– Nghiên nghiên ngủ à?
– ừ
– mỗi lần nhìn cô nhóc mình đều thấy bé giống mọt thiên sứ
Ôn Lực Nhã yêu thương nhìn nét mặt Nghiên Nghiên say ngủ
– không lâu nữa cậu cũng sẽ sinh ra một thiên sứ
Bạch Lăng nhìn bụng cô đã bắt đầu to lên, mỉm cười nói.
– Đều này thì mình không thể cam đoan vì đi siêu âm ba chiều kết quả là con trai.
– Sao lại nói thế? Con trai cũng giống thiên sứ mà, cậu không thích con trai sao?
– Không phải mình không thích
– Thế là Tề Thác?
– Anh ấy cũng không nói không thích, chỉ là sau khi nhìn thấy thiên sứ nhà cậu, anh ấy luôn mong chờ có con gái, không ngờ kết quả lại là con trai nên khó tránh được hơi thất vọng
Ôn Lực Nhã bất đắc dĩ than nhẹ.
– Vậy cậu về nói cho anh ấy, Đồ Thánh bây giờ đã bắt đầu lo lắng làm sao để đề phòng các nam sinh muốn theo đuổi con gái mình, tâm tình của Tề Thác có lẽ sẽ tốt hơn nhiều.
Đáy mắt cô tràn ngập ý cười và hạnh phúc.
Ôn Lực Nhã mỉm cười nhìn nàng, đột nhiên nói:
– Bạch Lăng, cậu rất thích hợp kết hôn.
– Sao tự nhiên lại nói vậy? Bạch Lăng hơi sửng sốt, tò mò hỏi.
– Bởi vì chưa bao giờ mình thấy nét mặt cậu tươi sáng như bây giờ
Bạch Lăng cười trả lời:
– Tuy rằng chuyện quá khứ mình không nhớ nổi nhưng mình cũng phát hiện một điều.
– Chuyện gì? Ôn Lực Nhã tò mò hỏi.
– Cậu cũng giống mình.
– Giống nhau cái gì?
– Nét mặt tươi sáng.
Ôn Lực Nhã hơi sửng sốt rồi cười lớn:
– Cho nên nói, hai người chúng ta đều thích hợp với hôn nhân.
Bạch Lăng không nhịn được cũng cười theo.
– Đã lâu không gặp.
Đột nhiên có tiếng nói khiến hai người đang cười vui vẻ nháy mắt dừng lại, hai người cùng ngẩng đầu nhìn thoáng qua người phụ nữ đứng trước bàn rồi nhìn nhau, phát hiện cả hai đều không biết cô ta.
Bạch Lăng đoán rằng có lẽ cô ta là người trước khi mình mất trí nhớ có quen nên cười yếu ớt đáp lại:
– Chào cô, đã lâu không gặp
Qua mấy ngày huấn luyện, cô càng lúc càng thuần thục việc ứng phó tình huống bất ngờ này.
Người phụ nữ kia nhìn cô nói:
– Nhìn cô trông tốt lắm.
– Cảm ơn, cô cũng vậy
Cô ta hơi im lặng rồi nhìn Nghiên Nghiên đang ngủ say trong lòng cô:
– Đứa trẻ này là…
– Con gái tôi. Cô vẫn mỉm cười đáp.
– Nó mấy tuổi?
– Hai tuổi
– Tức là đó là con gái Đồ Thánh?
Bạch Lăng gật gật đầu, cảm giác người phụ nữ này hơi kì quái.
Cô ta trầm mặc một chút lại hỏi:
– Anh ấy biết không?”
– Đương nhiên, bọn họ là vợ chồng, ngày nào cũng ở chung dưới mái nhà, ngủ cùng giường, sao Đồ Thánh lại không biết vợ mình sinh cho anh một tiểu thiên sứ đáng yêu như thế. Anh ấy rất yêu cô nhóc này.
Cảm thấy tình huống hơi lạ, Ôn Lực Nhã tươi cười xen ngang.
Người phụ nữ kia nhìn Lực Nhã rồi lại nhìn sang Bạch Lăng.
– Các người hợp lại?
– Đúng. Bạch Lăng gật đầu.
– Vậy sao? Tôi chúc mừng cô.
– Cảm ơn. Bạch Lăng mỉm cười đáp lại.
Cô ta im lặng không nói nhìn Bạch Lăng một lát rồi giống như khi đến, đột nhiên quay người bước đi, ngay cả câu chào tạm biệt cũng không nói.
– Người phụ nữ này là lạ
Nhìn theo dáng cô ta, Ôn Lực Nhã tự nói.
– Cậu cũng thấy thế à? Không biết có phải trước khi mình mất trí nhớ đã làm gì đắc tội cô ấy không?
Bạch Lăng cũng nhìn theo cô ta, nhíu mày:
– Vừa rồi đáng lẽ mình nên hỏi tên cô ấy, có lẽ Đồ Thánh sẽ biết.
– Mình cảm thấy vấn đề hình như không phải thế. Ôn Lực Nhã hơi đăm chiêu nói.
– Là ý gì? Cô nhìn Lực Nhã.
– Mình cảm giác địch ý của cô ta là vì quan hệ giữa cậu và Đồ Thánh.
Bạch Lăng bị lời đoán này dọa:
– Cái gì?
– Cậu không thấy khi cô ấy biết Nghiên Nghiên là con gái Đồ Thánh, trên mặt có chút sợ hãi sao? Khi nghe nói hai người các cậu là vợ chồng, ngủ cùng giường lại có vẻ khó tin, tuy chỉ trong chốc lát
Lực Nhã chân thành nhìn cô nói:
– Mình nghĩ, không biết đó có phải bạn gái cũ của Đồ Thánh không?
Bạch Lăng nghe xong hai mắt trợn tròn, không nói được gì. Bạn gái cũ của Đồ Thánh?
– Mình cảm thấy cô ta nhất định là vì không chiếm được Đồ Thánh, ghen tỵ cậu lấy anh ấy nên luôn để ý đến chuyện vợ chồng cậu. Đương nhiên, việc hai năm trước các cậu ly hôn cô ta nhất định cũng biết. Cho nên có cơ hội gặp, cô ta định nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng nhưng lại không ngờ cậu không chỉ có con với Đồ Thánh lại còn cùng anh ấy hợp lại. Cô ta bị đả kích lớn, không cam lòng mà nói chúc mừng, ngay cả chào tạm biệt cũng không nói, vội vã rời đi
Cô vừa nói vừa gật đầu, vẻ mặt như đang bội phục khả năng suy luận của mình.
Bạch Lăng nghe theo, không nhịn được mà cười:
– Mình còn không biết cậu có trí tưởng tượng như vậy đâu đấy.
– Đây không phải là tưởng tượng, đây là mình quan sát mà ra. Ôn Lực Nhã nghiêm trang nói.
– Nếu đúng như lời cậu, cô ấy là bạn gái cũ của Đồ Thánh thì cậu có nghĩ tới một vấn đề không?
– Vấn đề gì?
– Mình và cô ta sao lại biết nhau? Cậu cảm thấy Đồ Thánh không là đàn ông sẽ đem bạn gái cũ giới thiệu cho vợ hay bạn gái mới biết nhau sao? Có người phụ nữ nào rộng lượng mà nhận chuyện như thế?
Ôn Lực Nhã nghe vậy hơi sửng sốt. Cô đúng là không nghĩ đến chuyện này, nếu Tề Thác dám giới thiệu bạn gái cũ cho cô quen biết nhất định cô sẽ trở mặt với anh!
– Dù không phải bạn gái cũ nhưng mình vẫn thấy cô ta có địch ý với cậu. Có lẽ các cậu ban đầu đã là bạn bè nhưng Đồ Thánh lại chọn cậu làm bạn gái nên đến giờ cô ta vẫn oán hận, bất mãn, không thể thành tâm mà chúc phúc cho hai người.
Cô đổi phương hướng suy luận.
Bạch Lăng chỉ cảm thấy buồn cười, không hiểu sao trí tưởng tượng của cô lại lớn như thế, Bạch Lăng đổi đề tài nói:
– Đừng nói chuyện này nữa. gần đây, cậu có liên lạc với mấy người Tiểu Vũ không?
Nhắc tới mấy chị em tốt của mình, Ôn Lực Nhã bất đắc dĩ nói:
– Có liên lạc nhưng cũng chẳng khá gì.
– Sao lại thế? Bạch Lăng kinh ngạc hỏi.
– Các cậu ấy như giận chúng mình, cho rằng lần trước đến nhà cậu liên hoan, đến cuối buổi ở cửa nhà cậu lại vừa khéo gặp chồng cũ, cho là chúng mình thông đồng bán đứng các cậu ấy
Ôn Lực Nhã thở dài:
– Chúng ta bị oan mà.
– Vậy chúng ta sẽ bị các cậu ấy tuyệt giao sao?
Những người chị em này là bạn tốt nhất hiện giờ của cô, cô thật sự không muốn mất đi.
– Chắc chắc không.
Bạch Lăng vẫn lo lắng, cô không chắc chắn được như Lực Nhã
– Bây giờ bọn họ có lẽ giận chúng mình nhưng tuyệt đối sẽ không vì thế mà tuyệt giao với chúng mình.
Ôn Lực Nhã cười trấn an cô:
– Về phần vì sao không liên lạc với chúng ta, thật ra nguyên nhân chỉ có một, đó là trốn tránh chống cũ. Ai bảo ông xã của chúng ta vừa khéo lại là tri kỉ với chồng trước của các cậu ấy đâu?
Bạch Lăng hiểu gật đầu, sau tò mò hỏi:
– Cậu có biết bọn họ vì sao li hôn hoặc vì sao giờ không muốn tái hợp không?
Cô lắc đầu.
– Cậu không hỏi sao?
– Hỏi cũng vô dụng. Lúc trước chẳng phải cậu cái gì cũng không chịu nói, nếu có cố gắng hỏi thì cũng chỉ bảo là không có khả năng tái hợp.
– Thật sao? Bạch Lăng kinh ngạc.
– Thật mà. Cô gật đầu: – cậu không biết thái độ của cậu kiên quyết thế nào đâu. Nay mà cậu lại mất trí nhớ, nếu không chắc chắn bây giờ cậu cũng giống như bọn họ, không biết là kiên trì cái gì nữa.
– Cậu nói như thể là mình mất trí nhớ là may mắn ấy.
Bạch Lăng dở khóc dở cười nói.
– Mình cảm thấy như thế, cho nên bây giờ mình luôn nghĩ một chuyện. Có nên đem gậy đánh cho bọn họ bất tỉnh, làm cho các cậu ấy cũng mất trí nhớ như cậu, như thế mọi người đều hạnh phúc.
Cô nói rất chân thật khiến Bạch Lăng nghe xong trợn mắt há mồm, không biết nên khóc hay cười.
– Cậu đừng có đùa.
– Mình không đùa, mình thực sự nghĩ thế. Chẳng qua chỉ sợ một gậy đánh ra, vạn nhất làm cho bọn họ không mất trí nhớ mà lại biến thành kẻ ngốc thì thảm rồi, cho nên đành thôi.
Cô còn chưa nói xong, Bạch Lăng đã cười lăn lộn. Trời ạ! Thực sự quá buồn cười!
Cô cười quá lớn khiến tiểu bảo bổi trong lòng thức giấc:
– Mẹ?
– Xin lỗi, mẹ làm con thức
Cô vỗ nhẹ bảo bối nói, nhưng ngay cả thế mặt vẫn đầy ý cười.
Ôn Lực Nhã đợi cho Nghiên Nghiên được mẹ dỗ ngủ lại, bất đắc dĩ hỏi:
– Buồn cười đến thế sao?
Bạch Lăng dùng sức gật đầu, vẫn cười toe toét, chỉ là không cười ra tiếng mà thôi.
– Vậy cậu có cách gì giúp bọn họ? Ôn Lực Nhã than nhẹ một tiếng, bất đắc dĩ nói: thấy bọn họ như vậy, họ không mệt thì mình cũng mệt
– Cậu là muốn giúp “các cậu ấy” hay muốn giúp “bọn họ”
– Có gì khác biệt sao? Đều là giúp cả.
– Tất nhiên là có khác. Nếu là giúp các cậu ấy thì sẽ giúp họ rời xa chồng cũ, còn nếu giúp bọn họ thì sẽ muốn họ hợp lại. Kết quả hoàn toàn bất đồng đó, cậu giúp ai?
Ôn Lực Nhã nhíu nhíu mày mệt mỏi nằm bò lên bàn. Kì thật cô muốn giúp bọn họ hợp lại nhưng hình như làm như thế là phản bội chị em….
– Sao lại có thể phiền chán như thế? Cô buồn phiền thở dài.
– Chuyện tình cảm vợ chồng không phải là chuyện người ngoài chúng ta có thể nhúng tay, mình nghĩ tốt nhất là chúng ta nên yên lặng quan sát đi.
– Đạo lí này mình cũng biết nhưng…. quên đi, mặc kệ
Rất phiền, xem ra cô nên buông tay thì hơn.
Bạch Lăng mỉm cười, quan tâm hỏi:
– Cậu mang thai vẫn khỏe chứ?
– Chỉ cần ông xã mình không cần giữ gìn chỗ này chỗ kia như thế thì mọi thứ đều tốt.
Ôn Lực Nhã đứng dậy, kéo đĩa bánh ngọt đến trước mặt, vừa ăn vừa nói chuyện.
– Anh ấy vẫn cẩn thận không cho phép cậu làm gì sao? Bạch Lăng cười hỏi
– Đúng thế. Cô dùng dĩa cắm bánh ngọt như đang xả hận vậy.
Bạch Lăng nhìn động tác của cô, cười khẽ.
– Cậu phải biết đó là vì anh ấy quan tâm đến cậu.
– Nhưng như thế cũng thái quá cơ. Ngay cả tự mình gội đầu cũng không cho, nhất định bắt mình phải ra tiệm gội đầu, làm gì có chuyện như thế? Mình bây giờ mới mang thay năm tháng chứ không phải 8,9 tháng, anh ấy thật quá kì lạ.
– Không chỉ kì lạ, nhất định cậu còn thấy anh ấy rất bá đạo đúng không?
– Đúng thế!
– Không chỉ bá đạo còn như bị thần kinh có vấn đề.
– Đúng!
– Còn ngạc nhiên, khoa trương, quả thật là điên rồi?
Bạch Lăng càng nói càng tăng mức độ lên khiến Ôn Lực Nhã ngây dại.
– Ách…. Thực ra cũng không cần nói như thế.
– Nhưng mà quan trong là dù anh ấy có điên rồi thì cậu vẫn rất yêu anh ấy, cũng biết anh ấy rất yêu cậu, đúng không?
Bạch Lăng nói tiếp, mặt đầy ý cười chế nhạo
Lúc này cô mới biết mình bị đùa, chỉ có thể sờ sờ mũi, không dám lại than vãn lung tung nữa, vội nói sang chuyện khác.
– Ăn bánh ngọt, ăn bánh ngọt, bánh này ăn ngon lắm.
Bạch Lăng cười liếc nhìn cô một cái, cầm lấy dĩa cắn một miếng bánh, trong lòng đột nhiên hiểu ra một chuyện.
Cùng bạn bè uống trà trưa, thảo luận về ông xã yêu mình như thế nào, thật đúng là hạnh phúc lớn.