“Tôi được cho mấy tấm vé miễn phí,” Ash nói, “cho đêm diễn Madame Butterfly vào thứ Ba tới ở rạp hát Pargeter tại Clifton.”
“Anh nói thật đấy à?” Mặt Fia sáng bừng lên. “Ôi trời, đó là vở opera tôi yêu thích nhất đấy!”
Anh cũng ngờ ngợ như vậy. Mấy tuần trước, Frank đã hào hứng thông báo là cô không nghe chương trình phát thanh của anh; cô thích cái kiểu Madame Butterfly líu lo cơ.
“Đó là một chuyến lưu diễn. chắc sẽ hay đấy.”
“Tuyệt quá. Cảm ơn anh Ash rất nhiều, anh thật là tốt quá!”
Ôi không, anh không muốn mắc vào chuyện này lần nữa. Aaron tốt bụng từ giờ trở đi sẽ phải tự lực cánh sinh thôi. Gắng sức mình, Ash nói, “Vấn đề là, tôi sẽ phải nhận xét vở diễn này trên đài, thế nên họ mới cho tôi vé.”
“À.” Fia thay đổi nét mặt khiến anh cảm thấy như bị xiên một nhát dao giữa xương sườn. “À rồi, tôi hiểu rồi.”
“Nhưng vẫn là vở Madame Butterfly.” Miệng anh khô khốc; anh không thể quỳ xuống xin cô đi cùng được. Nhưng rõ ràng đó là điều cô không muốn làm.
Cô chần chừ và anh có thể thấy cô đang vật lộn với lương tâm của mình. Thật tốt là Fia đã tế nhị không nói toẹt ra là, “Nhưng tôi thà cắt cụt chân tôi đi còn hơn là phải tới rạp hát với tên béo lùn như anh!” Thay vào đó, cô dồn sức nở một nụ cười can đảm và nói, “Vậy cũng được; sẽ tuyệt lắm. Cảm ơn anh vì đã mời tôi.”
“Vâng.” Ash thầm trách mình; anh đã có lần bị ríu lưỡi, anh còn không thể nói được một câu nên hồn. Sau một hồi anh mới nói, “Có gì đâu.” Trời đất, anh làm sao thế này? Đó là một cơ hội tốt; anh đã lừa được Fia hẹn hò với mình. Cho dù đấy không phải là cuộc hẹn thực sự và cô chỉ đồng ý đến vì nếu không anh sẽ chẳng bao giờ cho cô vé miễn phí nữa.
Dù sao đi nữa Ash cũng không thể không thấy râm ran vì vui sướng và hy vọng.
Thế này đã là gì đáng kể. OK, chưa là gì cả.
Nhưng đó là sự khởi đầu.