tình cảm của mình với cậu cả.
“Đối với tôi mà nói, dù là khiêu vũ, hay là bất cứ chuyện gì đi chăng nữa, cho dù người ta có nói phía trước chẳng có gì, chỉ là một mảnh hoang vu, thì tôi vẫn sẵn sàng kiên trì đi đến cùng, để có thể tận mắt nhìn xem.”
Ở trong một lên trao giải của cuộc thi khiêu vũ cấp tỉnh, Kiều Niên đã từng bình tĩnh mà nói ra những lời này. Cậu luôn khắc nó sâu trong lòng, ở dưới khán đài, cậu dùng sức vỗ tay cho trúc mã kiêu hãnh kia của cậu.
Vậy nên, Nguyên Thỉnh Trình lắc đầu, nghiêm túc nói: “Dì ạ, thật ra Kiều Niên mạnh mẽ hơn chúng ta tưởng rất nhiều. Cũng không giấu gì dì đâu, từ nhỏ cháu cũng luôn được cậu ấy bảo vệ và khích lệ mà. Ở trong lòng của cháu, cậu ấy là duy nhất, là sự tồn tại đặc biệt. Thật sự là như vậy. Nhưng cháu cũng không biết phải diễn tả cảm giác đó như thế nào nữa,”
Mẹ Kiều nở một nụ cười ấm áp và rạng rỡ, vui mừng nói: “Cảm ơn Tiểu Trình đã khen nhé, bác sẽ nói lại cho Kiều Niên nghe!”
“Ôi, đừng ạ.” Trong đầu của Nguyên Thỉnh Trình bỗng phựt một tiếng, tai lập tức đỏ ửng hết cả lên, sự ngượng ngùng xuất hiện trong ánh mắt: “Bác đừng nói cho cậu ấy biết ạ. Lần sau cháu sẽ tự nói cho cậu ấy nghe mà.”
“Vậy cũng được.” Mẹ Kiều cười khúc khích, nhẹ giọng nói: “Tuổi trẻ thật là tươi đẹp biết bao. Mới nói có vài câu thật lòng thôi mà đã thấy xấu hổ rồi.”
Sau khi tiễn mẹ Kiều đi, trong không khí như thoang thoảng mùi dâu tây mà giờ cậu mới ngửi được.
Có vẻ như tình cảm cũng giống như hương thơm của quả dâu tây, cả hai bọn họ đều đã nhận ra rồi.
Cậu chưa bao giờ có ý định mà nghĩ về chuyện yêu đương làm gì, bình thường cũng sẽ cố gắng hết sức để lịch sự và hạn chế tiếp xúc với các cô gái, mấy trò đùa dai nhàm chán đều dùng hết lên người của Kiều Niên cả rồi. Đến cả mấy lời hỏi han ân cần gì đó cũng chỉ nói với Kiều Niên mà thôi, thấy có gì thú vị cũng muốn chia sẻ cho cậu đầu tiên… Khi còn có Kiều Niên bên cạnh thì cậu không nhận ra màu sắc này, phải sau khi trải qua thân thiết với nhau, một phần luyến tiếc đó như bị đánh thức sau một giấc mộng dài.
Từ lâu cậu đã rơi vào cảnh trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, lòng đã hiểu hết rồi, chỉ là không muốn thừa nhận điều đó mà thôi.