• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 25: Nụ hôn đầu tiên

Học sinh trong trường Lợi Tài, không ai là không biết đến Giang Nhẫn.

Trần Thước ôm đầu, không thể nói nên lời cầu xin tha thứ.

Âm thanh vỡ vụn của bình hoa gây nên động tĩnh cực kỳ lớn, rất nhanh sau đó đã thu hút sự chú ý của các bác sĩ và y tá. Đám người bọn họ cùng nhau giữ chặt lấy Giang Nhẫn.

Thế nhưng Giang Nhẫn giống như con sư tử bị chọc giận, vô cùng lạnh lùng và cuồng dã, muốn xé nát Trần Thước ra. Mấy người bọn họ suýt chút nữa đã không ngăn cản nổi anh.

Trần Thước không còn lên tiếng gì nữa.

Mạnh Thính đẩy đám người sang một bên rồi đi đến trước mặt anh, cô giang hai tay chắn trước mặt Trần Thước, giọng nói run rẩy: “Đủ rồi!”

Giang Nhẫn giương mắt lên nhìn cô.

Cặp mắt anh đen như mực, bên trong không có lấy một chút ánh sáng nào. Lồng ngực phập phồng kịch liệt.

Mạnh Thính lặp lại lần nữa: “Tôi nói đủ rồi!”

Anh đột nhiên hất những cánh tay đang giữ chặt mình ra, không nhìn cô cái nào, rời khỏi phòng bệnh.

Trong phòng bệnh một đám người đang hết sức bận rộn, làm công tác kiểm tra cầm máu cho Trần Thước.

Mạnh Thính quay đầu liếc mắt nhìn, Trần Thước đã không còn hay biết gì nữa, hôn mê luôn rồi. Cô lại nhìn đến phía bên ngoài, lúc bấy giờ đã không còn bóng dáng Giang Nhẫn. Cô đeo cặp sách lên rồi đi đến phòng y tế.

Các bác sĩ trong phòng y tế đang bàn tán về sự kiện đánh người lúc nãy, trong lòng vô cùng sợ hãi: “Nam sinh đánh người kia hình như thần kinh có vấn đề, nhiều người vậy mà không kéo nổi cậu ta.”

“Cậu ta lấy sức đâu mà lớn đến vậy? Bây giờ nghĩ lại thật là sởn hết cả gai ốc.”

“Có bệnh thì phải trị, thế mà đánh người ta thành như vậy, mấy người chưa thấy đâu…”

Mạnh Thính rũ mi mắt, gõ cửa một cái, cắt ngang cuộc trò chuyện của bọn họ: “Xin chào, em đến lấy thuốc ạ.”

Bên trong tiếng bàn tán lập tức im bặt.

Đến khi Mạnh Thính ra khỏi bệnh viện, bên ngoài trời đã bắt đầu mưa.

Mùa đông mưa rất lạnh, rơi rớt xuống trên gò má cô nhưng cô không có cách nào lau sạch hết, tiếp tục đi trên đường.

Bởi vì trận mưa này, trời nhá nhem tối, dòng người xuôi dòng trên đường phố rất ít, ai ai cũng vội vã tránh mưa về nhà.

Cô đứng dưới gốc cây đại thụ, nhìn thấy Giang Nhẫn.

Anh tựa người trên thân cây, trên chiếc áo khoác da màu đen toàn là nước mưa. Xe của anh cũng dựng ngay bên cạnh, không có khóa bảo vệ.

Nghe thấy tiếng bước chân, anh xoay đầu lại nhìn cô.

Ánh mắt anh lạnh như băng, không có chút độ ấm nào, ánh mắt nguy hiểm mà xa cách, toàn thân trở nên gai góc. Làm gì còn bộ dáng lưu manh đùa giỡn như trước kia nữa.

Mạnh Thính cảm thấy hơi e sợ, anh đánh người thật tàn nhẫn. Đến mức gây họa đánh người như vậy mà vẫn bình thường rời khỏi bệnh viện, không một ai dám ngăn cản. Cô thở dài, cầm trong tay cồn cùng bông băng đặt ở ghế sau xe của anh, rồi đội nón dự định rời đi.

Giang Nhẫn nghiêng đầu liếc mắt nhìn bông băng trên xe, ngón tay anh khẽ nhúc nhích, mấy bước đuổi theo cô.

Hai tay thiếu niên mạnh mẽ, nắm chặt bả vai cô, đưa cô đến dưới mái hiên của một cửa hàng. Anh cực kỳ hung dữ, đẩy cô dựa lưng vào tường trên đường.

Bên trong cửa hàng tiện lợi, chủ cửa hàng đang kiểm kê hàng hóa, radio đang phát một bài hát cổ xưa của Vương Phi năm chín mươi ba.

Mạnh Thính nhớ bài hát tên là Chấp mê bất hối.

Giọng ca của người nữ vang lên…

“Lần này em cố chấp đối mặt, cứ mặc bản thân mình chìm đắm

Em không hề quan tâm điều đó là đúng hay sai.”

Ngón tay thiếu niên đặt trên bờ vai của cô, độ ấm nóng rực. Anh rũ mắt nhìn cô, sâu trong ánh mắt tràn đầy lạnh lùng.

“Cho dù là vực sâu em cũng sẽ không ngoảnh lại

Cho dù đó là mê muội, em cũng sẽ chấp mê bất hối.”

Hô hấp Giang Nhẫn nóng rực, trên đường người đi đường vội vàng, thỉnh thoảng sẽ có người quay đầu liếc nhìn bọn họ. Chủ cửa hàng ngâm nga theo khúc ca, không chú ý đến thiếu niên thiếu nữ bên ngoài cửa hàng, ngoài kia xảy ra chuyện gì không hề hay biết.

“Đừng nói rằng em nên từ bỏ, nên nhìn rõ mọi chuyện

Anh không phải là em thì sao có thể hiểu được.”

Mưa to tầm tã, trong chớp mắt mặt đường đã ướt đẫm. Anh cúi đầu, vô cùng đột ngột, hung dữ hôn lên khóe môi của cô. Mạnh Thính còn chưa kịp phản ứng cơn đau trên bả vai thì lập tức bị dọa sợ bởi sự đụng chạm mềm mại trước mắt.

Nhiệt độ từ trên người anh truyền đến, dọc theo khuôn mặt đỏ ửng của cô lan tràn đến vành tai.

Cô nghiêng đầu, đẩy thiếu niên ra, vô cùng xấu hổ đưa tay che miệng: “Anh làm cái gì vậy!”

“Còn em, em muốn làm gì?” Ngón tay anh dùng sức, “Anh đã đi rồi, em còn đuổi theo anh làm cái gì?”

Lòng bàn tay đầy máu tươi của anh rơi xuống trên đầu vai cô.

Khuôn mặt Mạnh Thính đỏ như máu, trong đôi mắt lấp lánh ánh nước, cắn môi nói: “Anh buông ra trước đi, từ từ rồi nói.”

Anh im lặng không nói, nhìn cô hồi lâu, đột nhiên cười tự giễu rồi buông cô ra.

Đây là lần thứ hai anh phát bệnh.

Nhưng mà lần này cũng không có khống chế được, thậm chí so với hồi trước càng mãnh liệt hơn. Suýt chút nữa anh đã đánh chết Trần Thước, lúc anh đánh người đầu óc trống rỗng, chỉ còn lại khuôn mặt của Trần Thước, “chơi với mày đến cùng”.

Thậm chí anh còn quên mất rằng, cô còn đang ở sau lưng mà nhìn anh.

Cho đến khi cô đứng chắn trước mặt Trần Thước, trong đáy mắt ngập tràn khiếp sợ. Anh mới nhận ra được dòng máu sục sôi trong cơ thể trong nháy mắt ngưng tụ xuống dưới, lạnh đến mức hàm răng phát run, đau đớn vô cùng.

Lúc Giang Nhẫn ra khỏi bệnh viện, những lời bàn tán của đám người kia anh đều nghe được.

Cái gì mà có bệnh, chó điên, thật là đáng sợ.

Nước mưa rơi xuống trên mặt anh, anh lau mặt. Vì muốn hút thuốc nên đưa tay vào trong túi, nhưng chỉ có mấy viên kẹo cao su hương bạc hà. Lúc này anh mới nhớ ra, mấy ngày trước đã cai thuốc rồi.

Nhưng cô vẫn cứ cố ý đuổi theo.

Đưa cho anh chai thuốc khử trùng và bông băng.

Giang Nhẫn chưa nói cho cô rằng mình có bệnh, từ lúc anh đi nhà trẻ thì đã phải đi gặp bác sĩ tâm lý, những bạn nhỏ khác không dám chơi cùng với anh, im lặng bàn tán sau lưng anh.

Nhưng vừa mới khi nãy cô đã trông thấy rồi.

Trông thấy tất cả.

Âm thanh radio khàn khàn, giọt nước mưa nhỏ xuống trên mái tóc đen của anh. Mạnh Thính vì bị hôn nên xấu hổ: “Anh…”

Cô cực kỳ tức giận: “Biết vậy tôi sẽ không đến!”

Giọng nói lạnh lùng của anh vang lên: “Đúng vậy, em không nên đến đây.”

Mạnh Thính liếc anh một cái, định đẩy anh ra rời đi, nhưng thân thể thiếu niên rắn chắc, cô không đẩy ra được. Anh vây cô trong bức tường, không cho phép cô rời đi, chỉ cố chấp nhìn cô.

Vết thương trên tay anh không còn chảy máu nữa, bị nước mưa làm cho trắng bệch.

Mạnh Thính giương mắt lên: “Tránh ra.”

Anh không nói lời nào, đốt ngón tay tái nhợt.

Một khi anh buông ra thì sẽ vĩnh viễn mất đi cô. Chẳng qua anh chỉ mắc bệnh tâm lý, nhưng dù sao sẽ có một ngày trị khỏi.

Hồi lâu sau anh khó khăn mở miệng: “Anh sẽ không đánh chết cậu ta, anh có chừng mực.”

Sâu trong ánh mắt Mạnh Thính mang theo sự kinh ngạc nhàn nhạt, cô gật đầu: “Tôi biết rồi, vậy anh buông ra có được không?”

Khóe môi anh nhếch lên lạnh lùng: “Em không tin tôi.”

Vành tai cô nóng lên: “Không có.”

Giang Nhẫn vạch trần: “Nói dối.”

Cô lúng túng muốn tìm cái hố chui vào.

Nhưng bộ dạng Giang Nhẫn lúc ấy trông vô cùng hung ác như một chú sói con, ai nhìn qua đều sẽ nghĩ anh thực sự muốn đánh chết Trần Thước.

Gò má cô đỏ ửng, lần đầu tiên nói ra lời này: “Vậy sau này anh đừng như vậy nữa, người kia là kẻ xấu, nếu thật sự xảy ra chuyện, anh sẽ phải bồi thường đó. Như vậy thật không đáng.”

Anh cứng ngắc hồi lâu, đáy mắt dần dần thắp sáng hào quang.

Chủ cửa hàng sắp xếp đồ đạc xong, mới nhìn ra bên ngoài trời đã mưa rất lớn rồi. Ông hô một tiếng, vội vàng thu gom đồ vật ở bên ngoài.

Vừa ra ngoài đã nhìn thấy hai người bọn họ.

Thiếu niên vây thiếu nữ trong lồng ngực.

Thiếu niên kia mặc áo khoác màu đen, đeo găng tay màu đen, mái tóc dính nước mưa. Còn cô gái nhỏ kia thì khuôn mặt đỏ bừng, nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của chủ cửa hàng, vừa thẹn vừa giận, dứt khoát quay mặt đi.

Giang Nhẫn quay lại, giọng điệu hung ác: “Nhìn cái gì mà nhìn.”

Chủ cửa hàng nghĩ thầm, cái tên nhóc này…

Ông ‘chậc’ một tiếng ở trong lòng, cũng không vội thu gom đồ bên ngoài nữa. Dù sao mái hiên rộng như thế, sẽ không bị dính nước mưa.

Mạnh Thính nói: “Anh mau buông ra đi, không cần mặt mũi nữa sao?”

Anh không nhịn được cười: “Không cần.” Đều đưa cho em hết.

Cô suýt chút nữa đã khóc lên.

Nhưng ngay lúc này Giang Nhẫn nhẫn đột nhiên chạy vào trong mưa, như thể được truyền sức sống vô tận, cầm băng bông và cồn ở ghế sau xe. Cũng may mấy thứ này đc sắp xếp riêng biệt gọn gàng, không bị nước mưa làm ướt.

Anh nhét hết vào trong ngực, không nhịn được cong cong môi.

Lúc anh đánh Trần Thước, bình hoa vỡ vụn, cắt trúng gan bàn tay anh, kéo theo một đường rất dài.

Mạnh Thính mặc một chiếc áo hoodie ngộ nghĩnh, nổi bật lên khuôn mặt nhỏ đáng yêu, một đôi mắt vừa long lanh vừa mềm mại.

Anh liếc nhìn vết máu trên đầu vai cô, lại liếc mắt nhìn cơn mưa to bên ngoài: “Anh dẫn em đi thay quần áo.”

Mạnh Thính nghe vậy liền vội vàng lắc đầu: “Không cần đâu, tôi muốn về nhà.”

“Mang theo máu trên người đi về nhà?”

Mạnh Thính há to miệng, có chút lo lắng, nếu như Thư ba ba trở về nhìn thấy vết máu trên người cô thì khó mà giải thích được. Cô nghĩ nghĩ: “Về nhà tôi cởi áo khoác đồng phục ra là được rồi.”

Giang Nhẫn ngược lại cũng không miễn cưỡng, vì trời mưa nên xe của anh không thể chạy được, anh lấy di động ra gọi điện thoại.

Không đầy một lát sau Hạ Tuấn Minh lái một chiếc xe đến, anh ta hạ cửa sổ xe xuống: “Anh Nhẫn, bạn học Mạnh Thính, lên xe đi.”

Mạnh Thính lắc đầu.

Hai kiếp của cô đều không quá thân quen với Giang Nhẫn và các bạn của anh, cô và các bạn học chỉ có thể dùng suy nghĩ đứng từ xa mà nhìn đối với đám người bọn họ thôi.

Giang Nhẫn đưa mắt nhìn Hạ Tuấn Minh.

Hạ Tuấn Minh hiểu ngay: “Bạn học Mạnh Thính, tôi không phải là người xấu đâu. Trời mưa lớn như vậy, cô rất khó đón xe, trời cũng đã tối rồi, cầu xin cô miễn cưỡng ngồi một chút thôi có được không?”

Mạnh Thính lúng túng gật gật đầu.

Bọn họ chở cô về gần đến nhà. Trước khi Mạnh Thính xuống xe, Giang Nhẫn nói: “Về nhà thì đừng nói gì hết. Người là anh đánh, bệnh viện bên kia anh sẽ xử lý.”

Cô cúi đầu, trong lòng đột nhiên cảm giác khó chịu.

Giang Nhẫn trong mắt mang theo ý cười: “Có biết nói dối không? Có muốn anh dạy em hay không?”

Trong lòng Mạnh Thính lo lắng: “Anh đừng đùa nữa.”

Anh nhìn cặp mắt ướt sũng của cô, trong lòng mềm mại: “Đừng sợ, có anh ở đây. Về nhà đừng nói gì hết.”

Mạnh Thính do dự gật gật đầu, Thư Chí Đồng nếu biết Giang Nhẫn là ai, vì sao đánh người, đoán chừng trong lòng càng thêm lo lắng.

Yết hầu anh khẽ nhúc nhích, liếc nhìn khóe môi cô: “Vừa rồi…”

Cô giương mắt lên, mang theo sự thanh khiết và sạch sẽ, hấp dẫn người khác.

Mẹ nó!

Trái tim Giang Nhẫn lỡ nhịp, trong mắt mang theo ý cười, ở bên tai cô khẽ cười: “Là nụ hôn đầu tiên của em sao?”

Trong đầu Mạnh Thính choáng váng, xấu hổ giận dữ muốn đánh chết anh.

Cô mở cửa xe, không thèm nhìn anh, biến mất trong màn mưa.

Hạ Tuấn Minh quay đầu: “Anh Nhẫn anh vừa mới nói cái gì vậy? Sao bạn học Mạnh Thính đột nhiên tức giận thế?”

Giang Nhẫn nhẹ nhàng liếc anh ta một cái: “Lái xe của mày đi, nói nhảm nhiều như vậy.”

Anh sờ sờ môi mình, lúc đó anh đang nổi điên, bây giờ mới cảm nhận được hương vị đọng lại. Thật mẹ nó muốn mạng, cảm giác thật là ngọt ngào.

Chương 26: Đừng sợ

Lúc Mạnh Thính chạy đến tiểu khu, Thư Dương che dù định đi ra ngoài.

“Chị về rồi à?”

Mạnh Thính gật đầu: “Thư ba ba đâu?”

“Còn ở phòng thí nghiệm, ba gọi điện về để tôi đến bệnh viện đón chị.” Thần sắc trong đôi mắt cậu hơi trầm xuống, “Chị đi gặp người kia, không có bị gì chứ?”

Mạnh Thính cúi đầu xuống, giọng nói nhẹ nhàng: “Không có việc gì.”

Hai chị em cùng nhau đi về, Thư Lan trong phòng khách nhìn thấy bọn họ, cười lạnh một tiếng, rồi trở về phòng.

Từ sau khi cô ta bị Thư ba ba phát hiện yêu sớm rồi gặp rắc rối về sau thì luôn luôn bày ra dáng vẻ quái gở như vậy.

Chuyện Trần Thước bị đánh, tối nay người nhà họ Thư không có ai biết được. Nhưng đến sáng hôm sau, cha mẹ của Trần Thước đến đây khóc lóc kể lể. Đứa con trai tốt đẹp của bọn họ ngày hôm qua vẫn luôn yên ổn, ấy thế mà hôm nay bị người ta đánh thành như vậy, bây giờ vẫn còn đang nằm hôn mê bất tỉnh trong bệnh viện.

Người đầu tiên bọn họ nghĩ đến chính là Thư Dương, sau đó đi báo cảnh sát, muốn Thư Dương ăn cơm tù.

Cảnh sát điều tra camera giám sát trong bệnh viện, những năm này hình ảnh trên camera còn rất mờ nhạt, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy thiếu niên tóc đen chính là kẻ đánh người.

Mẹ của Trần Thước om sòm khóc lớn: “Cái thằng nhóc ranh chết tiệt kia, không muốn bồi thường tiền thuốc men nên ghi hận trong lòng, còn đánh Tiểu Thước của tôi thành cái bộ dạng này.”

Rạng sáng ngày hôm sau cảnh sát đã tìm đến nhà họ Thư.

Người mở cửa là Mạnh Thính, cô vừa mới rửa mặt xong, trên hàng mi còn đọng mấy giọt nước. Lúc nhìn thấy nhiều cảnh sát như vậy liền giật mình, sau đó nhịp tim không tự chủ được đập nhanh hơn.

Mấy vị cảnh sát đứng ngoài cửa cũng giật mình.

Bọn họ đều là những người đàn ông trạc ba mươi tuổi, không dời nổi ánh mắt nhìn chăm chú vào cô gái nhỏ xinh đẹp trước mặt.

Người trẻ tuổi nhất trong số đó là một cảnh sát tên là Tiểu Thẩm cũng đỏ cả mặt, cuối cùng vẫn đại diện đám người lên tiếng: “Cô bé, trong nhà mình có người lớn không?”

Động tĩnh lớn như vậy, Thư Chí Đồng vội vàng chạy đến, khi nhìn thấy có nhiều cảnh sát thì ngạc nhiên vô cùng, nhanh chóng mời bọn họ vào nhà: “Các đồng chí, mời ngồi, xin hỏi xảy ra chuyện gì vậy?”

Cảnh sát khoát tay từ chối: “Hôm nay có người đến báo án, con của ông ngày hôm qua đả thương người khác.”

Sắc mặt Thư Chí Đồng tái mét, lập tức nhận ra có điểm không thích hợp, chuyện Thư Dương đánh người đã là chuyện xảy ra vài ngày trước rồi, tại sao lại nói là đả thương vào hôm qua?

Thư Dương và Thư Lan cũng mặc xong quần áo đi ra.

Cảnh sát nhìn thấy Thư Dương liền trầm mặc: “Cậu là Thư Dương?”

Thiếu niên gật gật đầu, “Có người tố giác cậu đả thương Trần Thước, mời đi theo chúng tôi một chuyến.”

Thư Dương giật mình, Thư Chí Đồng vội vàng nói: “Đồng chí cảnh sát, trước đó con tôi và Trần Thước xảy ra xung đột, nhưng đó là chuyện ngoài ý muốn, sau đó hai nhà chúng tôi cũng đã hòa giải với nhau. Chúng tôi dĩ nhiên sẽ bồi thường tiền thuốc men, các anh xem chuyện này có phải hiểu lầm hay không?”

Mạnh Thính giương mắt lên, ngón tay cầm góc áo.

Cảnh sát nghiêm túc nói: “Tối hôm qua Trần Thước tiến hành giải phẫu, bị thương nghiêm trọng. Hiểu lầm ở đâu ra nữa? Thư Dương, đi theo chúng tôi một chuyến, nếu có hiểu lầm, sẽ trả lại trong sạch cho cậu.”

Rốt cuộc Thư Dương cũng chỉ là một thiếu niên, chưa bao giờ đối mặt với thẩm vấn của cảnh sát, sắc mặt có vài phần tái nhợt, nhưng cậu quay sang nhìn ba và các chị em của mình, gật đầu: “Tôi đi theo các anh.”

Đoàn người định đi ra ngoài, Mạnh Thính đột nhiên cản bọn họ lại.

Vị cảnh sát Tiểu Thẩm kia an ủi cô: “Không có chuyện gì đâu, chỉ là điều tra thôi.”

Thiếu nữ nghiêm mặt lắc đầu, giọng nói của cô rất nhẹ: “Không phải Thư Dương.”

Người cảnh sát dẫn đầu nghiêm mặt: “Cô bé thì biết cái gì, đã điều tra camera giám sát rồi, nếu không phải cậu ta thì là ai?”

Mạnh Thính mím chặt môi, cô lặp lại: “Không phải Thư Dương.”

Cô nhìn ra Thư Dương đang rất sợ hãi, mặc dù thiếu niên tính cách lạnh nhạt, thế nhưng cuối cùng cũng chỉ mới 17 tuổi, luôn luôn siêng năng và có kỷ luật, có cảm xúc gì đều không bộc lộ ra bên ngoài. Bên ngoài xe cảnh sát, người dân trên những tầng lầu đang rướn cổ lên nhìn, nếu bọn họ mang Thư Dương đi, khoảng thời gian sau này Thư Dương sẽ phải sống trong những lời đồn đãi.

Nhưng bọn họ hỏi người đánh là ai?

Cô nhớ đến người thiếu niên tóc đen phóng khoáng kia, im lặng không nói.

Thiếu nữ thân thể nhỏ nhắn, ngăn phía trước đám cảnh sát, Thư Chí Đồng thấy vậy mà đau lòng, kéo cô sang một bên rồi xin lỗi cảnh sát: “Thật ngại quá các đồng chí, con gái tôi không hiểu chuyện mong các anh đừng khiển trách. Con trai của tôi là học sinh ngoan, nó sẽ không đánh bạn học thành vậy đâu, chắc chắn có hiểu lầm ở đây.”

Cảnh sát khoát khoát tay: “Được rồi được rồi, chuyện này chắc chắn sẽ phải điều tra, nếu phải thì cậu ta sẽ chạy không thoát, nếu không phải thì sẽ thả cậu ta về nhà.”

Thư Chí Đồng nói: “Tôi sẽ đi cùng các anh, tôi là người giám hộ của nó.”

Cảnh sát đồng ý.

Cuối cùng cảnh sát vẫn phải cưỡng chế mang người đi.

Thư Lan lúc này cũng sợ hãi: “Anh trai sẽ không đánh người thật chứ?”

Mạnh Thính quay đầu: “Bây giờ cô mới biết sợ sao?”

“Cô!”

Hai người họ không thể đi theo đến cục cảnh sát, trước khi đi Thư Chí Đồng đã dặn dò các con đi học.

Mạnh Thính chạy xe đạp, cơn gió mùa đông thổi vào chiếc khăn quàng cổ của cô, dậy lên một trận lạnh lẽo. Tối qua trời vừa mới mưa, không khí mang theo hơi đất mát lạnh.

Cô đến trễ, trong lớp đã bắt đầu học.

Giáo viên Ngữ Văn bảo mọi người lấy sách ra lớn tiếng đọc to tác phẩm văn học.

Cả buổi sáng Mạnh Thính không tập trung, cho đến khi kết thúc tiết thứ hai chuẩn bị tan học, lớp học đột nhiên sôi trào.

“Vừa mới có xe cảnh sát đến trường cách vách đó, các cậu đoán xem chuyện gì?”

Tất cả mọi người vây lại, một nữ sinh nói: “Giang Nhẫn đánh người nên bị mang đi, nghe nói chính anh ta tới báo cảnh sát.”

“Thật hay giả vậy?”

“Không phải anh ta thường xuyên đánh nhau sao? Lần này sao tự mình đi báo cảnh sát vậy?”

“Anh ta thật sự bị cảnh sát mang đi hả?”

“Sao mà giả được chứ, tôi có một người bạn bên đó gửi ảnh chụp qua nè, nghe nói mang người từ lớp bọn họ ra đó.”

Nữ sinh mở điện thoại, cả đám vây xem, sau đó thổn thức không thôi.

“Lá gan của anh ta cũng lớn quá đó, lần này chắc sẽ nghiêm trọng lắm đây.”

“Giang Nhẫn có khuynh hướng bạo lực phải không vậy? Loại người như anh ta không phải học sinh ngoan hiền gì đâu, chắc chắn có ngày phạm tội đi ăn cơm tù cho mà coi, không nghĩ đến nhanh như vậy ứng nghiệm rồi.”

Mạnh Thính mím chặt môi, đột nhiên lao ra ngoài.

Lớp học có mấy người há to mồm, “Mạnh Thính đi đâu vậy? Còn đang trên lớp mà?”

Cặp mắt mấy nam sinh đều đuổi theo bóng lưng của cô.

Cơn gió lạnh buốt quét qua mặt, Mạnh Thính chỉ nghe thấy tiếng thở dốc nặng nề của chính mình.

Khi cô chạy đến trường trung học sát vách, xe cảnh sát còn chưa rời khỏi. Ánh đèn xanh đỏ xen kẽ trên nóc xe, cô từ trong đám người ồn ào náo nhiệt nhìn thấy Giang Nhẫn.

Mái tóc đen của anh gọn gàng, rất nhiều người xem náo nhiệt xung quanh. Bọn họ thì thầm chỉ trỏ, nhưng ánh mắt của anh vẫn rất lạnh lẽo và ngang tàng, lúc liếc nhìn sang đây, nhịn không được lùi lại một bước.

Toàn thân anh căng cứng, lúc nhìn thấy Mạnh Thính đã tan rã ngay.

Ánh mắt của anh dừng ở trên người cô một giây.

Sau đó dời mắt đi, anh biểu hiện như không quen biết cô trong đám đông. Nhưng biểu tình trên khuôn mặt từ lạnh lùng biến thành thờ ơ nhàn nhã, tựa như đi đến đồn công an một chuyến cũng không phải là chuyện gì lớn lao.

Hà Hàn nhăn mặt đi theo phía sau đám người, lẩm bẩm nói: “Anh Nhẫn lần này là sao vậy?”

Không phải kinh ngạc chuyện anh đánh người, mà kinh ngạc vì anh Nhẫn tự mình báo cảnh sát.

Hạ Tuấn Minh không lên tiếng.

Tối qua Giang Nhẫn kêu anh ta cho người quan sát người nhà họ Thư, buổi sáng bọn họ đến trường, người bên đó lật đật chạy đến nói cảnh sát đã đem người họ Thư đi.

Sau đó anh Nhẫn lấy di động ra, giọng nói cực kỳ tỉnh táo, nói đánh người chính là anh.

Mạnh Thính đẩy đám người ra: “Giang Nhẫn!”

Bên trong tiếng người huyên náo, anh vẫn nghe thấy cô gọi. Nhai kẹo cao su, tay đút túi quần, không quay đầu lại. Anh nhíu mày thúc giục cảnh sát: “Nhanh mở cửa xe đi.”

Cảnh sát dùng ánh mắt quái dị liếc anh một cái, sau đó để anh lên xe.

Mạnh Thính không dễ gì mới chen được đến chỗ Giang Nhẫn, nhưng chỉ có thể nhìn xe cảnh sát rời đi.

Hạ Tuấn Minh cũng trông thấy cô, anh ta đi qua: “Mạnh Thính.”

Thiếu nữ quay đầu.

Chiếc khăn quàng cổ của cô bị lệch, khuôn mặt nhỏ tái nhợt, đôi mắt to ẩm ướt mềm mại, lờ mờ mang theo nước mắt. Hạ Tuấn Minh vốn dĩ muốn an ủi cô vài câu sẽ không có chuyện gì đâu, kết quả nhìn thấy màn này liền ngẩn người, đỏ bừng cả mặt.

Một tay Phương Đàm đập lên đầu anh ta: “Mày muốn chết à?”

Hạ Tuấn Minh lắc đầu một cái, đỏ mặt ấp úng nói: “Bạn học Mạnh Thính.”

Mạnh Thính hỏi anh ta: “Giang Nhẫn có xảy ra chuyện gì không?”

Hạ Tuấn Minh định nói sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu, Giang gia giàu có bậc nhất, tuy rằng Giang Nhẫn bị tống khứ nhưng không có ai dám động đến anh. Nhưng mà Phương Đàm một tay bá cổ anh ta, bộ dạng ưu sầu nói với Mạnh Thính: “Cái này khó mà nói trước được, lỡ mà ngồi tù thì sao đây?”

Chờ Mạnh Thính đi rồi, Hạ Tuấn Minh giơ chân: “Con mẹ nó Đàm tử mày làm cái gì đấy, suýt chút nữa tao đã bị mày bẻ gãy cổ rồi.”

Phương Đàm nhún nhún vai: “Mày đúng là đồ đần, cứ nói không biết là xong.”

***

Lúc Mạnh Thính đuổi theo đến đồn công an, Thư Dương đã được thả về nhà.

Cô đi vào, trước bàn của mấy cảnh sát đặt những dụng cụ viết, vừa ngước mắt đã nhìn thấy một cô bé đang thấp thỏm lo lắng. Đến cả nữ cảnh sát cũng phải nhiều lần liếc mắt sang đây.

Hiểu rõ mục đích đến đây của cô, một vị cảnh sát có tâm nói: “Ngồi ở đây chờ đi, bạn của em đang ở bên trong lấy lời khai.”

Lúc Giang Nhẫn được thả ra đã nhìn thấy cảnh tượng như vậy.

Bên ngoài gió lớn thổi vù vù, thời tiết lạnh buốt, cô ngồi bên trong đại sảnh. Hai nữ cảnh sát trông coi đang trêu chọc cô, cô một lúc thì mờ mịt không hiểu gì, một lúc lại gật gật đầu. Trong tay có một tách trà, mấy nam cảnh sát trẻ tuổi đang chăm chú quan sát cô.

Bên trong hoàn cảnh như vậy, rốt cuộc cô cũng chỉ là một cô bé 17 tuổi, trong mắt tràn ngập bất an.

Anh mấy bước đi đến, trong lòng kìm nén lửa giận: “Mẹ nó, các người bu quanh cô ấy làm cái gì hả?”

Vị cảnh sát tiễn anh ra nghẹn một trận, tính tình Giang thiếu thật là cường đại nha.

Giang Nhẫn một tay nắm chặt cổ tay Mạnh Thính, đưa cô ra ngoài.

Sắc mặt anh không dễ nhìn: “Em có bị ngốc hay không vậy? Người khác mà trông thấy thì giải thích thế nào đây?”

Ý của anh muốn nói chính là việc Mạnh Thính chạy đến gọi to tên anh.

Đó là lần đầu tiên ở ngay trước mặt tất cả mọi người cô đã gọi đích danh anh, nhưng anh không sợ trời không sợ đất, vậy mà lần đầu tiên ngay cả việc quay đầu lại cũng không dám.

Mạnh Thính thấy sắc mặt thối nghiêm trọng của anh, không thèm để ý thái độ gắt gỏng của anh: “Anh không có chuyện gì chứ?”

“Có thể có chuyện gì được.”

“Nhưng bạn anh nói, có lẽ sẽ bị…” Cô nhíu mày, đổi cách dùng từ, “Bị giam lỏng.”

Giang Nhẫn không chút để ý: “Chuyện chẳng có gì lớn cả, dù sao danh tiếng của anh cũng không tốt đẹp gì.” Lời nói của anh quá mức tự nhiên, bỗng dưng khiến cho người ta nghe được cảm thấy chua xót. Cô nhớ đến bạn cùng lớp bàn tán về anh, đáy mắt có chút nóng lên.

Suy cho cùng, Giang Nhẫn đánh người đều là vì cô.

Giang Nhẫn rũ mắt xuống, cô ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn anh, trong mắt lấp lánh nước.

Anh đột nhiên trở nên hấp tấp: “Có gì phải buồn chứ, không phải em trai em đã được thả rồi sao?”

Anh đã sớm điều tra, ngày đó đi cùng với Mạnh Thính là em trai của cô.

Cô chớp mắt vài cái, hàng mi còn dính vài giọt nước.

Giang Nhẫn có chút luống cuống, hồi lâu sau mới dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa nơi khóe mắt của cô, thấp giọng dụ dỗ: “Anh bảo đảm, những chuyện có liên quan đến em, một chữ anh cũng không nói, em đừng sợ có được không?”

Từ đầu đến cuối anh đều cho rằng Mạnh Thính sợ hãi là vì điều này.

Học sinh đứng đầu luôn rất hồn nhiên và sợ bị tổn hại. Tiếng tăm của anh kém vô cùng, dính líu đến anh, cuộc sống cấp ba của Mạnh Thính có lẽ đều không vui vẻ gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK