• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 11: Lên đây đi

Lúc Mạnh Thính về đến nhà, Thư Dương đang ngồi trên sô pha xem đá banh.

“Thư Lan đâu rồi?”

Thư Dương quay đầu lại, trên khuôn mặt lạnh lùng của cậu xuất hiện một tia kinh ngạc. Quả thật gần đây chính cậu cũng nhận ra thái độ của Mạnh Thính đối với Thư Lan đang dần dần thay đổi. Trước đây chị ấy đối xử với Thư Lan rất tốt, cũng gọi “Tiểu Lan” giống như ba hay gọi, nhưng dạo gần đây Mạnh Thính và Thư Lan duy trì một khoảng cách nhất định, xem nhau như người dưng.

Thư Dương nhàn nhạt trả lời: “Ở trong phòng.”

Mạnh Thính mím môi, cô không đi tìm Thư Lan mà về phòng mình lấy cái rương ra.

Vừa mở ra, cô phát hiện nó đã bị lục tung.

Chiếc váy ba lê bị vò thành một cục, mặt dây chuyền nhỏ kia không thấy đâu nữa. Mạnh Thính vuốt phẳng nếp nhăn trên chiếc váy, chiếc váy lông màu trắng cũng biến mất.

Mắt nhìn của Thư Lan cũng tốt đó chứ.

Thứ quý giá nhất trong rương của cô chính là chiếc váy lông vũ màu trắng kia.

Đó là chiếc váy mà mẹ phải mất nửa năm để hoàn thành, Tăng Ngọc Khiết rất xinh đẹp nhưng xuất thân không được tốt lắm, bà sinh ra ở một thôn quê nhỏ. Ông bà ngoại của Mạnh Thính dạy học ở trong thôn, Tăng Ngọc Khiết khi còn trẻ đã yêu sai người.

Bà không nghe theo sự sắp xếp trong nhà mà bỏ trốn cùng với một người đàn ông ở nơi khác.

Sau khi Tăng Ngọc Khiết rời xa quê hương cũng không sống tốt lắm, bà làm công cho một xưởng may. Sau đó người đàn ông kia bỏ rơi bà, khi ấy trong bụng bà còn đang mang thai Mạnh Thính. Bà là một người phụ nữ kiên cường, không bao giờ có suy nghĩ sẽ tự tử, trái lại toàn tâm toàn ý nuôi dưỡng con gái của mình thật tốt.

Năm Mạnh Thính mười tuổi, bà đã tự tay may chiếc váy này.

Tăng Ngọc Khiết rất khéo tay. Vào thời đó, nhiều quý bà giàu có đều rất hãnh diện khi mặc những bộ trang phục bà làm. Sau này khi bà không còn may quần áo nữa, tựa như bà đang nói với Mạnh Thính rằng mình không còn yêu người đàn ông kia nữa.

Bộ trang phục cuối cùng của Tăng Ngọc Khiết chính là chiếc váy lông vũ màu trắng.

Dồn hết vào đó tình yêu thương của một người mẹ, mỗi một đường kim mũi chỉ đều được kết bằng sợi lông vũ, làn váy trắng như đang vỗ cánh bay, tỏa ra ánh sáng lung linh mỹ lệ.

Đó là một chiếc váy thời Dân Quốc*.

(*) giống mấy dạng vậy nè mn

Cho dù đặt ở thời hiện đại cũng cực kỳ tuyệt đẹp đáng giá.

Tăng Ngọc Khiết rất cưng chiều Mạnh Thính, con gái của bà chính là Thiên Sứ trên trời ban tặng, bà đã làm cho nó một chiếc váy để nó mặc sau khi lớn lên. Vốn dĩ đó chính là món quà tặng cho Mạnh Thính vào lễ trưởng thành, tuy nhiên sau khi Tăng Ngọc Khiết qua đời, Mạnh Thính đã để nó ở dưới cùng của cái rương, cho đến khi xảy ra trận hỏa hoạn ở kiếp trước.

Không những thiêu rụi chiếc váy này mà còn hủy hoại khuôn mặt của Mạnh Thính.

Mạnh Thính đóng cái rương lại, đứng dậy gõ cửa phòng Thư Lan.

Thư Lan mở cửa ra thấy cô, có hơi không được tự nhiên dời mắt đi: “Chị.”

Mạnh Thính vươn tay: “Váy và dây chuyền của chị.”

Thư Lan trừng to mắt: “Chị, sao chị có thể vu oan cho em vậy được, mặc dù chị là chị của em nhưng nếu tiếp tục như vậy em sẽ nổi giận đó.”

Mạnh Thính đánh giá cô ta.

Cô bé trước mắt chỉ mới mười bảy tuổi, cũng bằng tuổi cô, so ra chỉ nhỏ hơn cô một tháng.

Mạnh Thính đã từng đối đãi thật lòng với cô ta cả một đời, dốc hết sức bảo vệ cô ta. Nếu như không phải vì cứu Thư Lan thì kiếp trước cô cũng không bị hủy dung. Thư Lan rất biết lấy lòng người khác, năm ấy khi Mạnh Thính mất đi mẹ mình, Thư ba ba ăn nói vụng về, không biết cách an ủi cô. Thư Dương thì không cần phải nói, chỉ có mình Thư Lan ngọt ngào gọi hai tiếng “chị ơi”.

Cô ta nói: “Chúng ta mãi mãi là chị em thân thiết nhất của nhau.”

Mạnh Thính chưa từng hiểu rõ cô ta, cứ vậy mà đối xử tốt với cô ta cả một đời.

Nhưng kiếp này cô sẽ không bao giờ để tâm đến Thư Lan nữa.

Ánh mắt Mạnh Thính bình thản: “Em thích Giang Nhẫn, vì vậy lấy sợi dây chuyền của chị đi lấy lòng anh ta.”

Thư Lan thẹn quá hóa giận: “Chị nói bậy gì đó!”

“Chiếc váy kia là di vật mà mẹ đã để lại cho chị, bên trong sợi dây chuyền kia có bức hình chụp chung của mẹ và chị. Những đồ vật chị tặng cho em trước đây chị không tính toán, nhưng hai thứ đó không thể đưa cho em.”

Thư Lan không tưởng tượng được một Mạnh Thính với tính cách vô cùng dịu dàng vậy mà lần này lại dứt khoát như thế.

Cô ta cũng tức giận, thẳng thắn thừa nhận: “Tôi đi sinh nhật bạn mượn chị có một chiếc váy thôi mà chị căng thế, tôi mà có váy nào đẹp thì còn cần đến đồ của chị à? Còn không phải vì đôi mắt của chị mà nhà chúng ta mới khó khăn vậy ư? Tiền lương trước kia của ba tôi cũng đâu có thấp, vậy mà toàn lấy ra để trả nợ thay cho chị đấy thôi!”

Mạnh Thính tay nắm lại thành quyền, sau một lúc lâu cô mới nhẹ nhàng thở ra.

“Thư Lan.”

Thư Lan liếc nhìn cô, không hiểu sao trong lòng có chút bất an. Mạnh Thính vẫn là một người hiền lành dịu dàng, nhưng đối với một số việc thì khác.

“Những gì chị nợ Thư ba ba, chị đều ghi nhớ thật kỹ. Nhưng chị không hề nợ em bất cứ cái gì. Trước đây mỗi khi chị có thứ gì đều đưa hết cho em.”

Mạnh Thính học đánh đàn, Thư Lan cũng đòi học theo. Tuy nhiên trình độ của cô ta không cao, chỉ học được hai năm, học rất qua loa sơ sài. Mạnh Thính biết hoàn cảnh gia đình khó khăn nên không còn học dương cầm nữa. Khi đó mẹ vẫn còn sống, trong nhà chỉ có thể gánh nổi học phí của một người.

Mạnh Thính luyện múa, đã tập qua rất nhiều điệu.

Thư Lan cũng ầm ĩ đòi học, Mạnh Thính vì nhường lại cơ hội cho cô ta được học mà cô phải từ bỏ việc đi theo vũ sư học tập, tự mình học hỏi tập luyện.

Nhưng Thư Lan lại không như mong đợi, cộng thêm cơ thể cô ta không dẻo dai, chịu không được khổ cực mỗi khi phải kéo căng dây chằng, vậy là mới học được một tháng thì bỏ cuộc.

Mạnh Thính nói: “Nếu em không trả lại đồ cho chị, tự chị sẽ đi tìm Giang Nhẫn lấy lại.”

Thư Lan chưa bao giờ gặp qua một Mạnh Thính như vậy.

Cô ta nổi điên lên: “Chị có ngon thì đi đi, chị mà đi tôi sẽ mách với ba ngay. Chị thế mà làm cho con gái ruột của ông mất vui.” Thư Lan nói xong liền đóng cửa ngay. Dù sao sợi dây chuyền kia cũng không lấy lại được, kỳ thật cô ta cũng không biết đằng sau mặt dây chuyền còn có tấm hình. Khi đó cả lớp đang đồn ầm lên thứ ba tuần này là sinh nhật của Hạ Tuấn Minh, đám người bọn họ mặc dù không ra gì nhưng tất cả đều là mấy tay giàu có con ông cháu cha, Thư Lan cũng được mời tham dự.

Thế là cô ta làm bộ đánh rơi sợi dây chuyền của Mạnh Thính xuống đất.

Quả nhiên Hạ Tuấn Minh nhớ ra cô ta.

Thư Lan đỏ mặt nói đó là giải thưởng khi cô ta tham gia khiêu vũ nhận được, Hạ Tuấn Minh nhặt lên rồi nhìn thấy ảnh chụp bị rơi ra.

Anh ta sửng sốt vài giây, sau đó huýt sáo một cái, hỏi Thư Lan về người trên bức hình: “Cô gái này là ai vậy?”

Sắc mặt Thư Lan trắng bệch, cô ta đành phải gượng cười: “Là một tiểu minh tinh mà em rất hâm mộ nhưng bây giờ đã rút lui rồi.”

Hạ Tuấn Minh có chút thất vọng: “Xinh thật đấy, cho anh cái này nhé. Tối mai em đến chơi nha.”

Hai mắt Thư Lan sáng rực lên, lập tức đáp ứng.

Cái váy kia cũng vô cùng đẹp mắt, không chỉ đẹp mà còn rất đặc biệt.

Dù sao Mạnh Thính cũng đâu có mặc, cô ta mặc một chút thì có sao đâu chứ!

Thư Lan nghĩ đến ánh mắt người khác nhìn mình khi dự tiệc sinh nhật của Hạ Tuấn Minh vào tối mai thì toàn thân đều cực kỳ kích động. Nếu Giang Nhẫn hứng thú với mình thì…

Cô ta không thèm tin Mạnh Thính sẽ đến đó đâu, dù sao từ nhỏ đến lớn Mạnh Thính đều rất ngoan ngoãn, không hề đâm chọt người khác, luôn luôn hiền lành tốt bụng. Những việc khiến ba ba đau lòng, Mạnh Thính tuyệt đối sẽ không để cho tình cảm chị em bất hòa.

*hổ không lên cơn thì tưởng là mèo kitty à =)))

***

Ngày hôm sau khi đi học, Thư Lan vẫn chưa trả lại đồ cho Mạnh Thính, cô biết ngay mình chỉ có thể đi một chuyến.

Cô sẽ không nhượng bộ Thư Lan vô điều kiện.

Bức hình ấy là di vật của mẹ, sao có thể để cho đám người Hạ Tuấn Minh xem như đồ chơi mà đùa nghịch chứ.

Lúc trường Thất Trung tan học đã 5:30 chiều.

Mạnh Thính thu dọn xong thì nói với Triệu Noãn Chanh: “Cậu về nhà trước nhé.”

“Còn cậu thì sao Thính Thính?”

“Tớ có chút chuyện.”

Triệu Noãn Chanh không để ý lắm: “Được rồi, vậy mai gặp lại nha Thính Thính.”

“Mai gặp lại.”

Mạnh Thính vốn cho là giờ tan học của hai ngôi trường sẽ giống nhau. Khi cô đến lấy lại váy, Thư Lan chắc chưa thay nó vào đâu. Thư Lan chắc chắn sẽ không trả váy lại cho cô khi ở nhà, nhưng cũng sẽ e ngại làm lớn chuyện lên ở trường, vì vậy sẽ không khăng khăng mặc chiếc váy đó nữa.

Nhưng khi cô đến lớp học của Thư Lan, một nữ sinh ngồi phía trước Thư Lan cầm một cái gương nhỏ, tò mò liếc cô: “Tìm Thư Lan hả, nó đi rồi. Hôm nay là sinh nhật của Hạ Tuấn Minh bên khối mười hai, nó cúp tiết của lão Trương để đi.”

Mạnh Thính nhíu mày, không nghĩ tới đám người này đều trực tiếp trốn học. “Cảm ơn bạn, bạn biết Hạ Tuấn Minh tổ chức sinh nhật ở đâu không?”

Nữ sinh kia nghe giọng nói Mạnh Thính dịu dàng êm tai, vậy là nói cho Mạnh Thính biết luôn: “Ở An Hải Đình.”

Mạnh Thính có hơi khó xử.

Nhưng khi nghĩ đến với tính tình của Thư Lan, chiếc váy có khả năng sẽ bị hư tổn, cuối cùng cô vẫn ngồi xe buýt đến An Hải Đình một chuyến.

Cô biết An Hải Đình ở đâu.

Đây là khu vực đắt giá nhất toàn thành phố, sát bên bờ biển, có quán bar, quán net, phòng KTV.

Nó cũng thuộc sở hữu của tập đoàn Tuấn Dương dưới trướng nhà họ Giang.

Thời điểm tan học cũng vừa lúc là giờ cao điểm.

Mạnh Thính xuống xe, sắc trời đã hơi tối.

Đêm mùa đông đến khá sớm, giờ phút này đã là một mảnh màu đen.

Mạnh Thính đến trước cổng lớn An Hải Đình, trước quầy lễ tân có một người đàn ông và một người phụ nữ tiếp đón, thái độ của họ rất tốt: “Xin hỏi cô là?”

Mạnh Thính vẫn còn mặc đồng phục trường Thất Trung, chân mang một đôi giày bình thường, tóc buộc thành đuôi ngựa, trên sống mũi mang một chiếc kính màu đen, nhìn qua có chút dở hơi.

Mạnh Thính thấp thỏm bất an: “Em đến tìm em gái có được không ạ?”

Người phụ nữ mỉm cười: “Bạn học, nếu em không có thiệp mời thì không được vào đâu.”

Mạnh Thính ngẩn người, trên lầu truyền đến tiếng hát không biết là của ai, có thể gọi là quỷ khóc sói gào. Cô biết bữa tiệc này vô cùng náo nhiệt, loại tình huống như vậy mà Thư Lan không gây chuyện thì không phải là Thư Lan.

Mạnh Thính đến không phải để thay cô ta giải quyết hậu quả, mà bởi vì chiếc váy của cô không thể bị hủy hoại được.

“Em cũng là…” Cô hiếm khi nói dối, gương mặt đỏ bừng lên, “Bạn… bạn của Hạ Tuấn Minh. Em đến trễ.”

Người phụ nữ cười: “Cô bé, nói dối là không được đâu nhé.”

Ánh mắt của cô ta rơi xuống trên chiếc kính của Mạnh Thính, người đàn ông kia cũng tỏ vẻ khinh thường.

Biểu hiện hiểu rõ Mạnh Thính đang gạt người.

Mạnh Thính biết là vì cái gì.

Đám người Giang Nhẫn, không phú thì quý. Hạ Tuấn Minh đều qua lại với những người trên cao như vậy, đâu ra đứa bạn “bần tiện” như cô chứ.

Mạnh Thính do dự hồi lâu, đưa tay tháo mắt kính xuống.

Trong nháy mắt hai người tiếp tân bất chợt im lặng.

Hai gò má thiếu nữ ửng đỏ: “Em thật sự là… bạn của bọn họ.” Ánh đèn trong phòng khách sáng rực, cô khó chịu nháy mắt mấy lần, trong mắt dần tụ nước mắt.

Nhưng lại xinh đẹp không thể tưởng nổi. Một vẻ đẹp thuần khiết giản dị, còn ưa nhìn hơn tất cả những người đã đến đây.

Người đàn ông đỏ mặt, lát sau mới khẽ ho một tiếng: “Để anh đi hỏi lại một chút nhé.”

Mạnh Thính đeo kính lên, có hơi khẩn trương.

Điện thoại thông, người đàn ông hỏi cô: “Bên kia hỏi tên em là gì?”

Mạnh Thính không còn đường lui đáp: “Mạnh Thính.”

***

Hạ Tuấn Minh uống đến hoa mắt, hát xong một khúc đầy “giông tố” rồi tiếp điện thoại. Tửu lượng anh ta không tốt, nghe đầu bên kia nói ra tên Mạnh Thính, phản ứng đầu tiên của anh ta chính là nghi mình đã nghe lầm.

“Con mẹ nó? Mạnh Thính à?”

Giang Nhẫn đang đánh bài bên ghế salon gần đó giương mắt nhìn.

“Anh Nhẫn, thua rồi à?”

Giang Nhẫn đẩy mấy con chip* và đống bài lên trước mặt Hạ Tuấn Minh, “Đưa điện thoại mày đây.” Năm sáu nghìn chip, không phải là số tiền nhỏ trong năm đó.

(*) Casino chips (còn gọi là Casino tokens, chips, checks, hoặc cheques trong Tiếng Anh) là một dụng cụ đánh bạc sử dụng trong các sòng bài, thường được sử dụng trong các sòng bạc để chơi trò chơi may rủi như poker, blackjack, roulette,… Nó có hình dáng tương tự như đồng tiền nhưng dày hơn dùng để đặt cược thay cho việc đặt cược trực tiếp tiền hoặc đá quý vì các lý do an ninh. (Nguồn: wiki)

Anh đứng dậy, di động của Hạ Tuấn Minh đã tới tay anh.

Tiếp tân nói: “Đúng vậy, bạn học này nói cô ấy tên là Mạnh Thính.”

Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng cười khẽ đầy vui vẻ của thiếu niên.

Tiếp tân không biết đầu dây bên kia đã đổi sang người khác, “Có cho cô ấy lên không ạ?”

“Kêu cô ấy đi thang bộ, cứ nói là thang máy hư rồi.”

Anh đứng đợi ở một góc ngoặt lầu ba, không nhịn được nhếch môi.

Chương 12: Lồng ngực

Sắc mặt người đàn ông tiếp tân hơi khó hiểu chớp mắt vài cái, lúc này mới nghe thấy tiếng của Giang thiếu truyền đến. Sau đó anh ta nói với Mạnh Thính: “Bạn học, thang máy có chút trục trặc, phiền em đi thang bộ nhé.”

Mạnh Thính gật gật đầu, có thể đi lên thì không còn gì bằng. Cô nói tiếng cảm ơn với bọn họ rồi đi theo phương hướng mà tiếp tân chỉ.

Đến khi không còn thấy bóng dáng của Mạnh Thính nữa, vẻ mặt nữ tiếp tân khó hiểu hỏi: “Thang máy có bị hư gì đâu?”

“Giang thiếu dặn nói vậy.”

“Cậu ta muốn làm gì nhỉ?”

“Làm sao tôi biết được, chuyện của cậu ta cô đừng có tò mò, chê mình sống lâu quá rồi à? Tôi nghe nói Giang thiếu…” Nam tiếp tân chợt hạ giọng, “Cậu ta có bệnh tâm lý, không khống chế được cảm xúc. Không ai biết vì sao nhà họ Giang tống khứ cậu ta cả.”

Nữ tiếp tân nghĩ đến cô bé xinh đẹp dịu dàng như nước vừa nãy, “Cô bé kia xinh thật đấy, còn đẹp hơn hẳn thần tượng của tôi. Khi lớn lên chắc chắn sẽ càng xinh đẹp.”

Nam tiếp tân cũng hơi lo lắng thay cho cô bé.

Chọc ai không chọc, lại chọc đến Giang Nhẫn.

Cầu thang bộ ở An Hải Đình đang được thi công, bình thường sẽ không có ai dùng đến. Vì vậy mà cầu thang cực kỳ yên tĩnh.

Bốn chữ “Lối ra an toàn” màu xanh lá cực lớn kèm theo một mũi tên chỉ dẫn, ánh đèn trong hành lang lờ mờ.

Mạnh Thính chỉ nghe thấy tiếng bước chân của chính mình, cô đeo cặp sách, vịn lan can đi lên.

Lên đến khúc ngoặt hành lang lầu ba, do đi quá vội vàng nên cô không cẩn thận đụng phải một lồng ngực rắn chắc.

Mạnh Thính giật mình kêu lên: “Ai da.”

Cho dù bất cứ ai ở trong không gian tối tăm đột nhiên một thứ gì đó xuất hiện bất thình lình cũng sẽ bị dọa sợ, cô đưa tay che trán, liên tục lùi về sau mấy bước.

Ngước mắt lên liền thấy ngay khuôn mặt của Giang Nhẫn.

Đứng nơi ánh sáng mờ tối, anh có kinh ngạc đôi chút, đưa tay đặt ở nơi bị cô đụng qua.

Thiếu niên cơ bắp rắn chắc, trái lại chỉ có cái trán của cô bị đụng đến choáng váng một hồi.

Giọng nói của cô ngọt ngào, tiếng “ai da” run rẩy lúc nãy âm điệu có hơi cao, tựa như tiếng nỉ non vỡ vụn. Lúc chạm phải nhau, không biết là cái gì đã đụng vào lồng ngực của anh.

Sắc mặt Mạnh Thính trắng bệch, chân tay như muốn nhũn cả ra.

Cô không nhìn rõ sắc mặt Giang Nhẫn, nhưng biết rõ vừa rồi cô đã đụng trúng anh. Giang Nhẫn vốn là người bá đạo không nói lý lẽ, cô vội xin lỗi: “Tôi xin lỗi, đụng anh bị thương rồi à?”

Giang Nhẫn cong môi: “Ừ.”

Mạnh Thính không biết nên làm gì. Chuyện này đối với cô mà nói như tai họa bất ngờ từ trên trời rơi xuống. Ai mà biết Giang Nhẫn không có trong bữa tiệc mà đứng ở cầu thang u ám này chứ.

Bên ngoài cửa sổ trong suốt của An Hải Đình, gió biển nhẹ nhàng thổi.

Phần lưng Mạnh Thính chống đỡ mặt tường lạnh băng, có vài phần luống cuống.

“Tôi không phải cố ý.” Mặc dù cô đơn thuần nhưng không hề ngu ngốc, chỉ va chạm đôi chút làm sao xảy ra chuyện gì được? Trước mắt cô còn hơi choáng váng, biết anh đang cố ý làm khó, không nhịn được nói nhỏ: “Anh cũng dọa tôi mà.”

Giang Nhẫn thiếu chút nữa cười ra tiếng.

Anh ở nơi ngược sáng, có thể nhìn thấy bộ dạng của cô. Cô rất quy củ mặc bộ đồng phục Thất Trung, huy hiệu của trường gắn chỗ ngực bên phải. Mái tóc ngang trước trán dưới ánh đèn mờ ảo trở nên dịu dàng mấy phần, cặp kính màu đen làm cho người khác dò xét dường như cũng nhu hòa đi rất nhiều.

Rõ ràng là rất sợ anh, nhưng lại tỏ ra điềm tĩnh.

“Sao nào, đụng trúng người khác mà không chịu thừa nhận à học sinh giỏi, bên Thất Trung dạy cô như vậy sao?”

Mạnh Thính giương mắt nhìn anh, giọng điệu nhẹ nhàng phản bác: “Thất Trung có dạy, phải nói xin lỗi. Còn dạy phải có lòng khoan dung độ lượng.”

Giang Nhẫn chịu không nổi nữa bật cười: “Ông đây thất học, không hiểu hết ba cái triết lý này của cô đâu.”

Mạnh Thính biết anh không nói lý lẽ.

Bóng đêm tĩnh lặng, phía xa trên biển vẫn còn đèn sáng, xuyên qua An Hải Đình nhìn xuống là những đốm nhỏ ánh sáng nhàn nhạt. Đột nhiên cô nhớ đến người thiếu niên trước mặt mấy năm sau sẽ giết người.

Thủ đoạn giết người của anh cực kỳ tàn nhẫn.

Mạnh Thính biết rõ anh rất nguy hiểm không thể đến gần, càng không thể đắc tội.

Cô khom lưng, cúi người xuống vô cùng nghiêm túc nói: “Tôi xin lỗi.”

Ý cười trên môi anh dần tiêu tan.

Dưới ánh sáng ảm đạm, cô không thấy rõ vẻ mặt của anh, không biết vì sao lại nhớ đến năm đó Giang Nhẫn không thèm nói tiếng nào giống như đang nổi điên lên đuổi theo xe buýt ba cây số.

Tựa như một chú sói con ngang ngược liều mạng.

Cô rất sợ sự điên rồ gần như biến thái của anh.

Mạnh Thính nói: “Thật sự tôi không cố ý, nếu không thì… anh đánh lại tôi đi.”

Cô do dự duỗi ra bàn tay trắng như ngọc.

Ngón tay tinh tế mỹ lệ, trên đầu ngón tay tựa như điểm thêm một chút phấn. Mặc dù ánh đèn mờ tối không nhìn rõ, nhưng cả người cô dường như tỏa ra ánh sáng rực rỡ khắp tầng lầu, cô quá nhu thuận khiến người ta rối loạn.

Trong lòng của anh giống như có vật gì đó mạnh mẽ đâm vào, anh nhìn chăm chú đôi tay bé nhỏ kia một hồi lâu, chậc một tiếng: “Được thôi, không cho phép cô kêu đau.”

Cô nghiêm túc gật đầu.

Bàn tay đặt trong túi của Giang Nhẫn chợt run rẩy.

Bàn tay trước mặt thật xinh đẹp mềm mại, ngón tay thon dài trắng muốt, anh chưa bao giờ thấy ai có bàn tay tinh tế và xinh đẹp đến vậy. Ngay cả người mẹ kiêu ngạo sang trọng của anh cũng không có đôi bàn tay tinh xảo và mỹ lệ như vậy.

Một giây trước khi chạm vào tay cô, đột nhiên anh kịp phản ứng lại.

Vẻ mặt Giang Nhẫn bực bội thu tay lại, lần mò cái bật lửa trong túi. Anh ném chiếc bật lửa trong tay về phía cô: “Lại đây châm cho tôi điếu thuốc, chuyện này coi như bỏ qua.”

Mạnh Thính sững sờ nhìn chiếc bật lửa màu đen trong tay mình.

“Mau lên, muốn ông đây thỉnh cô nữa à?”

Tính tình anh vẫn rất tồi tệ.

Mạnh Thính đoán có thể Giang Nhẫn ra đây hút thuốc cho thông thoáng. Cô xiết chặt váy của mình, tới gần mấy bước.

Thiếu niên cao hơn cô 27cm.

Năm nay cô cao 1m6, không tính là thấp, chỉ là Giang Nhẫn quá cao. Anh nói chuyện không hề có chút kiêng kỵ, dáng vẻ nhuộm tóc bạc có chút lưu manh, vì vậy người bên ngoài nhìn vào sẽ nói đây là một tên côn đồ. Anh không dễ trêu chọc, tính tình thì thối, tính cách có chỗ thiếu hụt.

Giang Nhẫn không đè nén được tâm tình bực bội, lần mò trong hộp thuốc lá một điếu thuốc ngậm vào miệng.

Bệ cửa sổ trên lầu ba mở ra, gió đêm mát mẻ từng cơn lùa vào.

Phần tóc cắt ngang trước trán của cô nhẹ nhàng đung đưa.

Cô nâng tay lên, mũi chân nhẹ nhàng nhón tới gần anh.

Khoảnh khắc ánh lửa nháy lên, anh ngửi thấy mùi hương trên người thiếu nữ được gió thổi mang đến, đó là một loại hương vị đặc biệt ấm áp và ngọt ngào.

Động tác của cô ngây ngô, thậm chí có chút vụng về.

Vừa nhìn là biết cô chưa hề làm qua mấy chuyện như vậy, ngoan ngoãn không chịu được.

Anh rũ mắt, bàn tay ấy nhẹ nhàng run rẩy, hồi lâu sau mới châm được điếu thuốc.

Mạnh Thính châm xong thì khẽ thở phào, trả lại chiếc bật lửa vào lòng bàn tay anh, sau đó lướt qua anh mà chạy lên lầu.

Hồi lâu sau anh đột nhiên dập điếu thuốc lá giữa hai đầu ngón tay, nặng nề thở ra.

Điếu thuốc đã cháy được một nửa, nhưng bởi vì anh sửng sốt mà quên hít vào, một ngụm cũng chưa hề hút.

Đừng để anh gặp lại cô.

Đừng nhìn thấy cô lần nào nữa.

Nếu không…

***

Mạnh Thính lên lầu, thở phào nhẹ nhõm.

Trên lầu năm của An Hải Đình là một trận nhảy múa điên cuồng, cô lướt qua đám người, liếc mắt liền nhìn thấy Thư Lan.

Không xong rồi! Thư Lan đang chuẩn bị bộc lộ tài năng khiêu vũ.

Trên người cô ta là chiếc váy của Mạnh Thính.

Chiếc váy này không phù hợp với thân thể của cô ta, phần ngực không phát triển nhiều, phía trước không chống đỡ nổi. Nhưng điều đó không ảnh hưởng gì đến vẻ đẹp của chiếc váy. Năm đó không có lấy một cô gái nào diện một bộ váy vừa đẹp mắt vừa độc đáo thế này, Dân Quốc sau cơn mưa, chiếc váy khi mặc vào càng thêm xuân sắc mỹ lệ, những sợi lông vũ tung bay trong không trung. Vạt áo rất dài khiến rất nhiều cô gái liếc nhìn mấy lần.

Trong lòng Thư Lan không kìm được vô cùng đắc ý.

Bởi vì những nữ sinh không ai sánh được ở trường Lợi Tài cũng không nhịn được hỏi thăm cô ta mua chiếc váy này ở đâu.

Giọng điệu Thư Lan giương cao: “Chiếc váy này không có chỗ nào bán đâu, toàn thế giới có một không có hai.”

Mặc dù nữ sinh kia cũng rất thích chiếc váy này nhưng nghe thấy vậy sắc mặt không chịu nổi: “Hừ, ai thèm.” Cũng có vài nam sinh liếc mắt nhìn Thư Lan.

Thư Lan mặt mày hớn hở, đám người này đều là kẻ có tiền. Bình thường đi trên đường sẽ không liếc nhìn dạng người giống như cô ta, nhưng đêm nay khi cô ta diện chiếc váy này lên, cuối cùng cũng thấy mở mày mở mặt một phen.

Mấy nữ sinh hỏi thăm Thư Lan về chiếc váy không lâu sau liền quay lại, trong tay cầm một ly rượu đỏ, giọng điệu mỉa mai: “Nghe nói cô còn biết khiêu vũ nữa nha, lên thể hiện tài năng đi, dù sao hôm nay cũng chơi vui vẻ vậy mà.”

Thư Lan làm gì biết khiêu vũ chứ.

Cô ta chỉ biết sơ sơ mà thôi, chỉ dừng lại ở việc bị vũ sư mạnh mẽ ép buộc mình luyện tập dây chằng, đó là một loại cảm giác đau đớn thống khổ.

Nhưng khi Hạ Tuấn Minh nghe thấy liền buông micro nhìn sang, cũng bày ra bộ dạng đầy hứng thú: “Được đó, cô là… Thư… Thư Lan đúng không? Người đẹp, nhảy một điệu góp vui đi.”

Một đám nam sinh lập tức hào hứng huýt sáo vỗ tay: “Tới luôn đi!”

Thư Lan đâm lao phải theo lao.

Hạ Tuấn Minh luôn luôn là một tên thần kinh thô, còn chỉnh lại nhạc nhẹ nhàng hơn cho cô ta: “Nhảy đi.”

Thư Lan mí mắt nhảy dựng, hoảng hốt vô cùng, nhịp tim không kiểm soát được tăng vọt.

Hà Hàn ấn điều khiển từ xa nói: “Âm nhạc không phù hợp à? Muốn sôi động thêm nữa?”

Tối nay, điều mà cô ta tha thiết ước mong đã thực hiện được, cuối cùng thì ánh mắt mọi người đã đặt trên người mình, nhưng lại chỉ vì muốn xem cô ta khiêu vũ.

Thư Lan chắc chắn không thể nhảy. Cô ta thầm nghĩ, mình không phải Mạnh Thính, cái gì cũng biết. Cô ta không biết chút gì về khiêu vũ, nếu nhảy một chút thôi sẽ lộ ra ngay.

Cô ta liếc nhìn chiếc bánh gato cao cỡ một người bên cạnh.

Nếu mà… trang phục bị bẩn, chắc sẽ không có người yêu cầu cô ta nhảy nữa đâu nhỉ?

Mặc dù thấy tiếc nuối cho chiếc váy này, nhưng cô ta không thể làm mất mặt chính mình được. Hơn nữa chỉ cần giặt sạch là có thể mặc lại rồi.

Thư Lan nhấc làn váy, uốn gối hành lễ.

Lui về phía sau vài bước muốn tiến đến gần chiếc bánh gato kia.

Tính tình Mạnh Thính dù có tốt đến mấy nhưng khi nhìn thấy cô ta chuẩn bị đâm người vào chiếc bánh gato cũng tức giận không chịu được nữa.

Đó là thứ mà mẹ đã để lại cho cô!

Giọng nói Mạnh Thính giòn giã vang lên: “Thư Lan!”

Thư Lan giật nảy mình, quay đầu lại liền nhìn thấy Mạnh Thính mặc đồng phục đứng trước cửa. Trong lúc nhất thời cô ta vô cùng kinh ngạc, vốn tưởng Mạnh Thính nói muốn lấy lại đồ của mình chỉ là dọa cô ta chút thôi, không nghĩ đến Mạnh Thính thật sự đến tận đây.

Làm sao chị ta lên đây được?

An Hải Đình không phải là chỗ không tùy tiện cho người khác vào đây sao?

Mạnh Thính không nhìn thấy ánh mắt mọi người đổ dồn vào mình.

Cô không hề cảm thấy tự ti chút nào khi mình ăn mặc thế này mà đứng trước đám người xa hoa tráng lệ trong gian phòng.

Cô đi đến trước mặt Thư Lan, tựa như quay trở về Mạnh Thính mười bốn tuổi năm đó.

Vô cùng dịu dàng, nhưng cũng rất kiêu ngạo rực rỡ: “Trả váy lại cho chị, ngay lập tức.”

Cô không thèm để ý đến vẻ mặt của Thư Lan, xoay người nhìn đám người Hạ Tuấn Minh.

“Bạn học Hạ, thật xin lỗi. Sợi dây chuyền ngày hôm qua có thể trả lại cho tôi không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK