• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

6511.
Lý Đỉnh Thành vội vàng đi xuống từ trong xe.

Mặt mài phẫn nộ!

- Cố Hoan! Chỉ một thằng đàn ông mà cô cũng hầu hạ không xong là sao? Uổng công tôi đã ở đây chờ cô! Còn tưởng sẽ nhận được tin tốt! Tiện nhân rốt cuộc cô đã làm điều gì chọc giận Bắc Minh Tổng hả? Anh ta một cuộc điện thoại thôi đã bảo người hủy luôn cả tư cách tham gia đấu thầu cuả công ty Đỉnh Thành rồi!

Cô ngỡ ngàng vài phút.

Không ngờ Bắc Minh Mặc lại hành động nhanh đến mức này.

Và cô cũng chưa từng nhìn thấy vẻ mặt nổi giận như vậy của Lý Đỉnh Thành.

Đúng rồi, chính vì sự nóng giận của hắn, khiến cô cũng đã hiểu rõ ngọn nguộn chuyện xảy ra tối nay.

Bỗng dưng, Cố Hoan rùng mình, dựng cả tóc gáy!

Cô nghiến chặt răng, đôi mắt sáng long lanh trừng to nhìn Lý Đỉnh Thành, nắm tay nắm lại thật chặt!

Thì ra ---

Tiệc xã giao như đã nói, chỉ là cái cớ để cô đi làm một cô cave cao cấp!

- Lý Đỉnh Thành, tôi còn chưa tính sổ với ông, giờ ông còn dám vừa ăn trộm vừa la làng hả!

Lý Đỉnh Thành tự biết bản thân vô lý, có vẻ chột dạ.

Nhưng vẫn không thể khiến hắn hạ hỏa.

- Tính sổ? Cố Hoan, tôi đã trăm mưu ngàn kế, mua chuộc bao nhiêu cửa ải, mới có được cơ hội này, để cô đi hầu hạ thằng đàn ông mà biết bao nhiêu phụ nữ muốn còn không được, cô còn hay nữa, không những phá hoại chuyện quan trọng của tôi, liên lụy biết bao nhiêu người trong công ty, bây giờ còn dám đòi tính sổ với tôi?

Lý Đỉnh Thành chỉ ngón tay thẳng mặt cô và chửi một trận.

- Nếu như không phải thấy cô được chút nhan sắc, cũng nghe lời, vẻ mặt trong sáng ngây thơ, tôi phải dùng đến cô? Không lẽ cô tưởng tôi xem trọng năng lực làm việc của cô sao?

Cố Hoan giận dữ đưa tay lên muốn tán vào mặt Lý Đỉnh Thành!

Nhưng bị hắn nắm lại, dừng ở trên không.

Ngược lại, cổ tay cô bị nắm chặt, như muốn bóp nắt vậy!

- Sao, muốn đánh tôi? Cố Hoan, cô không xem lại bản thân cô thuộc hàng gì ư!

Lý Đỉnh Thành phát cáu hất tay cô thật mạnh.

Cơ thể Cố Hoan cũng theo đấy loạng choạng ngã xuống đất.

Đầu gối ngay tức khắc bị chầy xước.

Rỉ ra máu đỏ tươi.

Khi chân tướng đen tối ấy bị vạch trần,

Thì ra nỗi đau không chỉ là ở thể xác, mà cả linh hồn.

- Cố Hoan, đừng tưởng đã phá hỏng chuyện của tôi, là sẽ không cần chịu trách nhiệm gì hết! Ba cô còn đang ngồi tù đúng không? Để ngày mai tôi sẽ nhờ mấy anh em trong nhà tù đấy hỏi thăm sức khỏe ba cô nha! Hà, không biết sức khỏe của mẹ cô có chịu đựng được cơn sốc này không nhỉ?

Lý Đỉnh Thành đột nhiên hé lên nụ cười nham hiểm, đâm vào lòng Cố Hoan khiến cô rùng mình.

Cô gằng giọng,

- Ông, ông muốn làm gì, ông không được làm bậy!

- Sao? Sợ hả?

Lý Đỉnh Thành cười một cách phách lối,

- Điều tra chuyện gia đình cô đối với tôi đâu có khó gì! Cố Hoan, cô nghe rõ đây, trừ khi cô làm cách nào đấy để Bắc Minh Tổng đổi ý, nếu không, tôi sẽ không tha cho cô đâu! Tôi sẽ bắt nhà họ Cố và cô cùng chết chung!

Nói xong, hắn còn láo toét phoẹt nước bọt xuống đất.

Quay lưng bước vào xe, lái xe bố láo bỏ đi.

Để lại Cố Hoan té ngồi bên đường toàn thân run rẩy.

Một mình trong bóng tối lạnh lẽo, âm thầm rơi lệ .....

***

Sáng ngày hôm sau.

Cố Hoan còn đang trong giấc ngủ, bị một bàn tay ấm áp lay thức.

- Hoan Hoan, Hoan Hoan?

Cố Hoan mơ mơ màng màng mở mắt, gương mặt hiền hậu của mẹ hiện ra ngay trước mắt.

Trong lòng trống trãi bống ngập tràn sự ấm áp.

- Chào mẹ.

Giọng nói của cô có chút khàn.

Tối qua khi về đến nhà, một già một trẻ trong nhà đã ngủ từ sớm.

Sau khi tắm rửa, sát trung vết thương trên đầu gối.

Không dám vào phòng đánh thức họ, cô bèn ngủ lại trên ghế sofa.

Vu Phan vẻ mặt trầm trọng.

- Sáng nay trong ngục gọi điện thoại đến, nói ba con ông ấy ...

Vu Phan chưa nói dứt lời, nước mắt đã bắt đầu rơi xuống.

Cố Hoan cảm thấy chán nản.

Liền ngồi thẳng người.

- Mẹ, sao thế? Mẹ đừng khóc, nói từ từ.

Vu Phan gật gật đầu, nhìn nhìn cậu bé còn đang ngủ say trong phòng.

- Ừ, mẹ không khóc, mắc công lại làm Dương Dương sợ.

Vội vàng lâu đi nước mắt, tiếp tục nói:

- Họ bảo sáng nay lúc ba con đi vệ sinh, bị té, đầu bị thương chảy máy nhiều lắm, hình như không phải tai nạn...

Sắc mặt Cố Hoan trắng bệt!

Trong đầu nhớ lại những lời đe dọa của Lý Đỉnh Thành tối qua.

Sau gáy bỗng lạnh rùng lên.

- Mẹ, đừng lo. Để chiều nay con có thời gian sẽ vào thăm ba.

- Không cần đâu, con còn phải đi làm, để mẹ đi là được rồi.

Vu Phan nước mắt ứ lệ,

- Không biết có phải ba con đắc tội với ai không nữa, tự dưng sao lại thế này chứ?

- Mẹ, con không yên tâm, sức khỏe của mẹ không nên lao lực quá.

Cố Hoan trong lòng lo sợ, cô không thể để mẹ đi được.

- Hoan Hoan, để mẹ đi, nếu không tận mắt nhìn thấy ba con, mẹ sẽ không yên tâm được...

Lúc này, một giọng nói trẻ con vang ra từ cửa phòng ngủ ---

- Chào bà ngoại, chào mẹ ----

Thân hình nhỏ bé non nớt chạy ra, ịch --- ngã vào lòng Cố Hoan.

Nhõng nhẽo, đôi mắt vẫn còn lim dim

- Mẹ, con muốn đi chung với bà ngoài vào thăm ông ngoại.

Dương Dương nay đã 5 tuổi, vẫn chưa một lần gặp mặt ông ngoại.

- Không được!

Cố Hoan không suy nghĩ thì đã thốt lên lời từ chối con trai.

Gương mặt nhỏ nhắn trắng trẽo tuấn tú ấy, ngay lập tức cau có lại như chiếc bánh bao chiều, cậu liền quay sang nhõng nhẽo với Vu Phan.

Mở to đôi mắt trong sáng ngây thơ ấy, vẻ mặt tội nghiệp nói:

- Bà ngoại, có phải ông ngoại chảy máu không? Chảy máu sẽ chết đó. Bà ngoại nỡ lòng để ông ngoại không gặp được Dương Dương lần cuối sao? Dương Dương ngoan như vầy, lại đẹp trai như vầy, ông ngoại không gặp được Dương Dương sẽ chết không nhắm mắt đâu ....

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK