"Người ngươi muốn tìm không phải ta."
"Nhưng ngươi rất giống nàng ta, hơn nữa mệnh bài rõ ràng nói ngươi là con gái nàng!"
Sự thờ ơ và lạnh nhạt thể hiện rõ trên khuôn mặt nàng. Nàng không muốn sống dưới thân phận của một kẻ khác, nàng là nàng. Nếu nàng đã không phải "Lâm Nguyệt Dạ", nàng cũng sẽ không giấu diếm điều đó. Di nguyện của nguyên chủ của thân thể này nàng sẽ thực hiện nhưng tự nhận bản thân là kẻ khác thì không. Khuôn mặt nàng liền trầm xuống.
" Ta không lặp lại những gì ta nói lần thứ hai. Tin hay không? Tùy ngươi."
Sắc mặt nàng trở lại vẻ cuồng ngạo vốn có.
"Còn về ngươi? Được hay không, không quan trọng với ta."
Thực lực nàng bây giờ cũng là tạm ổn, đủ để nàng đối phó với đám phế vật cản đường nàng. Thứ nàng muốn tự nhiên nàng sẽ có. Thứ gì vốn không phải của mình nàng tuyệt không cưỡng ép.
"Ngươi...ngươi..."- Con thần điểu kinh hãi- " Tá thi hoàn hồn!"
"Ngươi cũng không phải ngốc điểu."- Nàng khẽ cười.
Trong mắt nó lộ ra một tia thất vọng. Vốn tưởng tìm được cố nhân, không ngờ lại là đã chết. Tưởng chừng nó đã từ bỏ ý định nhưng một câu sau của nó làm cái ý nghĩ của Nguyệt Dạ liền tan biến như chưa từng xuất hiện.
"Nhưng ngươi vẫn phải khế ước với ta."
Nguyệt Dạ nhíu mày. Nó có thật sự hiểu lời nàng nói không thế!
"Ta không tin được vào cái khế ước không chắc chắn đó."
Nàng lại đứng thẳng người, vạt áo bị gió thổi bay, mái tóc hòa cùng một nhịp với ngạo khí của nàng.
"Ta muốn ngươi cam tâm tình nguyền làm tọa kị cho ta!"
Một câu nói này của nàng làm con thần điểu chấn động. Lòng tự trọng của nó không cho phép một con người nhỏ bé khiêu khích. Nó tức giận. Nhưng cơn cuồng phong nổi lên dữ dội. Những cái cây không thể cự lại liền bay đi xa. Cơn lốc quét sạch khu vực xung quanh nàng một khoảng rộng. Nử tử đang đứng bêb dưới cơ hồ không cảm thấy cơn giá dữ dội kia, nàng vẫn đứng hiên ngang, không sợ trời không sợ đất, binh đến thì tướng chặn. Trong từ điển của Lâm Nguyệt Dạ nàng vĩnh viễn không có từ "sợ". Nàng ngẩng cao đầu, toàn thân tỏa ra lãnh khí, trong đó còn có khí tức của Thiên Minh. Thiên Minh cũng vì con Bạo Phong Thần Điểu này mà tức giận. Nó là vạn thú chi vương, là vương của tất cả yêu thú thậm chí thần thú và ma thú cũng phải kiêng dè cư nhiên lại bị con thúi điểu ngang ngược này làm cho bốc hỏa. Nó là thần thú cao ngạo nhất, không kiêng dè bất kì ai, kể cả Thiên Minh, thậm chí còn nhiều lần làm nàng suýt hộc máu vì những câu nói "vô tình" kiểu như "Ngươi xác thực không phải đoạn tay áo (đồng tính)?" Con mẹ nó chứ nàng là nữ, sao có thể đoạn tay áo!
Cảm nhận được khí tức của vạn thú chi vương trên người Nguyệt Dạ, nó khẽ nhíu mày. Cái thứ không ra nam không ra nữ đó lại có thể làm nó nhiều lần suýt mất mạng, sao có thể không tức nhưng nghĩ sao thì nghĩ, nó vẫn không biết rằng bản thân mình mới là kẻ đầu sỏ a.
Bạo Phong Thần Điểu tỏa ra thứ khí thế bức người. Thế mà Nguyệt Dạ vẫn cư nhiên đứng yên, mày không nhíu lấy một cái, giống như chẳng có chuyện gì đang xảy ra. Lúc này con thần điểu thật sự tức giận, nó phóng nhưng thanh phong đao (lấy gió làm kiếm) tới chỗ thiếu nữ cuồng vọng kia. Cơ mà những cái đó lại chẳng khác gì gió nhẹ thổi qua.
Lúc này Nguyệt Dạ mới khẽ động. Nàng nhảy phắt lên người nó, tay ấn vào cổ nó. Bạo Phong Thần Điểu trở nên đuên cuông, nó cố hất nử tử đang ở trên người nó xuống.
Nguyệt Dạ nắm lấy Thời Không Chi Giới, truyền nguồn lực lượng mạnh mẽ vào người con thần thú, áp chứ sức mạnh của nó, đồng thời trừ khử chất độc trong người nó. Nàng là một thân y thuật thiên tài, làm sao có thể không nhìn ra nó bị trúng độc.
Sức mạnh bị áp chế, con thần thú bị suy yếu, không kháng cự được, liền quy phục nàng. Nó gắng gượng đứng dậy.
"Ta quy phục người nhưng người phải sống thay nàng."
"Ta sẽ không sống thay nàng...nhưng ta sẽ thực hiện di nguyện cuối cùng của nàng."
Nàng quay người đi, khí chất cường giả mạnh mẽ bao quanh nàng.
"À mà cái tên này nói ra cũng phiền, từ giờ liền gọi ta là... Lãnh Thiên Hạ đi."
Lãnh Thiên Hạ, cái tên cha mẹ đã đặt cho nàng lúc nàng sinh ra nhưng vì lẩn trốn kẻ thù tên nàng được đổi thành Lâm Nguyệt Dạ.
Lãnh đối thiên
Huyết đối địa
Hoàng tuyền bất lưu
Tự sinh tự diệt
Cường giả vi tôn
Tiêu dao thiên hạ
Tấu Nguyệt Dạ khúc
Nhất sinh, nhất thế, nhất song nhân
Chí tôn tái thế.
( Trời lạnh lùng
Đất đầy máu
Hoàng tuyền không giữ lại ai
Tự sống tự chết
Lấy sức mạnh làm đầu
Đi khắp thiên hạ
Đàn khúc "Nguyệt Dạ"
Một đời, một kiếp, một đôi nhân
Kẻ mạnh nhất sẽ xuất hiện)
((Đôi lời của tác giả: ta sẽ gọi nữ 9 là Lãnh Thiên Hạ nhé! Chúc các huynh đệ và các mỹ nữ một ngày tốt lành))
(End chương 9)