Chương 33: Chị em tốt.
Trương Tĩnh sững sờ, nhưng cũng không hỏi nhiều rằng vì sao đi làm lại tìm vệ sĩ đến, nhưng cô vẫn đi.
Tô Ánh Tuyết cũng thấy kỳ lạ, nhưng cô không quan tâm được nhiều chuyện đến vậy. Cô rất muốn tìm Lâm Phi đến hỏi cho rõ ràng, rốt cuộc hắn là người thế nào, có thế lực gì?
Phải biết, từ hôm nay trở đi, cô sẽ cùng Lâm Phi ở chung một mái nhà.
Bất kể cô có kiên cường đến đâu thì vẫn chỉ là một cô gái. Nếu không tìm hiểu thêm, thì cô không yên tâm.
Hơn nữa, những điều Lâm Phi biết quá ly kỳ, biết nói tiếng Anh, tiếng Pháp, tiếng Hebrew…khiến cô không thể tưởng tượng nổi. Có năng lực ngôn ngữ mạnh thế này làm gì mà chẳng kiếm ra tiền, tại sao phải đi lái xe thuê?
Nhưng tính cách của cô lại không tiện đích thân đi đến đó tìm Lâm Phi.
Một lát sau, Trương Tĩnh trở về văn phòng, nhưng không đưa Lâm Phi về.
– Tổng giám đốc Tô…
Sắc mặt Trương Tĩnh có vẻ không vui nói:
– Tên Lâm Phi kia không có ở phòng làm việc. Tôi gọi điện tìm hắn, hắn hỏi tôi có việc gì. Tôi nói cô tìm hắn, hắn nói không có vấn đề gì liên quan đến an toàn của cô thì lúc nào hắn về nói sau.
Tô Ánh Tuyết nghe xong, nhíu chân mày lại:
– Hắn có nói hắn ở đâu không?
– Không rõ, hình như hắn ta đang bận gì đó, nói vài câu thì cúp máy.
Trương Tĩnh nói tiếp:
– Tổng giám đốc Tô, tên Lâm Phi này thật không có tính kỷ luật, phải nghiêm khắc dạy bảo hắn, nếu không hắn coi công ty này như sân chơi, thích đến thì đến, thích đi thì đi.
Tô Ánh Tuyết suy nghĩ một lát, bỗng nhớ đến bộ dạng mất hồn của Lâm Phi khi nhìn thấy Hứa Vi.
– Cô đi làm việc của cô đi, để tôi tự mình đi tìm hắn.
Tô Ánh Tuyết bốc lửa lên tận đỉnh đầu, lạnh giọng nói.
Trương Tĩnh có thể nghe ra Tô Ánh Tuyết đang rất tức giận, trong lòng thầm nghĩ tên Lâm Phi này chết chắc rồi, liền yên lặng rời khỏi.
Tô Ánh Tuyết không vội vã mà đi thang máy. Sau khi đến văn phòng Chủ tịch Hội đồng, tiến về văn phòng thư ký của Hứa Vi.
Vừa bước đến ngoài phòng làm việc, chỉ thấy hai trợ lý đang rảnh rỗi lướt các trang web mua sắm. Hứa Vi không có ở đó, Lâm Phi lại càng không.
– Khụ.
Tô Ánh Tuyết ho một tiếng, khiến hai trợ lý sợ đến hồn phách đều bay ra ngoài.
Hai trợ lý không chừng còn nhiều hơn Tô Ánh Tuyết vài tuổi, dáng vẻ bối rối đứng dậy, khuôn mặt trắng bệch, cung kính chào:
– Chào Tổng giám đốc Tô.
Tô Ánh Tuyết liếc mắt nhìn trang web mua sắm trên máy tính:
– Lần sau còn để tôi nhìn thấy thì các chị khỏi cần đến công ty làm việc nữa, đi mở trang web bán hàng online không phải tốt hơn sao?
– Tổng giám đốc Tô, chúng tôi sai rồi, xin cô tha cho chúng tôi lần này!
Hai trợ lý bị dọa sợ đến suýt chút nữa thì khóc thành tiếng. Họ đều biết, trong công ty này, mặc dù người to nhất là Chủ tịch Hội đồng, nhưng người có quyền quyết sách lại là Tô Ánh Tuyết. Ngoài các quyết định lớn của Chủ tịch ra thì công việc thường ngày là do cô gái này quản.
Tô Ánh Tuyết cất tiếng hỏi:
– Thư ký Hứa đâu rồi?
– Thư ký…Hứa đi đến chỗ Chủ tịch rồi, Chủ tịch có việc tìm cô ấy.
Cô trợ lý nói nhỏ.
– Vừa rồi có người đàn ông nào tên Lâm Phi đến đây không?
Tô Ánh Tuyết lại hỏi.
Hai trợ lý đều lắc đầu, ánh mắt không hiểu nhìn Tô Ánh Tuyết.
Tô Ánh Tuyết có chút buồn bực. Chuyện gì thế này? Lâm Phi không đến tìm Hứa Vi, vậy hắn ta đi đâu?
Yêu cầu hai trợ lý nghiêm túc làm việc, Tô Ánh Tuyết chậm rãi đi về thang máy, suy nghĩ xem có nên gọi điện thoại cho Lâm Phi không. Nhưng làm vậy có vẻ giống như mình không rời khỏi hắn được vậy.
Đúng lúc này, một bóng hình xinh đẹp bước ra từ phòng Chủ tịch. Có thể là vì quá căng thẳng, nên người đó không chú ý tới phía trước có người mà cứ thế lướt qua, vuốt vuốt mái tóc rối.
Cô gái có khuôn mặt đỏ ửng, trán đổ mồ hôi, thần sắc có chút xấu hổ, đó chính là Hứa Vi!
Tô Ánh Tuyết thấy Hứa Vi không ngừng sửa sang lại trang phục của mình, miệng thở gấp, liền cố gắng thấp giọng gọi cô ta.
– Vi Vi.
Đang cố gắng để mình khôi phục lại trạng thái bình tĩnh thì bị gọi đến giật nảy mình, Hứa Vi co người lại, ngẩng đầu thấy người gọi mình là Tô Ánh Tuyết liền thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười.
– Ồ…làm người ta sợ chết khiếp…Tiểu Tuyết…sao em lại ở đây…không phải vừa xuống dưới rồi sao?
Hai cô gái xưng hô có vẻ thân mật, tựa hồ như không tồn tại chức vị cao thấp. Thực tế, hai cô gái này có mối quan hệ rất tốt.
Hai người là bạn học đại học, Hứa Vi lớn hơn Tô Ánh Tuyết hai tuổi, tính ra thì là học tỷ (chị học khóa trên) nhưng vì Tô Ánh Tuyết nhảy lớp nên họ là bạn cùng khối.
Từ hồi học đại học, hai người có tình cảm thân thiết như chị em ruột, cả hai đều rất quý mến đối phương.
Cho đến khi vào Khuynh Thành, một là năng lực của Hứa Vi quả thực xuất sắc, hai là có quan hệ với Tô Ánh Tuyết nên Hứa Vi trực tiếp trở thành thư ký cho Tô Tinh Nguyên. Chưa đến vài năm là có thể đảm nhận chức vụ cao trong công ty.
– Chị không cần giả bộ là không có chuyện gì như vậy, nói, có phải cha em lại làm trò kia với chị không?
Tô Ánh Tuyết khuôn mặt phát lạnh hỏi.
Hứa Vi miễn cưỡng cười nói:
– Em đừng tức giận, Chủ tịch không làm gì chị cả…Em xem, chị có giống người bị lợi dụng không?
– Dù cho hôm nay không xảy ra chuyện kia, nhưng khó bảo đảm về sau không xảy ra. Cha em vừa ý chị không phải là chuyện ngày một ngày hai rồi, hơn nữa chị lại là thư ký của ông ấy, không thể trốn tránh không gặp ông ấy. Nếu không phải trước kia ở Lâm An, mẹ em quản chặt thì e là ông ấy đã sớm ra tay với chị rồi. Không ngờ mẹ em đi Mỹ chưa được một tuần, ông ta lại to gan như vậy…Không được, em không thể nhìn chị bị ức hiếp được. Khi nào về em sẽ gọi điện thoại sang Mỹ, bảo mẹ em chú ý!
Tô Ánh Tuyết phẫn nộ.
– Đừng làm như vậy.
Hứa Vi vội vàng khuyên nhủ:
– Tiểu Tuyết, chị biết là em muốn tốt cho chị, nhưng em làm như vậy không tốt cho ai cả…Không phải hiện tại bản thân em cũng rất gian nan hay sao. Nếu như nguy cơ của công ty lần này không giải quyết được, chức vị Tổng giám đốc của em, thậm chí là cả cuộc đời em sẽ bị hủy…Chị chẳng qua thỉnh thoảng bị quấy rối chút, nhưng không thực tế không bị ức hiếp gì. Thực ra Chủ tịch cũng xem là tốt với chị, không cưỡng ép… Những thư ký ở các công ty lớn khác, có mấy ai may mắn thoát khỏi. Hiện giờ kinh tế đang đình trệ, con gái như chúng ta đi đâu cũng bị khi dễ. Trước kia ở đại học, những giảng viên kia chẳng phải cũng đều là thú đội lốt người sao? Ở đây có em, coi là không tồi rồi.
– Vậy lại khiến chị tủi thân rồi. Em phải nghĩ cách thay đổi nhân sự, điều động chị xuống dưới chỗ em, hoặc là xin Chủ tịch điều chị đến bộ phận hành chính, đúng lúc ở đó thiếu vị trí Phó trưởng ban.
Tô Ánh Tuyết đề nghị.
Hứa Vi lập tức lắc đầu:
– Tuyệt đối không thể! Với tuổi tác, hồ sơ như chị, có thể vào Khuynh Thành Quốc Tế, làm việc chưa tới một năm đã được lên chức Thư ký Chủ tịch Hội đồng, coi như Chủ tịch đã nể mặt em lắm rồi. Nhờ phúc của em, mấy năm nay không biết có bao nhiêu người ghen đỏ mắt đấy. Đối với chị công việc này rất đáng quý, nếu vì chút chuyện này mà làm ầm lên, bị người khác thọc gậy, khiến Chủ tịch và phu nhân nảy sinh mâu thuẫn, nói không chừng Chủ tịch không tha cho chị, phu nhân cũng có cách nhìn khác về chị. Em ở nhà cũng vất vả rồi, lại còn ra mặt nói giúp chị, đến lúc đó thái độ của Chủ tịch đối với em chắc chắn sẽ nghiêm khắc hơn rất nhiều. Đừng khiến chị nợ em nhiều như vậy, chị sẽ rất áp lực, tiểu Tuyết, chị xin em đấy, được không?
=======
Chương 34: Rốt cuộc là quan hệ thế nào.
Tô Ánh Tuyết cảm thấy bất lực, cô biết, những điều Hứa Vi nói là sự thực.
Nếu Hứa Vi đến công ty khác, đãi ngộ thấp không nói làm gì, cũng không chắc chắn sẽ an toàn.
Cũng vì là Hứa Vi nên Tô Ánh Tuyết mới lo lắng. Các nhân viên nữ, cao quản khác trong công ty có phát sinh quan hệ với Tô Tinh Nguyên, chỉ cần không ảnh hưởng đến việc kinh doanh của công ty, cô cũng không thèm để ý đến.
Nói cho cùng, vị trí của mình trong nhà không cao bằng ở công ty. Trong công ty có lẽ còn có thể chăm sóc được cho Hứa Vi, nhưng dính líu đến quan hệ của cha mẹ, bản thân có lẽ không thể khống chế nổi.
– Vi Vi, chỉ có thể tạm thời ủy khuất chị rồi.
Tô Ánh Tuyết áy náy nói:
– Nhưng chị yên tâm, không bao lâu nữa, em nhất định sẽ xoay chuyển tất cả…
Hứa Vi lộ ra nụ cười dịu dàng:
– Chị tin tưởng em mà. Từ hồi học đại học đến giờ, chẳng phải chị luôn tin tưởng em sao…Bởi vì quen em được vài ngày, chị đã biết em không giống như những cô gái khác.
– Nói thật, lúc đó chị thấy em khác ở chỗ nào? Những bạn học khác nhìn thấy em, người thì không dám nói chuyện, kẻ thì châm chọc, khiêu khích.
Tô Ánh Tuyết có chút tự giễu nói. Cuộc sống thời đại học của cô, ngoài một vài thầy cô giáo ra thì chỉ có Hứa Vi là người cô chơi thân nhất.
Khi đó cũng là Hứa Vi chủ động tiếp xúc với cô. Tô Ánh Tuyết không phải kẻ ngốc, đương nhiên phân biệt được sự khác nhau giữa tình bạn thật lòng và giả dối.
– Ừm…là cá tính bên trong…
Hứa Vi nghĩ một lát, lục tìm lại quá khứ:
– Chị nhớ tập quân sự năm đầu, mọi người đều đi ra sân tập bắn. Đa số nữ sinh bắn vài lượt là xong chuyện, cũng không để ý đến việc xếp hạng trong lớp. Chỉ có em, bắn phát đầu tiên, kết quả không được như mong muốn, em liền kéo giáo quan đến dạy mình tập đến khi nào hài lòng mới thôi.
Nghĩ lại những chuyện thú vị kia, Hứa Vi không nhịn được che miệng cười khẽ. Tô Ánh Tuyết cũng cảm thấy có chút ngại ngùng, khuôn mặt ửng đỏ.
– Em không biết lúc đó giáo quan há hốc mồm thế nào đâu, bắn bia cũng chỉ là môn học cho có, ai tưởng thật. Không ngờ em lại lấy ra một tập tiền đỏ, mua đạn về luyện tập với thầy, còn nói gì mà không chịu rời khỏi sân tập, khiến Trung đội trưởng phải đi tìm Đại đội trưởng, để Đại đội trưởng gọi điện cho cha mẹ em. Nhưng cũng không lay chuyển được em, đành để em tập bắn ở sân một ngày trời. Cuối cùng cũng coi là có thành tích đứng đầu lớp…
Tô Ánh Tuyết đưa tay ra vỗ nhẹ vào vai Hứa Vi:
– Chị đừng nói nữa, nói như thể em là con ngốc không bằng ấy.
Hứa Vi lắc đầu, nói chân thành:
– Không phải, đây là điểm em khác với họ. Em chính là vậy. Để đạt được mục đích của mình, việc gì em cũng có thể làm, cơ bản không quan tâm xem người khác nhìn mình thế nào…trong mắt của em…vĩnh viễn chỉ có “tâm đạn”…
Tô Ánh Tuyết cúi đầu lẩm bẩm:
– Sao hôm nay lại nhiều người hầm “canh gà tâm linh” cho em vậy, xem em cần cổ vũ, động viên lắm sao?
– Em nói gì thế?
Hứa Vi không nghe rõ.
Tô Ánh Tuyết vội vàng lắc đầu:
– Không có gì, em sẽ nghe chị, tạm thời nhẫn nhịn. Có chuyện gì quan trọng chị nhất định phải nói với em. Em chỉ có người chị em tốt là chị thôi đấy. Chị rất quan trọng đối với em. Em không hy vọng chị xảy ra chuyện gì.
Hứa Vi nghiêm túc hứa, sau đó cười nói:
– Chị biết rồi, tiểu nữ tử xin đa tạ Tô tổng.
– Đừng trêu đểu em nữa…
Tô Ánh Tuyết trừng mắt với Hứa Vi, đang định đi vào thang máy thì thấy cửa thang máy mở ra.
Người trước đó nàng đang định tìm từ bên trong thang máy đi ra, trên miệng còn ngậm điếu thuốc, chẳng phải là Lâm Phi thì là ai?
– Ồ, Tổng giám đốc Tô, sao cô lại ở đây?
Lâm Phi bỏ điếu thuốc trên miệng mình xuống, cười hì hì hỏi.
Tô Ánh Tuyết nghiến lợi nói:
– Anh đi đâu vậy? Bảo anh làm vệ sĩ cho tôi là để anh chạy loạn khắp nơi sao?
Lâm Phi khoát khoát tay:
– Yên tâm đi, có nguy hiểm hay không, trong lòng tôi biết rõ. Thuốc tôi hút hết rồi, vừa cầm được khoản tiền lớn nên ra ngoài mua vài bao thuốc ngon về.
– Trong công ty không được tùy ý hút thuốc.
Tô Ánh Tuyết lạnh giọng khiển trách.
Lâm Phi cười khổ, nhét thuốc trở lại bao.
Hứa Vi nhìn Tô Ánh Tuyết và Lâm Phi bằng ánh mắt kỳ lạ, sau đó mỉm cười nói:
– Tổng giám đốc Tô, vậy tôi về văn phòng trước đây.
Trước mặt người ngoài, họ không nên xưng hô quá thân thiết.
Nhưng Hứa Vi vừa định rời đi thì Lâm Phi vội vàng gọi lại:
– Đừng đi! Chị Tiểu Vi, tôi đến là để tìm chị!
Hứa Vi dừng bước lại, khuôn mặt xinh đẹp hiện lên vẻ khó tin, khó khăn lắm mới xoay người lại, nhìn Lâm Phi nhưng lại không dám tin vào việc cô từng nghĩ…
Trong lòng Tô Ánh Tuyết có chút hồi hộp, quả nhiên là Lâm Phi đến tìm Hứa Vi, chị Tiểu Vi? Xưng hô cũng thật thân thiết!
Lâm Phi có vẻ ngượng ngùng, cười ngây ngô:
– Chị không nhận ra sao? Em là Lâm Phi.
Lúc này, biểu cảm trên mặt Hứa Vi trở nên kích động, không khỏi vui mừng tiến lên phía trước, quan sát Lâm Phi từ trên xuống dưới.
– Cậu…cậu thật sự là Lâm Phi?
Lâm Phi gật đầu nói:
– Không thể là giả được, chị quên chúng ta cùng nhau hái trộm mận trong sân rồi sao, kết quả là em bị cha em đánh cho mông nở hoa, chị còn bị dì Vân mắng khóc không ngừng.
Hứa Vi vừa nghe vậy, hốc mắt bỗng đỏ lên.
– Đúng là em! Lâm Phi, em về từ bao giờ vậy?
Nói rồi, Hứa Vi không e dè nam nữ thụ thụ bất thân, tiến đến ôm Lâm Phi.
Tô Ánh Tuyết ở bên cạnh tò mò, sao hai người này lại quen biết từ sớm vậy? Lẽ nào không phải là Lâm Phi vừa ý sắc đẹp của Hứa Vi mà là xa cách đã lâu nay gặp lại?
– Sao em trở về cũng không nói một tiếng, về được bao lâu rồi? Chị còn tưởng cả đời này không gặp được em nữa, còn thường nằm mơ tới em…Sao năm đó em bỗng mất tích vậy…
Hứa Vi có vẻ cảm thấy rất tủi thân, cũng rất vui mừng, vừa phàn nàn vừa lau nước mắt.
Lâm Phi cười chua chát, đưa tay ra lau nước mắt trên mặt Hứa Vi.
– Chuyện nói ra dài dòng lắm, em được một đôi vợ chồng ngoại quốc nhận nuôi, năm ngoái em mới về. Nhưng nơi ở trước kia bị dỡ bỏ, em tìm được bác cả. Bác cả chỉ biết gia đình chị đã chuyển nhà, tưởng chị và dì Vân không ở Lâm An nữa. Không ngờ lại trùng hợp như vậy, em lại gặp chị ở Tập đoàn Khuynh Thành này.
Lâm Phi bịa vài câu, cười vui vẻ nói:
– Em vừa nhìn là đã nhận ra chị rồi. Chị Tiểu Vi, quả nhiên chị càng ngày càng đẹp ra…
– Được rồi, lớn rồi mà miệng lưỡi vẫn vậy, nhiều năm rồi không gặp, vừa gặp là lại trêu chọc chị.
Hứa Vi đấm vào ngực Lâm Phi.
Tô Ánh Tuyết ở bên cạnh không đi xuống tầng mà thắc mắc sao hai người này cứ như đôi tình nhân nhỏ liếc mắt đưa tình vậy.
– Rốt cuộc hai người có quan hệ gì vậy?
Tô Ánh Tuyết không nhịn được hỏi.