Chương 5: Cao thủ cao cấp
Trời mờ sáng. Trên công trường.
Bạch Hân Nghiên hoảng hốt tỉnh lại, cô phát giác thấy có gì đó đang động đậy trong túi quần.
Sau khi nhớ lại những chuyện đã xảy ra trước khi hôn mê, cô ngồi bật dậy, quan sát xung quanh, không có lấy một bóng người.
Nhưng hai gã kia vẫn còn nằm rạp bất động trên mặt đất.
Bạch Hân Nghiên bỏ hết phép lịch sự, vội vàng đưa tay ra xoa bộ phận ở giữa hai chân mình, xác nhận xem ở nơi quan trọng nhất đó, có bị động đến hay không. Sau khi kiểm tra thấy không có ai xâm phạm đến cô mới thở phào nhẹ nhỗm.
Nhưng ngay sau đó là một cảm giác phẫn nộ dồn đến, tên khốn kia đưa cô gái ấy đi mà lại quăng mình ở lại bãi đất trên công trường!
Cô lấy điện thoại di động ra, nhìn tên người gọi đến. Cô cố gắng lấy lại tinh thần rồi nhấn nút nghe.
– Hân Nghiên, kết quả điều tra tối qua thế nào rồi, sao không báo cáo gì với tôi?
Đầu dây bên kia là giọng đàn ông cứng rắn.
– Thực xin lỗi tổ trưởng Tần, trên đường quay về tôi phát hiện ra có hai tên cướp, vốn định bắt bọn chúng nhưng bị một cao thủ lái taxi thần bí đánh cho ngất xỉu…
– Bọn cướp? Cao thủ thần bí? Chuyện là thế nào?
Bạch Hân Nghiên kể tóm tắt lại chuyện xảy ra tối hôm qua.
Tổ trưởng Tần sau khi nghe xong, im lặng một hồi rồi nói:
– Cô xác định là cô không đỡ nổi một chiêu của hắn?
– Tốc độ của hắn quá nhanh, góc độ tấn công cũng không thể tránh được.
Bạch Hân Nghiên nghiến răng, cảm giác sỉ nhục thấu tận tâm can.
– Hừm.
Tổ trưởng Tần hừ lạnh:
– Xem ra Lâm An đúng là Tàng Long Ngọa Hổ, cô đã trải qua kiểm tra đợt thi đấu một đấu nhiều người như vậy, là thứ “vàng thật không sợ lửa”, thế mà hắn chỉ một chiêu đã hạ gục cô, e rằng chỉ có cao thủ “Hắc Thiết” trở lên mới có thể làm được thôi.
Bạch Hân Nghiên nghe xong tâm trạng cũng khá hơn một chút, nếu đúng như tổ trưởng Tần nói, cô có bị đánh bại trước co thủ cấp cao “Hắc Thiết” thì cũng là chuyện thường tình…Nhưng gã kia nhìn sơ qua thì vẫn còn trẻ mà đã có sức mạnh “Hắc Thiết” rồi sao?
– Cô không sao là tốt rồi, xem ra bây giờ hắn không có ý đồ gì xấu xa. Nhưng một cao thủ cao cấp “Hắc Thiết” trẻ tuổi đối với mỗi quốc gia mà nói thì đều đáng quý, cho dù hắn có ác ý hay không thì tốt nhất vẫn phải nằm trong sự kiểm soát của quốc gia. Cô ghi lại biển số xe đi, sau đó mau chóng khắc họa ra diện mạo của người đó, đợi đến khi nào xong xuôi những việc trước mắt rồi thì tiến hành điều tra hắn, sau đó báo cáo lại với tồi, phải nhớ là không được hành động bừa bãi đâu đấy.
Tổ trưởng Tần nói.
Bạch Hân Nghiên lập tức đồng ý rồi ngắt điện thoạt, nghiến răng nghiến lợi nói:
– Cái tên lưu manh, ta nhất định phải tóm được ngươi…
…
Cùng lúc đó, trên một con đường nhỏ ngoài thành Bắc.
Reng reng reng….Reng reng reng…
Tiếng điện thoại di động vang lên, Lâm Phi mở mắt ra, đưa tay quơ quơ tìm điện thoại nhưng chợt nhận ra không có tủ đầu giường.
Lúc này hắn mới nhìn rõ mình đang ở trong xe taxi.
Trong đầu hắn nhớ lại chuyện xảy ra tối qua!
Hình như hắn đã tìm nơi nào đó định đánh thức cô gái kia dậy, nhưng thấy cô gái đó ngủ rất say, dường như lâu lắm rồi không được ngủ một giấc ngon như vậy nên hắn không nỡ gọi dậy nữa, đành ngủ lại trong xe.
Lâm Phi ngồi dậy, quay đầu nhìn ghế sau, quả nhiên thấy một khuôn mặt đẫm lệ. Hình như cô ta vừa khóc xong, lúc này nước mắt đã khô rồi.
Cô gái xa lạ kia đã mặc xong bộ quần áo đắp lên người lúc đầu.
Tuy có chút tiều tụy nhưng nét xinh đẹp lạnh lùng vẫn không gì sánh được.
Cô ôm đầu gối ngồi thu lu trên ghế sau, mái tóc đen nhánh lòa xòa trên mặt.
Thấy Lâm Phi vừa tỉnh dậy đã nhìn chằm chằm vào mình, cô theo bản năng thu mình lại, cắn đôi môi đỏ mọng, trong đôi mắt hạnh, vô số cảm xúc đan xen lẫn lộn, dường như đang vất vả suy nghĩ xem chuyện gì đã xảy ra.
Ngượng ngùng có, phẫn nộ có, không cam lòng có, oán hận có, nghi hoặc cũng có…trong ánh mắt cô, năm loại cảm xúc kia đan lẫn vào nhau.
Cô thực sự rất đẹp, đôi bàn tay mềm mại như cỏ non, da trắng nõn nà, hàm răng trắng đều tăm tắp, mắt liễu mày ngài.
Ngay cả mỹ nữ có khuôn mặt đẹp “khuynh quốc khuynh thành” mà người xưa thường nói trong sử sách e rằng cũng không thể nào đẹp hơn được.
Dáng vóc lại càng hoàn mỹ hơn, bất kể là cảm nhận ở đôi bàn tay từ tối qua hay lúc này đang nhìn đều thực sự vượt qua phạm trù của dáng vóc phụ nữ phương Đông.
Lâm Phi biết cô gái này chắc chắn đã nghĩ đến chuyện xảy ra tối qua, nhưng từ việc xảy ra lúc cô bị đánh ngất ở bữa tiệc tối qua thì có thể biết được cô bảo thủ đến mức nào.
Dù biết mình không làm gì không phải với cô ấy nhưng hắn cũng không thể nào tha thứ cho bản thân mình vì đã hôn rồi động chạm đến nơi quan trọng của cô ấy.
Trên thực tế, nếu nghĩ kỹ lại, một kẻ tự nhận mình không có gì sai như Lâm Phi cũng thấy ngại ngùng không biết nói gì khi nhớ đến cảnh tượng làm huyết mạch người ta sôi trào đêm qua.
Bởi vậy nên khi định thần lại, hắn cầm di động lên gọi cho lão Liễu.
– Lâm Phi, cậu đang ở đâu thế? Sao giờ còn chưa đem xe về?
Lão Liễu lo lắng hỏi.
Lâm Phi bình tĩnh trả lời:
– Anh Liễu, chắc em sẽ về muộn một chút, em đưa vị khách này về đã, anh đừng lo.
– Vậy thì được, tôi chỉ sợ cậu xảy ra chuyện gì. Tôi đang đi mua thức ăn với chị dâu cậu, tối nay không được quên đâu đấy!
– Em biết rồi, tối nay nhất định em sẽ đến đúng giờ.
Lâm Phi đặt điện thoại xuống, ngẫm nghĩ một lúc rồi ngẩng đầu lên nhìn cô gái kia, định giải thích lại chuyện xảy ra tối qua…
Nhưng hắn chưa kịp mở miêng thì cô gái đã lạnh lùng nói:
– Không cần giải thích, chuyện cũng xảy ra rồi, giải thích cũng chẳng có ý nghĩa gì. Mau lái xe đưa tôi về.
Lâm Phi há hốc miệng, sững sờ. Cô gái này quả là bình tĩnh, hắn ngoan ngoãn chỉnh đốn lại trang phục rồi ngồi vào ghế lái.
– Cô gái, nhà cô ở đâu?
– Số 89, Sơn trang Bắc Tú.
Lâm Phi tuy chưa tới đó bao giờ nhưng cũng biết, bởi đó là khu phú hào Lâm An xa hoa nhất nơi đây.
Quả nhiên thân phận cô gái này không hề đơn giản.
Cô gái kia bình thản như không hề có chuyện gì xảy ra, im lặng ngồi trên ghế sau, không nói câu gì. Cô đưa mắt nhìn ra cửa sổ, đôi mắt hạnh kia cũng không biết đang suy tư điều gì.
Lúc này Lâm Phi mới để ý đến lúc cô tỉnh dậy có khí chất lạnh lùng thoát tục, tựa như U Lan Không Cốc, thâm trầm băng lạnh.
Một lúc sau, xe dừng trước số nhà 89 Sơn trang Bắc Tú, một căn nhà bốn tầng có gara dưới tầng hầm, rộng khoảng hơn bốn trăm mét vuông, còn có bể bơi, vườn hoa, quả thực chẳng khác nào hoàng cung bên ngoại ô.
So với những căn nhà ở cùng khu này thì nhìn qua có thể thấy đây là căn nhà xa hoa nhất khu này, như thế cũng đủ thấy cô gái này có tài sản lớn đến mức nào.
Trên thực tế, nếu cô gái này không quen biết bảo vệ thì cái chiếc Jetta cũ rích này cũng không có cửa để bước vào khu phú hào xa hoa này được.
Cô gái mở cửa xe bước xuống, lướt qua giấy phép trên xe taxi, nhíu mày nói:
– Chủ xe này là Liễu Hoành Bân, ngươi không phải chủ xe?
Lâm Phi gật đầu:
– Là tôi thay ca cho anh ấy. Tôi tên Lâm Phi.
Cô gái dường như không hứng thú với chuyện này nên không hỏi thêm gì nữa, quay người bước xuống xe. Nhưng vừa bước xuống bỗng cảm thấy hoa mắt chóng mặt, có vẻ như cơ thể vẫn còn suy yếu, liền đứng dựa vào rồi day day thái dương.
– Sao vậy, để tôi đỡ cô.
Lâm Phi bước xuống, đưa tay ra.
– Đừng có động vào tôi!
Cô gái lùi lại, không cho hắn tới gần.
– Đừng có cố quá, tối qua tim cô còn ngừng đập nữa đấy, não bị thiếu dưỡng khí, dù có nghỉ ngơi một đêm thì cũng không thể hồi phục nhanh như vậy được.
Lâm Phi cau mày nói.
Nhưng cô gái này vẫn cứng đầu.
Thanks
======
Chương 6: Khí phách.
Khuôn mặt cô gái bỗng phát lạnh, nỗi đau khổ dội lên trong lòng.
Tấm thân trong sạch mình gìn giữ hai mươi ba năm, chưa từng bị người đàn ông nào nhìn qua, chạm qua.
Tối qua, sau khi thoát khỏi vụ cướp, cô lại bị tên tài xế xa lạ đoạt lợi.
Mặc dù nói là bảo toàn được tấm thân, nhưng cô không chỉ bị mất đi nụ hôn đầu, mà còn bị hắn sờ soạng nơi quý báu.
Đối với cô mà nói, bị một người đàn ông đối xử và nhìn thấu như vậy chẳng khác nào bị bôi nhọ.
Nếu không cân nhắc đến việc tối qua hắn giúp mình thoát khỏi nanh vuốt ma quỷ, hơn nữa dự tính ban đầu của hắn có lẽ là cứu mình, cô đã gọi điện báo cảnh sát rồi!
Lâm Phi nghe vậy, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu.
Bản thân mình đã đoạt lợi, hôn cũng đã hôn rồi, sờ cũng đã sờ rồi.
Ở thời cổ đại, hành vi này cơ bản đã được coi là hủy hoại sự trong trắng của người con gái. Bị cô oán hận như vậy cũng là đáng đời.
Nhưng mọi chuyện đều được xây dựng trên cơ sở là cứu cô ta, hơn nữa hắn cũng không làm ra chuyện gì cầm thú, có cần phải tàn ác đến mức bắt hắn ngồi tù không?
– Không chạm vào cô là được chứ gì, có cần phải hung dữ như vậy không?
Lâm Phi lẩm bẩm.
Cô gái hừ lạnh một tiếng, khẽ cắn môi, bước từng bước nhỏ dọc theo con đường trải đá, hướng về cổng lớn màu hồng của khu biệt thự.
Nhưng vào lúc này, cổng lớn vừa mở, đột nhiên xuất hiện vài người đàn ông mặc Âu phục, dáng người khôi ngô tuấn tú. Một người trong đó là người cầm đầu, khuôn mặt ngựa, mũi to, tóc xoăn, cao khoảng một mét chín.
Vừa nhìn thấy đám người này, sắc mặc cô gái càng trở nên khó coi gấp bội, ánh mắt sắc lạnh ánh lên tia giận dữ.
Tên mặt ngựa đi đến trước mặt cô gái, ánh mắt lộ ra vẻ tàn khốc, trừng mắt liếc Lâm Phi:
– Tiểu thư, chúng tôi phụng mệnh lão gia, đã đợi cô một đêm rồi. Đêm qua cô đi đâu vậy, Mã thiếu gia của Tập đoàn Thanh Mã rất lo cho sự an toàn của cô.
– Hừ.
Cô gái cười lạnh:
– Hầu Lôi, tối qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cậu hẳn phải biết rõ, nói gì mà cha tôi bảo các cậu phụ trách bảo vệ tôi, để tôi yên tâm đi đàm phán. Rõ ràng là các cậu thông đồng với nhóm người của Tập đoàn Thanh Mã, để họ có cơ hội không ngừng chuốc rượu tôi, còn lũ các cậu thì không thấy tăm hơi đâu. Các cậu cho rằng tôi không biết người bắt cóc tôi tối qua là người của Mã Thanh Hoành sao. Thanh thiên bạch nhật không dám ra tay, muốn lợi dụng đêm tối để cướp tôi rồi dùng thủ đoạn xấu xa “gạo đã nấu thành cơm”, quả là giỏi tính toán.
– Tiểu thư, chúng tôi không hiểu cô đang nói gì. Tôi chỉ biết, lão gia và phu nhân đều vì muốn tốt cho cô. Nếu có thể liên hôn với Tập đoàn Thanh Mã, vậy thì Tập đoàn Khuynh Thành chúng ta có thể cải tử hoàn sinh rồi.
Hầu Lôi nói đâu ra đấy.
Cô gái như thể nghe được truyện cười hoang đường:
– Hầu Lôi, xem ra nhiều năm qua, Tô Ánh Tuyết tôi luôn nhìn nhầm cậu. Vốn tưởng rằng cậu trung thành và tận tâm, nhưng chí ít cũng là nam tử hán. Nhưng xem ra hiện tại, cậu cũng chỉ là con chó trung thành mà thôi! Trong trời đất này có cha mẹ nào lại tình nguyện để người khác bắt cóc con gái mình, dâng tặng con gái mình cho tên đàn ông khác làm đồ chơi? Không ngờ vẫn có người như cậu, trợn mắt ăn nói bịa đặt, cho rằng đây là vì muốn tốt cho tôi. Nếu không phải tôi sớm phát giác ra điều cổ quái, trước khi uống say đi thang máy chạy xuống tầng, e rằng tối qua không cần chạy khỏi khách sạn đã bị ức hiếp rồi, đúng chứ?
Đến giờ, Lâm Phi đang đứng bên cạnh mới biết người con gái này tên là Tô Ánh Tuyết. Hắn cũng từng nghe nói, Tập đoàn Khuynh Thành và Tập đoàn Thanh Mã đều là con cá sấu lớn trong Giới Thương nghiệp Lâm An.
Hầu Lôi chau mày đáp:
– Tiểu thư, xã hội này không đơn giản như vậy. Cô là đại tiểu thư của Tô gia, nên có giác ngộ hy sinh vì gia tộc và công ty.
– Giác ngộ của tôi, là dùng năng lực của bản thân để cứu công ty, chứ không phải trở thành sủng vật cho người ta nuôi, cầu xin chút bố thí!
Tô Ánh Tuyết lạnh lùng, cao ngạo.
Có vẻ Hầu Lôi không muốn tốn nhiều nước miếng với cô tiểu thư này:
– Tiểu thư, lão gia bảo tôi đưa cô đến Mã gia xin lỗi Mã thiếu gia. Mời cô theo chúng tôi lên xe.
Nói rồi, gã chỉ chỉ tay về chiếc xe Mercesdes-Benz s600 đỗ phía không xa.
Tô Ánh Tuyết tức đến sắc mặt trắng bệch. Đến Mã gia xin lỗi? Mình có gì sai trái, cần gì phải xin lỗi đám người xấu xa kia? Sau khi đi chẳng phải lại phải tiếp tục diễn trò tối qua chưa diễn xong sao?
– Buồn cười, nếu người bị hại như tôi phải đi xin lỗi, vậy chẳng phải anh ta muốn bị xử bắn sao?
Dù gì Tô Ánh Tuyết cũng là con gái, lúc này lại bị ép buộc như vậy, mắt đã lóng lánh nước, nghẹn ngào hỏi lại.
– Vậy thì chúng tôi đành xin lỗi tiểu thư rồi. Đưa tiểu thư đi!
Hầu Lôi vung tay lên, hai tên vệ sĩ thân hình cao lớn tiến về phía trước, nắm lấy tay Tô Ánh Tuyết.
Nhưng không đợi bọn họ đến gần phạm vi hai bước, một thân ảnh bỗng ngăn trước người Tô Ánh Tuyết.
Lâm Phi mặt lộ ra vẻ bất đắc dĩ, thấp giọng nói:
– Được rồi, đừng miễn cưỡng cô ấy nữa. Mấy người đàn ông các cậu sao không có khí phái bằng một cô gái vậy?
Chiều cao của Lâm Phi cũng chỉ một mét bảy một mét tám. Đứng trước những tên có chiều cao trung bình một mét tám mươi lăm như này, hiển nhiên có phần thấp bé hơn nhiều.
Nhưng khuôn mặt hắn lại không có vẻ gì sợ hãi, chỉ có chút cảm khái với tình huống trước mắt.
Tô Ánh Tuyết kinh ngạc nhìn bóng lưng người đàn ông trước mặt.
Cô không ngờ, mình vừa uy hiếp hắn ngồi tù, tên lưu manh này lại tình nguyện thay cô ngăn cản những tên vệ sĩ có thể trạng to lớn phía trước.
Thực ra Lâm Phi không cao thượng đến vậy, chỉ là dáng vẻ của cô…quả thực rất giống với người con gái khiến hắn khắc cốt ghi tâm.
Dù cho thái độ của cô không tốt, nhưng hắn cũng không đành lòng để cô bị bọn đàn ông khi dễ.
Hầu Lôi nhe răng cười:
– Vừa rồi tao còn chưa kịp giáo huấn mày. Tối qua, chính tên thối tha ăn gan hùm gan báo mày đã phá hủy chuyện tốt của bọn tao. Mã thiếu gia nói hai thủ hạ của gã đã mất tích, còn mày lại êm đẹp đứng đây, xem ra, đây là trò quỷ của mày. Lão gia nói, nếu trông thấy mày, bắt buộc phải khiến mày hiểu được cái giá phải trả cho việc xen vào chuyện của người khác.
– Người cha đến con gái mình cũng có thể bán đứng, có đáng để chúng mày nghe lời ông ta như vậy không?
Lâm Phi hỏi.
Tô Ánh Tuyết đứng phía sau nghe thấy những lời này, trong mắt trào lên nỗi chua sót, giơ tay vỗ vào lưng Lâm Phi.
– Anh đi đi. Đây không phải là việc anh nên xen vào.
Mặc dù cô rất oán hận người đàn ông này, đang muốn nghiêm túc suy nghĩ xem có nên để hắn ngồi tù không, nhưng cô không muốn để hắn can dự vào chuyện này.
Lâm Phi quay đầu, cười ung dung vui vẻ:
– Không sao, có tôi ở đây, chúng không thể làm cô tổn thương được.
Ánh mặt trời buổi sớm mang theo tia nắng nhàn nhạt chiếu xuống khuôn mặt trẻ trung của Lâm Phi.
Nhìn nụ cười ấm áp mà nhẹ nhõm dưới ánh mặt trời của người đàn ông trước mặt, cùng với ánh mắt có chút tang thương, không hiểu sao, Tô Ánh Tuyết quên cả thở, tim bỗng đập nhanh hơn.
Không sao, có tôi ở đây…
Chỉ vài chữ đơn giản nhưng lại khiến cô không nói được lời nào, mà ngược lại còn cảm thấy ấm áp trong lòng, như được hai bàn tay ấm nóng che chở.
– Đúng là không biết trời cao đất dày là gì, cho hắn bài học.
Hầu Lôi nhìn Lâm Phi như nhìn một kẻ ngớ ngẩn.
Một tên vệ sĩ đã cười lạnh, tay nắm hình quả đấm, nhìn Lâm Phi với ánh mắt khinh thường. Gã tiến lên phía trước một bước, nắm đấm mang theo một luồng gió mạnh, trực tiếp hướng về hàm dưới bên trái của Lâm Phi.
Tô Ánh Tuyết biết là chuyện không hay, nhắm chặt hai mắt lại.
Nhưng không có tiếng kêu thảm thiết như trong tưởng tượng của cô. Khi cô mở mắt ra, cảnh tượng trước mắt khiến cô có chút kinh ngạc.
Thanks