Trong Hỏa Vực nóng rực, tựa như thiêu đốt, đằng xa là một thứ gì đó giống...quan tài. Là một cỗ quan tài làm bằng Băng Sơn Vạn Năm.
Thiên Hạ bước tới chỗ đặt cỗ quan tài, đập vào mắt cô là khuôn mặt của một mỹ nam lạnh như băng, cả người tỏa ra một loại khí tức áp bức người khác. Tiếc là hắn đã chết.
Nàng nhìn hắn, nhìn một mái tóc huyết sắc bi thương của hắn.
“Hắn là phụ thân Lâm Nguyệt Dạ”- Giọng nói kiêu ngạo có chút trông mong của Phong vang lên.
Thiên Minh ở trong Thời Không Chi Giới, đôi mắt nghi hoặc nhìn về phía người nam nhân kia.
“Người chắc không?”
“Ta đã thấy hắn qua nhiều lần, sai làm sao được!”- Phong tức giận mắng.
Phong và Thiên Minh lườm nhau một hồi lâu. Trong khi đó, Thiên Hạ vẫn là một mảnh yên lặng đứng cạnh cỗ quan tài. Một lát, nàng cắt một lợn tóc của mình đặt lên trên đó.
“Nữ nhi của ngươi đã chết, ta sẽ giúp nàng hoàn thành quãng đường đời còn lại.”- Giọng nàng vẫn là lạnh nhạt, dường như bản thân chẳng hề liên quan gì, cơ mà trong lời nàng đều ẩn sự chân thành.
Hắn tựa như nghe thấy lời nàng, cười. Cỗ quan tài tan thành không khí biến mất. Một lát sau Hỏa hồ chạy lại cắn lấy ngón tay Thiên Hạ. Nàng nhất thời không cảnh giác liền bị cắn trúng. Hào quang khế ước xuất hiện. Sau một lát, nó nhảy lên vai nàng, cọ cọ vào mặt nàng. Phong đứng bên cạnh nhìn chằm chằm nó, ánh mắt rực lửa.
“Ngươi dám tự tiện khế ước với chủ nhân, lão tử đây còn không được ngươi là cái thá gì.”- Phong gào lên.
Hỏa hồ biết nguy hiểm liền bám chặt lấy Thiên Hạ không buông. Lãnh Thiên Hạ cũng mặc kệ, không quan tâm lắm cơ mà một con hồ ly nho nhỏ tự tiện khế ước với mình cũng không phải tốt nhưng vì còn nhiều việc nên thôi nàng liền bỏ bọn thú sang một bên mặc cho bọn chúng đấu đá, gây gỗ nhau.
Nàng cầm Huyết Ngục Hỏa Cầm trên tay, lấy máu nhận chủ. Nàng sớm đoán được người trong quan tài đó là Huyết Ngục Vương, Lâm Nguyệt Dạ là thân nữ nhi của hắn, chắc chắn có thể làm Huyết Ngục Hỏa Cầm nhận chủ. Quả nhiên, nó đã nhận, cũng tương đương với việc trở thành Tân Huyết Ngục Vương. Vốn dĩ nàng cũng không muốn nhận cái chức vương phiền phức này nhưng vì có liên quan đến thân chủ và cũng một phần vì nàng rất thích cầm.
Từ bé, nàng vô tri vô giác yêu thích cầm. Mỗi lần nàng tấu một khúc cảm giác bi thương lẫn lạnh lùng lập tức bap phủ mọi thứ. Nàng chưa bao giờ học, cũng không có ai dạy nàng, nàng chính là tự nhiên biết, và chỉ biết tấu những khúc bi ai. Mỗi lần âm thanh cất lên là mỗi lần cô đơn tràn ngập, là mỗi lần đánh vào tâm can nàng, là mỗi lần khiến nàng mạnh mẽ hơn, cũng tàn nhẫn và lạnh lùng hơn. Nàng có thể thiếu bất cứ gì nhưng cầm thì không thể
Nàng cầm nó đưa vào Thời Không Chi Giới.
Vào lúc đó, ở một nơi khác, lạnh lẽo, u khuất - Huyết Ngục Chi Địa.
“Vương, Huyết Ngục Hỏa Cầm đã biến mất!”- Một tên ám vệ xuất hiện
“Biến mất? Vậy là Huyết Ngục Vương đời tiếp theo đã xuất hiện.”- Một nam nhân hắc y ngồi trên vương tọa lạnh nhạt nói.
“Lập tức tìm cho ta, chuyện này không xong các ngươi liền gặp Minh Vương đi.”
“Ân.”- Tên ám vệ liền biến mất.
Nam nhân hắc y cầm trong tay ly trà, im lặng. Huyết Ngục Vương đời tiếp theo xuất hiện cũng có nghĩa nhi tử của hắn đã chết. Chết vì một nữ nhân! Thật nhục nhã. Nam nhân liền cười một cái rõ khinh miệt. Chỉ là trong đôi mắt đã bị một tầng mây đen che khuất kia có tồn tại đâu đó hai chữ “đau đớn”. Nhưng hắn là Huyết Ngục Vương, đó là số mệnh của hắn. Huyết Ngục Vương đúng là mạnh nhất Tam giới đó, nhưng cái gì cũng có cái giá của nó. Là tốt hay là xấu, chỉ có những như hắn mới hiểu được.
Bỉ ngạn hoa
Khai nhất thiên niên
Lạc nhất thiên niên
Hoa diệp vĩnh bất tương kiến.
(Dịch:
Bỉ ngạn hoa
Một ngàn năm hoa nở
Một ngàn nam hoa tàn
Hoa lá mãi mãi không gặp nhau)
(End chương 11)