• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Thanh Dực ôn nhu cười vẻ mặt hiện rõ sự thất vọng:

“Thứ lỗi cho ta, ta nhận nhầm các hạ với muội muội của ta.”

“Không nhầm, chỉ là ta không phải nàng.” – Đáp lại hắn là giọng nói lạnh băng nhưng đâu đó là sự ấm ám lạ thường.

Lâm Thanh Dực khó hiểu nhìn nàng:

“Ý các hạ là...”

Không những hắn mà cả Cố Tử Ly cũng ngờ vực. Nhưng rồi bọn họ chợt nhận ra: mượn xác hoàn hồn. Mặc dù có chút khó tin nhưng sự thật trước mắt, không thể không tin.

Cả hai định thần lại, ánh mắt nhìn nàng vẫn như trước chỉ là một bớt nghi hoặc, một thêm sủng ái.

Lãnh Thiên Hạ cũng không có ý kiến gì, từng bước chân khẽ vang.

“Vậy ta có thể làm ca ca của Dạ...”

“Tùy ý ngươi. Ta đã đáp ứng Lâm Nguyệt Dạ thay nàng làm Dạ nhi khác bên cạnh bảo vệ các ngươi.”

Lâm Thanh Dực trở nên ôn hòa, đưa tay định xoa đầu nàng nhưng nghĩ rồi lại thôi.

Thiên Hạ thấy vậy trong lòng lại có chút đau thương, khẽ cười với hắn:

“Tứ ca...ta có thể gọi chứ?”

“Được.”

“Vậy cũng không cần kiêng dè ta.”

Thanh Dực cười ôn hòa, do dự một hồi cuối cùng đưa tay xoa đầu nàng

“Được được, tứ ca nghe muội.”

Nàng bất chợt cảm thấy ấm áp mà chính nàng cũng không rõ, có lẽ đây là cảm xúc của nguyên chủ, cũng có thể do nàng lần đầu có ca ca yêu thương.

“Hũ giấm” Cố Tử Ly đứng nhìn ghen tị. Mặc dù biết đó là ca ca nàng nhưng vẫn không kìm được sự khó chịu khi thấy một nam nhân không phải hắn xoa đầu nàng.

Thanh Dực ngỏ ý đi cùng Thiên Hạ. Nàng cũng không do dự liền chấp nhận mặc cho Tử Ly mặt mũi tối sầm. Hắn phải mặt dày mày dặn mới bám được theo nàng, khiến nàng chú ý, vậy mà đâu ra một cái Tứ ca làm nàng không để ý gì tới hắn. Thập Tam, Thập Tứ không biết làm gì hơn ngửa mặt lên trời thầm oán giận:

“Lão thiên gia, người đây là muốn ép chết bọn ta sao!”

Như muốn chứng minh lời oán vừa rồi, Cố Tử Ly quay người lại, ném cho hai người một cái ánh mắt thị huyết.

Thôi xong, bọn hắn sắp xong đời rồi, vương phi người có thể giống nữ nhân bình thường một chút được không! Lời này dĩ nhiên là không thể nói ra, nếu không...chỉ sợ không thể ngày mai nhìn thấy bình minh.

Phong có vẻ khá thuận mắt Thanh Dực, còn nhảy lên vai hắn làm cho Tử Ly bùng bùng sát khí.

Thiên Hạ thấy vậy cũng không có quan tâm, quay người sang nói với Thanh Dực:

“Ta gọi là Lãnh Thiên Hạ, sau này đừng gọi ta bằng cái tên kia.”

“Được, muội thế nào vẫn là muội muội ca yêu thương.”

Thanh Dực nhìn sang Tử Ly

“Ly vương đại giá quang lâm từ khi nào.”

Lời vừa thốt ra, Thiên Hạ cười nhẹ, lời này ý rõ ràng là không có thiện ý đây mà.

Cố Tử Ly trực tiếp đánh giá tên này là hồ ly mặt cười, đây là muốn khiến hắn khó chịu đây mà. Hắn mỉm cười tà mị nhìn Thanh Dực:

“Tứ hoàng tử mắt thật kém, nhìn thấy muội muội, lại không nhìn thấy muội phu.”

Lãnh Thiên Hạ nhíu mi. Muội phu? Hắn cũng cói chấp quá rồi, thật là không thể chịu nổi.

Thanh Dực cũng tỏ ra không vui nhưng vẫn cười:

“Ta chỉ có một muội muội, không có muội phu.”

Lời này chính là muốn nói Tử Ly tùy tiện, đồng thời nêu rõ: nàng là muội muội hắn!

Thiên Minh nhấp trà, khẽ cười quan sát

“Bọn hắn thật quái, cư nhiên lại đi tranh giành ác nữ này.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK