Chương 11: Dế nhũi và rùa vàng.
Trong nhà bếp, Liễu Hoành Bân để những con cá trích đã mổ xuống bên bếp lò rồi nói với người vợ Vu Mai Mai của mình:
– Cho nhiều ớt chút, Lâm Phi thích ăn cay.
– Tôi biết rồi, biết rồi.
Vu Mai Mai vừa bận bịu bên bếp vừa nói nhỏ:
– Hoành Bân, tôi nói cho ông biết nhé, nhà cậu Trương Triệt kia kìa, không phải làm quan, mà là làm nhà giáo, đặc biệt có tiền. Hơn nữa, cậu nhóc đó cũng rất thích Cảnh Lam nhà mình. Chi bằng chúng ta cho thêm mồi lửa, để cậu Trương Triệt đó làm con rể, thế nào?
– Cậu học trưởng cùng về với Cảnh Lam kia à?
Liễu Hoành Bân vẻ mặt khó xử:
– Nhà người ta nhiều tiền như vậy sao có thể vừa mắt chúng ta, hơn nữa trước đó không phải chúng ta đã nói tác hợp cho Lâm Phi và Cảnh Lam hay sao.
– Ông ngốc à! Trước đó là vì bên cạnh Cảnh Lam không có người đàn ông nào tốt. Hiện tại có người tốt hơn, sao chúng ta lại phải gả con gái mình cho Lâm Phi chứ! Lâm Phi cũng không có ý đó, đây không phải đều là ý của chúng ta thôi sao?
– Không được, không được.
Liễu Hoành Bân nói:
– Chẳng may hôm nay Lâm Phi vừa ý con gái chúng ta, thích con gái chúng ta thì sao?
Vu Mai Mai đưa tay sờ vào trán chồng mình:
– Ông già rồi nên hồ đồ rồi sao! Có con rể “rùa vàng” ông không muốn, lại muốn gả con gái cho người nghèo hơn mình. Mặc dù Lâm Phi nhân phẩm tốt, nhưng hạnh phúc cả đời của con gái chúng ta, sao ông lại tùy tiện thế?
Liễu Hoành Bân chau mày. Ông cũng biết, nếu Liễu Cảnh Lam và Lâm Phi ở bên nhau, mặc dù không đến mức chết đói, nhưng với tình hình của Lâm Phi, e là không thể cho con gái mình một cuộc sống tốt.
Hơn nữa, con gái mình lại là tiến sĩ, dù gì cũng có địa vị xã hội cao hơn Lâm Phi. Sau này nữ cường nam yếu, e là gia đình sẽ xảy ra chuyện.
– Vậy được. Đợi lát nữa chúng ta nói ít đi vài câu. Hôm nay chủ yếu là cảm ơn Lâm Phi đã giúp chúng ta lái xe. Về phần tác hợp chúng nó, tạm thời không nhắc đến. Đợi đến tối tôi hỏi ý Cảnh Lam xem thế nào.
Liễu Hoành Bân nói.
Vu Mai Mai vui vẻ gật đầu rồi tiếp tục nấu ăn.
Bữa tối, Trương Triệt không luôn mồm “Tiểu Lâm” như trước mà hầu như không hề nói chuyện. Điều này khiến Vu Mai Mai và Liễu Hoành Bân cảm thấy có chút kỳ lại, có vẻ như Trương Triệt có chút câu nệ.
Được cái Lâm Phi ăn lấy ăn để, không ngừng nói món này món kia ngon. Đa phần các món ăn đều được mình hắn giải quyết đến nỗi không tin bụng mình lại có thể chứa được nhiều như vậy.
Trương Triệt nhìn bộ dạng chết như quỷ chết đói đầu thai của Lâm Phi, không khỏi nhíu mày, cảm thấy văn nhã và thô tục đều dung hợp trong cùng một con người, quả thực không thể tưởng tượng nổi.
Đến lúc dọn bát đĩa, trước cổng lại truyền đến tiếng gõ cửa.
Cửa sắt bị người ta dùng lực nện vào, nghe không quá thân mật.
Liễu Hoành Bân sắc mặt tối đen:
– Mẹ nó chứ, ai lại gõ mạnh như vậy?
Lâm Phi đang nghĩ đến điều gì đó, trong mắt lộ ra vẻ phiền não.
– Đi ra ngoài xem đi.
Lâm Phi nói rồi đi về hướng cổng sắt.
Đến sân thì cửa được mở ra.
Bên ngoài có bốn người đàn ông thân hình vạm vỡ, mặc áo ba lỗ màu đen, sắc mặt âm trầm.
Rất nhanh, Lâm Phi đã ý thức được có lẽ là bọn tối qua mình đụng phải.
Lúc này qua camera, bọn chúng đã nhìn thấy hình ảnh của Lâm Phi lái xe, lập tức nhận ra Lâm Phi.
– Thấy chiếc xe này ở đây là biết ngay tên nhãi này cũng ở đây, hừ, mày cho rằng mày thoát được sao.
Tên đàn ông cười gằn.
– Lâm Phi, có chuyện gì vậy, họ tìm cậu sao?
Liễu Hoành Bân sắc mặt nghiêm túc. Ông cảm thấy tình hình có vẻ không ổn.
Lâm Phi thầm thở dài, quả nhiên là chuyện tối qua đã bị camera ghi lại. Chỉ cần có quan hệ thì không khó để tìm được nơi này.
Hơn nữa, sớm không đến, muộn không đến, lại đến đúng lúc mình ở đây.
– Tất cả bọn mày cút hết đi cho tao! Chúng tao đến tìm thằng nhãi này, cho hắn một bài học. Nếu chúng mày không muốn ăn đòn thì hãy cút ra xa!
Tên đàn ông cao lớn kia trừng mắt giận giữ quát.
Liễu Hoành Bân đang định nói gì thì bị vợ kéo lại, bịt miệng.
– Cái ông này! Không cần mạng nữa à? Mấy tên kia nhìn là biết chúng ta không dây được. Ông không muốn sống thì cũng đừng kéo mẹ con tôi xuống nước.
Vu Mai Mai ánh mắt ra hiệu bên cạnh còn có con gái.
Liễu Hoành Bân vốn muốn cùng Lâm Phi đối mặt với những tên này, khi đi lính cũng có chút võ phòng thân, nhưng nghe vợ nói vậy, ông đành rút lui.
Quả thực, nếu ông xảy ra chuyện, vợ và con gái sẽ phải làm sao, nên chỉ đành nhìn Lâm Phi một cách áy náy.
Trương Triệt ở bên cạnh cười lạnh. Thì ra tên này gây chuyện phiền toái. Xem ra, có thể nhìn hắn bị người ta trị rồi.
Liễu Cảnh Lam chau mày, tiến lên phía trước nói:
– Các người như vậy là không tốt. Dù có tranh chấp dùng cũng nên dùng pháp luật để giải quyết, các người làm vậy là phạm pháp.
– Ha ha, vị tiểu thư này, trông cô xinh đẹp, nhưng đừng cho rằng có thể nói chuyện. Biết điều thì ngoan ngoãn rời khỏi đây, nếu không quyền cước không có mắt, bị thương đến làn da mịn màng của mình thì không hay đâu.
Tên cao lớn nhìn nhìn Liễu Cảnh Lam.
– Cảnh Lam, việc này không liên quan đến chúng ta, đừng tiến lên trước để bị người ta hại.
Trương Triệt vội kéo tay Liễu Cảnh Lam, bộ dạng quan tâm.
Nhưng Liễu Cảnh Lam vẫn đứng bên cạnh, tránh được cái kéo tay của Trương Triệt.
– Học trưởng, chúng ta báo cảnh sát đi. Những người này quá vô pháp vô thiên rồi.
Liễu Cảnh Lam nói nghiêm túc.
– Hả! Còn muốn báo cảnh sát? Báo đi! Ông đây sợ chúng mày không báo thôi!
Mấy tên đàn ông cao lớn cười như điên nói.
Lâm Phi cười híp mắt, nhìn Liễu Cảnh Lam rồi nói:
– Cảnh Lam, không cần báo cảnh sát, tôi có thể giải quyết chúng.
– Đúng đúng, Tiểu Lâm đảm đương được, Cảnh Lam, em đừng lo lắng cho hắn nữa.
Trương Triệt vội khuyên nhủ Liễu Cảnh Lam, sợ sau khi gọi cảnh sát, đám người kia không dám đánh người nữa.
Liễu Cảnh Lam đành thở dài, lo lắng nhìn Lâm Phi.
Lâm Phi nói với mấy tên to cao kia:
– Chúng mày muốn thế nào?
– Hừ.
Tên thủ lĩnh nói:
– Rất đơn giản, tối qua làm gì mày hẳn phải rõ. Hai anh em của tụi tao đã thành người thực vật rồi, không biết gì nữa rồi. Sáng nay, người của Tô gia đã nói, mày còn hại người của họ. Tên nhãi này cũng biết đánh đấm đấy chứ. Mã thiếu gia nói, anh em của tụi tao bị bắt nạt thế nào, sẽ đánh mày như thế. Huống hồ mày còn phá hủy chuyện tốt của Mã thiếu gia. Hôm nay để anh em tao đánh mày cho sướng tay đã, rồi biến mình thành kẻ đần là xong chuyện.
Lâm Phi cười nhạo, đi ra khỏi cửa lớn rồi đến phố, tránh làm tổn hại chiếc xe của Liễu Hoành Bân, rồi mới nói:
– Nói hay không bằng đánh hay, có thành hay không, phải xem bản lĩnh của chúng mày rồi.
– Có khí phách, tao thích. Chỉ tiếc là, khí phách cũng không cứu được mày.
Tên đàn ông cao lớn cười lạnh, vung tay lên:
– Anh em đâu, phế nó đi, Mã thiếu gia có thưởng.
Lời vừa dứt, ba tên cường tráng lập tức vây quay, chuẩn bị động thủ với Lâm Phi.
Lâm Phi bước một chân lên, sau khi tránh được một quả đấm, không nói lời nào, mà đạp một cước vào tên cao to.
– Ối ối!
Tên cao to kia vừa định xông lên thì bị Lâm Phi đạp cho bay ra phía sau, sau màn va chạm, trực tiếp đập vào một cái cây bên đường.
Lâm Phi trở tay duỗi nắm đấm, dùng lực túm lấy một tên đang đứng phía sau mình cho về đằng trước. Mũi chân của tên đó không hiểu vì sao lại bị Lâm Phi ngáng, cả người như diều đứt dây, bay về tên vừa ngã trước đó.
Thanks
=======
Chương 12: Bạch Mã trang.
Trong nháy mắt đã có hai tên mất đi sức chiến đấu. Lâm Phi xoay người, hướng về hai tên còn lại, ngoắc ngoắc đầu ngón tay.
Hai tên liếc nhau một cái, tên dẫn đầu theo bản năng nhìn chiếc xe Cadillac màu đen bên đường đối diện.
Lâm Phi sớm đã chú ý đến chiếc xe sang trọng đỗ bên đường, khóe miệng lóe lên một nụ cười lạnh lùng. Xem ra không chỉ tới động tay chân, đến chủ nhân cũng đích thân tới đốc chiến, quả thực là hận không thể nhìn hắn bị đánh chết.
Chỉ tiếc là, chúng không đạt được nguyện ước.
Hai tên lực lưỡng biết rõ đụng phải cục gạch, nhưng ăn lương người ta, tất phải dốc sức liều mạng, nếu không sau này còn ai dám thuê?
Thế là chúng cắn răng, dốc toàn lực xông lên, một tên bên trái, một tên bên phải, dùng thuật “tóm” trong quân đội, ý đồ khống chế Lâm Phi.
Lâm Phi đứng ở đó, không né tránh, mặc cho bọn chúng kìm hai tay và hai chân mình.
Hai tên thấy Lâm Phi bị trúng chiêu, sắc mặt vừa mừng rỡ thì bỗng phát hiện có gì đó không ổn!
Dù bọn họ dùng sức thế nào, Lâm Phi cũng như viên đá ngàn cân, không thể lay động!
– Chỉ chút sức lực này mà cũng học đòi người ta đánh nhau? Xem ta tao tìm sai công việc rồi, có lẽ tao nên đi làm vệ sĩ mới đúng.
Lâm Phi lẩm bẩm vài câu, theo đó cơ bắp phồng lên mạnh mẽ!
Hai tên kia chỉ cảm thấy trên người thanh niên này phát ra năng lượng khổng lồ, như quả bom dẫn nổ, chỉ cần rung nhẹ đã khiến tay chân bọn chúng run bắn.
Liễu Hoành Bân bên cạnh không khỏi hô lớn:
– Tốt lắm.
Sắc mặt Trương Triệt trở nên xanh mét. Gã không ngờ rằng, Lâm Phi lại giỏi đánh đấm đến thế, có vẻ là người luyện võ.
Vu Mai Mai cũng ngây người ra đó, trông như không quen biết với Lâm Phi vậy. Liễu Cảnh Lam thì thở phào nhẹ nhõm.
Lâm Phi không hề để ý đến biểu tình của mấy người phía sau, thu dọn xong bốn tên, liền thản nhiên đi về phía chiếc xe Cadillac đối diện.
Khi đến cửa xe, hắn dùng đốt ngón tay gõ lên tấm kính chống đạn, cửa xe theo đó tự động chầm chậm mở ra.
Trong xe, một người đàn ông gương mặt anh tuấn, mặc chiếc áo sơ mi không cài cúc, lộ ra bộ ngực săn chắc, cân đối, đang thưởng thức rượu nho Ân Hồng.
Bên cạnh gã còn có một người con gái diễm lệ, thân hình nóng bỏng, quần áo không chỉnh tề, sợ hãi co quắp người.
Tên đàn ông bỗng giơ tay ra, phong độ tự giới thiệu mình:
– Mã Thanh Hoành, rất vui được gặp.
Lâm Phi nhết miệng cười. Tên này đúng là thú vị, tìm người đến đánh hắn là gã, định bắt tay chào hỏi trước cũng là gã.
– Tay của anh hình như không làm cách nào để sạch sẽ cho được.
Lâm Phi hài hước liếc mắt cô gái trong xe.
Cô gái sắc mặt lập tức đỏ bừng, càng rụt người lại.
Trên tay Mã Thanh Hoành còn lưu lại ít chất lỏng, hơn phân nửa là từ người cô gái kia.
Mã Thanh Hoành không hề xấu hổ, lau tay lên chiếc áo trên người cô gái, như thế cô gái ấy là chiếc rẻ lau.
– Thân thủ của Lâm huynh đệ không tồi. Tập đoàn Thanh Mã chúng tôi từ trước tới nay luôn chiêu hiền nạp sĩ, chi bằng đến làm việc cho tôi, thế nào? Tuyệt đối kiếm gấp mười lần việc lái xe thuê.
– Điều kiện rất hậu đãi, chỉ tiếc là ấn tượng đầu tiên anh để lại cho tôi không ra sao, bỏ đi.
Lâm Phi nói.
Mã Thanh Hoành cũng không tức giận, lấy ra ly thủy tinh đế cao, rót rượu nho gã vừa thưởng thức vào rồi đưa tới trước mặt Lâm Phi.
– Đừng vội từ chối, đi theo tôi, không chỉ có tiền, mà còn có rượu ngon, có phụ nữ,…Nào, đây là Chateau cheval blanc, cậu Lâm có hứng thú uống một ly không?
Lâm Phi cũng không khách sáo, sau khi cầm ly rượu, lập tức uống cạn thứ rượu quý vùng Bordeaux bát ngát.
Mã Thanh Hoành nở nụ cười vui vẻ. Nếu đã chịu uống rượu của gã, chứng tỏ vẫn còn cơ hội mời chào tên tiểu tử có công phu lợi hại này.
Nhưng không ngờ, Lâm Phi vừa uống cạn ly rượu, trực tiếp vứt ly thủy tinh giá trị mấy ngàn kia ra sau.
Ly đế cao xẹt một vòng rồi rơi xuống đất.
Sắc mặt Mã Thanh Hoành bỗng lạnh xuống. Không uống rượu của gã thì không sao, uống xong rồi còn ném vỡ ly, thật không coi gã ra gì!
– Lâm Phi, tôi thấy cậu là người tài, nên muốn cho cậu một cơ hội. Tối qua cậu làm hỏng việc của tôi, còn làm hại hai con chó của tôi, tôi có thể không so đo tính toán. Nhưng hôm nay, trước mặt tôi cậu lại làm vậy không thích hợp đâu.
Mã Thanh Hoành bắt đầu trực tiếp gọi tên của Lâm Phi.
Lâm Phi cười nói:
– Đầu tiên, việc của ngày hôm qua, anh đã phái người đến tính sổ tôi rồi, chỉ là thuộc hạ của anh cũng như anh, đều vô dụng, cho nên tính sổ không thành công. Hiện giờ anh lại xuất hiện ở đây, sớm đã không thích hợp rồi.
– Ồ?
Mã Thanh Hoành cười lạnh:
– Cậu thực sự cho rằng dựa vào sức lực của mình là có thể lọt vào con mắt của Mã Thanh Hoành tôi sao?
Lâm Phi không trả lời mà chỉ dùng tay trái vỗ nhẹ lên cửa xe, sau đó xoay người rời đi.
Mã Thanh Hoành chau mày nhìn chỗ Lâm Phi vỗ lên, mặt lập tức biến sắc, đồng tử co rút lại.
Gã nhìn thấy, dưới cửa xe, không biết từ lúc nào đã bị một cỗ lực bóp dẹp!
Chiếc xe hạng sang Cadillac do mỹ chế tạo, tấm thép tầng ngoài dày không ngờ lại bị một ngón cái của hắn làm lõm xuống!
Mã Thanh Hoành trầm mặt nhìn bóng lưng Lâm Phi, cơ mặt co quắp một trận. Gã biết, đây là Lâm Phi cảnh cáo gã, khuyên gã biết khó mà lui.
– Hừ, không biết trời cao đất dày là gì, mày cho rằng có thể đối đầu với bổn thiếu gia sao?
Mã Thanh Hoành một ngụm uống hết ly rượu, nói với tài xế phía trước:
– Đi, đi đến nhà chú Ngô ngồi một lát.
…
Lâm Phi bước đến cổng nhà Liễu Hoành Bân, đã không thấy bóng dáng bốn tên kia đâu.
Liễu Hoành Bân hỏi Lâm Phi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng Lâm Phi chỉ bịa chuyện một chút, nói là không cần lo lắng rồi đưa cho Liễu Hoành Bân tám trăm tệ, nói là hóa đơn phạt lái xe không tuân thủ luật giao thông.
Liễu Cảnh Lam chủ động mời Lâm Phi vào ngồi, uống trà, có vẻ rất hứng thú với Lâm Phi, muốn nói chuyện nhiều hơn với hắn.
Nhưng cơm đã ăn, Lâm Phi cũng không có tâm tình ở lại để nhìn cái trừng mắt của Trương Triệt, thế là hắn tạm biệt rồi trở về phòng trọ của mình.
Trương Triệt thấy Liễu Cảnh Lam muốn giữ Lâm Phi lại, trong mắt lộ ra vẻ không cam lòng và oán độc.
Đi về phòng, cửa không khóa, Lâm Phi mỉm cười, biết là Lâm Dao đến mang bánh tét cho mình.
Cô em họ này còn giúp hắn quét dọn vệ sinh. Chỉ có cô mới có chìa khóa phòng hắn.
Cũng không nghĩ nhiều, Lâm Phi đẩy cửa bước vào. Vừa bước vào, hắn liền nhìn thấy một màn mà hắn không ngờ tới!
Một cô gái tóc rủ xuống lưng không mặc gì đứng trong phòng, quay lưng về phía hắn, đang chuẩn bị mặc áo ngực, nhưng không ngờ lúc này Lâm Phi lại bước vào.
– A!!!
Lâm Dao kêu lên một tiếng sợ hãi, rồi như con thỏ bị giật mình, vội vàng xoay người, hai tay che trước ngực.
Lâm Phi cũng thầm nhủ không xong rồi, rồi lui ra ngoài đóng cửa lại.
Nhưng trong đầu không thể đánh tan cảnh tượng vừa rồi.
Vừa nghĩ đến người nhìn mình không phải là người khác mà là em họ có quan hệ huyết thống với mình, Lâm Phi không tự chủ được tim đập thình thịch, hô hấp dồn dập, huyết mạch sôi sục.
“Súc sinh, đã lâu rồi không động đến phụ nữ nên muốn đến phát điên rồi chứ gì? Đó là con gái của bác cả mày đấy!”
Lâm Phi tự trách, không ngừng hít sâu để giảm bớt huyết dịch đang sôi sục trong con người mình. Đến hắn cũng thấy vô cùng mất mặt.
Thanks