Chương 37: Tiểu thư.
Buổi chiều Lâm Phi đã xem sơ qua tư liệu của người nhà họ Tô, biết mẹ của Tô Ánh Tuyết hình như tên là Diêu Lam, chắc là người phụ nữ trước mắt đây.
Diêu Lam đi đến trước mặt hai người, liếc qua Lâm Phi lạnh lùng nói:
– Tai điếc rồi ư? Cút về phòng bếp ăn đi! Không có quy củ gì hết!
Lâm Phi đang muốn nói gì đó, vú Trương đã vội chạy đến, nắm hai tay Lâm Phi, ý bảo Lâm Phi đừng nói gì, đồng thời cười xòa, cúi thấp đầu nói xin lỗi Diêu Lam.
– Xin lỗi, xin lỗi phu nhân, là tôi không tốt, tôi đã quên nhắc nhở Tiểu Lâm không được ăn ở phòng khách.
Vú Trương còn lộ ra dáng vẻ đáng thương.
Diêu Lam có vẻ chán ghét khoát khoát tay:
– Thượng đế ơi…tại sao có thể có người ở không hiểu quy củ như vậy, để tôi nhìn thấy một lần nữa, anh sẽ phải cút ngay ra khỏi cái nhà này.
Vú Trương kinh sợ gật đầu, lôi Lâm Phi quay về phòng bếp.
– Vú Trương, bác cần phải như thế sao?
Lâm Phi trở lại trong phòng bếp, nhìn bộ dáng vẫn còn sợ hãi của vú Trương, cười khổ nói:
– Bà ấy có đáng sợ như vậy không?
Vú Trương thận trọng dè dặt nhìn ra bên ngoài, xác nhận không có ai, mới nhỏ giọng nói với Lâm Phi:
– Tiểu Lâm à, cậu không thấy tiểu thư rất kiêng kỵ phu nhân à…Trong cái nhà này, lão gia là lớn nhất, nhưng thực sự người lớn nhất, vẫn là phu nhân. Gia cảnh của phu nhân không tầm thường. Ngày thường lão gia thường rất sợ bà ấy, hơn nữa phu nhân ghét nhất là bẩn và lộn xộn. Bà ấy không thích trong phòng khách có mùi thức ăn.
– Nhưng thái độ của bà ấy cũng kém quá, dù sao đi nữa bác cũng là trưởng bối.
Lâm Phi khó chịu nói lẩm bẩm.
Vú Trương nhịn không được bật cười:
– Cái thằng bé này… Nói cái gì đó, vú Trương bác là người ở, trưởng bối cái gì.
– Bác lớn tuổi hơn lại còn quét dọn vệ sinh rồi nấu cơm cho đám người đó, cho dù không cảm kích bác, cũng nên tôn trọng một chút chứ. Cháu thấy bà ý đeo vòng thập tự, chắc là tín đồ cơ đốc, tại sao ngay cả cảm ơn cũng không biết nói.
Lâm Phi cau mày nói.
Vú Trương thở dài, cảm khái nói:
– Đúng là tiểu thư tìm được vệ sĩ tốt. Cậu mà là bạn trai tiểu thư thì tốt biết bao. Giờ người hiểu chuyện như cậu, trong xã hội không còn nhiều nữa.
Lâm Phi cười hì hì, cắn miếng bánh bao:
– Vú Trương, bác nói cháu hiểu chuyện là được, ngàn vạn lần đừng nói cái gì mà là bạn trai Tổng giám đốc Tô, làm bạn trai của cô ấy, cháu sợ giảm thọ.
Vú Trương thấy kỳ quái hỏi:
– Sao lại nói như vậy, tiểu thư của bác có chỗ nào không tốt, bộ dáng này, tư thái này, tìm đâu được người thứ hai như vậy nữa. Bác thấy mấy ngôi sao trong ti vi kia cũng không sánh nổi với tiểu thư của bác.
– Cháu biết không, bắt đầu lên cấp ba, người theo đuổi tiểu thư có thể xếp hết vòng Thanh Hồ đấy. Tốt như vậy mà đến miệng cháu, tiểu thư của bác ngay cả một điểm quyến rũ cũng không có?
– Người thì xinh đẹp, nhưng tính cách thì hơi kém.
Lâm Phi nhớ tới sự hung ác của Tô Ánh Tuyết lúc nãy, không nói lên lời.
Vú Trương thở dài, vẻ thương tiếc nói:
– Cậu nói cái này à…kỳ thực tiểu thư không phải như thế. Bác nghe Giang Hà, người làm cùng với bác trước đây nói, tính tình tiểu thư, là do sau khi phu nhân đến…mới từ từ thay đổi đấy…Nhưng những gì cháu thấy, không phải là bộ dáng thực sự của tiểu thư…
– Sau khi người phụ nữa kia đến?
Lâm Phi suy nghĩ, nghi ngờ nói:
– Là ý gì, chẳng lẽ…đó không phải là mẹ ruột của Tổng giám đốc Tô?
Vú Trương buồn bực nói:
– Cháu không biết? Cũng phải…tiểu thư sẽ không tùy tiện nói với người khác chuyện này. Đúng, khi tiểu thư chín tuổi, phu nhân mới mang theo thiếu gia vào nhà đấy. Bác về sau mới đến nhà này, những việc này bác cũng không rõ lắm, đều là Giang Hà nói.
Lâm Phi thấy vú Trương dường như không muốn nói thêm, xem chừng là vài việc kiêng kỵ nên cũng không hỏi nhiều, nhưng trong lòng hắn lại có cái nhìn khác về sự vô lễ, kiêu ngạo của Tô Ánh Tuyết.
Có lẽ, đúng như vú Trương nói, cô ấy không phải là người như vậy. Bất kỳ ai có mẹ kế như vậy, đều sẽ có chút thay đổi.
Sau khi ăn mấy cái bánh bao trong bếp xong, bên ngoài lại có người trở về, là Tô Tinh Nguyên.
Tô Tinh Nguyên nhìn thấy Lâm Phi, có vẻ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, chỉ liếc mắt với hắn mà không nói gì cả.
Diêu Lam ngồi ở vị trí chủ nhân trên sô pha, Tô Tinh Nguyên cùng Tô Ánh Tuyết ngồi ở hai bên, nghe Diêu Lam nói vài việc.
Đúng như lời vú Trương kể, Tô Tinh Nguyên không có lấy một chút cáu kỉnh trước mặt vợ, cười tủm tỉm nghe bà ta nói, thỉnh thoảng gật đầu. Tô Ánh Tuyết thì im lặng.
Không bao lâu, một người thanh niên mặc quần đen áo phông đi từ trên lầu xuống, còn đeo bông tai, nhuộm mấy nhúm tóc màu bạc, cao gần 1m8.
Gã ăn mặc theo phong cách Nhật Hàn, có vẻ thanh tú, ngáp dài một cái, một lúc sau mới nói:
– Sao vẫn chưa ăn cơm à? Đói chết mất!
Vừa thấy người thanh niên kia xuống lầu, gương mặt lạnh lùng của Diêu Lam bỗng chốc đổi thành vẻ tươi cười của người mẹ hiền:
– Tỉnh rồi à con, còn mệt không?
Người thanh niên kia, nhỏ hơn Tô Ánh Tuyết năm tuổi, là em cùng cha khác mẹ với cô, tên Tô Tuấn Hào.
– À…, ngồi máy bay mệt thật, lần tới đi thăm ông ngoại mẹ tự đi đi, con chẳng muốn đến Mỹ đâu.
Tô Tuấn Hào hùng hùng hổ hổ ngồi xuống, thấy cha cùng chị đều ở đây, méo miệng cười nói:
– Ơ, sao không khí lại nặng như vậy, cha, chị, hai người lại đang bị mẹ dạy bảo? Không phải con mới đi một tuần thôi sao, lại xảy ra vấn đề gì?
Bộ dáng Tô Tuấn Hào đầy vẻ hả hê, ánh mắt nhìn từ ngực quét xuống đùi Tô Ánh Tuyết.
– Không biết lớn nhỏ, chúng ta đang bàn công việc.
Tô Tinh Nguyên nhíu mày khiển trách.
– Hứ, chút chuyện này của mấy người, con dùng mông cũng có thể nghĩ ra, chị lại không chịu gả cho cái người họ Mã kia chứ gì? Haiz, chị, nếu không em nói với ông ngoại em, không chừng ông ấy có thể giúp chị giải quyết người nhà họ Mã?
Tô Tuấn Hào cười ha hả nói.
Tô Ánh Tuyết miễn cưỡng cười nhạt.
– Loại chuyện này sao có thể làm phiền đến ông ngoại em.
Diêu Lam rất cưng chiều vỗ về vai con trai:
– Hân à, đây là chuyện nhỏ, sao có thể làm phiền đến ông ngoại con. Chị con đã đến tuổi lập gia đình rồi, cửa hôn sự này dù thế nào cũng phải tiến hành, huống chi gả vào nhà họ Mã là phúc của chị con, ông ngoại con khẳng định cũng thấy đây là lựa chọn chính xác.
Nghe những lời này, ánh mắt Tô Ánh Tuyết lóe lên vài tia gợn sóng, nhưng không lên tiếng.
Tô Tuấn Hào lười nhác nằm trên ghế salon.
– Haiz, lời cho cái tên họ Mã kia quá, người cưới được chị của con chẳng phải sẽ sướng chết đi được sao.
– Con ngoan không được nói hươu nói vượn, đây là chị của con.
Tô Tinh Nguyên lại dạy dỗ, giọng điệu nặng thêm vài phần.
Tô Ánh Tuyết thì cắn cánh môi, sắc mặt trắng bệch.
– Cha, cha có cần phải như vậy không, là chị con, nhưng cũng là mỹ nữ mà.
Tô Tuấn Hào bĩu môi nói.
Diêu Lam nhìn chồng trách cứ:
– Đúng đấy, ông làm gì thế! Không nhìn lại con gái ông, liền mắng con trai! Nó nói vài lời cũng không được à? Chính mình vô dụng như vậy, không thuyết phục được con gái, còn không cho người khác nói!
Tô Tinh Nguyên lập tức không nóng nảy nữa, nhịn không lên tiếng.
Thấy cảnh tượng này, Lâm Phi đứng ở cửa bếp híp híp mắt, không biết gia cảnh nhà Diêu Lam này như thế nào. Có vẻ Tô gia dựa vào thế của Diêu gia, cho nên Tô Tinh Nguyên và Tô Tuyết Ánh mới kiêng dè vài phần trước mặt bà ta.
Hơn nữa muốn gả Tô Ánh Tuyết cho Mã Thanh Hồng, xem chừng là nhận được sự ủng hộ lớn của Diêu Lam, bằng không Diêu gia có bản lĩnh có thể ngăn cản Mã gia.
Đây thực sự là người mẹ kế làm cho người ta chán ghét. E là Tô Ánh Tuyết không chịu được việc gây khó khăn của người mẹ kế này nên mới chuyển ra ngoài ở.
Tô Tuấn Hào khinh thường liếc cha mình rồi quay đầu kêu to vào trong bếp:
– Vú Trương! Dọn cơm lên!
– Vâng, thưa thiếu gia!
Vú Trương sớm đã chuẩn bị, nghe được lời này liền bắt đầu bưng chén đĩa lên.
Tố Tuấn Hào cũng phát hiện ra Lâm Phi, nhướn mày lên, cười tà hỏi:
– Tên kia ở đâu ra vậy, chị, chắc không phải người đàn ông của chị đấy chứ?
Mặt Tô Ánh Tuyết không thay đổi trả lời:
– Là vệ sĩ của chị, tên là Lâm Phi.
– Ồ, vậy thì gọi hắn là Phi Tử đi, ha ha, Phi Tử, làm vệ sĩ có công phu gì? Trình mấy chiêu cho thiếu gia ta xem một chút!
Tô Tuấn Hào nói như đang trêu đùa một con khỉ.
=======
Chương 38: Không hiểu quy củ.
– Hân, đừng đùa, loại đàn ông lỗ mãng này có gì hay mà nhìn. Con đói bụng rồi, chúng ta nhanh ăn cơm thôi.
Diêu Lam cười nói.
Tô Tuấn Hào không chịu:
– Xem hắn bộc lộ tài năng rồi ăn cơm. Chị con kén chọn như vậy, sao lại để ý đến một tên vệ sĩ như vậy, không phải là đã nhiều năm rồi không có vệ sĩ sao, đúng không?
Tô Ánh Tuyết có chút lo lắng nhìn về phía Lâm Phi, sợ Lâm Phi bị chọc giận, làm ra chuyện gì đó khác người. Cô từng thấy Lâm Phi không nói hai lời liền đánh gục Hầu Lôi.
Lâm Phi híp híp mắt, không nói gì, quay người đi vào trong bếp, cầm dao thái rau đi ra ngoài.
– Tiểu tử thối! Cậu muốn làm gì?
Diêu Lam sốt sắng.
Tô Tuấn Hào cũng có chút sửng sốt, không hiểu cho lắm.
Tô Ánh Tuyết đứng lên, đi đến trước mặt Lâm Phi ngăn lại, âm thanh lạnh lùng nói:
– Anh lấy dao làm gì, không muốn làm thì nói, không nên động đến dao, quá nguy hiểm.
Lâm Phi nhếch miệng cười cười, bỗng nhiên tay cầm dao, giơ lên cao quay vòng rất đẹp!
Dao thái rau trên tay hắn như có sự sống, nhìn như có thể bay khỏi tay bất cứ lúc nào, nhưng nó vẫn ở trên tay hắn mà không rơi xuống, còn không ngừng xoay tròn nhanh hơn!
– Hay! Cái này hay!
Tô Tuấn Hào thấy cái mới lạ, vỗ tay nói:
– Chiêu thức ấy giống như tài nghệ của đầu bếp vậy, tên vệ sĩ này trước kia làm ở nhà hàng nào vậy? Ha ha!
Tô Ánh Tuyết cũng không ngờ, thấy Lâm Phi đùa bỡn con dao kỳ diệu như vậy, tức thì có chút bất an.
Lâm Phi đi đến trước mặt Tô Tuấn Hào, bỗng nhiên hai tay mạnh mẽ tiến đến gần!
Vù vù vù ! ——
Tô Tuấn Hào nghe được âm thanh con dao ma sát vào không khí, trong nháy mắt, cảm thấy lưỡi dao như muốn cắt đứt mũi mình!
– Ah!
Tô Tuấn Hào sợ tới mức nhắm mắt lại hét lên.
Nhưng, vừa mới hét lên, dao thái rau lại như vật sống, xoay tròn trở về trên tay Lâm Phi.
Toàn bộ cảnh tượng, cũng xảy ra trong nháy mắt.
– Tô thiếu gia, như vậy đã hài lòng chưa?
Lâm Phi cười khách khí, nhưng trong mắt lại không có chút vui vẻ nào.
Tô Tuấn Hào mở mắt ra, động động yết hầu, thực sự bị dọa đến hoảng sợ, sắc mặt là lạ nói:
– Ừm, không tệ, anh có thể lui xuống.
Tô Ánh Tuyết thở phào nhẹ nhõm, cảm kích nhìn Lâm Phi. Cô không phải kẻ ngốc, có thể nhìn ra, thật ra trong lòng Lâm Phi không vui, nhưng hắn vẫn cố kiềm chế.
Diêu Lam rất không vui:
– Có người nào biểu diễn như cậu không? Dọa con tôi sợ thì phải làm sao? Lần sau còn dám tái phạm, thì xéo đi!
Lâm Phi yên lặng quay người, cười với Diêu Lam, rồi quay trở về phòng bếp.
– Được rồi, đừng tức giận nữa, Lâm Phi biết giữ chừng mực.
Tô Tinh Nguyên tiến lên, trấn an vợ.
Diêu Lam hừ lạnh một tiếng, trừng Tô Ánh Tuyết:
– Con gái không nghe lời, thuê vệ sĩ cũng không tốt đẹp gì!
Tô Tinh Nguyên nhíu mày, không nói gì.
Chờ vú Trương bưng lên một bàn đầy đồ ăn, Lâm Phi tìm một chỗ ngồi ở cuối, định ngồi xuống tìm thêm chút đồ ăn. Tuy đã ăn mấy cái bánh bao, nhưng bụng vẫn chưa no.
Nhưng chưa để hắn ngồi xuống, ánh mắt Diêu Lam lạnh lùng trách cứ:
– Đây là chỗ cho cậu ngồi sao, không thấy mấy vệ sĩ kia đều ngồi trong xe đợi sao? Cho cậu vào cửa đã là phúc cho cậu rồi, còn muốn cùng ngồi ăn với chủ nhà?
– Vậy tôi ăn ở đâu?
Trong lòng Lâm Phi đang nổi lửa, người phụ nữ này muốn xem sự nhẫn nại cực hạn của mình đây.
– Người ở phải ăn ở phòng bếp! Hoặc là đứng ở ngoài canh gác!
Diêu Lam tỏ vẻ chê bôi.
Lâm Phi cảm thấy cơn tức giận xông thẳng lên ngực, thế này thì làm sao mà chịu được?
Hắn đang định xốc cái bàn lên thì vú Trương chạy đến, ngăn cản hành động của Lâm Phi. Bà nắm hai tay Lâm Phi, cười chịu tội với Diêu Lam.
– Phu nhân xin đừng tức giận, Tiểu Lâm không biết quy củ lắm. Tôi dẫn cậu ấy xuống phòng bếp ăn, xin bà bớt giận…
Nói xong, vú Trương nhìn Lâm Phi có chút cầu khẩn, như là nói, cậu làm lớn chuyện, bác làm sao bây giờ?
Lâm Phi thở dài, kiềm chế cơn nóng giận của mình xuống. Mình không thể khiến vú Trương khó xử. Hắn khẽ cắn môi bỏ đi. Dù sao cũng chỉ có tối nay, cùng lắm thì về sau không bước vào nhà này nữa.
Diêu Lam vẫn hùng hùng hổ hổ:
– Một tên vệ sĩ tự coi mình là người quan trọng…
Tô Ánh Tuyết thấy vú Trương cùng Lâm Phi vào bếp ăn cơm, có chút khó chịu, nhưng chính cô cũng không tiện nói gì, càng không thể giúp Lâm Phi.
Trên thực tế, lúc trước cô muốn chuyển ra ngoài, cũng không phải vì mình, cô có thể nhịn những chuyện này. Nhưng cô không hy vọng, thím Giang một tay nuôi nấng cô phải làm nô bộc phục dịch.
May mà Diêu Lam cũng muốn cô chuyển đi, nên cũng không ngăn cản.
Vì tín giáo của Diêu Lam, trước khi ăn cơm, còn muốn những người khác cùng bà ta cầu nguyện, cảm ơn thượng đế cho bọn họ đồ ăn để sống tiếp, sau đó mới bắt đầu ăn.
Lâm Phi thấy những chuyện này, không khỏi cảm thấy nực cười. Người phụ nữ này, còn là một giáo đồ?
Nhưng hắn cũng lười nói, đi theo vú Trương ngồi ở một cái bàn nhỏ trong phòng bếp, ăn chút đồ ăn.
Tay nghề của vú Trương không tồi, Lâm Phi phùng miệng ăn cơm khiến vú Trương không ngừng nhắc nhở hắn ăn từ từ.
Sau khi ăn xong không bao lâu, nhạc chuông điện thoại Lâm Phi vang lên.
Lâm Phi thấy là Lâm Dao gọi tới, trực tiếp bắt máy, cười nói:
– Dao Dao, sao lại gọi điện thoại cho anh vậy?
Kết quả là một giây sau, sắc mặt Lâm Phi liền trở nên vô cùng khó coi.
Lâm Dao ở đầu bên kia khóc sụt sùi, nghẹn ngào có chút nói không nên lời.
– Anh…
Lâm Dao nói không lưu loát.
– Dao Dao, em đừng gấp, từ từ nói.
Lâm Phi ôn tồn nói.
Nhưng lúc này, bên ngoài phòng ăn truyền đến âm thanh bất mãn của Diêu Lam.
– Điện thoại phải tắt âm cậu không biết sao? Ai cho phép quấy rầy chủ nhà dùng cơm hả?
Lâm Phi đang muốn nghe Lâm Dao nói cái gì, Lâm Dao nói vốn có chút hàm hồ, bị âm thanh bén nhọn của Diêu Lam quấy rầy, càng không nghe rõ được.
Sắc mặt Lâm Phi tối lại, nói với Lâm Dao:
– Chờ một chút, một phút nữa anh gọi lại cho em.
Rồi bỗng nhiên hắn đứng dậy, mặc kệ vú Trương khuyên ngăn thế nào, đi thẳng đến phòng ăn.
Diêu Lam thấy hắn đi ra, khí thế hung hăng, khinh thường nói:
– Làm gì hả, quy củ như thế này cũng không hiểu sao? Thế nào, tức giận rồi hả? Không hiểu thế nào là người ở thì cút ngay… Ah!!!
– Phịch!!
Không đợi Diêu Lam nói hết lời, Lâm Phi đã đạp một cước làm bàn ăn đổ xuống.
Cái bàn ăn nặng trịch mấy trăm cân, dưới chân Lâm Phi lại như không chút sức nặng!
Tất cả đồ ăn đều đổ về phía Diêu Lam, canh nóng rau nguội, đổ hết lên người người phụ nữ này!
Thậm chí mấy cây rau còn ướt rơi trên tóc bà ta, chật vật không nói nổi.
Không chỉ có vú Trương chạy theo phía sau ngây người nhìn, Tô Tinh Nguyên cùng Tô Ánh Tuyết đều giật mình ngay tại chỗ. Vẻ mặt Tô Tuấn Hào thì kinh hoảng chạy đi, giống như thấy một người điên.
– Ah!!
Diêu Lam thét chói tai, nhanh tay gạt đồ ăn ra, nhưng quần áo thì bị hỏng hoàn toàn.
Bà ta lửa giận ngút trời, chỉ vào Lâm Phi mắng:
– Cậu muốn chết à? Một tên vệ sĩ nho nhỏ dám lật bàn trước mặt tôi! Người đâu? Người ở phía ngoài nhanh vào đây! Bắn chết tên súc sinh này!!!