Quỷ quái, sao cô không phải người như vậy chứ?
Ôi trời, Des đang ở kia, mang cây Noel từ trong kho ra xếp bên ngoài để khách hàng có thể xem trước khi mua.
Một luồng hơi dâng lên, giống cơn buồn nôn, khi Abbie tiến lại gần anh ta. Des đang mặc chiếc áo len màu đỏ hơi lạ, và chiếc quần bò sạch hơn mọi ngày. Khi anh ta nhìn cô và giật cái mũ len màu xám xuống, cô nhận ra anh ta vừa cắt tóc. Mớ tóc đỏ mới gội của anh ta dựng đứng lên vì tích điện.
Ôi trời, anh ta vừa đi sửa sang lại toàn bộ.
Des hạ cái thân cây dài gần hai mét từ trên vai xuống, rồi hướng ánh mắt đầy hy vọng về phía cô và gò má xanh của anh ta ửng hồng. “Khỏe chứ, Abbie?”
“Không khỏe lắm đâu.” Lúc chỉ còn cách anh ta hai mét, cô có thể ngửi thấy mùi nước sau cạo râu xa xỉ của anh. Nhìn quanh để biết không ai có thể nghe thấy họ, cô lấy một hơi dài rồi nói, “Nghe này, tôi có chuyện cần nói với anh, và chuyện này rất quan trọng...”
“Des, có cần mang nốt mấy cái cây dài ba mét ra đây không?” Huw thò đầu ra từ phía nhà kho và Abbie cảm thấy như mình đang đổ những giọt mồ hôi lạnh băng. Được rồi, đây chính là lý do cô sẽ trở thành kẻ ngoại tình kém cỏi nhất, nếu cô có lúc dự tính nghiêm túc như vậy. Huw là chồng của Glynis cũng làm trong cửa hàng, và nổi tiếng về những chuyện ngồi lê đôi mách. Chỉ nghĩ đến thôi đã không chịu nổi rồi...
“Không, thế này là đủ rồi.” Des nói với Huw, “Mỗi loại chỉ cần nửa tá là nhiều. Cho khách hàng nhiều lựa chọn quá rồi họ sẽ không quyết định mua gì cả.” Quay lại với Abbie anh ta bình thản nói, “Có phải chuyện mấy ca làm của cô không? Ta nên lên văn phòng đi.”
Abbie không thể tin được, giọng anh ta không hề nhuốm vẻ run rẩy, không có chút gì do dự. Anh ta nói ra như một kẻ chuyên nghiệp.
Mà cũng có thể là như vậy lắm. Ít nhất một trong hai người phải sẵn sàng đương đầu với chuyện này.
“Chị em phụ nữ muốn thay đổi ca trực liên tục. Thực là tai họa đời tôi.” Lắc đầu với Huw theo kiểu đàn ông hiểu đàn ông, Des nói với Huw, “Khi nào làm xong chỗ này, cậu mang mấy chậu hoa trạng nguyên ra được không? Tớ sẽ quay lại sau năm phút thôi.”
Lên tới tầng trên, anh ta đóng chặt cửa văn phòng sau lưng.
“Được rồi, cô nói xem chuyện gì đã xảy ra. Cô đã đối mặt với anh ta chưa?”
Có thiết bị thu âm giấu đằng sau máy sưởi không? Có ai đó đang bò dưới bàn không? Miệng khô khốc, Abbie nói, “Tôi đã làm vậy. Và chuyện không như tôi nghĩ. Ôi trời, chuyện thật quá phức tạp...”
“Tệ hơn cô nghĩ à? Hay tốt hơn?” Des nhìn mặt cô dò hỏi.
Lúc đầu hơi ngập ngừng, rồi sau đó lời nói tuôn ra nhanh hơn. Abbie giải thích mọi chuyện. Toàn bộ câu chuyện, thật bi kịch. Cuối cùng mắt đầy nước, cô nói, “Ít nhất thì cũng có một chuyện tốt. Tom không hề lừa dối tôi.”
“Thế thì... cô sẽ không bỏ anh ta?”
“Tất nhiên tôi sẽ không bỏ anh ấy! Anh ấy là chồng tôi và tôi yêu anh ấy.” Abbie lấy mu bàn tay lau xéo qua mặt. “Mà anh ấy chẳng làm gì sai cả.”
“Ồ, phải rồi. Thế thì, tôi nghĩ cô cũng không muốn vậy.”
“Nhưng quan trọng hơn hết là anh ấy không được biết chuyện, anh biết đấy... chuyện chút nữa thì xảy ra, hừm, tối hôm trước.”
“Ý em là hôm thứ Bảy ấy hả?” Des trông có vẻ ngạc nhiên. “Cái đêm chúng ta ở bên nhau à?”
“Ôi, đừng nói kiểu như thế!” Cô thốt ra mấy tiếng hoảng sợ. Lắc đầu vẻ xin lỗi - vì, có Chúa chứng giám, cô cần anh ta ủng hộ - Abbie van xin, “Chúng ta phải quên chuyện đó đi. Quên hoàn toàn.”
Vai của Des chùng xuống. “Được thôi, đừng lo lắng. Nếu đó là điều cô cần, thì chúng ta sẽ làm vậy.” Cô thấy mọi chuyện như đang chìm xuống khi tất cả hy vọng dâng tràn cũng như nỗ lực tu sửa bề ngoài của anh ta đã chẳng đạt kết quả gì. Gom góp một nụ cười nuối tiếc, anh ta chìa tay ra dấu gạch bỏ, “Đó, đã quên rồi. Xong.”
Phải giả vờ là không có chuyện gì bất ổn khi mọi thứ đều bất ổn thực sự là rất khổ sở. khi Abbie về nhà lúc sáu giờ cô mệt phờ vì phải cố tỏ ra như vậy. Mọi chuyện còn tệ hơn khi Magda và vài phụ nữ khác tại chỗ làm đã nhận ra việc Des cố gắng trông bảnh trai hơn. Cả ngày họ cứ trêu chọc anh ta, hỏi có phải anh ta đang mê ai không, và cố đoán xem người giành được tình cảm của anh là ai. Họ cũng muốn cô hùa vào cùng. Và cô buộc phải đùa đùa gợi ý có thể đó là cô gái tóc vàng yểu điệu tuần nào cũng tới khu trung tâm này để mua một bao đồ ăn cho chim.
Cô vừa vào tới nhà thì Tom về, lần đầu tiên anh về nhà sớm, anh lao vào chào cô. Mắt sáng lên, anh nói, “Con bé viết thư trả lời rồi.”
Abbie giấu vẻ thất vọng. Tối qua họ đã cùng nhau viết một bức thư gửi tới địa chỉ email của Georgia. Lúc cô nhìn Tom nhấn nút Gửi, một phần trong cô cầu mong là họ sẽ không bao giờ nghe tới con bé nữa.
Nhưng tất nhiên chuyện đó không xảy ra, và sự trừng phạt cho việc cô quá rầu rĩ và thiếu cảm thông là lá thư trả lời cực nhanh. Theo anh vào phòng khách chỗ để máy tính, cô đứng sau Tom khi anh ngồi xuống chăm chú nhìn vào cái email trên màn hình:
Con chào bố!
Ôi trời đất, thật tuyệt vờiiii khi được nói câu đó! Bố không thể tưởng tượng chuyện này làm con xúc động đến thế nào đâu. Cảm ơn bố rất nhiều vì (cuối cùng) đã trả lời thư của con. Bố viết nghe hay thật. Mà thực tình thì tại sao lại không cơ chứ? Bố là bố của con mà! Ha ha, con lại nói câu đó rồi! Thôi nào, không cần lo lắng đâu, con chưa phát điên, chỉ hơi quá khích một chút thôi, nếu bố chưa nhận ra!
Vậy khi nào bố con mình có thể gặp nhau? Con đang ở Newcastle nhưng con có thể xuống chỗ bố bất cứ lúc nào. Cuối tuần này bố có sắp xếp được không? Con xin bố hãy nói được! Con sẽ đón tàu xuống vào thứ Sáu rồi bố ra đón con ngoài ga, sẽ giống như trong phim ấy, bố không thể biết con đã mơ giấc mơ như vậy bao nhiêu lần rồi đâu! Có phải con đang huyên thuyên không? Con xin lỗi bố, con sẽ xử sự bình thường khi con gặp bố, con hứa đấy.
Bố báo cho con biết thứ Sáu con đến có được không nhé. CON RẤT MONG ĐƯỢC GẶP BỐ!!!
Con yêu bố
Con gái mất tích của bố
Georgia
Như vậy đó. Các dòng chữ thật sống động trên màn hình. Chúng như đang lấp lóe và nhảy nhót, rắc đầy hạt lấp lánh và sáng ánh đèn nê ông. Tom vẫn nhìn chằm chằm vào bức thư, sững sờ. Thật may Abbie đang đứng sau anh nên anh không thấy được vẻ mặt của cô, cô nói với vẻ vui mừng gượng ép, “Nghe cứ như anh đã làm con bé mừng phát điên!”
Hôm qua khi họ viết email, Tom đã kể với Georgia về cuộc hôn nhân của anh và nhấn mạnh là cả hai đều rất mong chờ được gặp con bé. Phải rồi, đó không phải hoàn toàn sự thật, nhưng con bé không muốn biết vậy, phải không?
Nhưng trong bức thư Georgia gửi thì cô không hề được nhắc tới. Bức thư chỉ được gửi cho Tom. Rõ ràng là, theo như cô biết, được gặp bố là chuyện duy nhất quan trọng với con bé.
Abbie cố nuốt nước bọt. Cứ như cô chẳng hề tồn tại vậy.
Một giọt nước mắt rơi xuống má. Quá muộn rồi, cô nhận ra Tom đang theo dõi phản ứng của cô qua màn hình máy vi tính.
Quay lại, anh nói, “Con bé mong gặp cả hai chúng ta.”
“Anh đừng lo, không sao đâu.”
“Nó mới mười tám tuổi, thế thôi. Nó cư xử vội vàng chẳng suy nghĩ gì.”
“Tom, anh không phải bào chữa cho nó. Theo như con bé thì em chẳng liên quan gì cả.”
Trông anh có vẻ tổn thương. “Không phải vậy đâu.”
“Nghe này, tốt nhất có lẽ anh nên gặp nó một mình.” Abbie lắc đầu; trong một thế giới song song nào đó, Georgia có lẽ đã là con gái của cô, và cô đã là mẹ của Georgia. Nhưng mọi chuyện không diễn ra như vậy, phải không nào? Thay vào đó, hai người hoàn toàn xa lạ với nhau và chẳng gì có thể thay đổi được cả. “Sẽ dễ hơn nhiều cho cả hai nếu em không ở đó làm kỳ đà cản mũi. Con bé sẽ không muốn gặp em đâu.” Khi mùi thơm của thức ăn hạng năm sao đang tràn trong không khí buổi đêm thì một gói khoai tây nhạt và một chai nước trắng không thể so được.
Nhưng đó là chuyện thường của nghề tài xế. Cleo đang đợi ngoài bãi xe của nhà hàng, nói đúng ra thì cô không nên ăn bim bim trong xe. Nhưng cô đang cẩn thận hết mức để không làm rơi mẩu nào, và đến khi khách hàng khật khừ ra được khỏi nhà hàng vào cuối buổi tối, nếu có cả con gấu trắng to đùng ngồi trên ghế phụ thì có khi họ cũng chẳng nhận ra được.
Cô biết vậy vì một trong số họ đã ra đây hai lần để xin lỗi đã bắt cô đợi và giải thích với giọng nhừa nhựa rằng rất có thể họ còn ngồi lâu nữa. Cô cười nhẫn nại bảo rằng không sao, không vấn đề gì, cô hoàn toàn vui lòng đợi tiếp.
Tại sao lại không chứ. Sau mười một giờ cô sẽ được trả gấp đôi, chính công ty bảo hiểm của họ chịu trách nhiệm thanh toán hóa đơn đắt đỏ này.
Dù sao, họ vẫn là những nhân viên chăm chỉ, thành đạt, đây là tiệc Giáng sinh hàng năm, và họ được phép vui thú. Cleo không hề thèm muốn được vui vẻ như họ. Cô được đợi trong một cái xe ấm, có đài để nghe, và một quyển sách hay để nghiến ngấu.
Rồi tiếng điện thoại rung trên cái ghế cạnh cô, vào lúc mười một giờ hai mươi phút đêm. Có lẽ Graham Cáu kỉnh muốn biết cô đã đi đón khách chưa.
Nhưng liếc nhìn màn hình cô thấy số điện thoại đó không rõ danh tính. Cleo biết có những người không nghe những cuộc gọi như vậy nhưng cô không cản mình được, nhận cú điện thoại đó tương tự nhận lá bài Cơ hội hay Khí vận trong cờ Tỷ phú. Còn nếu lại là Will gọi để van xin cô thay đổi quyết định... thì cô chỉ việc gác máy.
“A lô?” Cố đoán xem ai gọi, đó mới là cái hay. Có phải cô đoạt giải Á hậu trong cuộc thi hoa hậu và thắng được hai mươi bảng? Đó là điều cô yêu thích hồi nhỏ, khi cô lật lá bài này lên, cô thực sự cảm thấy mình đẹp. Hay cô sắp nhận được tấm vé phạt vi phạm tốc độ?
“Ồ... xin chào. Tôi đang nói chuyện với ai đây ạ?”
Cleo hết hồn. Có lẽ lương tâm tội lỗi làm cô hoang tưởng, nhưng đó là giọng phụ nữ đang cố tỏ vẻ bình thường trong khi cực kỳ căng thẳng. Chết thật, đừng nói là Will đã kể cho vợ nghe hết tất cả mọi chuyện nhé.
Mặc dù nếu anh ta làm vậy thì tại sao cô ta lại hỏi tên cô?
“Xin lỗi? Tôi không nghe thấy cô nói gì cả, đường truyền tệ quá.” Vò vò gói bim bim, Cleo nói to hơn. “Ừm, ai đó nhỉ, và cô muốn hỏi cái gì?”
Và cầu cho câu trả lời sẽ không phải là, “Tôi muốn bắn chết cô ả đã ngủ với chồng tôi. À, tiện đây, tôi đang đứng ngay sau xe của cô.”
Thay vào đó, vẫn với giọng phảng phất lo lắng, người phụ nữ nói, “Người ta đưa tôi số này để gọi. Cô có thể cho tôi biết tên được không?”
“Xin lỗi, tôi mất tín hiệu rồi...” Cleo lại vò gói bim bim ầm ĩ ngay bên cạnh điện thoại, sau đó tắt máy. Rồi vứt nó qua bên ghế phụ mà nhìn chằm chằm, miệng khô khốc vì tội lỗi và sợ hãi. Cô không hề bị hoang tưởng, phải không? Rõ ràng không thể nhầm được người gọi là ai. Bằng cách này hay cách khác, vợ của Will đã biết được số của cô và đã đủ nghi ngờ để gọi, điều này có nghĩa là có thể là cô ta không biết chắc việc trăng hoa của chồng nhưng cô ta đã nghi ngờ. Trừ khi, có thể lắm, cô ta cho rằng Will đang bị một con điếm trơ tráo săn đuổi và con mụ đó đáng bị tìm ra và trừng phạt... và may sao anh trai cô ta là một tên giết người chuyên nghiệp rất thích tìm kiếm và hành hạ cô ả đã phá vỡ cuộc hôn nhân của em gái hắn bằng cách...
“Áaaaaaa!” Cleo hét lên khi cửa sau xe giật mở. Bim bim bay tứ tung khỏi vỏ khi cô nhảy dựng lên cả nửa mét... ôi giời ơi, chẳng cần tới bọn giết thuê, chỉ cái lương tâm tội lỗi của cô thôi cũng đủ giết chết cô rồi.
“Ôi, xin lổi, xin lổi, cô đang nủ à? Suỵt, đừng đánh thức cô ấy, cô ấy đang nủ chút thôi...” Mervyn, người béo nhất trong đám nhân viên bảo hiểm đưa ngón tay chuối mắn lên môi khi ông ta ngồi đánh phịch xuống ghế.
“Tôi đâu có ngủ.” Nhảy ra khỏi xe để giữ cửa cho những người khác leo lên, Cleo nhanh chóng phủi hết mấy mẩu bim bim khỏi cái váy màu xanh lính thủy. “Các anh vừa làm tôi giật mình thôi. Kìa, cẩn thận, tôi giữ chai này giùm anh nhé. Mọi người có một đêm vui vẻ chứ?”
“Tuyệc dzời. Đáng ra cô cũng nên nhập hội cùng chúng tôi, tham gia cho vui. Chúng tôi có thể giúp cô vui.” Anh chàng tóc sẫm màu thoáng nở nụ cười tự tin với cô.
“Ồ, được thế thì còn gì bằng, nhưng phải có người chở các anh về nhà chứ.” Chiều lòng khách hàng say rượu là một phần trong mô tả công việc. Đẩy họ vào xe, Cleo nói, “Mọi người thắt dây an toàn vào nhé.”
“Cô rất đẹp, cô biết không? Bạn trai cô không phiền khi cô làm nghề này à?”
Cleo cười. “Mọi người đều phải kiếm sống mà.”
“Anh ta muốn tìm hiểu xem cô có bạn trai chưa đấy,” cậu béo ân cần giải thích.
“Vậy à? Các anh có muốn nghe tí nhạc trên đường về không?”
“Cô em đang tỏ ra khó gần đấy. Trời đất, tôi thích khi phụ nữ làm vậy lắm. Cô bao nhiêu tuổi rồi, bé yêu?”
“Bảy mươi sáu.”
“Thật sao? Tuyệt quá... trông cô không ai nghĩ là đã quá bảy mươi ba đâu.”
Bạn anh ta nói vẻ buồn bã, “Cậu thấy không, Merv, đấy chính là điểm yếu của cậu. Phụ nữ chắc chắn không thích cậu nói như vậy.”
Trò giễu cợt đó kéo dài thêm vài dặm đường nữa, sau đó thưa dần khi hành khách dãy ghế sau đồng loạt rơi vào trạng thái bất tỉnh vì say rượu. Thích thú vì sự yên lặng - trừ tiếng ngáy như lợn của anh chàng Merv béo - Cleo lái xe theo đường cao tốc về Bristol. Bốn mươi phút sau, cô dừng xe bên ngoài địa chỉ trả khách đầu tiên, mở cửa phía sau và đập lên vai anh chàng tóc sẫm màu.
Mở mắt, anh ta cười mơ hồ với cô.“Chào cô em xinh đẹp.”
“Xin chào.” Cleo ngả ra phía sau để tránh việc xấu nhất là anh ta say quá mà nôn mửa. “Đã đến nhà anh rồi.”
Anh ta ngó ra ngoài cửa sổ. “Đã tới rồi à. Nhanh thật.”
“Chúng tôi mong muốn được làm hài lòng khách hàng, thưa anh.”
“Cô đã làm chúng tôi hài lòng. Tên tôi là James,” anh ta nói khi cố gắng trèo ra khỏi xe. “Không phải thưa anh gì cả.”
Anh ta khoảng cuối tứ tuần, nhàu nát, bét nhè, nhưng vẫn đủ tự tin để tán tỉnh cô. Mở túi, anh ta lấy tấm danh thiếp ra nhét vào tay cô. “Đây nhé, danh thiếp của tôi. Nghe này, lúc nào mình gặp nhau đi. Cô đưa tôi số, rồi tôi sẽ gọi.”
“Thực ra thì, rất cảm ơn hảo ý của anh, nhưng...”
“Đừng nói nhưng. À, tôi ghét khi phụ nữ nói nhưng.” Anh ta bĩu môi ra như một đứa trẻ. “Thôi nào, sống thoải mái chút đi. Chúng ta sẽ vui vẻ với nhau, tôi hứa đấy. Quán ưa thích của cô là gì?” Anh ta lấy điện thoại ra nhìn Cleo mong chờ, lắc lư người đợi Cleo đọc số của mình.
Cleo, chỉ vào anh ta nói, “Tôi nghĩ có người đang đợi anh đó.”
James quay lại phát ra một tiếng rên. “Trời đất, sao cô ta không ngủ đi?”
Người phụ nữ, tay khoanh lại cho đỡ lạnh, đang mặc áo choàng ngủ bằng bông màu hồng. Đôi dép xù lông to đùng phát ra tiếng lẹp xẹp lúc cô ta đi ra đường dẫn vào nhà.
“Lúc nào cũng xuất hiện để làm tôi mất vui,” James lầm bầm, dựa vào xe.
“Xin chào, buổi tối vui vẻ chứ?” Nhìn thấy tấm danh thiếp trên tay Cleo, cô ta nói, “Anh đưa cô ta cái đó làm gì? Anh lại đang quấy rối cô bé tội nghiệp này đúng không? Hả đồ nồng nặc hơi rượu.” Nghiêng đầu xem ai đang ngáy trong xe, vợ của James nói với Cleo, “Xin lỗi em nhé, uống vài ly vào là anh ta nghĩ mình là George Clooney... ha, mơ đấy. Đi nào chàng George, tự lê vào trong nhà và để cô ấy đi đi.” Vừa đẩy anh ta về phía ngôi nhà, cô nói thêm, “Trời đất ơi, làm sao một cô bé xinh như vậy lại có ý định gì với lão già ngốc nghếch như anh được cơ chứ?”
Loạng choạng đi về phía nhà, James lầm bầm như thằng bé ngỗ ngược, “Cứ phải thử mới biết.”