Nghiên Nghiên sớm ăn uống no đủ, bé nhu thuận ngồi trên sàn gỗ nghịch đồ chơi.
– Người con gái trong ảnh kia là Triệu Tâm Đình, năm hai mươi tuổi phát hiện có một khối u trong não, đó là chuyện từ bốn năm về trước…
Nhìn đám chị em tốt, Bạch Lăng hít sâu một hơi, từ tốn kể lại chuyện đêm qua Đồ Thánh nói cho cô.
Triệu Tâm Đình là ái nữ của Triệu gia. Từ nhỏ đã có thiên phú âm nhạc, mười ba tuổi sang Viên học âm nhạc, mười tám tuổi được tuyển thẳng vào một học viện âm nhạc lớn ở Viên, tiền đồ sáng sủa.
Nhưng năm hai mươi tuổi, cô đột nhiên té xỉu, đi kiểm tra mới biết sau gáy có một khối u lớn.
Người nhà cô khắp nơi tìm kiếm bác sĩ, có thể nói là đi khắp trong nước, ngoài nước, nhưng vì vị trí khối u rất đặc biệt, rất nguy hiểm nên không ai dám cam đoan là sẽ cứu được. Lúc ấy, chỉ duy nhất Đồ Thánh dám cam đoan sẽ chữa khỏi nhưng anh cũng chỉ là một bác sĩ trẻ, kinh nghiệm không nhiều. Bất đắc dĩ, Triệu gia cũng đành tìm tới anh.
Nếu đã cam đoan với người nhà bệnh nhân thì đương nhiên Đồ Thánh phải cẩn thận ứng phó với ca bệnh lớn này. Tất cả mọi việc từ kiểm tra, nghiên cứu đều một tay anh làm, để bệnh nhân không lo lắng mà ảnh hưởng anh cũng đối xử với cô rất ôn nhu.
Lúc ấy anh chỉ chuyên tâm làm việc, căn bản không chú ý gì. Nhưng trong gần một tháng ngắn ngủi đó, Triệu Tâm Đình đã bất tri bất giác yêu thương anh.
Bi kịch bắt đầu từ đây.
Triệu Tâm Đình tỏ tình với anh, anh hoàn toàn không chuẩn bị tâm lí trước tình huống này mà cự tuyệt cô, cũng nói cho cô anh đã kết hôn. Sau đó, đêm trước ngày lên bàn mổ, cô ngảy lầu tự tử từ tầng cao nhất của bệnh viện.
Chị của cô ấy biết cô ấy yêu Đồ Thánh nên cho rằng vợ chồng bọn họ hại chết em gái mình, cho nên mới không ngừng gửi những bức ảnh này đến, muốn phá hoại hôn nhân của bọn họ.
– Như thế này thật quá đáng
Nghe Bạch Lăng nói xong, Tập Tiểu Vũ khó tin lắc đầu:
– Thế này thật đúng là kì lạ.
– Tức là ảnh này là do chị hái Triệu Tâm Đình gửi. Ôn Lực Nhã hỏi.
– Đúng thế, Đồ Thánh nói là trừ cô ta ra không còn ai có những bức ảnh này nữa. Bạch Lăng gật đầu trả lời.
– Một khi đã thế thì cô ta cần gì phải làm trò gửi thư nặc danh
– Có lẽ như thế thì bức thư này sẽ không thành vật chứng sau này. Trạm Na nói.
– Nhưng nói thật, cô ta cũng quá kì lạ? Mọi chuyện cũng đã qua lâu vậy, cô ta có cần nhớ mãi không quên mà hành hạ hai người không? Quan trọng nhất là chuyện em gái cô ta tự sát thì co liên quan gì đến chị?
Tập Tiểu Vũ tức giận nói.
– Quan trọng không phải là liên quan đến Bạch Lăng hay không mà là ở chỗ cô ta đang suy tính cái gì?
Nguyên Chỉ Linh đăm chiêu nói.
– Sao lại nói thế? Ôn Lực Nhã khó hiểu nhìn cô.
– Các cậu không biết sao. Nếu là bình thường thì khi hai người bọn họ li hôn ân oán cũng coi như xong. Cho dù không lập tức hết hận nhưng thời gian lâu như vậy cũng không nên canh cánh trong lòng, hơn nữa còn nhằm vào Bạch Lăng vốn là người vô tội
Nguyên Chỉ Linh chỉ ra điểm bất thường:
– Hơn nữa, nói thật, nếu cô ta muốn báo thù sao không trực tiếp tìm Đồ Thánh mà cứ muốn tìm Bạch Lăng
Trạm Na quay đầu hỏi người trong cuộc:
– Bạch Lăng, cậu có hỏi Đồ Thánh xem trong mấy năm hai cậu tách ra, cô ta có bao giờ tìm đến Đồ Thánh không?
Cô lắc đầu nói:
– Mình không hỏi, nhưng Đồ Thánh nói, anh nghĩ chuyện này sớm nên cho qua.
– Ý là trong thời gian hai người tách ra, cô ta không tìm Đồ Thánh gây rắc rối.
– Uh!
– Như vậy đáp án đã rõ ràng rồi.
Trạm Na và Nguyên Chỉ Linh nhìn nhau. Nguyên Chỉ Linh gật gật đầu.
– Đáp án gì? Tập Tiểu Vũ hoang mang hỏi, không hiểu sao hai người lại ra vẻ bí hiểm như vậy.
– Ý của hai cậu là cô ta có toan tính khác? Ôn Lực Nhã nhíu mày nói.
– Đúng vậy.
– Toan tính gì thế? Tập Tiểu Vũ lại hỏi.
– Bạch Lăng, cậu cảm thấy thế nào? Ôn Lực Nhã hỏi.
– Mình không biết
– Ê này, này, mọi người đừng bỏ qua em thế!
Tập Tiểu Vũ không chịu nổi kháng nghị, để tránh mọi người vẫn bỏ qua mình thậm chí cô còn đứng lên, khua tay loạn xa.
Nguyên Chỉ Linh bật cười, sau đó Ôn Lực Nhã cùng Bạch Lăng cũng nhịn không được mà cười lớn
– Em không cần như vậy, bọn chị đều nhìn thấy em. Trạm Na cười nói.
– Nhưng mọi người không ai để ý đến em. Tập Tiểu Vũ ủy khuất ngồi xuống.
– Đó là vì bọn chị đều thấy đây là chuyện rất đơn giản, đại khái chỉ có ngốc mới không nghĩ ra.
– Na tỉ, ý chị em là kẻ ngốc? Tập Tiểu Vũ vẻ mặt đau khổ nói.
– Yên tâm, em còn hiểu được điều này chứng tỏ em vẫn có thể cứu được. Trạm Na vỗ vỗ vai cô, khiến mọi người cười vui vẻ.
– Được rồi, ngu ngốc thì ngu ngốc, nhanh nói cho em biết, mọi người nói có toan tính khác là có ý gì?
– Còn có ý gì, chính là cô ta thích Đồ Thánh. Trạm Na nói như chém đinh chặt sắt
– A?! Tiểu Vũ kinh ngạc đến rớt cả cằm.
– Nếu không sao cô ta cứ chỉ tìm Bạch Lăng mà gây phiền phức chứ không tìm Đồ Thánh? Vì sao bọn họ ly hôn xong lại không có chuyện gì, tái hôn thì lại tìm đến gây rối? Còn nữa, muốn phá hoại tình cảm vợ chồng người khác có rất nhiều cách. Cô ta chọn cách mà vừa nhìn đã biết là cô ta làm, nhất định là muốn nhân chuyện này mà tìm cơ hội tiếp xúc riêng với Đồ Thánh.
Trạm Na bình tĩnh phân tích tỉ mỉ cho Tiểu Vũ và Bạch Lăng.
– Quá đê tiện! Tập Tiểu Vũ căm phẫn nói: – Trên đời sao lại có người phụ nữ như thế chứ?
– Loại nữ nhân này có rất nhiều mà. Chỉ là em may mắn không gặp phải thôi. Trạm Na liếc cô một cái.
– Thật sao? Cô trợn tròn mắt.
– Bạch Lăng, cậu định xử lý thế nào? Ôn Lực Nhã lo lắng nhìn Bạch Lăng.
– Mình cũng không biết, nếu cô ta không chịu dừng tay…. Cô nhíu mày, thật sự không biết nên làm gì.
Tập Tiểu Vũ lớn tiếng nói:
– Nếu biết mục đích của cô ta thì không cần để ý đến cô ta là được.
Nguyên Chỉ Linh không ủng hộ hỏi:
– Không để ý tới cô ta nhưng biết đâu cô ta sẽ càng làm ra những thủ đoạn ghê tớm hơn?
– Vậy báo cảnh sát là được.
– Lí do gì?
– Phá hoại gia đình người khác.
– Cô ta cũng không phải là tiểu tam, sao nói như thế được?
Tập Tiểu Vũ bị phản bác không nói được một lời:
– Tháo chuông thì cần tìm người buộc chuông. Mình nghĩ cậu và Đồ Thánh hai người cùng nhau hẹn cô ta gặp mặt, nói chuyện rõ ràng xem cô ta muốn gì. Trạm Na đề nghị: – Nhưng quan trọng là phải đem theo máy ghi âm ghi lại. Sau này nếu thật sự xảy ra chuyện gì cũng có cái làm chứng cứ.
– Vấn đề ở chỗ, nếu cô ta kiên trì không chịu thừa nhận là mình làm? Nguyên Chỉ Linh hỏi.
– Cứ nói dối là cô ta đã để lộ dấu vết, cho dù cô ta kiên trì không chịu thừa nhận, mình nghĩ Đồ Thánh có thể dễ dàng ứng phó, tìm ra được dấu vết cô ta nói dối. Trạm Na nói xong lại tiếp: – Hy vọng là thế.
– Bạch Lăng, cậu thấy sao? Ôn Lực Nhã quay đầu hỏi cô.
– Các cậu thực sự cho rằng cô ta thích Đồ Thánh sao? Bạch Lăng do dự lại nói:- chuyện này chỉ là chúng ta đoán, nếu không phải….
– Nếu không phải thì chất vấn chuyện ảnh cô ta gửi. Trạm Na mạnh mẽ cắt đứt lời cô.
– Đúng rồi, đúng rồi. Tập Tiểu Vũ đồng ý với Trạm Na.
– Mình sợ không có chứng cứ xác thực, nếu chỉ là phán đoán, Đồ Thánh sẽ không đống ý làm như thế. Bạch Lăng vẫn không nắm chắc.
– Cậu chưa hỏi thì sao biết anh ấy không đồng ý? Trạm Na yên lặng nhìn cô.
Nhìn những khuôn mặt quan tâm lo lắng này, Bạch Lăng thở nhẹ một hơi, sau đó hạ quyết tâm giật đầu:
– Được rồi, buổi tối mình sẽ nói với Đồ Thánh.
– Anh không đồng ý.
Đồ Thánh không do dự đã phủ quyết ý kiến của Bạch Lăng.
– Vì sao?
– Không có chứng cứ, chỉ dựa vào phá đoán mà đi tìm người đối chất thì quá là vô lí. Anh nói.
– Vì sao không có chứng cứ? Ảnh chụp này chính là chứng cứ tốt nhất. Anh cũng nói trừ cô ấy không ai có những tấm ảnh này là gì?
Anh yên lặng chốc lát rồi nói:
– Tóm lại, anh không đồng ý làm như thế
– Vì sao? Cô lại hỏi.
– Không vì sao cả, chỉ là không đồng ý.
– Ông xã, em cảm thấy anh là lạ
Thái độ kiên quyết của anh khiến cô hơi nghi.
– Anh chỉ rất mệt mỏi, muốn đi ngủ thôi, lạ cái gì? Tóm lại, chuyện này anh sẽ xử lý, em đừng quan tâm
Nói xong anh đi vào phòng tắm tắm rửa, sau đó lên giường ngủ, chấm dứt đoạn thảo luận ngắn ngủi này.
Anh nhất định có chuyện gì đó gạt cô. Cô đột nhiên có cảm giác này, nhưng là chuyện gì được?
Hình như anh không thích mình tiếp xúc cùng cô ta, vì sao?
Chẳng lẽ anh và cô ta…