• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 61: Nước mắt

Không khí đã dần xuất hiện mùi cồn nhàn nhạt.

Bình thường mà nói thì phải ít nhất hai tiếng đồng hồ thì mới gây nên một trận hỏa hoạn lớn, nhưng nếu có một vật dẫn dắt thì đó là chuyện hoàn toàn khác.

Phòng ngủ của Mạnh Thính cuối cùng cũng đã bốc cháy.

Xung quanh cửa đã bị ngọn lửa bao vây.

Lúc này nếu như mở cửa tạo thành không khí đối lưu, ngọn lửa lớn như vậy rất có khả năng chỉ trong nháy mắt đã nuốt chửng cô luôn. Mạnh Thính bịt lại miệng mũi, lùi về sau mấy bước về lại phòng ngủ của mình.

Đoạn hồi ức kiếp trước khi bị ngọn lửa vây quanh và ngạt thở khi hít phải lớp khói dày đặc rồi té xỉu vô cùng thống khổ kia trong nháy mắt trở nên rõ ràng.

Khi ấy vốn dĩ cô đã chạy ra rồi nhưng nghe thấy tiếng kêu cứu mạng của Thư Lan.

Mạnh Thính trùm cái chăn ẩm ướt rồi lao vào biển lửa, bọc Thư Lan thật kĩ càng rồi đưa cô ta ra ngoài.

Sau đó bị thương rất đau đớn, thân thể đau, mặt cũng đau.

Trái tim Mạnh Thính đập liên hồi, hiệu ứng bươm bướm chỉ cần một sự thay đổi nhỏ nhoi mà thôi, tuy nhiên ở kiếp này thì trận hỏa hoạn ấy vẫn tái diễn như cũ. Nhưng là ở mùa hè hanh khô chứ không phải vào một ngày đông ở kiếp trước.

Nói cách khác, trận hỏa hoạn này là do người làm.

Là Thư Lan!

Mạnh Thính cắn răng đổ một bình nước ở trong phòng lên trên chiếc khăn rồi che kín mũi và miệng mình.

Ngọn lửa bốc cháy tạo nên một trận khói đen, đã thiêu được một nữa căn phòng.

Cô chỉ có thể dọc theo những chỗ chưa bị lửa thiêu đến, nằm rạp xuống rồi từ từ bò đến hướng cánh cửa. Nếu cửa sổ thủy tinh kia mà bị vỡ ra thì căn phòng này sẽ phát nổ.

Đại đa số con người khi bị mắc kẹt trong trận hỏa hoạn thường không phải bị thiêu chết, mà là trước khi bị lửa thiêu đốt đã hít vào một phần lớn lượng khói dày đặc bốc lên.

Nhiệt độ trong phòng đã cao lên đến hơn năm mươi độ.

Hơi nước trong chiếc khăn lông rất nhanh đã bốc hơi, Mạnh Thính bắt đầu ngửi được mùi cháy khét dày đặc lan ra trong không khí.

Chờ khi cô đến được cửa phòng thì chắc là chiếc khăn lông này đã hoàn toàn vô tác dụng rồi.

Mở được cánh cửa kia ra chính là đường sống duy nhất.

Mạnh Thính nắm chặt tay nắm cửa, nhiệt độ tay nắm kia nóng như thiêu đốt khiến cho nước mắt của cô rơi xuống. Tiếng cửa mở cùm cụp vang lên, khi cô còn chưa kịp mừng rỡ thì một giây sau đó có làm cách gì thì cửa đều không thể nào mở ra được nữa.

Cánh cửa chống trộm ấy cứ như là một hòn đá khổng lồ, ngăn trở con đường sống sót cuối cùng.

Mạnh Thính nhịn xuống sự sợ hãi trong lòng, nuốt nước mắt quay đầu lại.

Ngọn lửa đã tràn ra đến.

Mạnh Thính chỉ có thể ngồi xuống, cố gắng để bản thân mình không được ngất đi. Thế nhưng chiếc khăn lông cuối cùng cũng đã bốc hết hơi, cô đã cạn kiệt sức lực nhưng vẫn không tài nào kéo được cánh cửa kia ra.

Mạnh Thính sợ hãi vô cùng.

Cái cảm giác sắp sửa bị ngọn lửa nuốt chửng kia đáng sợ cực độ, khiến cô có suy nghĩ muốn gào khóc. Thế nhưng có khóc cũng chẳng có ích lợi gì, cô đè nén âm thanh muốn bộc phát của mình xuống, nếu đã không còn đường lui thì cánh cửa này nhất định phải mở được.

Dưỡng khí càng ngày càng ít.

Trong lúc hít thở không thông cô đã suy nghĩ rất nhiều rất nhiều điều.

Nghĩ đến nỗi đau đớn ở đời trước, khuôn mặt bị bỏng đau đớn khổ sở vô cùng, còn có Thư ba ba dứt khoát không chút do dự nói sẽ trị liệu cho mình khiến Mạnh Thính khóc không thành tiếng.

Cuối cùng Thư ba ba ra đi, Đỗ Lương Đống đến đòi nợ.

Tại sao cuộc sống con người lại ngắn ngủi đến vậy, ngắn đến mức cô còn chưa kịp lớn lên, còn chưa kịp trải nghiệm những niềm vui và ấm áp của thế gian này mà đã viết nên một dấu chấm kết thúc cho cuộc đời mình rồi.

Mùa thu năm đó cô có thể bước chân vào trường đại học, rồi chăm chỉ học tập, sau đó sẽ có công ăn việc làm rồi sau đó nữa sẽ yêu đương và kết hôn.

Thế nhưng cuối cùng phải bị ép ly biệt quê hương, một lần nữa phải gắng gượng trở nên vui vẻ và kiên cường.

Cô suy nghĩ rất nhiều rất nhiều.

Cuối cùng lại nhớ đến Giang Nhẫn vào năm đó ở đời trước.

Cô của khi đó không hề giống như bây giờ thích anh như vậy, cô phải sống trong sự tuyệt vọng và sợ hãi trong trận hỏa hoạn, còn anh thì quay về thành phố B. Cô đã không còn gặp anh lần nào nữa.

Nhưng bây giờ đây Mạnh Thính thà rằng lần này anh cũng như vậy mà trở về thành phố B.

Chàng trai đứng bên trong thị trấn nở rộ đầy hoa lê ấy, chàng trai chờ đợi cô mấy ngày mấy đêm đó, chàng trai vào buổi sớm tinh mơ ăn chiếc bánh bao mà cô để thừa lại kia.

Nước mắt Mạnh Thính tuôn trào, cô chưa từng nghĩ đến, vào thời khắc sống chết như thế này mà người cô nghĩ đến nhiều nhất chỉ có Giang Nhẫn.

Chỉ một mình anh mà thôi.

Ý thức Mạnh Thính dần dần trở nên mơ hồ, cuối cùng nghe được là những âm thanh của xe cứu hỏa đang tiến đến gần.

Nhưng so với xe cứu hỏa còn nhanh hơn, chính là một cái ôm lạnh giá.

Áp đảo hết trận hỏa hoạn bên trong.

Căn phòng đã sụp đổ.

Cửa sổ thủy tinh cuối cùng đã đến cực hạn, không chịu được áp lực của nhiệt độ quá cao mà nổ tung.

Chói tai vô cùng, phát ra một thứ âm thanh hủy diệt sau đó.

Toàn bộ thế giới trở nên tăm tối u ám.

Dường như Mạnh Thính đang tựa vào lồng ngực của một người, thế giới bỗng chốc yên tĩnh trở lại. Khoảnh khắc ấy trôi qua rất chậm rất chậm, dưới nhiệt độ nóng như thiêu đốt hừng hực ấy, vòng ôm của anh trở nên buốt lạnh hơn bao giờ hết.

Chỉ có điều trên gương mặt ấy rơi xuống một giọt nước nóng hổi. Giọt nước ấy đã khiến cõi lòng cô tựa như bị bỏng rát đến run rẩy.

Những tiếng bước chân ồn ào rối loạn truyền đến.

Sắc trời dần dần sáng tỏ.

Trong cơn mơ hồ cô nghe thấy một giọng nói khàn khàn vô cùng dịu dàng: “Thính Thính…”

Vâng, anh đừng sợ nhé, em vẫn rất ổn.

***

Giấc mộng kia dường như đã kéo dài thật lâu thật lâu.

“Thính Thính!”

Là ai đang gọi cô vậy?

Lúc Mạnh Thính tỉnh lại, y tá đã thở phào nhẹ nhõm. Mùi thuốc sát trùng đã thay thế cho làn khói dày đặc kia, mỗi một lần hít thở, cuống họng đều phải chịu một trận đau đớn như xuyên thấu.

Cô y tá trẻ tuổi vội vàng lên tiếng: “Ôi ôi ôi, em đừng cử động, em đã hít phải một lượng lớn khí độc trong trận hỏa hoạn, cổ họng đã bị phù thũng. Đúng rồi, từ từ hít thở, đừng nóng vội đừng nóng vội.”

Cũng may là cô gái nhỏ này rất thông minh, lúc đó tự biết rằng không thể hít vào khí độc tổn hại cơ thể nên không bị ngạt thở.

Thấy Mạnh Thính đang từ từ hô hấp, giọng nói nhẹ nhàng của cô y tá vang lên: “Đã kiểm tra thân thể cho em rồi, không có tổn hại nghiêm trọng nào. Bây giờ chị sẽ đi gọi bác sĩ đến, à phải rồi, người nhà của em vẫn còn ở bên ngoài đó, đã trông coi em rất lâu. Em yên tâm, người nhà của em cũng không có chuyện gì hết.”

Mạnh Thính dùng khẩu hình nói cảm ơn với cô ấy.

Cuống họng của cô rất đau, không tài nào phát ra bất kì một âm thanh gì được.

Mạnh Thính còn có rất nhiều vấn đề cần hỏi, vì dụ như, cuối cùng ai là người đã ôm cô ra ngoài? Đời trước người cứu cô chính là đội trưởng đội phòng cháy chữa cháy dũng cảm quên mình, lần này cũng vẫn vậy sao?

Cô giơ tay lên, sờ sờ vào gương mặt của mình.

Sau buổi trưa ánh mặt trời chói lọi sáng rực, nhẹ nhàng đáp xuống trước cửa sổ. Thỉnh thoảng có vài ba chú chim sẻ khẽ đậu xuống rồi lại vỗ cánh bay đi.

Khuôn mặt dưới lòng bàn tay cô mềm mại, ngoại trừ yết hầu đang rất đau, đầu choáng váng ra thì trên người cô không hề có chỗ nào đau nhức. So với sự thống khổ đau đớn khi tỉnh lại ở kiếp trước kia thì lần này trận hỏa hoạn tựa như một cơn ác mộng rối loạn và kỳ lạ.

Cô không xảy ra chuyện, cũng không hề bị hủy dung.

Lúc đi vào Thư ba ba vành mắt đỏ hoe, không biết để tay chân ở đâu, người đàn ông trung niên khi vừa thấy cô đã không ngăn được dòng nước mắt, ông cất giọng ôn hòa nhẹ nhàng: “Thính Thính à, có chỗ nào không thoải mái không con?”

Mạnh Thính cười lắc đầu, rồi chỉ chỉ cổ họng mình, ý muốn nói cho ông biết, cô rất ổn, chỉ là bây giờ không thể nói chuyện được.

Rất nhiều người đều đến.

Sức thiêu rụi của trận hỏa hoạn này vô cùng mãnh liệt, không chỉ có căn hộ mà Thư ba ba mướn mà ngay cả lầu trên lầu dưới đều bị kéo theo.

Thư Dương trầm mặc nhìn Mạnh Thính, vành mắt đỏ bừng, sắc mặt tái nhợt. Trên gương mặt của thiếu niên là một mảnh u ám, nhưng trong ánh mắt lại tĩnh lặng cực kỳ.

Trong phút chốc dường như Thư ba ba đã trở nên già đi rất nhiều.

Ông nhẹ nhàng chạm vào mái tóc Mạnh Thính: “Con ngủ một giấc đi, ba ba đi mua cho con chút cháo ăn trước.”

Mạnh Thính ra sức dùng khẩu hình gặng hỏi ông: “Ai đã cứu con?”

Thư ba ba dùng giọng điệu dỗ dành trẻ con nói với cô: “Là chú nhân viên chữa cháy.”

Mạnh Thính gật gật đầu, nhắm mắt lại.

Cô đã mệt lắm rồi.

Thư Dương đóng cửa lại, hung hăng nện một quyền trên tường. Giọng nói cậu run rẩy: “Ba, là em con phóng hỏa. Lúc con nhìn thấy trong nhà bốc cháy liền vội vàng chạy ngay về nhà, nó đã kéo con lại, cho đến giờ con vẫn chưa gặp lại nó.”

Thư Chí Đồng vuốt mặt, trầm mặc không nói lời nào. Ai cũng không thể nào hiểu được giờ phút này đây ông đau lòng vô cùng.

Mạnh Thính là con gái của ông, nhưng Thư Lan cũng là con gái của ông. Chính bởi vì ông không dạy dỗ tốt mà đã khiến một đứa con gái còn nhỏ tuổi như thế vậy mà lại phóng hỏa mưu hại chị gái mình.

Cũng may là Thính Thính không xảy ra chuyện gì.

Tuy nhiên Thư Lan chính là một tên tội phạm!

Bàn tay Thư Chí Đồng run rẩy, một hồi lâu sau mới nói: “Báo cảnh sát đi.”

Ông cũng rất hy vọng người đó không phải là Thư Lan, nhưng nếu thật là nó hoặc là bất kì một ai cũng phải gánh chịu sự trừng phạt đích đáng.

Thư Dương ngoảnh mặt sang chỗ khác: “Hỏa hoạn lớn như vậy, những người ở tầng trên tầng dưới đều đã báo cảnh sát hết rồi.”

Thư Chí Đồng không lên tiếng, ông gắng gượng vực dậy tinh thần xuống lầu mua đồ ăn cho Mạnh Thính.

***

Mấy ngày nay trong phòng bệnh Mạnh Thính rất náo nhiệt, chủ nhiệm lớp và các bạn học cùng lớp đều đến. Trận hỏa hoạn kia suýt nữa thì đã lên TV, trường học còn tự động thu thập rồi quyên góp tiền cho bọn họ.

Cô giáo Phan sờ tóc Mạnh Thính, trên khuôn mặt lúc nào cũng nghiêm túc kia lần đầu tiên xuất hiện nét dịu dàng hiếm có: “Cố gắng dưỡng cổ họng, đến lớp muộn mấy ngày cũng không sao, tất cả mọi người đều rất nhớ em. Cái này là tiền trường học quyên góp cho nhà em, không nhiều, chỉ có năm vạn đồng, là tấm lòng của mọi người.”

Mạnh Thính gật gật đầu, khóe môi cong cong, bên trong cặp mắt màu trà có sự dịu dàng thuần khiết.

Cô nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn cô ạ.”

Tiếng nói khàn khàn, làm cho người ta đau lòng.

Triệu Noãn Chanh ghé vào trước giường bệnh, cười hì hì nói: “Thính Thính đừng buồn nha, mọi chuyện đều sẽ tốt lên thôi, có rất nhiều bạn bè đã nhờ tớ đưa cho cậu thứ này nè, cậu nhìn Notebook này xem, đều là những lời chúc của mọi người dành cho cậu đó.”

Mạnh Thính nhận lấy Notebook, mỗi một trang mở ra đều là từng bút tích khác nhau.

Đều là những lời vô cùng chân thành của các bạn học.

Sớm ngày hồi phục nha, nữ thần Mạnh Thính cố lên, hi vọng nhận được tin tốt lành từ cậu.

Cuối cùng là bốn chữ cực lớn – Chờ cậu trở về.

“Cái tên đứng hạng hai trong lớp rất đáng bị ăn đòn, cậu ta nói cậu phải khỏi nhanh đi, nếu không thì cậu ta sẽ đoạt hạng nhất của cậu đó.”

Đôi mắt Mạnh Thính ê ẩm, ôm Notebook màu trắng, mỉm cười gật đầu một cái.

Đám người Triệu Noãn Chanh đi rồi, sau đó là rất nhiều cô chú đồng nghiệp trong phòng thí nghiệm của Thư Chí Đồng đến.

Thân thể Mạnh Thính không có gì nghiêm trọng, chỉ là hít vào khí độc hại cơ thể nên cần phải quan sát thêm, phòng trường hợp có ảnh hưởng nào đó khiến cho cuống họng đau đớn thêm. Mấy cô chú mang đến hoa tươi và trái cây, phòng bệnh nhanh chóng chật ních.

Thư Chí Đồng nói cảm ơn với từng người một.

Nhân gian ấm lạnh chính là như thế.

Người xấu thì gặp nhiều nhưng người tốt chưa chắc được nhiều như vậy.

Đợi mọi người đều đi cả rồi, phòng bệnh rốt cuộc cũng yên tĩnh lại. Thư Dương ngồi gần đầu giường Mạnh Thính gọt táo cho cô, ánh mặt trời chiếu vào, đáp xuống trên dung nhan tinh xảo mỹ lệ của cô, bởi vì bị bệnh mà có một chút dáng vẻ suy nhược.

Mạnh Thính cầm lấy một cây bút, viết lên trên giấy:

[Giang Nhẫn đâu rồi?]

Động tác gọt táo của Thư Dương khẽ khựng lại một chút, lớp vỏ táo bị đứt đoạn, cậu nhặt lên ném vào thùng rác: “Không biết nữa, anh ta chưa từng đến đây, tôi không lừa chị đâu.”

Sau khi Mạnh Thính tỉnh lại đều sẽ hỏi một câu như vậy.

Cô luôn im lặng viết lên giấy:

[Giang Nhẫn đâu rồi?]

[Hôm nay anh ấy có đến không?]

Nhận được câu trả lời là không có thì cô sẽ không hỏi nữa. Ngoan ngoãn lặng yên đến không tưởng tượng được. Dạo này Thư ba ba không có được một giấc ngủ ngon, cho đến khi thân thể Mạnh Thính dần hồi phục, Thư Chí Đồng mới thở phào nhẹ nhõm, mới nghỉ ngơi được một lát.

Nhưng hôm nay không hiểu sao Mạnh Thính lại rất cố chấp, lại viết dòng chữ xinh đẹp kia: [Vì sao anh ấy không đến?]

Trong ánh mắt cô rất thuần khiết, làn da có chút tái nhợt, tựa như một mỹ nhân làm bằng gốm sứ, cặp mắt màu trà nhìn thẳng vào Thư Dương khiến cậu bỗng dưng có chút khổ sở.

Cậu mím chặt môi: “Tôi không biết, có nhiều người đến như vậy mà anh ta không hề đến. Vốn dĩ tiếng tăm của anh ta không được tốt lắm, chắc có lẽ anh ta chỉ đùa giỡn mà thôi, nếu anh ta không đến thì hãy quên anh ta đi, chị.”

Lần đầu tiên cậu gọi một tiếng “chị”, ngẩng mắt lên đã thấy trong cặp mắt to kia hiện lên tầng nước mắt.

Cô cụp mắt, nước mắt rơi xuống trên chiếc Notebook, viết từng chữ từng chữ, vô cùng chăm chú. Nước mắt hằn lên trên từng con chữ, cậu nhìn thấy rõ ràng cô viết:

[Anh ấy không phải vậy.]

Mạnh Thính xuống giường đi giày.

Tiết trời mùa hè, bên ngoài ánh nắng gắt gao chiếu xuống.

Cô vẫn còn đang mặc quần áo bệnh nhân sọc trắng xanh của bệnh viện.

Làn da thiếu nữ rất trắng, sắc môi lộ ra một chút trắng bệch. Vòng eo của cô rất nhỏ nhắn, cánh tay lộ ra bên ngoài nhìn qua trông yếu ớt vô cùng.

Cô bỗng dưng trở nên như vậy làm Thư Dương giật nảy mình: “Chị làm gì vậy?”

Mạnh Thính cụp mắt, mu bàn chân trắng nõn lộ ra, đi giày xong xuôi, cô cất giọng nói khàn khàn: “Chị đi tìm anh ấy.”

Cô luôn có cảm giác đây không phải là một giấc mơ, cũng không phải bởi vì cô đã quá tuyệt vọng nên mới sinh ra ảo giác.

Nếu như không phải là anh, vòng ôm lạnh buốt kia, giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống trên gò má của cô, hết thảy những thứ ấy là gì chứ?

Nhưng nếu thật sự là anh… Vì sao tất cả mọi người đều nói với cô là nhân viên chữa cháy kịp thời chạy đến, cứu cô đang hôn mê ra khỏi đó?

Chương 62: Nhận thua

Sự việc lần này kéo theo nhiều rắc rối, Thư Dương phải xin nghỉ học để chăm sóc Mạnh Thính.

Thật ra Mạnh Thính cũng không biết phải đi đâu để tìm Giang Nhẫn, cô có gọi điện cho anh nhưng không bắt máy, gửi tin nhắn cũng không có hồi âm.

Cho đến tận ngày hôm nay cô sắp sửa phát hoảng đến muốn bật khóc thì mới gọi được cho Giang Nhẫn.

Cô mặc bộ quần áo màu xanh trắng của bệnh nhân, dáng vẻ gầy yếu trơ trọi.

“Giang Nhẫn.”

Giọng nói của chàng trai khàn khàn, khẽ “Ừm” một tiếng.

“Anh đang ở đâu, em có thể đến tìm anh được không?”

Đầu dây bên kia yên tĩnh hồi lâu.

Yên tĩnh đến mức cả hai người đều nghe được tiếng hít thở của đối phương, cô khẽ hít một hơi, tiếng khóc nức nở vang lên: “Em cảm nhận được, có phải anh đã ôm em ra khỏi đó đúng không?”

Anh đã ôm em ra đúng không?

Giang Nhẫn ngắm nhìn ánh trăng sáng trong bên màn cửa sổ, nắm thật chặt cái chăn. Thiếu niên dùng sức rất mạnh, đến mức gân xanh trên cánh tay nổi gồ lên.

Anh cố dùng hết sức lực toàn thân mới có thể thản nhiên nói: “Không phải, lửa lớn như vậy, anh không vào trong đó được.”

Mạnh Thính không tin.

Nhưng anh không có ý định nói cho cô biết, chủ tịch Giang đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Giang Nhẫn đang gọi điện thoại.

Sắc mặt thiếu niên lạnh lùng tái nhợt, chủ tịch Giang hết nhẫn rồi lại nhịn, cuối cùng tức giận hét: “Cúp ngay!”

Tiếng rống quá lớn, ngay cả Mạnh Thính cũng nghe thấy.

Giang Nhẫn cúp điện thoại, anh cụp mắt xuống liếc nhìn di động đang cầm trong tay, trầm mặc không nói.

Lửa giận đã nhẫn nhịn từ mấy ngày trước của chủ tịch Giang rốt cuộc cũng bộc phát: “Mày điên rồi có phải không? Có còn muốn mạng nữa không hả, lúc tỉnh lại mày đã nói thế nào hả? Chia tay ngay, mày mau chia tay ngay cho tao, mạng còn không thèm mà muốn đi làm anh hùng à? Tao không biết bản thân còn có đứa con trai vĩ đại như thế này đấy!”

Cao Nghĩa đứng sau lưng chủ tịch Giang, không dám lên tiếng, nhưng Giang Nhẫn lại bình tĩnh một cách khác thường.

Buổi chiều của tháng Sáu, anh để trần nửa thân trên. Trên người quấn một lớp băng gạc, không thèm để ý đến chủ tịch Giang đang điên cuồng la hét, anh nói với Cao Nghĩa: “Lấy quần áo của tôi lại đây.”

“Không được phép đi! Để tao coi hôm nay ai dám bước ra khỏi đây! Nếu mày chán sống rồi thì để ông đây đập chết mày!”

Cao Nghĩa nhận tiền lương của chủ tịch Giang nên đương nhiên không có khả năng tuân theo Giang Nhẫn.

Giang Nhẫn cũng không để ý, anh hết sức bình tĩnh. Trên vầng trán xuất hiện một tầng mồ hôi lạnh, đứng dậy đi lấy quần áo trong hộc tủ gần giường.

Trong phòng không một chút ánh mặt trời, chỉ có ánh đèn trên trần nhà, ánh lên khuôn mặt băng giá của anh.

Giang Nhẫn vươn tay, nhịn đau đớn, mặc áo sơ mi màu đen vào.

Từng nút từng nút áo được cài vào, đốt ngón tay anh lạnh buốt, cài nút đến tận cổ.

Cao Nghĩa thấy vậy vành mắt đều đỏ ửng lên.

Giang Nhẫn nhếch môi, đưa tay bấm dãy số mà mình đã sớm thuộc nằm lòng trong đầu.

“Anh đang ở khu B bệnh viện thành phố, phòng VIP 712, em qua đây đi.”

Giọng nói run rẩy của Mạnh Thính vang lên: “Được, em lập tức đến ngay.”

Giang Nhẫn cúp điện thoại, sắc mặt của chủ tịch Giang đã trở nên cuồng phong bão táp.

Giang Nhẫn lấy điều khiển từ xa bật TV lên, trên đó đang phát một chương trình truyền hình thực tế, người dự thi phải nỗ lực chạy đua vượt qua từng chướng ngại vật, cuối cùng mới có thể cầm được giải thưởng lớn. Tuy nhiên có rất nhiều thí sinh, cho dù có cố gắng thế nào đi nữa thì cũng sẽ rơi xuống nước giữa chừng.

Lúc Giang Nhẫn bật TV lên, đúng lúc có một thí sinh nam đang chạm mốc chướng ngại vật cuối cùng, vốn dĩ anh ta đã có thể nhảy để vượt qua nó, tuy nhiên không nắm chắc tay cầm và đã thất bại trong gang tấc.

Chủ tịch Giang – Giang Quý Hiển năm nay đã gần năm mươi. Lúc ông ngoài ba mươi tuổi mới có một đứa con trai là Giang Nhẫn.

Đứa con trai này phản nghịch, tăng động, từ lúc mới vừa sinh ra đã khóc ầm ĩ không ngừng, không khiến cho người ta bớt lo chút nào. Tuy nhiên từ trước đến giờ ông chưa từng nhìn thấy một Giang Nhẫn yên tĩnh như vậy, tựa như cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra đi chăng nữa cũng không thể quấy rầy đến thế giới của anh.

Ông còn nhớ rất rõ khi tiếp điện thoại đến từ thành phố H bên này, khi ông chạy đến để xem xét tình trạng của anh thì ánh đèn phòng giải phẫu đã bật sáng được tám tiếng.

Phần lưng bị bỏng mười lăm phần trăm, còn cả chân của anh, máu thịt be bét.

Cho dù có dùng thuốc tê thì trong giấc ngủ anh vẫn đau đớn đến mức run rẩy, cơ bắp căng cứng.

Đàn ông đổ máu không đổ lệ, dù cho có đau đớn thành như vậy thì anh hoàn toàn không rơi một giọt nước mắt nào.

Chủ tịch Giang vừa mới đến liền nắm được tình hình cụ thể, đứa con trai không khiến người khác bớt lo kia của ông đã lao vào biển lửa, trước khi trần nhà sụp xuống đã che chắn cho một cô gái. Điên rồi sao? Có còn muốn mạng nữa không hả! Nó tưởng mình là ai hả, thần tiên cái thế hay sao?

Thậm chí Giang Nhẫn còn không đủ sức lực ôm Mạnh Thính ra ngoài, sau đó có nhân viên cứu hỏa chạy đến ôm cô ra.

Chủ tịch Giang nói: “Mày kêu con nhỏ đó đến đây làm cái gì!”

“Chia tay.” Lúc anh nói ra hai chữ này lại quá mức bình tĩnh, có điều tiếng hít thở bị đè nén lại, đủ để nói rõ thẳm sâu trong tim anh cũng không hề bình tĩnh như bề ngoài.

“Nói qua điện thoại được rồi. Ngày mai mày lập tức chuyển viện về thành phố B* với tao.”

(*) trong cv ghi là thành phố H, nhưng Hedy nghĩ phải là thành phố B mới đúng, Nhẫn ca và chủ tịch Giang đến từ thành phố B mà.

Giang Nhẫn siết chặt nắm tay, quay đầu lại nhìn ông, tâm tình vốn đang bị anh đè nén xuống cuối cùng cũng bộc phát: “Nói qua điện thoại à! Tôi cũng nghĩ như vậy, tôi nói chuyện điện thoại với cô ấy suốt ba phút, đã nghĩ đến hai chữ này vô số lần, nhưng ông nói tôi phải nói như thế nào đây, muốn tôi nói thế nào đây hả! Con mẹ nó tôi có thể không cần cái mạng này cũng được nhưng nhất định phải ở bên cô ấy! Ông tưởng tôi muốn chia tay hay sao!”

Cao Nghĩa quay đầu chỗ khác, đôi mắt ẩm ướt.

Giang Quý Hiển đứng đó hồi lâu, nhắm mắt quay sang cửa: “Gọi cô bé đó qua đây đi.”

Mạnh Thính vừa chạy vừa ho, mặt trời tháng Sáu sáng rực rỡ khắp bầu trời, cô và Giang Nhẫn cùng ở trong một bệnh viện, chỉ khác khu vực mà thôi, hô hấp của cô chợt đau đớn, cất giọng khàn khàn hỏi thăm đường đi.

Thư Dương lo lắng nhìn cô.

Cô gái dịu dàng trầm tĩnh nay trở nên cực kỳ kiên cường, thậm chí còn không thay lại quần áo.

Hai người họ lên đến lầu 7.

Thư Dương quả thật không có gạt cô, ngày hôm đó khi cậu tức tốc chạy về hiện trường hỏa hoạn, đúng là có một người mặc đồng phục lính cứu hỏa đã ôm Mạnh Thính ra ngoài, lúc cậu thấy cảnh tượng đó đã kinh hồn bạt vía rồi, còn có tâm tư đâu mà đi chú ý đến cái khác nữa. Cậu thực sự không nhìn thấy Giang Nhẫn.

Lúc Mạnh Thính lên đến lầu 7, toàn bộ dãy hành lang tĩnh lặng.

Thư Dương cũng không đi theo cô nữa mà đứng chờ tại cửa thang máy.

Mạnh Thính đẩy cửa phòng 712 ra, âm thanh TV trong phòng rất lớn, đèn trên trần nhà sáng rực, Giang Nhẫn đang chăm chú xem một chương trình nào đó.

Tiếng cười cười nói nói trên TV phát ra, anh cong môi, dáng vẻ lười biếng, cuối cùng quay đầu nhìn cô.

Ngoại trừ sắc mặt tái nhợt ra thì thoạt nhìn Giang Nhẫn không có bất cứ một sự thay đổi lớn lao nào. Nhưng khi Mạnh Thính bước từng bước một sang thì anh chợt lên tiếng: “Đừng đến đây, cứ đứng ở đó đi.”

Mạnh Thính chớp mắt mấy cái, đây là lần đầu tiên giọng nói của anh lạnh lùng đến vậy, ánh mắt cô chua xót, vẫn tiếp tục bước về phía trước.

“Tôi kêu cô không được đến gần đây cô không nghe thấy sao hả!”

Nụ cười mà anh đang cố ngụy trang rất nhanh thôi sẽ không còn kiên trì được nữa.

Cho nên đừng đến đây.

Hãy giống như em của ngày trước, nhìn thấy anh liền chán ghét, nhìn nhiều thì sẽ không được vui, hãy cứ như vậy đi.

Nhưng thiếu nữ lại không sợ hãi giọng điệu dữ dằn của anh, tiếp tục đi đến bên giường anh, nước mắt tuôn rơi, giọng nói khàn khàn, mang theo giọng mũi nồng đậm: “Giang Nhẫn, anh bị thương ở đâu rồi?”

Trong đôi mắt cô tràn đầy nước mắt, lúc trước khi anh nhìn thấy đôi mắt này thì đã muốn đem toàn bộ thế giới cho cô.

Nhưng bây giờ đây lại chỉ còn nỗi đau đớn sâu đậm, khiến toàn bộ cõi lòng anh đều tan nát hết rồi.

Mạnh Thính cẩn thận vươn tay, nắm chặt lấy ngón tay lạnh lẽo của anh, giọng nói mềm mại tràn đầy ôn nhu: “Có chỗ nào đau không?”

Trái tim, nơi đó đau nhất.

Anh nhắm mắt lại, bàn tay thiếu nữ mềm mại, mang theo nhiệt độ của mùa hè, khiến anh có chút phát run, Giang Nhẫn rút tay ra, trưng ra bộ mặt tươi cười: “Đau chứ, tôi không nghĩ đến lửa lại lớn đến vậy, còn chưa đi vào trong thì đã chạy ra rồi. Lúc suýt chút nữa mất mạng thì mới phát hiện, thì ra tôi không hề thích cô nhiều đến vậy.”

Cô khẽ đáp: “Ừm.” Đôi mắt ấy sạch sẽ, tựa như lời nói dối đầy bịa đặt của anh hoàn toàn phơi bày ra trước mắt cô. Cô nhẹ nhàng mỉm cười, khóe môi cong cong, giọng nói phát ra rất khó khăn, lại tựa như dùng giọng điệu dỗ dành anh: “Không sao.”

Vốn dĩ lúc đầu anh muốn nói rất nhiều điều, ví dụ như “Cách xa tôi chút đi, cô đã hại chết mẹ cô còn chưa đủ hay sao mà phải nhất định đem tai họa đổ lên đầu ông đây hả?” Rõ ràng đây chính là cách hữu ích nhất, thế nhưng đến cuối cùng, cái gì anh cũng đều không thể nói ra được.

Ánh trăng khẽ đung đưa trên màn cửa màu hồng nhạt.

Anh bình tĩnh lên tiếng: “Chia tay đi.”

Cặp mắt to của cô hiện lên nước mắt: “Không muốn.”

“Cô tưởng tôi là vì cái gì nói chuyện yêu đương với cô? Bởi vì mẹ của tôi thôi! Bà ta cũng là dạng người giống như cô, vẻ ngoài xinh đẹp lại thanh cao, ông đây đặc biệt muốn nhìn xem dạng người giống như các người có biết cái gọi là a dua nịnh hót lấy lòng người khác hay không? Mạnh Thính, hạng người như cô còn không bằng Thẩm Vũ Tình. Sao nào? Muốn ông đây đưa tiền hả, ví tiền ở trong…”

Trái tim Mạnh Thính vừa tức giận vừa đau đớn.

Nhìn cô rất giống một kẻ khờ khạo ngốc nghếch đến vậy sao? Cô một chút đều không muốn nghe mấy lý do nhảm nhí lung tung này của anh.

Trên TV phát ra âm thanh có người rơi xuống nước, cô quay người lại, nhẹ nhàng hôn lên môi của anh.

Hô hấp kéo dài, sự ngạo mạn đó khiến anh dường như không hề chớp mắt dù chỉ một lần.

Chầm chậm lạnh lẽo.

Mạnh Thính không tin, anh nói cái gì cô đều sẽ không tin. Cô khẽ hôn anh một chút, giống như dỗ dành đứa trẻ con, giọng nói dịu dàng mềm mại: “Giang Nhẫn, để em xem chỗ bị thương của anh một chút có được không?”

Đừng sợ, em sẽ luôn luôn bên cạnh anh, cho em xem một chút thôi có được không?

Cặp mắt đen của anh lạnh lùng, tuy rằng lạnh lẽo như vậy nhưng bên trong ấy chỉ có duy nhất bóng hình của cô.

Năm nay cô mười bảy tuổi, dù đang bị thương nhưng vẫn có một vẻ đẹp rúng động tâm can. Bởi vì đang dịu dàng dỗ dành anh, trong mắt cô ánh lên sự nhu thuận và thân mật.

Chỉ trong chốc lát như vậy, anh đã rất muốn không thèm quan tâm gì nữa mà nói được. Nhưng đến cuối cùng anh chỉ nói: “Cô đi đi, tôi mệt rồi. Ngày mai tôi sẽ quay về thành phố B.”

Cô mặc quần áo bệnh nhân, dáng vẻ đáng thương khiến anh khó nhọc hít thở không dám nhìn thêm giây phút nào nữa.

Giang Nhẫn rung chuông, gọi y tá đưa cô ra ngoài.

Mạnh Thính cuối cùng cũng bật khóc.

Anh đã thấy qua cô khóc rất nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên cô vì anh mà khóc.

Cô giống như chú mèo nhỏ bị người khác vứt bỏ, nghẹn ngào nói không muốn.

Y tá gỡ từng ngón tay của cô ra, bàn anh Giang Nhẫn dùng sức nắm chặt điều khiển từ xa, chỉnh âm lượng lên đến một trăm.

Tiếng nhạc ầm ĩ vang lên, âm thanh vui mừng khi có thí sinh vượt qua được chặng đường cuối, tiếng hoan hô, tiếng mất mát, tràn ngập khắp cả phòng.

Cuối cùng cũng đã lấn át được tiếng khóc của cô.

Anh gặp cô một lần là đủ rồi. Cô rất ổn, bên trong trận hỏa hoạn ấy cô được anh che chở, một chút thương tổn đều không có. Tương lai sau này cô sẽ càng trở nên tốt hơn.

Mạnh Thính không chịu đi, cánh cửa đã được một y tá chăm sóc khác của Giang Nhẫn khóa lại.

Cô gõ cửa nhưng anh không nghe, chỉ có tiếng TV ầm ĩ vang lên, bao trùm hết thảy toàn bộ âm thanh.

Thư Dương nghe thấy tiếng động vội vàng chạy đến, rồi ngẩn người, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy Mạnh Thính khóc thành ra bộ dạng như vậy.

Tiểu tiên nữ lúc nhỏ ấy, cho dù có chịu uất ức cỡ nào cũng chỉ lẳng lặng rơi lệ. Cậu cắn răng, ôm lấy cô: “Chị, chúng ta quay về có được không, đừng khóc.”

Không tốt đâu, cũng không có ích gì.

Giang Nhẫn chắc chắn bản thân mình đau đớn khôn nguôi, cô không muốn nói lời chia tay với anh. Anh thật là một thằng xấu xa, muốn ở bên cô liền không quan tâm tất cả mà theo đuổi, mà bây giờ không cần trái tim của cô nữa thì trở nên hung ác.

Cô khóc đến thở không ra hơi, cuối cùng tiếng khóc đều không cách nào phát ra được.

Tiếng TV trong phòng vang lên điếc tai nhức óc, cũng không biết qua bao lâu…

Chủ tịch Giang mở cửa phòng ra, chỉnh lại tiếng vang xuống mức thấp nhất.

Đứa con này còn bình tĩnh hơn so với tưởng tượng của ông nhiều.

“Ba, cô ấy đi rồi sao?”

“Ừ.” Cô bé ấy quá bướng bỉnh, vốn dĩ đường hô hấp không được thông, bây giờ bị thiếu oxy trầm trọng.

Giang Nhẫn mỉm cười, tiếng nói khàn khàn thốt lên mang theo một tia dịu dàng ngoài dự đoán: “Ba, cô ấy tên là Mạnh Thính. Là học sinh đứng đầu khối mười một trường Thất Trung, cô ấy rất lợi hại, biết khiêu vũ, biết đánh đàn dương cầm, tranh tài Olympic Toán học cũng giành được hạng nhất.”

“Cô ấy còn rất dịu dàng, cũng ngốc nghếch lắm. Ai cũng không tình nguyện dạy kèm cho con, nhưng chỉ riêng cô ấy là soạn ra từng tờ giáo án. Tính tình của cô ấy còn rất tốt nữa, luôn luôn nỗ lực phấn đấu.”

“Cô ấy rất ưu tú, khuyết điểm duy nhất đó chính là không có thích con nhiều như vậy.”

“Nhưng con…” Anh khẽ dừng một chút, “Con rất thích cô ấy, rất muốn cùng cô ấy thi lên đại học, ở bên cô ấy cả một đời. Dù cho cô ấy không thích con cũng không sao hết.”

Giang Nhẫn xụt xịt nói, cuối cùng hai mắt cũng không nhịn được đỏ ửng cả lên.

Chủ tịch Giang trầm mặc hồi lâu, rồi đóng cửa lại.

Vốn dĩ Giang Nhẫn còn muốn nói rất nhiều, muốn nói anh đã mang tâm tình như thế nào, đã sớm thầm mến cô ra sao, kể rằng anh đã đến trấn hoa lê kia đợi cả ngày lẫn đêm, sợ rằng sẽ bỏ lỡ cô, kể anh theo đuổi cô có bao nhiêu nghiêm túc và cố gắng như thế nào.

Anh quả thật đã dùng hết sự nhiệt tình của cả cuộc đời đem lòng yêu thích một cô gái.

Thế nhưng khi nói xong lời cuối cùng, nước mắt chảy vào khe hở.

Trong phòng tĩnh lặng chỉ còn lại một mình, anh mới cất tiếng nói: “Con từ bỏ cô ấy, con chịu thua rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK