Chương 45: Bổ túc
Nếu như Mạnh Thính biết người cần dạy bổ túc chính là Giang Nhẫn, cô chắc chắn sẽ không đến, nhưng có đến đi chăng nữa cũng sẽ không bởi vì anh mà đối xử khác biệt.
Giang Nhẫn nói không biết gì, Mạnh Thính suy nghĩ một chút, cô lấy quyển sách giáo khoa Ngữ Văn lớp mười ra.
Bài học bắt buộc phải hiểu rõ là bài Thấm Viên Xuân – Trường Sa*,
(*) là một bài thơ được viết bởi nhà thơ hiện đại Mao Trạch Đông. Thông qua miêu tả về phong cảnh mùa thu của Trường Sa và những ký ức về cuộc đấu tranh cách mạng trong giới trẻ, từ này gợi lên cảm xúc của thanh niên cách mạng đối với vận mệnh của đất nước và coi đó là nhiệm vụ chung, coi thường những kẻ thống trị phản động và biến đổi những khát vọng cao cả của Trung Quốc. Toàn bộ từ nằm giữa các từ, cảm xúc là hợp lý và các cảnh được pha trộn.Link đọc và dịch: link1 hoặc link2
Giang Nhẫn liếc mắt nhìn, trên quyển sách của cô có rất nhiều ghi chép, mỗi một câu đều viết chi tiết ngay bên cạnh, giáo viên dạy Ngữ Văn lớp bọn họ là một bà cô già cứng nhắc, anh chưa bao giờ nghe qua bài giảng nào của bà ta, dĩ nhiên bài thơ này không có ấn tượng rồi. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt mong đợi của Mạnh Thính, hình như anh đã học qua bài này rồi thì phải.
Thôi cứ mặc kệ có học qua hay chưa, Giang Nhẫn gật đầu.
Trong mắt Mạnh Thính ánh lên ý cười: “Có thật không đó?”
Hết cách nói dối rồi, Giang Nhẫn đáp: “Chưa học.”
Mạnh Thính giảng giải cho anh nghe: “Trong đề thi đại học phần mười điểm dành cho việc học thuộc lòng các bài thơ trong sách giáo khoa, những thứ này đều là cho không, vậy nên không thể bỏ qua.”
Cô nói rất chân thành, khuôn mặt nhỏ mũm mĩm hồng hồng. Giang Nhẫn cười: “Ừm.”
Tống Cầm Cầm ở bên cạnh đang tuyệt vọng đầu óc xoay lòng vòng.
Cô chết mất thôi.
Người này vốn không phải học ở cấp ba, mà ngay cả cấp hai cũng chưa từng học qua nữa. Đề thi cấp hai của em gái cô Giang Nhẫn rất có thể sẽ còn làm sai nữa kìa. Tống Cầm Cầm đưa tay đỡ mắt kính, ấp úng kéo Mạnh Thính sang một bên: “Đàn chị, chúng ta ra đây một chút.”
Mạnh Thính đi cùng cô ấy ra bên ngoài cửa.
Tống Cầm Cầm biết đàn chị này là hoa khôi của trường, khi nhìn gần quả nhiên rất xinh đẹp. Cô ấy chớp mắt nhìn rồi vẻ mặt đau khổ nói: “Môn toán của anh ta chỉ hơn hai mươi điểm, hai đáp án đúng nhất nằm trong phần câu hỏi trắc nghiệm.”
Mạnh Thính: “…” Cô lập tức hiểu ngay ý của Tống Cầm Cầm. Hầu hết mọi người đều sẽ làm những câu đầu tiên đập vào mắt, bởi vì đó là những câu đơn giản, mà Giang Nhẫn lại làm đúng hai câu cuối cùng, tuyệt đối không phải vì anh làm được, mà là vì đoán bừa.
Nếu như những câu đầu tiên không biết làm thì thật sự chứng minh được không hề có chút nền tảng nào.
Không hiểu sao Mạnh Thính có chút muốn cười. Cô cắn môi, kìm nén đến khuôn mặt nhỏ đỏ bừng: “Anh ta đúng là nổi bật nhất trong số các học sinh kém.”
Tống Cầm Cầm rất tán thành câu nói này.
Tống Cầm Cầm: “Cũng đã ký thỏa thuận rồi, để em về suy nghĩ một chút xem nên giảng giải thế nào. Hôm nay học Ngữ Văn, một mình chị không sao chứ?”
Mạnh Thính nói không vấn đề, Tống Cầm Cầm liền đi. Lúc rời khỏi còn mang theo xấp bài thi của Giang Nhẫn.
Đêm mùa hạ thỉnh thoảng còn vang lên tiếng côn trùng kêu, thời tiết này còn chưa có con ve sầu nào. Không gian tĩnh lặng, đó là do máy điều hòa hoạt động tốt mà trường mới lắp đặt, cuối cùng cũng không cần dùng những cây quạt cũ kỹ kia để tránh nóng nữa.
Âm thanh của máy điều hòa nhẹ nhàng vang, Mạnh Thính ngồi xuống bên cạnh Giang Nhẫn.
Trái phải đều là bàn học, còn anh thì ngồi cùng cô.
Giang Nhẫn ngây ngẩn cả người.
Anh chưa bao giờ nghĩ đến Mạnh Thính sẽ ngồi cạnh anh như thế này. Mỗi khi ở cùng anh, đa phần là cô đều trốn tránh. Mặc dù anh biết cô là người con gái dịu dàng rất thích cười, nhưng chính vì tính cách bá đạo của anh, cô luôn nói anh luôn làm người khác chán ghét.
Hai người họ ngồi ở bàn đầu tiên.
Từ nhỏ đến lớn Giang Nhẫn chỉ ngồi cùng bàn với đám bạn lưu manh của mình, nam sinh cứ đến mùa hè sẽ chơi bóng, vừa dơ vừa thối. Nhưng giờ phút này đây ngồi bên cạnh anh là một người con gái thơm thơm mềm mềm.
Cô cũng không ghi hận gì với anh, Giang Nhẫn đã sớm nhận ra, mặc dù ở sân bay lần trước cô đã khóc, nhưng hôm nay vẫn là dáng vẻ ấm áp rực rỡ. Anh lặng lẽ chạm vào bàn tay có dấu răng đã đóng vảy, nhích lại gần bên cô một chút.
Mạnh Thính lật sách giáo khoa ra, đặt ở giữa hai người.
Cô từng có kinh nghiệm giảng bài cho mấy đứa nhỏ, cũng thường xuyên giảng giải cho bạn cùng lớp, vì đây là thời gian tự học buổi tối, là lúc thoải mái nhất, không có ai dòm ngó.
Mạnh Thính hỏi anh: “Hôm nay trước hết học Ngữ Văn đã, cuối tuần tôi sẽ về xem lại sách toán và vật lý cấp hai giúp anh có nền tảng được không?”
Cô nghiêng đầu hỏi anh, thiếu nữ mười bảy tuổi, ánh mắt thuần khiết.
Giang Nhẫn chưa từng có bầu không khí bình yên như thế này lúc ở bên cô, giọng nói của cô dịu dàng như tiếng nước chảy qua khe suối, khiến cho toàn thân người khác tan chảy.
Giang Nhẫn ngơ ngác nói: “Được.”
Mạnh Thính nói tiếp: “Vậy trước tiên tôi sẽ liệt kê cho anh những nội dung cần phải học thuộc lòng. Anh phải chú ý lắng nghe, nếu không biết được chữ ấy viết thế nào thì hãy xem chú âm.”
Trái tim Giang Nhẫn đập thình thịch.
Anh rất thích cô dịu dàng thế này, nhưng chưa bao giờ nhận được sự đối đãi như vậy. Không nghĩ tới cô đồng ý dạy học bổ túc sẽ thân thiện và chuyên chú như thế.
Mạnh Thính đọc cho anh nghe bài Thấm Viên Xuân, vừa đọc vừa giải thích bên cạnh.
Sau đó là hai bài thơ cận đại.
Ngõ mưa, Tạm biệt Khang Kiều*.
(*) link đọc: 12
Hai bài này không phải là thơ tình, nhưng còn hơn cả giọng thơ mềm mại của thơ tình.
Giọng nói của cô trong veo trong đêm mùa hạ, mềm mại nhuần nhuyễn…
“Nhánh liễu vàng bên sông
Là tân nương chiều vắng
Bóng nàng trên sóng trắng
Tôi xao xuyến nhớ mong.”
Giang Nhẫn cảm thấy trái tim mình cũng đang xao xuyến mất rồi.
“Hạnh xanh trong bùn mịn
Vẫy gọi dưới đáy sông
Sông Khang êm đềm chảy
Cỏ cây cũng thoả lòng!”*
(*) theo bản dịch của Ngô Trần Trung Nghĩa, nguồn: thivien.net
Lần đầu tiên anh cảm nhận được cái đẹp của một bài thơ. Dưới ánh mắt dịu dàng trong suốt của cô, anh cũng đã chìm nghỉm mất rồi.
Mạnh Thính đọc xong, lại nghiêm túc giảng giải ý nghĩa câu thơ. Cô giảng rất cẩn thận, sợ anh sẽ không hiểu nên nói rất từ tốn, thiếu niên bên cạnh không hề lên tiếng nói câu nào.
Mạnh Thính nghiêng đầu nhìn sang.
Thiếu niên ấy cao hơn cô rất nhiều, ánh mắt không hề tập trung vào quyển sách trong tay cô.
Đồng phục màu trắng giản dị, tầm mắt đen như mực của anh rơi xuống ở nơi ngực khẽ hở ra của cô. Bởi vì đồng phục có màu trắng nên sẽ nhìn thấu được, nữ sinh trong trường từng than vãn rất nhiều lần. Khi Mạnh Thính mặc đồng phục, lúc nào cô cũng mặc áo ngực màu trắng bên trong, như vậy sẽ không nhìn thấu được hình dáng của lớp áo.
Bộ dáng thất thần của anh quá rõ ràng, yết hầu còn giật giật.
Mạnh Thính thuận theo ánh mắt của anh cúi đầu xuống, nơi áo ngực không thể che khuất được, dưới lớp áo mỏng manh, mơ hồ có thể nhìn thấy được viền áo màu hồng bên trong.
Mạnh Thính: “…!”
Bầu không khí nóng như lửa đốt, cô đỏ bừng khuôn mặt đứng dậy: “Giang Nhẫn! Anh nhìn đi đâu đó!”
Giang Nhẫn: “…”
Mẹ nó, nhanh như vậy mà cô đã đọc xong rồi?
Giang Nhẫn cũng không phải cố ý, nhưng mà cô thơm quá. Vốn dĩ anh đang xem sách, nhưng khi cô lộ ra đôi cánh tay nhỏ bé trắng như sứ, đó là một đôi tay đánh đàn dương cầm, ngón tay mềm mại vô cùng.
Anh thuận theo nhìn sang, đã nhìn thấy gương mặt đơn thuần của cô cạnh bên.
Ánh đèn phác họa lên gò má của cô, hàng mi tựa những chiếc lông vũ, nhẹ nhàng buông xuống, khiến cho người ta yêu thương.
Sau đó tầm mắt dời xuống dưới, quả thật là không nhịn được.
Anh vốn chỉ định lướt mắt qua một vòng thôi, vậy mà giống như bị người ta giữ chặt lại. Trong đầu anh cứ liên tục nhớ đến hình ảnh cô mặc chiếc váy thời Dân Quốc nhỏ xinh kia, phần ngực hơi nhô lên, vòng eo tinh tế, nhỏ nhắn không đủ một nắm tay. Cứ nghĩ mãi như vậy nên cái gì cũng đều không nghe vào, chỉ nghe thấy thanh âm mềm mại ở bên tai, cổ họng anh khô khốc, rất muốn nuốt nước miếng.
Mạnh Thính tức muốn chết rồi: “Anh không muốn nghe thì thôi bỏ đi vậy.”
Giang Nhẫn thấy khuôn mặt đỏ bừng của cô, anh cười dỗ dành: “Đừng nóng giận nha cô giáo nhỏ.”
Cô tức giận thật là đáng yêu muốn chết, gương mặt mũm mĩm hồng hồng khiến cho người ta muốn nhào nắn.
Giang Nhẫn đưa mắt nhìn bục giảng, trên đó có một cây gậy nho nhỏ.
Giang Nhẫn rất sợ cô bật khóc, càng sợ hơn nữa là cô sẽ bỏ đi.
Khi anh bước lên bục giảng cầm lấy cây gậy, Mạnh Thính xấu hổ đỏ mặt nhanh chóng chỉnh sửa lại y phục, cài lại cẩn thận.
Giang Nhẫn cười vươn tay đưa cây gậy cho cô, “Anh không tập trung nghe giảng, em đánh anh đi có được không?”
Mạnh Thính ngây ngốc cầm lấy cây gậy, ngước mắt nhìn anh. Anh nói: “Đừng khóc nhé?”
Cô thích khóc như vậy à? Mạnh Thính mím môi: “Anh lợi hại quá rồi, là tôi không biết dạy.” Cô suy nghĩ muốn dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị đi là được rồi, mình nghiêm túc giảng bài cho anh, vậy mà anh lại đi nhìn nơi đó của mình! Nghĩ lại thật giận muốn điên rồi!
Giang Nhẫn khô khốc nói: “Anh cam đoan sẽ nghiêm túc lắng nghe, em đừng đi có được không?”
Anh thật sự sợ cô sẽ rời đi nên ỷ mình thân hình cao lớn chân dài, đi mấy bước đóng cửa lại.
Kết quả khi quay đầu lại thì nhìn thấy ánh mắt kinh sợ của cô.
Xem ra anh đã có tiền án rồi nên cô mới sợ hãi như vậy, anh nhịn cười, nghiêm túc nói: “Trừng phạt thân thể cũng được.”
Mạnh Thính sợ cái tên lưu manh này muốn chết rồi: “Không cho anh đến đây.”
Khi còn bé xem phim hoạt hình diều hâu bắt gà con, những chú gà con tội nghiệp kia vô cùng hoảng sợ xù lông quạt đôi cánh bé nhỏ chạy bốn phía lẫn trốn.
Cô chống tay lên bàn, đôi mắt to ngập nước, lui về phía sau.
Giang Nhẫn bỗng thấy rất vui, cố ý trêu ghẹo cô: “Em muốn tiếp tục giảng bài hay muốn làm chuyện khác?”
Cô muốn khóc rồi, cuối cùng không còn đường để lui: “Giảng… giảng bài.”
Giang Nhẫn cười ra tiếng.
Dễ thương muốn xỉu luôn rồi.
Anh nói: “Ngoan, đừng sợ. Nếu em không muốn đánh vậy để anh tự phạt mình có được không?”
Trong phòng học trống trải, anh dời một cái bàn đi. Sau đó dưới đôi mắt ánh nước của cô, bắt đầu thực hiện động tác chống đẩy – hít đất.
Động tác của anh vừa nhẹ nhàng vừa đúng bài bản.
Lúc anh còn nhỏ học trường tiểu học quý tộc, bị phạt sớm quen luôn rồi.
Quan trọng là cái động tác này còn có thể trợ giúp giải nhiệt. Đang trong độ tuổi nhiệt huyết dâng trào, bên người lại là người con gái ngày nhớ đêm mong, anh sợ sẽ dọa đến cô, lúc nãy đứng dậy còn tránh đi tầm mắt của cô.
Anh cũng không biết mình đã làm được bao nhiêu cái, đầu đầy mồ hôi ngẩng đầu nhìn cô, dường như cô cũng không có gì là sợ hãi.
Một đôi mắt màu trà tò mò nhìn anh.
Anh cười: “Đã được chưa cô giáo nhỏ?”
Mạnh Thính tin anh sẽ không làm chuyện xấu nên mới yên tâm đếm số lần anh thực hiện trong lòng. Anh làm hơn bảy mươi cái.
Nhưng lại giống như không hề mệt mỏi.
Khi cô học cấp hai, có một nam sinh trong lớp vì nghịch ngợm nên bị phạt chống đẩy, mới chỉ làm có mười cái thôi mà sắc mặt đã trắng bệch nằm trên đất.
Mạnh Thính nhẹ nhàng nói: “Nếu không thì anh đi thi thể dục đi.”
“…”
Giang Nhẫn vừa mất căn bản vừa không tập trung, anh cố gắng học như thế thật sự rất khổ sở.
Giang Nhẫn tức đến cười lên, mẹ nó.
Anh từ dưới đất đứng lên, trên trán có một tầng mồ hôi mỏng, ánh mắt đen như mực.
Mạnh Thính lúc này mới kịp phản ứng lại. Nhà anh có tiền, thật ra không cần phải học đại học, thi không đậu thì ra nước ngoài là xong. Quan trọng là thái độ của anh bây giờ rất nghiêm túc mới khiến cho cô không kìm lòng được mà suy nghĩ tìm một con đường thích hợp khác cho anh.
Bị anh giày vò một hồi như vậy, Mạnh Thính rũ mắt nhìn đồng hồ, đã đến giờ ra về.
“Anh thật sự muốn học?”
“Ừ, không tin à?”
Mạnh Thính quả thật không tin: “Anh hãy học thuộc lòng những bài mà tôi đã liệt kê ra đi.”
Giang Nhẫn không thèm nhấc mí mắt: “Có mấy bài?”
Mạnh Thính đem hai quyển sách ra đưa tới trước mặt anh: “Mười.”
Cô muốn anh biết khó mà lui, cho nên trong đó bao gồm các tác phẩm Lan Đình tập tự và Xích Bích phú. Giang Nhẫn đọc còn khó chớ nói chi là học thuộc.
Mạnh Thính hơi buồn bực.
Cô quả thật không ngại giảng bài cho bạn học, thế nhưng cô e ngại ánh mắt tràn đầy tính xâm lược kia của anh.
Cô không ngốc, đừng tưởng rằng cô không nhìn thấy chỗ kia của anh… nhô lên rất rõ ràng. Lúc anh đóng cửa quay về, muốn xem nhẹ cũng khó khăn.
Cô không biết thế nào là mắng người khác, thiếu thốn từ ngữ, chỉ có thể ở trong lòng mắng cái tên lưu manh này mà thôi!
Thiếu niên đi đến, một thân mồ hôi bẩn. Anh quét mắt qua bản liệt kê, chậc một tiếng, nở nụ cười xấu xa: “Nhiều thật nha, muốn làm khó ông đây thật à?”
Mạnh Thính nói: “Anh không đồng ý thì thôi vậy.”
“Đồng ý, sao không đồng ý chứ.” Giang Nhẫn liếc nhìn đôi mắt thiếu nữ sáng ngời, “Nếu như anh học xong, em không được dễ dàng từ bỏ anh, có được không?”
Cô gật đầu: “Được.” Dù sao thì anh cũng không học được hết đâu.
Một người chưa bao giờ học qua bất cứ điều gì, bây giờ phải học thuộc lòng những đoạn được yêu cầu trong hai cuốn sách giáo khoa. Lấy tính cách nóng nảy của anh, sách còn có thể xé luôn. Nếu như anh không học được, Mạnh Thính sẽ nói với nhà trường phần học bổng kia đều không cần nữa.
Giang Nhẫn thu lại hai quyển sách, cười nhẹ một tiếng: “Chờ anh, cuối tuần gặp nhé.”
Chương 46: Khích lệ
Buổi tối khi trở về Giang Nhẫn điên cuồng lao vào học.
Nếu là thơ cận đại thì còn đỡ, anh thức đêm rốt cuộc cũng học xong. Nhưng sau khi bắt đầu sang thể loại văn học, anh biết là toi rồi. Những thứ đó khó học vô cùng, chi, hồ, giả, dã (trợ từ dùng trong văn ngôn, để diễn tả bài văn hoặc lời nói không rõ ràng) khiến cho đầu óc người ta tê dại.
Cũng may là trong sách của Mạnh Thính có những dòng ghi chú, anh có thể đọc đi đọc lại đến khi nào trôi chảy thì thôi.
Đến cả ban ngày anh cũng lôi ra học.
Lúc giáo viên đứng trên bảng giảng bài, anh ngồi tại chỗ rũ mắt xuất thần, môi mỏng khẽ nhúc nhích.
Hạ Tuấn Minh tiến lại gần, lắng tai nghe trộm một câu: “Có non có núi có rừng, có dòng nước quấn ở chừng chung quanh. Thuận dòng chén chú chén anh, dù không đàn sáo ca sinh cũng vừa.” (*)
(*) Lan Đình tập tự theo bản dịch của Ngô Huy Linh.
Hạ Tuấn Minh: “…” Hành động của anh Nhẫn thật là quá điên rồ đi!
Ngay lập tức học thuộc mười bài thơ, thật sự là rất khó. Anh ăn cơm còn phải suy nghĩ đến những tác phẩm văn học khó vô kia, nhưng Giang Nhẫn lại không cảm thấy gian khổ chút nào.
Cái gì anh cũng không sợ, chỉ sợ rằng Mạnh Thính sẽ rời bỏ anh.
Mà hai người đã thống nhất với nhau, nếu như lần này anh học thuộc được những bài thơ này, Mạnh Thính sẽ không được dễ dàng từ bỏ anh.
Hạ Tuấn Minh thì không biết đến giao ước của Giang Nhẫn và Mạnh Thính.
Anh ta suy nghĩ: “Sao dạo gần đây anh Nhẫn hay đọc thơ văn quá vậy, không lẽ muốn luyện viết thư tình à?”
Phương Đàm cũng không xác định lắm: “Hay là chúng ta tặng cho anh Nhẫn một tập thơ?”
Hạ Tuấn Minh chợt sáng tỏ: “Chậc, theo đuổi em gái học giỏi thật là mệt mỏi quá, còn phải học thuộc thơ nữa.”
Ngày hôm sau, trên bàn học của Giang Nhẫn đặt một tập thơ do đám bạn lưu manh tặng.
Anh liếc mắt nhìn, không thèm để ý.
Hạ Tuấn Minh nháy mắt ra hiệu: “Nghe đồn đây là tập thơ tình rất cần thiết cho việc theo đuổi mấy em gái.”
Tiếng cười nhạo của Giang Nhẫn vang lên, anh thuận tay mở ra. Vốn dĩ là khinh thường cho đến khi anh thấy được dòng chữ <Ngày xưa chậm rãi>. (*)
(*) một bài hát sáng tác dựa trên lời bài thơ cùng tên.
Cũng không biết thế nào, những câu thơ ấy dường như không cần học, chỉ trong một cái nháy mắt đã khắc ghi trong đầu của anh…
Nhớ đến thời niên thiếu trước kia
Mọi người ai ai cũng chân thành
Nói câu gì thì chỉ là ý đó thôi
Sớm tinh mơ đến ga tàu
Cả con đường dài tối tăm không một hành khách
Một làn hơi nóng tỏa ra từ tiệm bán sữa đậu nành nho nhỏ
Ngày trước màu sắc của ngày tháng thay đổi rất chậm
Xe, ngựa, bưu kiện đều chậm
Cả một đời người chỉ đủ để yêu một người. (*)
Giang Nhẫn ngẩn ngơ.
Ký ức ở trấn hoa lê anh đợi cô bảy ngày bảy đêm chợt hiện lên trong đầu anh. Nhà ga người đến người đi, anh sợ cô đi một mình, vậy nên chạy đến nhà ga còn sớm hơn ông chủ bán đồ ăn buổi sáng chỉ để chờ đợi cô.
Cứ vậy mà chờ đến khi từng quán từng quán trên phố lần lượt đóng cửa.
Màn đêm buông xuống, sao mọc đầy trời, anh mới quay trở về.
Anh chưa từng nói qua với Mạnh Thính về những đêm như thế này, bởi vì anh cũng biết, ít có ai sẽ thích một người biến thái như vậy, điên cuồng cố chấp như vậy.
Nhưng kiểu điên cuồng giống như anh đây, quả thật cả đời chỉ đủ yêu một người.
Anh khép lại tập thơ kia, nhét vào bên trong hộc bàn của mình.
Trung tuần tháng năm lặng lẽ tiến đến.
Tống Cầm Cầm không thể chịu được căng thẳng gò bó nữa, khóc lóc ngay trước mặt Mạnh Thính. Cô gái mọt sách chỉ biết có học tập này vừa khóc vừa lau kính: “Đàn chị ơi, em không muốn dạy nữa. Chị nói xem thầy cô liệu có mắng em không?”
Mạnh Thính đưa khăn tay cho cô ấy: “Làm sao vậy?”
Tống Cầm Cầm hít sâu một hơi nói: “Đàn anh Giang cái gì cũng không biết, ngữ âm của anh ấy không tốt lắm. Nguyên tố hóa học anh ấy cũng không biết.”
Mạnh Thính cảm thấy thương thay.
Đã qua mười ngày kể từ khi cô yêu cầu Giang Nhẫn học thuộc các bài trong sách giáo khoa.
Trong thời gian ấy còn có những tiết dạy kèm của Tống Cầm Cầm.
Tống Cầm Cầm nói: “Em sợ anh ấy lắm, em thật sự không muốn dạy nữa đâu.”
Mỗi lần tới lượt cô ấy dạy kèm, thiếu niên tóc đen kia không cười không nói. Cô hỏi anh có hiểu hay không, anh chỉ đáp hoặc là “ừ” hoặc là “không”.
Vẻ ngoài anh ngang tàng cuồng dã, người bình thường sẽ không chịu được. Nếu lần đầu mà nhìn thấy anh tươi cười, nhìn qua cũng khá ôn hòa.
Nhưng mà vẻ mặt đằng sau ấy không hề mang ý cười chút nào, hung hăng dữ dằn, người đối diện sẽ chết thảm.
Tống Cầm Cầm vừa kể vừa cà lăm, càng lúc giọng nói càng nhỏ dần.
Quả thật là không có cách nào để dạy kèm nữa rồi.
Mạnh Thính cũng biết tiếp tục như vậy thì không phải biện pháp tốt.
Tống Cầm Cầm ứng phó không được, ngay cả bản thân cô cũng không chuyên nghiệp.
Mạnh Thính nói: “Chúng ta đi thương lượng với thầy cô một chút vậy.”
“Bây giờ đi liền sao?”
Lúc đầu Mạnh Thính vốn dĩ định nói là hãy đợi cô ở phía trước một lát.
Cô nhớ đến ngày hôm ấy ánh mắt anh đầy ý cười: “Đợi anh nhé.” Nếu như anh thật sự quay về học thì cô cũng không thể quá mức tuyệt tình như vậy được.
Cây ngô đồng xanh nhạt, mùa hè cũng đã đến rồi.
Đôi mắt của cô đã dần dần thích ứng với ánh sáng mạnh, Mạnh Thính nghe thấy chính mình nhẹ nhàng nói: “Đợi thêm hai ngày nữa.”
***
Mạnh Thính xin Thư ba ba cho mượn một khoản tiền.
Ba trăm tệ, cô dùng để mua trang phục múa ba lê và đôi giày chuyên dụng.
Cuộc thi vũ đạo toàn quốc sẽ được tổ chức vào tháng Sáu, nhưng mà vào những tuần cuối của tháng Năm đã có một số khu vực bắt đầu tổ chức rồi. Sau đó vòng bán kết và chung kết sẽ được tổ chức ở thành phố B.
Vào cái ngày mà Tăng Ngọc Khiết xảy ra chuyện, Mạnh Thính nằm trong top đầu bảng vũ đạo thành phố H.
Làm sao có thể diễn tả được bằng lời cái cảm giác đau đớn ấy đây, cả hai đời cô chưa từng đến được thành phố B tham gia vào trận chung kết, cũng không tiếp tục đứng lên nhảy múa trên sân khấu lần nào.
Mạnh Thính chưa từng nói với bất kì ai rằng so với đánh đàn dương cầm thì cô càng thích khiêu vũ hơn.
Giống như Tăng Ngọc Khiết đã từng nói, ông trời đã ban cho bà một thiên sứ vô cùng ngoan ngoãn hiểu chuyện nhưng đã bị gãy đi đôi cánh, chỉ có lúc được khiêu vũ, thiên sứ bé nhỏ ấy mới có thể một lần nữa nhặt lên đôi cánh của mình.
Tự do, xinh đẹp, sáng chói.
Tất cả các cuộc tranh tài ở thành phố H đều được tổ chức ở đại sảnh trung tâm nghệ thuật thành phố.
Số thứ tự thi đấu thứ hai mươi lăm lọt vào vòng thi đấu ngày thứ Bảy.
Trước khi bắt đầu tiết tự học tối thứ Sáu, Tống Cầm Cầm mang vẻ mặt kì lạ đến gặp Mạnh Thính, nhỏ giọng nói bên tai cô: “Đàn anh nói anh ấy đã học thuộc hết rồi.”
Tiểu Diệp từ lớp học đi ra vừa đúng lúc trông thấy Mạnh Thính trên hành lang nên nhét vào tay cô một chiếc bút máy: “Trường học khen thưởng.”
Đây là khen thưởng hàng tháng, hoặc là một cây bút, hoặc là một quyển tập.
Mạnh Thính nói cám ơn, xuống lầu đi đến phòng 101 tòa nhà bên cạnh.
Anh đã học mười hai ngày rồi.
Nhanh đến mức khiến cho người ta cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Dù gì đối với người một chữ đều không nhận ra như anh, có thể học thuộc lòng mười bài thơ, có cho một tháng cũng tính là quá nhanh vội rồi. Giang Nhẫn đối với việc học tập không hề có thiên phú chút nào, mấy chuyện thế này anh không được tính là thông minh lắm, ấy vậy mà anh chỉ dùng có mười hai ngày để học xong.
Mạnh Thính giữ lời đi đến phòng 101.
Ánh đèn trên đầu chiếu xuống, anh nhíu mày, sợ mắc lỗi nên lại một lần nữa nhìn xuống bài mà mình chưa thuộc nhất – Xích Bích Phú.
Mạnh Thính đứng ngoài cửa nhìn anh.
Cô biết chứng nóng nảy là gì, trong lý thuyết y học có giải thích: “Chứng nóng nảy trong trường hợp bản thân xảy ra bất lợi sẽ liền kích thích nổi trận lôi đình, nhân cách biểu hiện thiếu hụt.”
Đặc biệt nghiêm trọng cũng rất ít gặp.
Lúc anh còn nhỏ còn có thêm chứng tăng động. Tất cả bạn bè đều ngoan ngoãn nghe giáo viên giảng bài, chỉ có anh ngồi không yên, vô cùng khó chịu.
Cho nên từ khi còn bé giáo viên đã không thích anh.
Trưởng thành, những thiếu sót ấy đều có thể che lấp. Cũng đã dần dần học được cách quên đi thế giới đối xử bất công với mình như thế nào.
Mạnh Thính cụp mắt, đưa gõ cửa một cái.
Giang Nhẫn trông thấy cô đến, đôi mắt mang theo vẻ đắc ý: “Mười bài của em, ông đây đều đã thuộc lòng hết.”
Dáng vẻ đó của anh tựa như giành được giải quán quân nào đó vậy.
Mạnh Thính đi qua, hai quyển sách kia của cô mấy ngày nay bị người nào đó lật đi lật lại tạo nên dấu vết rất rõ ràng. Tâm tình của cô có chút phức tạp.
Sau đó bắt đầu kiểm tra anh.
Mạnh Thính kiểm tra bằng phương pháp từ các bài thi.
“Mảnh trăng nọ treo trên trời rộng, biết bao giờ hết sáng ngàn cây? Câu tiếp theo là gì?”
Giang Nhẫn suy nghĩ một chút: “Nỗi buồn ập đến ai hay, lòng ta vương vấn khi đầy khi vơi.”
(*) hai câu Giang Nhẫn và Mạnh Thính đọc trên nằm trong bài Đoản ca hành kỳ 2 của Tào Tháo, trích theo bản dịch của Lệ Chi Sơn.
Mạnh Thính: “Vậy trước câu Dù rằng không ai giống ai, hễ khi thích chí thì vui những là. Thú vui sung sướng mặn mà, nào ai có biết cái già đến sau là câu gì?”
Giang Nhẫn: “…”
Đại đa số mọi người nếu được hỏi sau một câu thì có thể phản ứng kịp, nhưng mà nếu hỏi trước một câu…
Anh yên lặng thầm đọc ở trong lòng từ những câu đầu tiên của bài thơ này.
Mãi một lúc lâu sau anh mới cắn răng đáp: “Có người chơi muốn thích tình, miễn không câu thúc hài hình thì thôi.”
(*) trích Lan Đình tập tự theo bản dịch của Ngô Huy Linh.
Anh nhìn cô, mới phát hiện cô đang cười.
Dưới ánh đèn, ánh mắt cô lấp lánh ý cười, xinh đẹp động lòng người, cô năm nay mười bảy tuổi, chỉ cần mỉm cười một chút thôi là còn đẹp hơn so với trăm hoa đua nở. Mạnh Thính thực sự không nhịn được, cười đến bả vai run rẩy.
Thật ngốc mà. Ha ha ha ha!
Giang Nhẫn biết cô đang cười mình, nhẹ nhàng bóp mặt cô: “Lại đây cười thử cho ông đây xem chút coi.”
Mạnh Thính cắn môi, cố gắng nhịn lại trận cười của mình.
Trong lúc kiểm tra anh, cô đã cố tình hỏi vế câu thơ trước.
Quả nhiên anh đã nhíu cặp mày sắc bén kia lại.
Không đáp lại tiếng nào, phải đến hồi lâu sau mới lên tiếng đáp lại.
Mặc dù rất chậm, thế nhưng mười bài thơ ấy, ngay cả một bài anh đều không đọc sai.
Trong phút chốc Mạnh Thính có chút ngơ ngác. Anh quả nhiên làm được, trong ánh mắt thiếu niên là tình cảm cháy bỏng sâu đậm: “Đọc xong rồi, chuyện em đồng ý với anh, có giữ lời không đó?”
Mạnh Thính không dối gạt người khác, cô gật đầu một cái.
Anh cười lên.
“Cô giáo nhỏ, anh còn thuộc một bài nữa, em có muốn nghe hay không?”
Lại còn thêm một bài nữa à?
Mạnh Thính lật lại sách, cô cũng chỉ đưa anh có mười bài thôi mà.
Giang Nhẫn đóng sách lại, đôi mắt mỉm cười nhìn cô.
“Mấy học sinh giỏi như tụi em chẳng phải rất thích đọc thơ sao? Ông đây đọc cho em nghe nhé.”
Thiếu niên mỉm cười, bắt đầu đọc lên bài thơ thứ mười một của anh.
“Nếu như chưa từng gặp lại
Có lẽ nỗi lòng vĩnh viễn sẽ không nặng nề
Nếu quả như thật bỏ lỡ cơ hội
Chỉ sợ cả đời cũng không thể ung dung
Chỉ cần một ánh mắt
Cũng đủ để cho trái tim vượt qua cơn bão.”
Đây là một bài thơ tình hiện đại của nhà thơ Vương Quách Chân <Chỉ yêu nhau một lần>. Lời của nhà thơ này rất phóng khoáng, Mạnh Thính mặt đỏ rần: “Được rồi, anh thắng rồi có được không? Cuối tuần này tôi sẽ tiếp tục dạy kèm cho anh.”
Tiếng cười của anh có chút buông thả: “Trốn gì chứ, nhìn anh này, để anh đọc cho em nghe nhé.”
“Không nghe!” Mạnh Thính cảm thấy anh đọc cái này thật là xấu hổ quá, hai tai cô đều đỏ lên hết rồi. Sợ anh còn muốn đọc nữa nên cô đánh vào tay anh một cái, “Hôm nay tới đây thôi.”
Giang Nhẫn cười không nhịn được: “Vậy em mau khen anh lợi hại đi.”
Mạnh Thính: “Anh đừng có được một tấc lại muốn tiến thêm một thước.”
Anh đáp: “Em thử nhìn con mắt của anh mà xem.”
Cô ngước mắt, kinh ngạc nhìn vào đôi mắt của anh. Có nhiều tia máu quá.
Vì những tác phẩm văn học này mà anh đã mười hai ngày rồi không ngủ ngon. Đi ngủ còn không có tinh thần.
Lần đầu tiên Mạnh Thính hiểu được, chuyện mà cô có thể dễ dàng làm được đối với anh khi hoàn thành nó lại không dễ dàng gì.
Giang Nhẫn khẽ cười nói: “Anh muốn sớm một chút nhìn thấy em.” Anh là đàn ông con trai, đã đồng ý với cô chuyện gì thì nhất định làm được.
Mạnh Thính chớp mắt vài cái, lần đầu tiên trông thấy ánh mắt vô cùng nghiêm túc của anh.
Rất sạch sẽ, lại rất nóng bỏng.
Khiến cho một người mắc chứng nóng nảy như anh học thuộc lòng những thứ này như vậy, chắc hẳn mấy ngày vừa qua anh nhất định khó chịu vô cùng.
Ngón tay Mạnh Thính chạm đến cây bút máy trong túi: “Anh đưa tay đây.”
Giang Nhẫn đưa tay ra, anh rũ mắt, cô đặt vào tay anh một cây bút máy màu bạc đơn giản, trên đó còn mang theo nhiệt độ của thiếu nữ.
Cô nhớ đến những lời động viên tinh thần cho những học sinh yếu kém, khuôn mặt nhỏ trở nên vô cùng nghiêm túc: “Anh rất lợi hại. Đây là phần thưởng cho sự tiến bộ nhanh chóng của anh.”
Anh nắm chặt cây bút trong tay, trong lòng bỗng nóng lên.
Như một đứa trẻ ngây ngô không thể tìm ra phương hướng.
Bị người ta dùng một cây bút máy chỉ đáng năm tệ dỗ đến không phân biệt được đâu là Đông Nam Tây Bắc.
Nhưng kệ mẹ anh chứ! Anh có cảm giác máu trong người như bị rút sạch hết rồi. Bây giờ có bắt anh đọc cả trăm ngàn bài ‘Chi, hồ, giả, dã’ gì đó đi nữa đều không thành vấn đề.
Chờ Mạnh Thính đi rồi, anh đứng tựa vào cửa nhìn bóng lưng của cô.
Ánh đèn lốm đốm chiếu soi xuống sân trường, cơn gió buổi đêm nhẹ thổi lên mái tóc của cô. Giang Nhẫn híp mắt nhẹ nhàng ngửi một chút cây bút máy trong tay.
Còn sót lại chút hương thơm trên người cô.
Anh cười, ngày trước, thời gian trôi qua rất chậm.
Chậm đến mức chỉ cần một nụ cười, một câu khích lệ của cô, anh liền có thể chiêm ngưỡng cả đời.
Cả một đời chỉ đủ yêu một người như vậy.