• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 35: Không nhắc chuyện cũ.

Lúc này Hứa Vi mới nhận ra mình có chút thất thố, cô ngượng ngùng lau khóe mắt:

– Tổng giám đốc Tô, Lâm Phi là cậu em hàng xóm của tôi từ nhỏ, chúng tôi chơi với nhau từ nhỏ, mối quan hệ rất tốt…có điều đến năm tôi 10 tuổi cậu ấy đã ra đi, tôi còn tưởng rằng cả đời này mình sẽ không gặp lại được cậu ấy nữa.

Tô Ánh Tuyết có chút nghi ngờ, thì ra lúc Lâm Phi tám tuổi đã “ra đi”?

Lâm Phi lại nói ra được một người phụ nữ nước ngoài nhận nuôi.

Hứa Vi chắc chắn sẽ không tự lừa gạt mình, vậy thì tức là những lời Lâm Phi nói không hoàn toàn chính xác.

Nhưng những điều này cô nhất thời không có thời gian để nghĩ đến, Lâm Phi và Hứa Vi hình như đều còn nhiều điều muốn nói với nhau, cô không dám ngắt lời họ để hỏi nhiều, chỉ nói:

– Vậy hai người nói chuyện đi, Lâm Phi, anh không được đi lung tung đâu, lát nữa còn phải về công ty.

Lâm Phi tất nhiên là luôn miệng đồng ý, hắn còn đang bận ôn lại chuyện cũ với Hứa Vi mà.

Thấy Lâm Phi đối với Hứa Vi vô cùng vui vẻ như vậy, Tô Ánh Tuyết không hiểu sao thấy trong lòng mình có chút khó chịu.

Tô Ánh Tuyết vừa đi khỏi, Hứa Vi lập tức dắt Lâm Phi vào một căn phòng họp vắng người, cùng nhau ôn lại chuyện cũ.

Hứa Vi muốn hỏi Lâm Phi đã đi đâu, trải qua những chuyện gì và tại sao lại quay về làm vệ sĩ cho Tô Ánh Tuyết.

Lâm Phi không thể nói ra sự thật, đành phải thuận miệng viện ra một số chuyện nói về cuộc sống của mình ở nước ngoài, rồi lại nói mình đã học được một ít võ thuật, vừa hay Tô Ánh Tuyết cần đến vệ sĩ nên hắn liền tới làm vệ sĩ của cô.

Còn Lâm Phi cũng biết được một số thông tin từ Hứa Vi, cô và Tô Ánh Tuyết còn có quan hệ chị em thân thiết, Lâm Phi không ngờ rằng tính cách Tô Ánh Tuyết như vậy mà cũng có bạn thân.

– Lâm Phi, cậu làm vệ sĩ của Tô Ánh Tuyết không được buông lỏng quá, tính cách của cô ấy đôi khi dễ gây thù hận với người khác, nên cần đề phòng nhiều hơn. Hơn nữa thời gian gần đây những người dưới quyền cô ấy cũng sẽ trở thành những người không được coi nhẹ, nghe nói gần đây nhà họ Mã có thế lực ở vùng này chèo chống, một mình cậu bảo vệ cô ấy cần phải chú ý nhiều hơn nữa.

Hứa Vi dặn dò.

Lâm Phi nhếch miệng cười:

– Chị Tiểu Vi, chúng ta đều là người lớn rồi, không còn bé như trước nữa, sao chị vẫn giống ngày xưa thế, cứ như một vị trưởng bối ấy, luôn tận tình khuyên bảo em.

– Tôi là chị cậu cơ mà, cậu phải nghe lời tôi, cậu còn nhớ lúc nhỏ cậu không nghe lời tôi nên lần nào cũng bị chú Đại Hữu đánh sao?

Hứa Vi cười mắng hắn.

Lâm Phi nghe nhắc đến ba chữ “chú Đại Hữu”, trong lòng hắn lại trào lên nỗi chua xót, nụ cười cũng trở nên cứng ngắc.

Lâm Đại Hữu chính là người cha phải mở tiệm mì để mưu sinh, là người đàn ông thấy hắn nghịch ngợm sẽ cầm chiếc muôi sắt to đùng đuổi đánh hắn trên phố…

Hứa Vi nghĩ đến người cha đã khuất của Lâm Phi và biến cố xảy ra năm đó, tận sâu trong lòng cô khẽ thở dài:

– Đã qua bao nhiêu năm rồi, cậu không nên giữ mãi trong lòng như vậy, có lẽ năm đó mẹ cậu…

– Đừng nói nữa!

Lâm Phi bỗng ngẩng đầu lên, ánh mắt như một con mãnh thú, toát lên sự thịnh nộ hung ác, hắn cúi đầu xuống, giọng khàn khàn nói:

– Đừng nhắc đến kẻ tiện nhân đó trước mặt em nữa…

Hứa Vi bỗng thấy lòng mình thắt lại, cô vừa bị Lâm Phi dọa một trận, mãi một lúc sau mới định thần lại được.

Lâm Phi phát hiện ra mình không thể khống chế được cảm xúc, một luồng khí tức hỗn loạn dâng lên, cưỡng ép tất cả xuống, khiến máu dồn lên đồng tử, thoạt nhìn quá vô cùng hung ác.

– Em xin lỗi…chị Tiểu Vi…em không nói chị…em không cố ý…

Thoáng chốc, tinh thần và thể chất của hắn như vừa bị rút kiệt sức lực, giọng nói trở nên yếu ớt.

Mắt Hứa Vi đỏ lên, lửa giận của đàn ông càng mãnh liệt bao nhiêu càng chứng tỏ trong lòng hắn đau khổ bấy nhiêu.

E rằng chuyện này đặt vào địa vị của ai, những đau đớn thê thảm như vậy thực sự không thể nào phai mờ được, mà lúc đó hắn mới là một cậu bé tám tuổi. Năm tháng qua đi, nỗi đau đó ngày càng khắc sâu thêm, nỗi đau ngấm vào tận trong xương cốt.

Cô kìm lòng đứng lên, bước đến cạnh hắn, nhẹ nhàng ôm lấy hắn.

Hơn hai mươi năm nay, cô luôn luôn kiêng kỵ, không hề ôm một người đàn ông nào.

– Chị hiểu… chị không trách em… là tại chị không tốt, chị không nên nhắc đến chuyện đó…

Cô dịu dàng ấm áp như một tấm lụa mềm mại tinh tế, trên người còn tỏa ra một mùi thơm nhàn nhạt.

Lâm Phi cảm thấy lòng mình cũng trở nên mềm mại hơn, một tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Hứa Vi, hắn khẽ dùng sức, kéo Hứa Vi ngồi xuống đùi mình.

Hứa Vi sở hữu một thân hình chuẩn mực của con gái phía nam, mềm mại mà không hề thấp nhỏ, đẫy đà mà không béo.

Cặp mông mềm mại ngồi trên đùi Lâm Phi khiến hắn có một cảm giác thoải mái không thể diễn tả bằng lời, tựa như một khối bọt biển có thể co dãn, tính đàn hồi cao.

Hứa Vi vừa nghiêng đầu liền nhìn thấy Lâm Phi đang dùng ánh mắt tang thương xen lẫn ôn nhu cùng tơ vương nhìn cô.

Hứa Vi đột nhiên đỏ bừng mặt, cô bỗng nhận ra Lâm Phi trước mặt cô bây giờ không còn là cậu bé còn mặc quần rách đũng mà cô quen trước đây nữa, hắn bây giờ, toàn thân toát lên sự nam tính mạnh mẽ của một người đàn ông.

Vòng tay hắn vừa rộng rãi vừa ấm áp, hơi thở của hắn cũng mang theo mùi vị của thuốc lá, thôi thúc ý vị tâm linh trong lòng cô.

– Chị còn nhớ không, hồi đó em đi chiếc xe đạp nhỏ chở chị đi hóng mát, còn nói lớn lên sẽ lấy chị làm vợ?

Một tay của Lâm Phi hư hỏng đặt lên đùi cô.

Hứa Vi thẹn thùng, khuôn mặt mềm mại hồng hào như một trái đào phấn, cô tức giận lườm hắn:

– Lời của trẻ con, không tính.

Lâm Phi tỏ vẻ không tin, hắn bỗng cúi đầu xuống, lấy trán đập lên đầu Hứa Vi.

– Tiểu Vi.

Lâm Phi rất tự nhiên “quên” đi chữ “chị”, cười rạng rỡ:

– Có thể gặp lại được chị… thật là tốt.

Thanh mai trúc mã, trẻ thơ vô tư, những năm tháng trong sáng nhất, quý giá nhất thoáng chốc hiện lên trong tâm trí cả hai người.

Hứa Vi cũng rung động, mắt long lanh. Cô khẽ cười, tất cả những gì trên quý nhất đều không thể nói thành lời.

Hai người cứ giữ mãi tư thế thân mật như vậy, một người ôm, một người ngồi, hàn huyên tâm sự gần một tiếng đồng hồ. Dường như mười lăm năm xa cách không hề khiến quan hệ của họ trở nên lạnh nhạt hơn mà ngược lại, bởi trong lòng luôn có ràng buộc, luôn nghĩ đến nên thời gian trôi đi, nó lại ngày càng gắn bó hơn.

Nói chuyện hồi lâu, Hứa Vi đột nhiên nhớ ra vẫn còn văn kiện cần xử lý liền vội vàng đứng dậy, định quay lại văn phòng.

– Chị Tiểu Vi, tối nay em mời chị ăn cơm nhé, dù sao chị cũng là chị em tốt của Tổng giám đốc Tô, em nói với cô ấy chắc cô ấy không từ chối đâu.

Hôm nay Lâm Phi vừa nhận được chi phiếu một triệu nên chi tiêu có phần thoải mái.

Hứa Vi có chút do dự:

– Như thế có được không? Có cần xem xét lịch trình của Tổng giám đốc Tô không?

– Vậy để em đi hỏi xem sao.

Lâm Phi cũng không rõ Tô Ánh Tuyết sắp xếp thời gian thế nào, cô gái này e rằng cũng không thích tham gia những buổi xã giao, buổi tối đa phần không có việc gì thì đều về nhà ăn cơm.

– Không phải vội đâu, đợi hôm nào có thời gian thì cậu đến nhà tôi chơi, mẹ tôi mà biết cậu quay về nhất định sẽ rất muốn gặp cậu.

Hứa Vi nháy mắt nói.

Lâm Phi khẽ gật đầu, hắn nhìn kỹ lại dáng vẻ Hứa Vi hiện nay, thật giống mẹ cô – Hứa Vân ngày xưa, cứ như một khuôn đúc ra vậy.

Quay lại văn phòng giám đốc, Lâm Phi gõ cửa phòng Tô Ánh Tuyết, bên trong có giọng lãnh đạm của cô truyền ra:

– Vào đi.

Lâm Phi mở cửa đi vào, đúng lúc đó Tô Ánh Tuyết ngẩng đầu lên nhìn hắn:

– Có chuyện gì?

Không hiểu tại sao Lâm Phi cảm thấy tâm trạng cô đang không tốt lắm, nhưng hắn cũng chẳng quan tâm nhiều làm gì, hắn cười híp mắt nói:

– Tổng giám đốc Tô, tối nay tôi mời cô ăn cơm, được không?

Ánh mắt Tô Ánh Tuyết lạnh lùng, có chút giận dỗi:

– Anh coi tôi là con ngốc chắc? Là anh muốn ôn chuyện cũ cùng Hứa Vi, mời cô ấy đi ăn cơm rồi tiện thể mời tôi đi chứ gì?

– Tất nhiên không phải, làm sao gọi là tiện thể được, dù sao thì tiền đấy cũng lấy từ chỗ ba cô mà ra.

Lâm Phi cười nói.

Tô Ánh Tuyết ngẩn ra một lúc rồi nói:

– Anh muốn mời Hứa Vi đi ăn cũng được, nhưng anh phải trả lời tôi, trước kia rốt cuộc anh làm gì, tại sao lại biết nhiều ngoại ngữ như vậy? Anh đừng có lừa gạt tôi, nếu không thì đừng có nghĩ đến chuyện mời Hứa Vi đi ăn.

======

Chương 36: Có biết ăn nói hay không thế.

Lâm Phi sững sờ, cô gái này sao tự dưng lại nhắc đến một vấn đề “xấu hổ” như vậy, hắn ngoài việc vòng vo tam quốc với cô ra thì không còn cách nào khác.

– Tôi tự học đấy, bây giờ internet phát triển như vậy, muốn học cái gì mà chẳng được.

Lâm Phi tỉnh bơ nói.

– Cái người vào mạng bằng điện thoại cũng không biết như anh mà nói như thế liệu có tin được không? Anh muốn lừa tôi từ đừng có mơ đến chuyện mời Hứa Vi đi ăn.

Tô Ánh Tuyết hừ lạnh nói.

Lâm Phi buồn bực, cô gái này lại bắt đầu cố chấp rồi, rõ ràng là không còn việc gì làm, muốn hành hạ hắn đây mà, đúng lúc hắn đang nghĩ xem làm thế nào để thuyết phục cô thì chuông điện thoại của Tô Ánh Tuyết reo lên.

Tô Ánh Tuyết cầm điện thoại lên xem, ánh mắt thoáng chút nghi ngờ, cô nhấn nút nghe rồi nói:

– Vú Trương, có chuyện gì vậy? …Vâng…vâng…

Cô vâng dạ mấy cầu rồi ngắt điện thoại, sau đó ngẩng đầu lên, chau mày nói:

– Hôm nay anh đừng có mà mơ mộng nữa, mẹ tôi đưa em tôi từ Mỹ về, tối nay tôi phải về nhà cũ ở biệt thự Thanh Hồ ăn cơm, anh phải đi cùng tôi.

– Cô còn có em trai sao?

Lâm Phi ngạc nhiên hỏi.

– Chuyện này có gì lạ sao?

Lâm Phi dường như có gì đó không hiểu:

– À… thảo nào ba cô hào phóng gả cô đi như vậy… thì ra là đã có con trai kế nghiệp…

– Câm miệng! Cút ngay đi cho tôi!

Tô Ánh Tuyết tức giận đập bàn, đôi môi mềm mại kia khẽ run run, cái tên điên kia, thật chẳng biết ăn nói gì cả!

Lâm Phi nhếch miệng, bản thân hắn cũng chẳng nói gì sai, điều này cũng chẳng vấn đề gì, bình thường những nhà giàu có chuyện trọng nam khinh nữ cũng không có gì là lạ, nhưng xem ra Tô Ánh Tuyết rất mẫn cảm với chuyện này, bởi vậy hắn đành cười trừ rồi chậm rãi đi ra ngoài.

– Đợi đã!

Tô Ánh Tuyết đột nhiên đi từ bàn làm việc tới trước mặt Lâm Phi, đưa tay ra trước mặt hắn:

– Anh tháo đồng hồ ra! Anh tưởng tôi cho anh thật hả?

Lâm Phi nhìn bộ dạng tức giận của giám đốc đại nhân như trong truyền thuyết Tuyết nữ rồi bình tĩnh tháo đồng hồ ra, thầm nói:

– Tôi còn tưởng là tặng tôi thật cơ… thì ra là lợi dụng xong rồi thu lại…

– Hừ…

Tô Ánh Tuyết hừ lạnh nói:

– Anh nằm mơ đi, anh thì đáng giá bao nhiêu chứ, có bán anh đi cũng không mua nổi một viên ngọc xanh trên cái đồng hồ này.

– Giám đốc Tô, cô sao vậy, sao tự dưng lại nóng tính thế, tôi chỉ nói thật lòng thôi mà, sao phải dùng những lời như thế xát muối vào tôi cơ chứ?

Trong lòng Lâm Phi cũng có chút khó hiểu, không biết tại sao từ khi bước vào phòng tới giờ Tô Ánh Tuyết cứ tức giận với mình.

– Tôi xấu tính như vậy đấy, anh không muốn bị tôi mắng thì đừng có nói nhiều.

Tô Ánh Tuyết sẵng giọng nói.

Lâm Phi thở dài:

– Đúng là không thể nói lý với cô được, tôi thấy chị Tiểu Vi bảo hai người là bạn thân, quen biết nhau bao nhiêu năm như vậy rồi mà cùng là con gái với nhau, sao cô không học được chút dịu dàng nào của chị ấy cơ chứ?

– CÚT ngay ra ngoài cho tôi! Đi mà tìm chị Tiểu Vi của anh đi!

Đáng lẽ không nhắc tới Hứa Vi thì không sao, nhưng thấy hắn ta còn lôi Hứa Vi ra so sánh với mình, đặt mình làm nhân vật phản diện để dạy dỗ, Tô Ánh Tuyết lại càng tức giận hơn, đúng là đổ thêm dầu vào lửa!

Chuyện của công ty, chuyện của Tập đoàn Thanh Mã, chuyện phía ba cô, rồi mẹ và em trai lại cùng nhau về nước, mọi chuyện khiến cô thấy vô cùng phiền phức.

Hắn ta thân mật với Hứa Vi cũng không nói làm gì, đằng này còn không biết nhìn xa trông rộng để mà thấy rằng mình đang ở trong tình thế không tốt, tự nhiên đâm đầu vào đống lửa!

Tô Ánh Tuyết hận không thể lấy chân đạp hắn bay thẳng ra cửa!

– Tôi đi…tôi đi…

Lâm Phi cũng chả muốn nói lôi thôi dài dòng, hắn thấy cô gái này không thể cãi lý được, xem ra hắn vẫn chưa hiểu hết được cô, đúng là tính cách của đại tiểu thư.

Nghĩ lại thấy Hứa Vi dịu dàng chu đáo như thế, đối lập hoàn toàn với Tô Ánh Tuyết, về dáng người thì Tô Ánh Tuyết nổi trội hơn, nhưng vẻ bề ngoài không phải là điều quan trọng nhất.

Lâm Phi lại một lần nữa cảm nhận được trong lòng cô gái này nhất định có một con “ma quỷ” nào đó, chỉ có điều dùng bề ngoài thiên sứ để che phủ thôi.

Thấy Lâm Phi miễn cường đi ra ngoài, một mình Tô Ánh Tuyết đứng trong phòng làm việc, cô nhìn chiếc đồng hồ trên tay hồi lâu, bất chợt trở nên ảm đạm.

Cô cũng biết mình rất quá đáng, nhưng cô không hiểu tại sao mình lại tức giận, rõ ràng cô muốn tiếp xúc gần gũi thân mật với Lâm Phi, nhưng cứ nghĩ đến hình ảnh hắn và Hứa Vi ôm nhau cô lại thấy không thoải mái.

Tô Ánh Tuyết lắc lắc đầu rồi ngồi xuống ghế, tiếp tục làm việc.

Đến lúc tan làm, Tô Ánh Tuyết đi đến trước cửa phòng làm việc của Lâm Phi, ý bảo phải đi rồi.

Lâm Phi đang say mê chơi trò chơi vừa download về máy, hắn có chút không nỡ nói:

– Có thể đợi tôi đánh xong ván này đã không? Đang đánh giữa chừng mà thoát là bị báo cáo đấy, lần sau đi đánh sẽ không được phân nhiệm vụ đâu.

Tô Ánh Tuyết không nói nhiều, lập tức đi vào phòng, rút giắc cắm nguồn điện máy tính ra!

– Ôi…

Lâm Phi đưa mắt nhìn cô gái lạnh lùng có một không hai này, phải nhịn!

Hắn vào gara đánh xe ra, Tô Ánh Tuyết chỉ đường cho hắn tới biệt thự Thanh Hồ, đây là khu nhà cũ của nhà họ Tô.

Nếu Bắc Tú là khu đô thị sang trọng hào nhoáng mới xây dựng thì khu biệt thự Thanh Hồ nằm cạnh Thanh Hồ lại là khu nhà giàu lâu đời của Lâm An.

Vừa rẽ vào con đường nhỏ vào Thanh Hồ, hai bên là những rặng cây xanh tốt, còn có thể lờ mờ nhìn thấy mặt hồ gợn sóng dưới ánh chiều tà.

Xe dừng trước một căn nhà lớn kiểu cổ, Lâm Phi theo Tô Ánh Tuyết xuống xe, cửa biệt thự đã có người mở rồi.

Một người đeo tạp dề, đoán chừng năm mươi tuổi, vẻ mặt hòa nhã đang đứng đó chờ.

– Tiểu thư đến rồi, mau vào đi!

Tô Ánh Tuyết giới thiệu qua loa:

– Vú Trương, đây là vệ sĩ của tôi, tên là Lâm Phi. Lâm Phi, đây là vú Trương, đã làm ở nhà tôi mấy chục năm rồi.

– Ồ, còn trẻ vậy mà đã làm vệ sĩ rồi, giỏi thật đấy.

Vú Trương cười hiền lành nhìn Lâm Phi:

– Tiểu Lâm đã đói chưa, tôi vào bếp hâm nóng lại mấy cái

bánh bao ăn tạm đã nhé?

Tô Ánh Tuyết đang định nói không cần làm phiền bà thì Lâm Phi đã hồn nhiên gật đầu.

– Vâng ạ! Vú Trương bác đừng nói cháu còn ngại, đi thôi, cháu đi với bác!

Tô Ánh Tuyết có chút ngơ ngác, Lâm Phi cứ như đã quen vú Trương lâu lắm rồi vậy, hắn một tay ôm vú Trương, một tay khoác vai bà.

Cái này gọi là “ngại” sao?

Vú Trương khẽ giật mình, sau đó lập tức vui vẻ, cảm thấy hắn kiêu ngạo như mấy người trẻ tuổi, lúc nào cũng không thèm để ý đến lời của mấy bà già này.

Tô Ánh Tuyết đành lắc đầu bất đắc dĩ bước vào.

Đến sảnh, cô không thấy bóng dáng ai trong nhà, nhìn qua trên lầu rồi ngồi xuống sopha.

Một lúc sau thấy Lâm Phi từ trong phòng bếp đi ra, miệng ngậm một chiếc bánh bao thịt, trong mâm còn ba chiếc nữa, đang đi đến trước mặt Tô Ánh Tuyết.

– Tổng giám đốc Tô, ăn một cái đi?

Tô Ánh Tuyết theo bản năng nhìn về phía cái bánh, thấp giọng chau mày nói:

– Mau quay lại phòng bếp đi! Không được ăn bên ngoài!

Lâm Phi buồn bực:

– Tại sao? Có đĩa rồi mà, nước không chảy xuống sàn được đâu.

Lúc này, một giọng nữ lanh lảnh truyền đến.

– Hừ, mới về một lần mà đã dẫn một kẻ ăn mày về rồi à? Tiểu Tuyết, tổng giám đốc như con đúng là càng ngày càng có thể tự cao tự đại rồi đấy.

Một vị phu nhân mặc áo hoa Lĩnh Nhai màu đen, váy đỏ ngắn, dáng người đẫy đà, khuôn mặt mỹ lệ đang bước từ trên lầu xuống.

Trước ngực để lộ một tầng da thịt trắng như tuyết, một thanh Thập tự giá đeo trước ngực chứng tỏ thân phận tín đồ Thiên chúa giáo.

Vị phu nhân này chăm sóc sắc đẹp rất tốt, nhìn qua chỉ khoảng ngoài ba mươi, nhưng nhìn qua đường vân trên cổ có thể thấy tuổi thật cũng khá nhiều rồi.

– Mẹ.

Tô Ánh Tuyết thấy người phụ nữ kia liền trở nên câu nệ, cúi đầu khẽ chào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK