– Không biết, cậu không hề nhắc đến, chỉ thường nói “chuyện quá khứ còn nhắc đến làm gì?”
– Thật không, mình còn tưởng cậu biết, có thể nói cho mình biết chút chuyện quá khứ.
– Thời gian chúng ta gặp nhau cũng không dài, nếu cậu muốn biết thì có thể hỏi Tiểu Vũ, Chỉ Linh, Trạm Na, các cậu ấy biết cậu còn sớm hơn mình nhiều.
– Tiểu Vũ, Chỉ Linh, Trạm Na? Các cô ấy là ai?
– Có thể nói là hàng xóm, cũng có thể nói là chị em tốt, còn có chung thân phận là vợ trước của bạn thân của Đồ Thánh.
Bạch Lăng trừng mắt nhìn, khó hiểu hỏi lại:
– Vợ trước?
– Chúng mình đều là vợ trước, cái ngày chắc gọi là vật họp theo loài.
– Chúng mình? Cậu và Tề Thác không phải là vợ chồng sao?
– Bây giờ thì đúng nhưng khi tớ vừa gặp cậu thì cũng là lúc mình và anh ấy vừa li hôn, một đám phụ nữ li hôn ở chung một chỗ không phải là vật họp theo loài sao? Bây giờ nhớ đến không chỉ cảm thấy buồn cười, còn thấy khó tin nữa. Ôn Lực Nhã mỉm cười nói.
– Tức là cậu và Tề Thác tái hôn?
– Đúng, cho nên cậu và Đồ Thánh cũng có thể như thế.
– Mình….. Bạch Lăng đột nhiên thẹn thùng nói không ra lời.
– Đúng rồi, khi nãy cậu còn chưa trả lời tớ, cậu cảm thấy Đồ Thánh thế nào? Đẹp trai hay không? có gợi cảm không? có khiến cậu tim đập thình thịch, mặt đỏ bừng, có cảm giác nhất kiền chung tình (vừa gặp đã yêu)
Nhìn Bạch Lăng mặt đỏ bừng, thẹn thùng khiến cô cảm thấy rất thú vị, vì thế cố ý hỏi.
Bạch Lăng đỏ mặt, xấu hổ đến không nói được gì.
– Mặt cậu đỏ quá.
Ôn Lực Nhã như phát hiện thế giới mới mà cười nói:
– Xem ra không phải nói nhiều, cậu đã yêu Đồ Thánh rồi đúng không.
Cô căn bản không còn lời nào để nói, cũng không biết nên nói cái gì.
Cô không biết có phải mình đã yêu anh không nhưng chắc chắn là có thích anh. Tuy rằng anh có chút bá đạo, luôn làm theo ý mình nhưng vòng ôm và nụ hôn của anh rất dịu dàng, ánh mắt chăm chú nhìn cô đầy tình yêu, chân thành khiến cô không có khả năng kháng cự, nhưng là…
– Lực Nhã, mình rất sợ. Cô do dự nói nhỏ, giọng nói đầy sự bất an.
– Sợ cái gì? Ôn Lực Nhã hơi sửng sốt, quan tâm hỏi.
– Đồ Thánh nói cho mình biết, năm đó chúng mình li hôn là vì ở chung có vấn đề, tuy rằng bây giờ tớ mất đi trí nhớ nhưng mình vẫn là mình, anh ấy vẫn là anh ấy, mình sợ nếu chúng mình ở chung thì chuyện cũ sẽ lại tái diễn.
– Không đâu. Ôn Lực Nhã phủ định sự nghi ngờ của cô.
Bạch Lăng kinh ngạc nhìn cô, không nghĩ Lực Nhã lại không hề do dự mà nói như thế.
– Tề Thác có nói với mình, Đồ Thánh là người ý chí kiên định, vấn đề chỉ là muốn hay không mà thôi. Một khi đã làm thì nhất định sẽ không để thất bại
Ôn Lực Nhã hơi suy nghĩ rồi hỏi:
– Ở chung hai ngày, anh ấy có nói chuyện hợp lại với cậu không?
Cô gật gật đầu.
– Như thế thì cậu không cần lo lắng, chỉ cần tin lời anh ấy là được.
– Nhưng nếu như cậu nói, Đồ Thánh là người kiên định, như thế khi trước kết hôn thì đã không đến kết quả li hôn này mới đúng, trừ phi….
– Trừ phi cái gì?
– Anh ấy không yêu mình
– Anh ấy không yêu cậu thì sao có thể muốn hợp lại?
Bạch Lăng cúi đầu nhìn con gái đang chăm chú nghe người lớn nói chuyện, chua xót nói:
– Có lẽ anh ấy muốn con gái.
Ôn Lực Nhã sửng sốt, nhớ tới lúc trước Bạch Lăng muốn cô không được đem chuyện Nghiên Nghiên nói cho Tề Thác, mục đích là vì không muốn con gái bị cướp đi. Lúc trước Bạch Lăng cho là không thể tái hợp cùng Đồ Thánh nên mới quyết định như thế để ngừa chuyện vạn nhất, nhưng tình huống bây giờ đã thay đổi rồi đó thôi?
– Dựa vào địa vị và tiền tài của Đồ Thánh, nếu anh ấy thực sự muốn Nghiên Nghiên thì sẽ có hàng trăm cách để cướp được con bé, cần gì phải cùng cậu tái hôn. Cậu có nghĩ đến chuyện này không?
– Anh ấy thực sự có rất nhiều tiền sao? Bạch Lăng nghi hoặc hỏi.
– Anh ấy là bác sĩ nổi tiếng mà rất nhiều người quyền quý muốn tìm đến chữa trị, mình nghĩ chắc hẳn kiếm được không ít tiền đâu. Ít nhất, mình cảm thấy nếu anh ấy muốn đến tòa án tranh Nghiên Nghiên với cậu thì anh ấy thừa tiền. Hơn nữa, bây giờ cậu còn bị mất trí nhớ thì khả năng thắng kiện càng cao. Cho nên nguyên nhân tái hợp cùng cậu tuyệt đối không phải là vì Nghiên Nghiên.
Ôn Lực Nhã phân tích cặn kẽ.
– Chuyện này anh ấy cũng nói với mình
– Nói cái gì?
– Nói rằng anh ấy muốn tái hôn với mình không chỉ vì đứa nhỏ.
– A! Vậy cậu có hỏi là vì sao không?
Bạch Lăng gật gật đầu, trầm mặc một lát rồi mới nói:
– Anh ấy nói vẫn còn yêu mình.
– Thật sao? Ôn Lực Nhã cao hứng: – Một khi đã vậy thì cậu còn do dự gì, sao còn sợ hãi nữa. Anh ấy cũng đã nói là yêu cậu rồi là gì?
– Mình không biết. Cô vẫn do dự, bất an.
– Bạch Lăng…..
– Có lẽ nói chuyện với mấy người mà cậu vừa nói kia thì mình mới có thể yên tâm hơn một chút.
– Nếu thế thì để tớ gọi các cậu ấy đến. Ôn Lực Nhã vội lấy di động ra.
– Không cần gấp như thế, chờ các cậu ấy rỗi thì nói sau. Bạch Lăng vội cản cô.
– Không sao, bọn họ đều rất lo lắng cho cậu, chẳng qua lại ngại một số người nên không thể đến thăm cậu. Bây giờ, những người đó không ở đây, mình gọi thì nhất định bọn họ sẽ đến.
Nói xong, cô gọi luôn cho Tiểu Vũ, cô vừa nói chỗ này chỉ có Đồ Thánh và Tề Thác thì Tiểu Vũ đã tự động nói sẽ gọi cho Trạm Na và Chỉ Linh đến.
Khoảng chừng một giờ sau, ba cô mệt mỏi đến nơi, còn mang theo một lô thức ăn.
Ôn Lực Nhã để không gian cho bọn họ nói chuyện, vào bếp chuẩn bị đồ ăn. Ai ngờ Tề Thác lại vội kéo Đồ Thánh vào, bảo cô chỉ cần ăn không cần đụng tay đến.
Vì thế mà hai người đàn ông tay chân luống cuống trong bếp, Lực Nhã sợ hãi mà kêu thất thanh liên tục, bồn người trong phòng đi ra xem có chuyện gì rồi tất cả cười phá lên. Cuối cùng, hai nam nhân tay chân vụng về bị đuổi ra. Bạch Lăng bế Nghiên Nghiên và Lực Nhã đang có thai bị Tề Thác bắt không được làm đứng một bên xem.
Mấy phụ nữ cùng một nơi, dù luôn chân luôn tay nhưng lúc nào cũng chuyện trò rô, rả.
Để giúp Bạch Lăng nhớ là mình trước khi mất trí nhớ, Tiểu Vũ, Chỉ Linh và Trạm Na không ngừng nói chuyện quá khứ. Bạch Lăng chăm chú nghe mà Đồ Thánh cũng vậy. Bởi lẽ, với anh mà nói, anh cũng không hề hay biết gì về cuộc sống của mẹ con hai người trong hai ba năm đó.
Buổi tối, tiễn mọi người, dọn dẹp lại nhà cửa, dỗ con ngủ, xếp lại hành lí xong xuôi đâu đấy cũng đã đến nửa đêm
Bạch Lăng dù sao vẫn là bệnh nhân, tắm rửa xong có thể đi ngủ, cả người đã lơ mơ, không ngờ lúc này Đồ Thánh lại động tay động chân ôm cô. Khiến cho cô cả người mỏi mệt định nói cự tuyệt anh. Nhưng cô còn chưa kịp nói thì anh đã nói:
– Anh xin lỗi.
Câu nói bất thình lình của anh khiến thần trí cô hơi tình táo lại.
– Sao sao phải xin lỗi em. Cô quay người nhìn anh.
– Vì mấy năm qua em chịu khổ rồi. Anh khàn khàn nói.
Nghe mấy người Tập Tiểu Vũ nói chuyện của cô trước kia, anh mới biết được hai, ba năm qua cô vất vả thế nào. Trừ việc phải ứng phó với người em mê cờ bạc còn phải chăm sóc mẹ già, sau lại phải đón nhận chuyện hai người bị trúng độc Carbon Dioxit mà qua đời. Những chuyện đả kích này, ngay cả một người đàn ông cũng không chịu được mà cô lại phải một mình chống chọi.
Khi trước, phí nuôi dưỡng của cô sau khi li hôn đều bị người em trai đem đi đánh bạc, mà nhà của mẹ cũng vì thế mà bị ngân hàng niêm phong.
Trạm Na nói, lần đầu tiên nhìn thấy Bạch Lăng cô ấy đã có thai, hai tay xách hành lí rất lớn khiên Trạm Na vô cùng hoảng sợ, chỉ lo cô sẽ bị sảy thai.
Trạm Na là người đầu tiên gặp Bạch Lăng, sau đó là Nguyên Chỉ Linh, Tập Tiểu Vũ và cuối cùng là Ôn Lực Nhã. Mà trước khi biết Ôn Lực Nhã thì bọn họ đều không biết chồng trước của cả năm người đều là bạn bè thân thiết.
Duyên phận này, chỉ có thể nói là rất kì diệu.
Sau khi sinh Nghiên Nghiên, Bạch Lăng vì phải kiếm tiền mà bay ngày gửi Nghiên Nghiên cho bà Trần trông, chiều lại đón con về.
Tập Tiểu Vũ nói, phụ nữ vừa phải làm việc vừa phải nuôi con thơ rất vất vả, đó là điều mà đàn ông không thể hiểu được, Bạch Lăng thực sự rất giỏi.
Khi cô ấy nói, giọng nói đầy sự bội phục nhưng anh nghe lại thấy rất đau lòng. Không hiểu vì sao cô lúc đó lại cố gắng kiên cường, một mình chịu khổ như thế. Cô chỉ cần tìm anh là được mà, làm sao anh có thể không để ý đến cô hay con gái mình được.
Nhưng mà nói đi nói lại, tất cả đều tự trách mình, nếu anh biết cách chăm sóc, không quá ích kỉ thì trước đó họ sẽ không ly hôn và cô cũng sẽ không phải vất vả như vậy. Cho dù chuyện của mẹ cô và em cô là số mệnh không thể thay đổi thì lúc ấy vẫn có anh bên cạnh làm chỗ dựa mà, không phải sao?
Kì thật, bây giờ có muốn nghĩ gì thì cũng đã muộn, chuyện cũ đã qua, quan trọng là từ nay về sau anh nên làm như thế nào.
– Bạch Lăng, em có đồng ý cho anh một cơ hội nữa, lấy anh được không? Anh thành khẩn hỏi.
– Đồ Thánh…
– Đừng từ chối anh, cho anh một cơ hội nữa.
– Không phải em muốn từ chối mà chỉ là em rất sợ hãi.
Bạch Lăng né khỏi vòng ôm của anh, ngồi dậy nhìn Đồ Thánh.
– Sợ cái gì?
Đồ Thánh cũng ngồi dậy theo, quay đầu nhìn thoáng qua Nghiên Nghiên, chỉ sợ làm con bé tỉnh giấc.
– Sợ quá khứ sẽ lại tái diễn. Cô cúi đầu nói nhỏ: – em vẫn không quên được những lời anh nói: yêu nhau dễ ở chung khó/
– Có lẽ anh không nói rõ ràng, vấn đề đều là từ anh mà ra, chỉ cần anh thay đổi thì sẽ không còn là vấn đề nữa.
– Anh nói gì, em không hiểu.
Cô nhìn anh, từ từ lắc đầu.
Đồ Thánh như đã đầu hàng, thở dài một hơi.
– Em cũng biết là đàn ông đều có sĩ diện, không muốn thừa nhận bản thân ngu xuẩn cho dù thực sự rất ngu ngốc.
Anh xấu hổ cười nói:
– Từ nhỏ đến lớn, anh đều được người khác khen ngợi là thiên tài, ngay cả anh cũng tự biết mình tài trí hơn người, là kẻ không dễ dàng mắc sai lầm như người khác cho nên thường quen thói làm theo ý mình, coi những lời người khác như gió thoảng bên tai, với em cũng vậy.
– Chúng ta ở chung khó đều vì anh rất ích kỉ, chưa từng chịu đi tìm hiểu suy nghĩ của em, chưa bao giờ đặt những lời nói của em vào lòng mới có thể khiến em nản chí mà rời bỏ anh. Anh rất ngu ngốc, thật lâu sau này mới hiểu được vì sao em lại ra đi nhưng lại còn sĩ diện mà không muốn chủ động tìm em, xin em tha thứ, quay trở về bên anh. Thế mà, lại khiến em phải chịu khổ như thế, ngay cả con gái mình anh cũng không biết. Anh thật sự vô cùng ngu ngốc.
– Đồ Thánh…
Nghe anh hối hận tự trách, Bạch Lăng cảm thấy rất không nỡ nhưng cũng không biết nên nói gì.
– Nếu là trước kia nghe anh nói như vậy, chỉ sợ em đã bị dọa rồi. Sau đó vội vàng chạy đến trước mặt, quan tâm hỏi anh có làm sao không, có bệnh không? nếu không sao có thể nói những lời này
Đồ Thánh tự giễu hơi nhếch môi nhưng nhìn cô đầy tình yêu, dịu dàng.
– Bạch Lăng, trước đây anh là kẻ rất ích kỉ, chỉ biết nhận chứ không biết cho đi nên mới đánh mất em. Nhưng từ nay trở đi anh sẽ không sai lầm như thế nữa, sẽ không để mất em nữa. Em có đồng ý tin anh một lần nữa không? Anh thề nhất định sẽ đem hạnh phúc đến cho em.
Anh thâm tình nhìn cô rồi chậm rãi đưa tay về phía cô chờ đợi.
Nhìn ánh mắt chân tình và thái độ thành thật của anh, trong lòng cô tuy còn chút do dự nhưng không thể ngăn được mình đưa tay ra, đặt lên tay anh.
– Được. Cô gật đầu.
Đồ Thánh vui sướng, kích động nắm chặt tay cô rồi lại son sắt thề:
– Anh nhất định sẽ đem lại hạnh phúc cho em, hãy tin anh.
Bạch Lăng nhìn sâu vào mắt anh rồi kiên định nói:
– Em tin anh