Bạch Lăng tuy mất đi trí nhớ nhưng vừa nhìn thấy cô nhóc gọi cô là mẹ thì vội ôm lấy bé con xinh đẹp này. Bản năng làm mẹ trỗi dậy, cô ôm bảo bối nhỏ trong tay bà Trần mà yêu thích không buông.
Đây là con của cô, đứa con cô mang thai 9 tháng 10 ngày sinh hạ ra, sao đến chuyện này mình cũng không nhớ được?
Bé con xinh đẹp, đáng yêu, thơm thơm, mềm mại như thế, ai thấy cũng yêu mà cô là mẹ đẻ sao có thể lại quên mất mình có đứa con gái đáng yêu như thế chứ. Cô tự trách mình mà hốc mắt đỏ hồng lên.
– Nghiên Nghiên, ta là cha con.
Đồ Thánh cũng vừa nhìn đã yêu bé con này, cũng muốn ôm bé nhưng khi anh vừa đến gần, bé con như sắp khóc khiến anh chỉ có thể đứng nhìn, tự giới thiệu mình với con bé.
– Bạch tiểu thư, anh ta thật sự là chồng cô là cha Nghiên Nghiên sao? Thế vì sao Nghiên Nghiên lại sợ anh ta như thế. Bà Trần nghi ngờ hỏi Bạch Lăng.
Cô quay đầu nhìn Đồ Thánh cũng rất muốn hỏi anh điều này, vì sao con gái họ lại sợ anh?
Đồ Thánh đi đường đã nghĩ đến vấn đề này nhưng không nghĩ rằng lại là bà Trần này hỏi đến. Bà Trần này cũng có phần hơi nhiều chuyện.
– Chúng ta đi thôi, có chuyện gì thì để về nhà nói sau.
Anh vòng tay ôm eo vợ, kéo cô rời đi.
– Chờ đã.
Bà Trần đột nhiên ngăn họ lại, vẻ mặt thành thật nói với Bạch Lăng:
– Bạch tiểu thư, nếu cô thật sự mất trí nhớ thì sao biết anh ta là chồng cô?
Đồ Thánh không nhịn được nhíu mày hơi đăm chiêu nhìn bà. Anh cảm giác nhất định bà có ý đồ nếu không thì sao lại quan tâm quá nhiều như thế.
– Bà Trần, con trai bà bao nhiêu tuổi. Anh đột nhiên hỏi.
– Cậu biết con trai tôi? Bà Trần kinh ngạc hỏi lại
Quả nhiên!
– Cháu là bác sĩ, nếu con bác vừa khéo là bệnh nhân của cháu thì có lẽ cháu mới biết được cậu ta. Xin lỗi, vợ cháu mệt rồi, chúng cháu đi trước, tạm biệt!
Nói xong, anh kéo vợ đi ra khỏi cửa, đưa cô vào xe rồi rời đi.
– Khi nãy anh nói như thế không lễ phép!
Trên xe, Bạch Lăng nhíu đôi mày thanh tú trách anh.
Đồ Thánh hừ một tiếng:
– Bà ấy muốn cướp vợ và con anh thì còn bắt anh lễ phép à?
– A! Cô ngây người khó hiểu nhìn anh: – anh nói gì thế?
– Em mất trí nhớ nên chắc quên mất bà ấy có con trai. Xem cái cách nghi thần nghi quỷ của bà ấy thì phải đến tám phần là hy vọng em làm con dâu, Nghiên Nghiên là cháu gái bà ta rồi.
– A! Trừ tiếng này ra, cô kinh ngạc mà không nói được gì.
Bà Trần muốn mình là con dâu, Nghiên Nghiên làm cháu gái bà, cảm giác này….
Đồ Thánh lo lắng mà dặn:
– Về sau đừng để Nghiên Nghiên cho bà ấy trông nữa.
Cô không chút do dự lập tức gật đầu.
Anh âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, trời mới biết khi chưa mất trí nhớ thì giao tình giữa Bạch Lăng và bà Trần như thế nào. Anh nhân dịp cô cái gì cũng không nhớ mà loại bỏ quân địch đi mới được. Tuy rằng thế này có chút ti bỉ (bỉ ổi) nhưng chẳng phải là “Người không vì mình, trời tru đất diệt” sao?
Đồ Thành nhân lúc đèn đỏ mà quay đầu ngắm con gái đang ngủ trong lòng Bạch Lăng, cảm động nói:
– Con xinh quá.
– Lời nói của anh như thể đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy con bé vây.
Bạch Lăng thấy cực khác thường nên mới dò hỏi.
– Em nói đúng.
Anh hơi trầm mặc rồi gật đầu thừa nhận.
Tục ngữ nói đúng, giấy không thế gói được lửa. Anh quyết định ăn ngay nói thật với cô, tránh để cuộc sống của bọn họ sau này chỉ toàn là dối trá. Đó không phải là cuộc sống mà anh muốn đem đến cho cô.
– Em nói đúng cái gì? Cô ngạc nhiên nhìn anh: – thật sự đây là lần đầu tiên anh thấy con gái chúng ta.
– Đúng.
Bạch Lăng hơi nhếch miệng, ngây như phỗng nhìn anh.
Mất trí nhớ cũng không phải là mất đi khả năng phán đoán, dựa theo lẽ thường mà đoán, nếu Nghiên Nghiên thật sự là con gái của hai người, anh ấy là cha của bé sao có thể đến bây giờ mới gặp con.
– Chúng ta chia xa một thời gian.
Đồ Thánh vừa nhìn phía trước vừa giải thích.
– Chia ra một thời gian.
Cô trừng mắt nhìn, hoài nghi lặp lại lời anh
– Đúng.
– Có ý gì? Em không hiểu.
Cô lắc đầu hỏi nhíu mày. Đầu cô vẫn hơi choáng váng, có chút đau đau.
– Li hôn. Anh trầm mặc hồi lâu mới nhẹ nhàng nói ra hai chữ này.
Bạch Lăng ngây người. Ý của anh là bọn họ hiện giờ không phải là một đôi vợ chồng mà chỉ là một đôi đã li dị, không còn chút liên quan nào?
– Em có đồng ý cho anh một cơ hội nữa, hợp lại cùng anh không?
Anh đột nhiên hỏi.
– A!
Cô không nhịn được lại sửng sốt một chút, cả người mê man không biết nên làm gì.
– Anh muốn cùng em làm lại từ đầu. Anh lại nhắc lại.
Cảm thấy con gái trong lòng giật mình, Bạch Lăng theo phản xạ cúi đầu nhìn con, rồi không hiểu sao mà thốt ra:
– Là vì con đúng không?
– Đúng nhưng chưa đủ. Anh nói.
– Thế là vì sao? Nói rồi cô mới nhanh chóng sửa lại: – Thực ra em có chút tò mò, vì sao chúng ta lại li hôn?
Anh lại trầm mặc một hồi rồi mới nói:
– Là lỗi của anh.
– Anh lừa dối em có tình nhân bên ngoài sao?
Cô đăm chiêu nhìn anh rồi đột nhiên sợ hãi hỏi.
Đồ Thánh nghe vậy tức đến suýt thì chệch tay lái.
– Em không cần bôi nhọ anh như thế.
Anh tức giận trừng mắt liếc cô một cái.
Cô nói rất thản nhiên:
– Chính anh nói là lỗi của anh, nếu như thế trừ bỏ phản bội, có người tình thì em không nghĩ đàn ông còn có lỗi gì nữa.
– Anh rất bận đến ngay cả thời gian về nhà ngủ cũng không có. Điều đó khiến em không hài lòng.
– Nhưng em cảm thấy mình không phải là loại người vì chuyện này mà sẽ li hôn. Bạch Lăng khó chịu phản đối.
– Chuyện quá khứ thì để nó qua đi, từ giờ chúng ta bắt đầu lại một lần nữa.
Anh chuyên quyền độc đoán tự quyết định khiến Bạch Lăng không nhịn được nhíu mày.
– Từ lúc này coi như chúng ta là bạn bè mà bắt đầu.
Cô sửa lại lời anh, làm rõ ràng quan hệ của hai người.
– Vì sao phải bắt đầu từ bạn bè? Chúng ta rõ ràng là vợ chồng. Đồ Thánh bất mãn kháng nghị.
– Chúng ta là vợ chồng đã li hôn. Cô nhắc nhở anh.
– Dù đã li hôn nhưng vẫn yêu nhau.
Không nghĩ anh lại nói như thế khiến cô kinh ngạc nhìn lại, hoài nghi hỏi:
– Vẫn yêu nhau.
– Tình yêu của anh cho em chưa bao giờ thay đổi.
Cô há hốc miệng không biết nên nói gì.
– Còn em. Anh tiếp tục nói: – anh xem trong ví em thấy em vẫn giữ lại ảnh chụp của chúng mình, nếu như em thật sự không còn yêu anh thì chắc chắn sẽ không làm như thế. Đây chính là chứng cứ xác minh chúng ta vẫn yêu nhau.
Trời mới biết khi anh phát hiện điều này đã kinh ngạc, vui vẻ như thế nào. Li hôn đã hơn hai năm vậy mà bọn họ như tâm hồn tương ứng, trong ví đều giữ ảnh chụp chung của hai người, đây không phải yêu thì là gì?
– Có lẽ trước khi em mất trí nhớ em đúng là yêu anh nhưng bây giờ… xin lỗi, em nói thế này có lẽ anh sẽ không vui nhưng đây là nói thật…. bây giờ với em mà nói, anh cũng chỉ như người xa lạ thôi.
Cô hơi do dự và áy náy nói với anh.
– Tất nhiên là khác.
Anh không đồng ý cãi lại:
– Ít nhất em biết được chúng ta đã từng là vợ chồng, hơn nữa, em còn sinh cho anh một cô con gái mà.
Vừa nói anh vừa đánh xe vào gara, sau đó dừng xe, tắt máy.
– Em không quan trọng sự hiểu biết của em với anh có bao nhiêu mà là tình cảm… hoặc cảm giác…
Cô không biết phải nói thế nào mới khiến anh hiểu được ý của mình.
– Cảm giác ?
– Đúng là cảm giác.
Cô gật đầu:
– Nhưng em không biết nên nói như thế nào…
Cô còn chưa dứt lời thì anh đã cúi xuống hôn cô, nuốt luôn những lời cô định nói.
Bạch Lăng đột nhiên cứng đờ người nhưng không thể giãy dụa, đẩy anh ra vì tiểu thiên sứ trong lòng vẫn đang ngủ rất ngon.
Được rồi, cô thừa nhận, thật ra cô cũng không muốn đẩy anh ra vì môi anh rất mềm mại, cảm giác nam tính cũng rất mê người, hơn nữa, không hiểu sao cô có cảm giác rất mong chờ, nhớ nhung nụ hôn của anh.
Từ từ yên tĩnh lại, cô không tự chủ được mà nhắm mắt lại, để mặc bản thân hôn lại hắn rồi trong nháy mắt lại nghe thấy như yết hầu anh có tiếng gầm nhẹ, nụ hôn của anh từ ôn nhu trở nên nóng rực, cuồng dã khiến cô không nhịn được mà khẽ rên rỉ.
Giống như khi bắt đầu, đột nhiên anh dừng lại nụ hôn rồi gục lên vai nàng mà thở hổn hển.
Cô và hắn cùng thở hổn hển, tim đập dồn dập.
Trong xe tĩnh lặng chỉ nghe tiếng hai người thở dốc.
Một lát sau, Đồ Thánh ngẩng đầu lên, hai mắt sáng ngời nhin cô, giọng nói khàn khàn hỏi:
– Bây giờ cảm giác có phải rất khác không?
Cô có thể nói gì đây? Chỉ có thể đỏ mặt nhìn anh, không còn gì mà nói.