Nghe như họ đang có buổi karaoke ngẫu hứng.
Hơi nóng và tiếng ồn đón chào cô khi cô mở cánh cửa. Cô đã đoán đúng người đang hát. Frank, chủ quán Hollybush và là fan trung thành của Elvis, đang vừa ôm mic vừa lắc hông. Khán giả của ông đang vỗ tay hò hét cổ vũ. Ash ngồi một chỗ an toàn quan sát những gì đang diễn ra. Cách đó không xa Fia đang nhiệt tình vỗ tay. Và bên cạnh cô ta, đang cầm một cốc Guinness và nhe răng cười khi thấy Frank đẩy hông hơi quá đà, là Johnny LaVenture.
“Chuyện gì đang xảy ra đấy?” Cleo tới gần huých Ash một cú để buộc tội.
“Tớ làm sao biết được phải làm gì với cô ấy.” Trông Ash cũng chẳng thích thú gì. “Bọn tớ ngồi xem ti vi hàng tiếng đồng hồ. Sau đó lúc năm giờ cô ấy thấy ánh đèn ở bên ngoài này mà vẫn chưa thấy bóng dáng xe cứu hộ đâu, nên tớ nghĩ sao lại không qua đây chứ, cũng là một cách giết thời gian mà. Rồi khi bọn tớ vừa tới đây thì Johnny và đội thợ của anh ta cùng tới.” Cậu ta nói lạnh nhạt, “Ngay sau đó cô ấy vui hẳn lên.”
“Nhưng cuối cùng xe cứu hộ cũng đến chứ?”
Ash gật đầu. “Họ có đến. Và sau năm phút xe lại đi được bình thường. Nhưng rồi Johnny thuyết phục cô ấy ở lại uống thêm một ly nữa... rồi ly nữa... và cô ấy vẫn còn ở đây suốt từ lúc đó.”
“Ôi trời đất.” Cleo rên rỉ nhìn sang phía vị khách không mong đợi. “Cô ta say bét nhè rồi đúng không?”
“Chưa, nhưng cứ chờ xem.”
Phút huy hoàng của Frank đã kết thúc và ông đang đón nhận những tiếng vỗ tay mà không hề thấy xấu hổ. Nghiêng người qua thì thầm vào tai Johnny, Fia nhẹ nhàng nắm tay hắn.
“Cô ta nói gì về Will?”
“Không nhiều lắm.” Ash nhún vai. “Hắn ta là thằng đểu, chuyện đã kết thúc, cô ấy sẽ rời bỏ hắn. Chỉ vậy thôi.”
Một lần nữa, Cleo cảm thấy mình phải lãnh một trách nhiệm không đáng có. “Tội nghiệp mấy đứa trẻ.” Cô ngần ngại, “Ôi trời giúp tôi với, giờ cô ta còn muốn hát...”
Một tiếng ồ thật lớn khi Fia thế chỗ của Frank trên sàn diễn nhỏ xíu. Có thể là bản năng, nhưng Cleo ngay lập tức đoán đây là lần đầu tiên cô ta tiếp cận với dàn máy karaoke. Túm lấy cái mic và phá hỏng màng nhĩ mọi người với giọng the thé, Fia thông báo, “Chồng tôi lừa dối tôi và từ hôm nay, hôn nhân của tôi sẽ kết thúc. Nhưng các bạn biết không? Cuộc đời vẫn tiếp tục và anh ta sẽ là người bị bỏ quên. Bởi vì tôi có thể hứa với các bạn một điều. Tôii... sẽẽẽ... sốống... sóóót!”
Thêm rất nhiều tiếng chúc mừng ở quầy rượu khi bản nhạc “I will survive[1]” bất hủ của Gloria Gaynor tràn ngập trong quán. Giọng hát của Fia còn tệ hơn giọng Frank rất nhiều, nhưng kỹ năng thanh nhạc thiếu hụt đó được bù đắp bằng sự nhiệt tình liều lĩnh được hỗ trợ thêm bởi hơi rượu. Đám thợ sơn và thợ trang trí của Johnny cùng tham gia hát đoạn điệp khúc, mọi người cùng vỗ tay và giậm chân, còn Fia tiếp tục hát hết mình.
[1] Tôi sẽ sống sót.
Cuối cùng, bài hát cũng hết. Sau khi nhận tràng vỗ tay, cô ta nhảy xuống quay về chỗ Johnny đang giữ đồ uống cho cô ta. Cleo quan sát hắn quàng tay qua vai Fia siết nhẹ theo kiểu chúc mừng cô đã làm được điều đó.
“Được rồi, tớ đi đây.” Uống hết đồ uống của mình, Ash nói, “Tớ để cô ấy lại cho cậu nhé. Chúc may mắn.”
Một lúc sau, thấy Cleo, Fia tiến tới.
“Xin chào! Chị thấy tôi trên đó chứ? Tôi chưa bao giờ hát karaoke trong đời cả!”
Và nếu cô ta biết giọng mình nghe thế nào, thì cô ta sẽ không bao giờ làm lại nữa. Nhưng nói thế thì xấu tính quá, và cũng chẳng quan trọng - chính hành động lên đó hát mới đáng nói - nên Cleo cất tiếng, “Cô thật... khó tưởng tượng.” Bởi vì rõ ràng cô ta đã như vậy mà.
Johnny nhập hội, nói vẻ thoải mái, “Cô ấy hát rất tốt phải không?”
“Đúng vậy. Rất dũng cảm. Thế là...” Cleo rạng rỡ quay lại phía Fia. “Xe của cô sửa xong rồi!”
“Đúng vậy, cậu sửa xe rất tốt bụng. Cậu ta không ngừng xin lỗi vì bắt tôi phải chờ lâu, nhưng tôi nói với cậu ta là không sao. Nếu cậu ta đến sớm hơn hai tiếng thì tôi đã lái ngay về nhà. Bọn tôi đã không qua quán rượu này.” Fia vẫn bừng bừng sau nỗ lực trở thành ca sĩ vừa rồi. “Và tôi đã không thể gặp những người tuyệt vời này!”
Chả cần nói cũng biết cái người tuyệt vời mà cô ta vui mừng được gặp là ai. Thực ra thì, chẳng phải bất cứ ai vừa đổ vỡ chuyện hôn nhân đều phải cảm thấy khổ sở ít nhất là trong sáu tháng đầu sao? Fia có vẻ quá căng thẳng khi phải khổ sở quá sáu tiếng. Mà còn hai đứa trẻ vô tội kia nữa... đáng ra cô ta phải ở nhà dỗ dành chúng, nhẹ nhàng chuẩn bị cho chúng đối mặt với sự thay đổi đột ngột sắp tới trong cuộc đời chúng chứ?
“Một ly nữa nhé?” Johnny hỏi.
“Ôi, để tôi mời mọi người tăng này!”
“Tuyệt đối không được.” Hắn với cái cốc đã cạn của Fia. “Để tôi mời. Cleo, cậu uống gì?”
“Thực ra thì đã tám rưỡi rồi.” Cleo nhìn đồng hồ, chắc chắn đến giờ vợ của Will phải rời đi rồi. “Cô không định về nhà à?”
Fia nhìn cô sửng sốt. “Nhà à? Ý chị là nhà của Will á? Tôi không nghĩ thế đâu.” Lấy điện thoại ra, cô nhìn vào màn hình nói đầy thỏa mãn, “Bảy tin nhắn từ anh ta cho đến phút này. Ha, tốt thôi. Để anh ta đoán tôi đang ở đâu xem thế nào.”
Cô ta có nói thật không đây? “Thế còn bọn trẻ thì sao?”
Lúng túng, Fia nói, “Chúng thì sao?”
OK, cô ta thực sự không có tình người.
Cleo nói thẳng, “Bọn trẻ không mong cô về nhà à?”
“Ồ, tốt quá, cảm ơn anh nhiều!” Fia cười với Johnny và cầm lấy cái ly tràn bọt trước khi chuyển sự chú ý về phía Cleo. “Không, vì bọn trẻ không ở đó.”
“Nhưng cũng đến lúc cô vẫn phải lái xe về chứ. Đó có phải là nước uống có ga không?” Cleo ám chỉ ly nước giống như Coca.
“Phần lớn là thế.” Vẫn cười, Fia nói. “Phần còn lại là Barcadi.”
“Thế ai sẽ trông coi bọn trẻ?” Cleo không khỏi tò mò; cô cần phải biết.
Fia nhìn cô lạ lùng. “Tất nhiên là mẹ bọn trẻ. Will chỉ thăm chúng hai tuần một lần vào cuối tuần thôi.”
Ôôôồ, cuối cùng cũng rõ đầu cua tai nheo.
“Ý cô là... bọn trẻ không phải con cô à?”
“Trời đất, không! Chị thực sự nghĩ bọn chúng là con tôi à?” Lắc đầu lia lịa, Fia cười lớn. “Không, không, không, bọn trẻ là của người vợ đầu. Ý tôi là, hai đứa rất đáng yêu và tôi rất hợp với chúng, nhưng chúng không phải con tôi. Hai đứa sống với mẹ và dượng ở Birmingham. Tôi mới gặp Will ba năm trước và lúc đó anh ta đã ly dị rồi.”
Trời đất, đất nước này đầy rẫy những vợ của Will. Trên sân khấu, một trong những tay thợ sơn đang hát bài “Do Ya Think I’m Sexy[1]?” Mỗi lần anh ta hát lên câu hỏi đó, đồng nghiệp của anh ta đồng thanh hét lên, “Khoooông!”
[1] Bạn có thấy tôi hấp dẫn không.
“Xin lỗi, tôi tưởng đó là con của cô,” Cleo nói.
“Tôi đã ngạc nhiên khi thấy mình bị tra hỏi. Dù sao thì mọi chuyện cũng đã rõ.” Xua tay bỏ qua chuyện đó, Fia nói, “Nhưng chị nói đúng, tôi không thể lái xe về thế này. Nhìn này, do lỗi của chị nên tôi mới đến đây, vậy tối nay tôi ngủ ở nhà chị được không?”
Lại một ân huệ nữa à? Thực sự thì, cô chưa làm đủ hay sao? Cleo ngập ngừng. Trong khi cô đang quanh co, Johnny đưa cô một cốc rượu vang trắng.
“Đi mà. Tôi sẽ không gây phiền hà gì đâu,” Fia đòi thêm. “Tôi hứa mà.”
“Ừm. Có điều là tôi chưa chuẩn bị giường cho khách... và sáng mai tôi sẽ phải đi làm rất, rất sớm...”
“DO YA THINK I’M SEXY?”
“KHÔÔÔNG!!!”
“Chị không phải lo chuyện giường chiếu, tôi có thể ngủ trên sofa được mà.”
“Ờ...”
“Thế này nhé,” Johnny nói. “Cô có thể ngủ ở nhà tôi.”
Cleo thấy mắt Fia sáng lên và bụng cô ta có gì đó thắt lại. Không, không, đó không phải câu trả lời đúng.
“Thật không? Trời ơi, cảm ơn anh!”
Nhanh chóng thay đổi quyết định, Cleo nói, “Nghe này, không sao đâu, tôi có thể chuẩn bị giường. Tất nhiên cô có thể về nhà tôi.”
“Nhưng chị phải dậy rất là sớm.” Rõ ràng quá sung sướng với Lời Mời Hay Ho Hơn Nhiều của Johnny, Fia vụng về giả vờ cảm kích lời mời của Cleo. “Mà chị đã giúp tôi quá nhiều rồi.”
“Nhưng cô không thể ở nhà Johnny được...” Đó không phải lỗi của Fia; cô ta không biết Johnny là người thế nào. Cleo cố hết sức để kín đáo ra hiệu bằng mắt cho cô ta hiểu mình sẽ rơi vào thế ngàn cân treo sợi tóc.
“Này, không sao đâu. Tớ đâu phải tên giết người hàng loạt.” Xen vào giữa cái nhìn ẩn ý của cô, Johnny nói đùa, “Tớ hứa là cô ấy sẽ được an toàn.”
“Anh thật tốt quá. Mà anh sẽ không nhận ra tôi đang ở trong nhà đâu.” Fia hứa. “Chỉ cần cho tôi cái chăn rồi tôi sẽ ngủ trên sofa.”
“Không cần đâu. Còn nhiều phòng trống lắm.”
“Còn nhiều à?” Fia khúc khích. “Anh sống ở đâu thế, biệt thự à?”