Ít nhất thì trời cũng không mưa. Họ đã có một đêm đẹp trời. Một đêm tuyệt vời, cứ xét đến việc buổi diễn đã kết thúc từ năm mươi phút trước nhưng họ vẫn đứng cầm máy ảnh và sổ xin chữ ký chờ người hùng của họ xuất hiện từ phía nhà hát. Nhưng không ai thấy phiền. Có vẻ đêm nay gã diễn rất tốt. Đó hẳn là một buổi diễn để đời.
Cleo cũng phải chờ, nhưng ít nhất cô còn được trả tiền. Và khi cô đưa gã đến cửa rạp hát lúc trước buổi diễn, gã có báo trước là rất có thể đêm nay gã sẽ tan muộn.
“Tốt hơn là thế, mẹ kiếp,” gã nói thêm. “Đám quản lý sẽ gặp rắc rối lớn nếu không khui vài chai sâm banh tối nay.”
Ngồi dựa vào ghế lái, Cleo rời mắt khỏi đám đông hâm mộ và cầm lấy điện thoại. Cô đã gọi cho Abbie để chị biết cô sẽ về sau nửa đêm. Trước đó, cô cũng đã nói chuyện với Tom và nhận thấy là anh vẫn chưa muốn tha thứ cho vợ mình vì đã sém chút nữa ngủ với người đàn ông khác. Anh cũng không muốn được một người thậm chí chưa bao giờ có một mối quan hệ tử tế nào trong đời lên lớp (từ anh dùng) về chủ đề tình yêu và sự tin tưởng.
Điều đó làm Cleo tổn thương, nhưng cô đã cố nhịn không bật lại. Hơn nữa, anh cũng có lý. Và anh đã tổn thương sâu sắc vì cảm thấy thất vọng và bị phản bội tàn tệ. Bởi khi tình yêu càng lớn, thì cảm giác bị phản bội càng dữ dội. Thế nên cô mới gần như không tan nát cõi lòng khi phát hiện ra sự dối trá của Will.
Thôi thì lúc này cứ để Tom một mình đã. Nhưng cô vẫn bồn chồn xoay xoay điện thoại; câu chuyện choáng vàng tối qua giữa Abbie và Tom đã ảnh hưởng rất nhiều đến cô. Bởi cuộc hôn nhân của họ vẫn luôn là mối quan hệ hoàn hảo nhất, khiến các mối quan hệ khác phải ngưỡng mộ, lấy làm chuẩn mực và luôn mong muốn được như vậy.
Cứ coi là lối tư duy logic lệch lạc của đàn bà đi, nhưng nếu chuyện giữa Abbie và Tom mà còn tan vỡ, thì còn hy vọng nào cho những người khác đây?
Điều đó tiếp tục khiến cô thấy tất cả những cố gắng của mình bao năm qua để bảo vệ bản thân không bị tổn thương có lẽ không hữu hiệu như mình vẫn tưởng.
Về cơ bản là nếu chẳng may không sớm thì muộn lòng ta cũng tan nát, vậy lo âu làm gì cho mệt, cứ để mọi chuyện đến đâu thì đến có phải hay hơn không? Nếu đúng là như vậy thì ít nhất ta cũng có thể vui vẻ một chút với người đàn ông tuyệt nhất mà mình tơ tưởng.
À, nào, hừm, xem nào, vậy anh ta sẽ là ai nhỉ? Cleo cười thầm, chế giễu sự thật là mình có một bí mật tội lỗi. Bởi vì dù thích hay không thì Johnny LaVenture có vẻ như đã chiếm một vị trí khá vững chắc trong đầu cô.
Nhưng nếu cô gọi nhanh cho Johnny một cú bây giờ thì chắc cũng không sao nhỉ, chỉ để hỏi thăm tình hình bà cô thôi? Điều đó bình thường thôi, chắc chắn thế. Nếu hắn đang rầu lòng mà được nghe một giọng nói thân thiện thì có phải là rất tốt không?
Cánh cửa rạp hát cuối cùng cũng mở toang và Casey xuất hiện với sự hò reo của người hâm mộ. Họ túm tụm xung quanh gã như thể gã là một người hùng vừa chiến thắng. Và mỗi tay gã đang vẫy một chai sâm banh, làm cho đám đông càng hồ hởi. Nhìn dáng vẻ của gã, có thể nói đây không phải là chai sâm banh đầu tiên gã uống tối nay.
Cleo nhìn xuống màn hình điện thoại màu xanh điện tử, vẫn đang cố quyết định xem có nên gọi cho Johnny hay không.
“Oa!” Một cái nắp chai bắn tung lên và tiếng hò reo lại rộn rã. Nếu người hâm mộ nghĩ là họ sẽ được chia phần thì niềm hy vọng đó cũng sớm tiêu tan. Casey ngửa mặt lên nốc cạn cứ như cả tháng vừa rồi gã phải sống ngoài hoang mạc. Một bà sung sướng hét lên, “Ôi, cậu ấy làm rượu chảy tràn xuống ngực kìa. Casey, để tôi liếm rượu trên ngực cậu!”
Vì bà ta khoảng sáu mươi tuổi và thân hình tròn như cái lu, chuyện này hẳn là sẽ không xảy ra. Cleo dò các số điện thoại lưu trong máy và thấy hơi thở nghẹn lại trong cổ họng khi tên của Johnny hiện lên. Thật là lộ liễu quá. OK, cô chỉ định gọi cho một người bạn hỏi thăm tình hình ở Norfolk thôi mà.
Hoặc có lẽ không chỉ là thế. Điện thoại của hắn tắt máy, chắc hắn đang ở trong bệnh viện. Còn chưa biết có nên để lại lời nhắn cho hắn không thì cô bị sao nhãng bởi một tràng tiếng la hét khi Casey xé rách chiếc áo lụa màu đỏ giơ bộ ngực trần ra cho cái bà lục tuần. Ôi trời, thế này thì ghê quá. Cleo ngắt máy; mai cô thử gọi lại vậy. Hạ kính cửa sổ xuống, cô quan sát bà ta nhiệt tình đưa lưỡi liếm bộ ngực trần nhẵn nhụi màu nâu nhân tạo... chắc chắn đây là hành vi vi phạm luật chống khiêu dâm hay gì đó. Eo ơi, mong rằng gã không mời bà ta về khách sạn cùng...
Mười phút sau Casey lảo đảo về xe. Lắc đầu nhắc Cleo không phải mở cửa sau cho mình, gã thả người vào ghế trước.
“Ngồi ghế sau tôi không nói chuyện tử tế với em được. Đi nào, ta đi thôi, việc của tôi ở đây xong rồi. Nhấn ga đi không con chim già béo ị đó nhảy lên nắp ca pô bây giờ.” Gã tợp một ngụm từ chai rượu vang đỏ Moet thứ hai. “Mẹ kiếp, mụ ấy như con bạch tuộc, mụ ấy còn cố kéo khoá quần jean của tôi xuống.”
“Tôi có thấy. Tôi tưởng sau lần thứ tư hay thứ năm gì đó thì anh sẽ bảo bà ta dừng lại.”
Casey huých cô một cái. “Này, chỉ vui vẻ tí thôi mà. Tôi đã khiến họ thích thú. Có chuyện gì đâu, hả?” Gã nốc thêm sâm banh khi cô vào số rời khỏi vỉa hè. “Cô em biết không? Tôi sẽ nhớ nơi này. Nhớ cả cô em nữa.”
“Cảm ơn anh. Vậy tốt quá.” Cleo quay sang chú ý vào việc điều khiển chiếc xe trong trung tâm thành phố nhiều làn đường. Một thoáng sau cô thấy mắt Casey khép lại và miệng gã há ra. Tuyệt, hy vọng là gã không ngáy như kéo bễ trên cả quãng đường về khách sạn.
Không lâu sau Bristol đã ở tít sau họ. Cleo lái xe còn Casey ngủ, đầu gã ngoẹo sang một bên vai, chai rượu vơi nửa được ôm trên tay như em bé. Chỉ còn năm cây nữa là đến khách sạn thì gã giật mình tỉnh dậy nói, “Còn em thì sao?”
“Còn tôi làm sao cơ?”
“Có nhớ tôi không, bé yêu?”
Ôi trời ơi. Cô lịch sự nói lớn,” Tất nhiên là tôi sẽ nhớ rồi.”
“Ha, biết mà!” Gã đập tay vào đùi. “Nghĩ khác về tôi rồi phải không? Không muốn mất cơ hội với Casey Kruger. Dừng xe lại đi bé yêu.”
“Nghe này, chỉ năm phút nữa là chúng ta về tới khách sạn rồi...”
“Không, không, không không! Thôi mà bé yêu, đỗ lại đi, làm vậy vì tôi đi, nhé?”
Gã say bí tỉ. Cleo không hề có ý định đi chậm lại. “Chúng ta tiếp tục đi nhé, rồi...”
“Bé yêu, thôi nào, dừng cái xe quái quỷ này lại NGAY!” Gã nói rồi đột ngột lao sang chộp tay lái, giật khỏi tay cô. Cái xe đảo mạnh sang trái ở đoạn con đường làng hẹp ngoặt phải. Như trong cảnh quay chậm, bên tai là giọng Casey hét lên “Chết mẹ tôi rồi”, Cleo đạp phanh quá muộn nên cái xe xuyên qua hàng rào trôi đi theo đà nghiêng khi nó lao xuống con dốc đứng bên trái.
Giống như bị mắc kẹt bất đắc dĩ trên một cái đu quay đáng sợ nhất thế giới. Bị hất sang trái rồi phải rồi chổng ngược, Cleo thả mặc cho người rơi tự do. Có phải cô sẽ chết thế này không? Mọi người có đổ lỗi cho cô vì tai nạn không? Fan của Casey Kruger có gây rối trong đám tang của cô và chửi bới cô không? Ôi không, tội nghiệp chị Abbie, chị đã phải chịu đựng quá đủ rồi. Còn Ash thì sao? Cậu có vật vã đau khổ không? Chết tiệt, và thế có nghĩa là cô sẽ không bao giờ biết được Johnny ở trên giường thế nào à? Thật là bất công, tại sao cô không... ơ, chờ đã, dừng lại rồi...
Dừng lại...
Rồi dừng hẳn.
Từ từ, Cleo mở mắt. Cô còn sống không hay cô chỉ nghĩ là mình vẫn còn sống, giống như nhân vật của Patrich Swayze trong phim Hồn ma ấy?
“Ôiiiii, mẹ kiếếếếếp,” một giọng rền rĩ bên tai cô.
OK, nếu cả hai cùng chết rồi, điều này có nghĩa là cô bị cùm với Casey vĩnh viễn. Thế thì thật là quá sức chịu đựng, bị mắc kẹt với một con ma khó chịu nhất.
Không, hai người vẫn còn sống. Cleo càu nhàu, “Anh có sao không?”
“Hỏi gì mà ngu thế? Cô làm cái gì thế này?”
Cái gì? Cô làm cái gì á? “Chính anh chộp lấy tay lái mà,” Cleo nhắc cho gã nhớ lại.
“Cái gì? Không, tôi không làm thế!” Casey giận dữ. “Chính là cô.”
OK, không phải lúc tranh cãi. Hai người đang mắc kẹt ở một nơi tối đen, chống ngược lên trời trong chiếc xe đổ nát trên một con dốc đứng cây cối rậm rạp. Cleo thấy máu rỏ xuống mặt. Những mảnh kính chắn gió vỡ vụn bắn quanh người cô. Cổ cô đau đớn. Cả chân cũng vậy. Hông trái đau thấu trời. Ôi trời, nghiêm trọng đây. Phía bên tài xế vẫn thắt dây an toàn. Ai mà biết liệu bình xăng có bốc cháy không. Tay phải mò mẫm tìm tay nắm cửa, cô không mở được cửa ra.
“Nghe này,” Casey phàn nàn, “chẳng có gì khôi hài cả, nhưng cô đừng có đùa nữa được không? Đưa tôi về khách sạn ngay đi, nhé?”
“Ta cần gọi xe cứu thương.” Cleo cố nhớ ra xem điện thoại của cô ở đâu.
“Được thôi, bảo họ đến nhanh lên. Tôi phải về trước khi người ta đóng cửa quầy rượu... cái chai này bị làm sao thế này? Hết rượu rồi.”
Ngón tay cô run rẩy với lấy điện thoại. Thiếu chút nữa thì nó tuột khỏi tay cô và gáy cô râm ran lo lắng vì nếu cô làm rơi thì họ sẽ kẹt hẳn lại đây. Xong, được rồi, giờ cô chỉ việc bấm chín chín chín...
“Cleo? Chào cậu, cậu khoẻ không?”
Cái gì?
Bối rối và choáng váng, Cleo không hiểu tại sao cô lại nghe thấy giọng Johnny. Hắn đang làm việc trong tổng đài của dịch vụ cấp cứu à? Chờ đã, không, cô đã gọi cho họ đâu. Cô muộn màng nhận ra là mình vừa gọi lại số đã gọi trước đó khi vồ lấy điện thoại.
“Cleo à? Cậu còn ở đó không?”
Lệ trào lên mắt cô vì giọng hắn nghe thật gần, trong khi thực ra hắn đang cách đó hơn ba trăm cây số. “Ừ, tớ đây... Johnny, bọn tớ vừa bị tai nạn... bọn tớ bị kẹt trong xe và cổ tớ đau quá... Tớ cần gọi xe cứu thương nhưng pin điện thoại tớ sắp hết rồi...”
Hắn không chần chừ hay bỏ phí một giây. “Để tớ gọi họ cho. Cậu đang ở đâu?”
“Đường Pennywell, xe bị trật bánh ở chỗ cua đối diện Parson’s Barn... Casey cũng đang ở đây... Tớ sợ không dám động đậy và bọn tớ bị mắc kẹt...”
“Bảo họ nhanh mẹ nó lên,” Casey cáu. “Tôi không muốn nhỡ lần gọi rượu cuối đâu.”
“Được rồi, tớ sẽ gọi 999. Tớ cúp máy đây,” Johnny thu xếp. “Và đừng lo lắng quá, OK? Mọi chuyện sẽ ổn thôi.”
Hắn cúp máy. Cleo nhắm mắt lại. Họ chỉ còn biết đợi thôi. Casey lẩm bẩm bên cạnh cô. Chết tiệt, ướt hết rồi.”
“Không sao đâu.”
Trong bóng tối, cô nghe gã dịch chuyển trên ghế. “Lạnh hết cả rồi...”
“Anh làm đổ sâm banh lên quần à?”
Lại xê dịch, theo sau là tiếng eo khi Casey chép miệng. Đỡ lo, gã nói, “Phải rồi, là rượu Moet.”
Một giọt máu tươi chảy qua tán Cleo xuống tai. Cảm giác thật khủng khiếp nhưng cô không thể xoay cổ để ngưng nó lại được. Có cả mảnh kính vỡ trên tóc cô. Đâu đó gần đây có tiếng cú kêu. Cô bắt đầu run lên lo sợ. Còn bao lâu nữa xe cứu thương mới tới?
Không lâu lắm, cảm ơn trời. Chỉ trong vài phút, họ nghe thấy tiếng xe lao vội trên đường, càng lúc càng gần. Không có tiếng còi hú. Có lẽ vì không có nhiều xe trên đường nên họ không dùng còi. Cleo nghe tiếng xe cứu thương dừng lại, rồi tiếng sập cửa và tiếng chân hối hả chạy về phía xe mình.
Cô lại mở mắt thì thấy Johnny, rõ ràng là cô không thể nào bị ảo giác được.
“Đúng lúc đấy,” Casey líu nhíu. “Đưa chúng tôi ra đi. Cậu có whisky không?”
“Johnny à?” Cô gọi tên hắn. “Là cậu đấy à?”
“Cậu không sao đâu. Đừng cố cử động.” Cuối cùng hắn cũng xoay xở mở được cánh cửa bị kẹt. Quỳ xuống cạnh Cleo, hắn vuốt tóc khỏi mắt cô. “Chân cậu có cảm giác gì không?”
Cô khó khăn cử động từng chân một. “Có cảm giác. Làm sao cậu đến đây được?”
“Tớ vừa quay lại Đồi Channings chiều tối nay.”
“Còn cô của cậu?”
“Barbara mất đêm qua rồi,” Johnny nói.
“Ôi không, tớ rất tiếc.” Cleo cố gắng lắc đầu rồi liền cau mặt đau đớn.
“Yên nào. Xe cứu thương sẽ tới đây bất cứ lúc nào. Không thể tin được là tớ còn đến trước họ.” Johnny vuốt tay cô. “Có điều là tớ chỉ cách đây có năm cây thôi. Mà tớ lao như thằng điên.”
Sự xuất hiện của hắn làm cô thấy được an ủi. “Tớ mừng là cậu đến đây.” Một giọt nước mắt lăn xuống từ mắt phải của Cleo và cô thấy hắn lau đi. “Còn bà cô kia của cậu?”
“Cô Clarice à? Cũng ổn thôi. Cô ấy quay lại nhà dưỡng lão rồi.”
“Còn lon bia nào không? Không đùa đâu,” Casey phàn nàn, “nhưng cứ phải chờ thế này làm tôi phát điên lên được.”
Johnny ghì chặt vai trấn an Cleo. Từ đằng xa họ nghe thấy tiếng còi hú - cuối cùng người ta cũng dùng đến nó. Hắn ở bên cạnh cô, nhẹ nhàn gỡ từng miếng kính vỡ ra khỏi tóc cô, cho tới khi có cứu trợ tới gồm hai cảnh sát và hai đội cứu thương.
Trong khi người ta kiểm tra cho cô, y tá cứu thương hỏi cô một số câu hỏi. Khi họ biết nơi cô sống, người lớn tuổi hơn khẽ cười nói, “À rồi, tôi biết Đồi Channings. Trước có một khách hàng thường xuyên ở đó. Jean, là tên cô ấy. Nghiện rượu! Tôi nghĩ cô ta còn có số của chúng tôi trên phím gọi tắt ấy. Cứ hay lo âu như vậy đấy.” Trong khi đo huyết áp cho Cleo, ông ta đùa đùa nói thêm, “Chắc cô cũng biết cô ta. Tôi đang cố nhớ họ của cô ấy.”
Cảm giác xấu hổ có bao giờ tan biến được không? Cleo nhìn ông ta nói, “Đó là dì tôi.”
“Ôi, xin lỗi cô.” Trong khoảnh khắc khó xử sau đó, Cleo thấy ông ta hít sâu, ghi chép lượng cồn. Rồi ông ta nói vẻ bình thường, “Ừ, giờ cô nói tôi mới thấy cô đúng là giống dì cô thật. Thế còn cô thế nào? Có uống tí rượu bia nào tối nay không?”
“Không.”
“Ha, đừng tin cô ta,” Casey nói. “Cô ta vừa nốc vodka cả tối nay đấy, đồ buông thả.”
Viên y tá cứu thương thứ hai nhướng mày nói cộc lốc, “Vậy còn quý ngài đây thì sao?”
Casey vung tay lên trời. “Không uống gì hết, anh bạn. Hoàn toàn bài rượu, tôi ấy. Không bao giờ đụng tới một giọt rượu nào.”
Đã sửa bởi Yến My lúc 19.11.2013, 18:24.