• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

6514.
Đáng tiếc, anh không nghe rõ ba chữ lúc nãy Trình Trình giấu không nói ra.

Thật ra là: Hoan nghênh ba mặt người chết về nhà.

Vừa nghe ba nói về Bella, Trình Trình lập tức quay người lại phản bác:

- Bella không hề ngu ngốc chút nào!

Bắc Minh Mặc nhìn khuôn mặt chó chảy xệ của Bella đứng kế bên Trình Trình, một chó một cậu bé đứng cặp với nhau, nhìn thế nào cũng không lọt mắt!

- Thì cũng là một con chó xấu xí!

- Bella không xấu chút nào, nó sinh ra là đã như vậy rồi, nó là đệ nhất đả cẩu!

Vẻ mặt Trình Trình bảo vệ cho Bella, giống như hoàng tử đang bảo vệ cho công chúa vậy.

‘ẳng ẳng’ Bella giống như đang cảm động đến chảy nước mắt.

Đôi mắt lạnh của Bắc Minh Mặc hơi nhíu lại, trừng mắt nhìn con chó chết tiệt ấy:

- Chỉ vì con chó này, mà con không nói chuyện với ba suốt một tháng trời! Được! Con kiên quyết giữ nó đúng không? Quản gia Vương, bắt con chó này đi hủy diệt nhân đạo!

Hủy diệt nhân đạo?

Người giúp việc sợ đến không dám hó hé.

Ơ, tuy Bella có thật là xấu một tí, ngu một tí.

Nếu như nói thiếu gia Trình Trình là một tiểu hoàng tử, vậy thì Bella là một đống phân bên cạnh tiểu hoàng tử.

Nhìn thế nào thì cũng thấy chướng mắt.

Nhị thiếu gia diệt đi Bella, cũng thật mát lòng người.

Nhưng ...

Dù sao Bella cũng là con thú cưng tiểu thiếu gia Trình Trình yêu thương nhất.

Quản gia Vương đứng bên cạnh bị dọa đến sắc mặt trắng bệt.

- Để con xem ai dám động đến Bella!

Trình Trình nhìn thẳng vào mắt Bắc Minh Mặc không chút sợ hãi.

Ánh mắt đen huyền óng ánh ấy hiện lên nét âm lạnh không phù hợp với độ tuổi.

Y hệt y chang như vẻ mặt của ba cậu vậy.

Vẻ mặt của Bắc Minh Mặc càng ngày càng khó coi.

- Quản gia Vương ---

Lúa này, quản gia Vương sợ đến tái xanh mặt.

- Nhị , nhị, nhị thiếu gia ...

Quản gia Vương lấp bấp.

Đi trái cũng không được, hướng phải cũng không xong, ông có thể tự đào lỗ chôn mình xuống dưới được không?

- Ai còn dám tránh vấn lời của tôi, thì cút khỏi đây cho tôi ngay lập tức!

Một câu nói lạnh lùng của Bắc Minh Mặc, sức công phá đáng sợ!

Quản gia Vương không dám chống đối lại nhà Bắc Minh.

Bởi vì điều đó có nghĩa là cho dù có cút ra khỏi đây, cũng không có chỗ trú thân!

Thế là, ông ra hiệu cho những nam giúp việc khác.

Sau đó động tác nhanh nhẹn xông thẳng về hướng tiểu thiếu gia Trình Trình ....

- Láo xược! Các ngươi thả ta ra .... thả ta ra ....

- Ẳng ẳng ẳng ...

- Bella! Bella! ...

- Ẳng ẳng ẳng ...

Một cuộc chiến tranh giành chó, diễn ra kịch liệt.

Những nữ giúp việc đứng cạnh, nhìn thấy tiểu thiếu gia Trình Trình đều tỏ vẻ đồng tình.

Cảm động quá .

Giống như năm đấy Pháp Hải ở Kim Sơn Tự, bất chấp ngăn cản quyết liệt cặp đôi Bạch Xà và Hứa Tiên vậy.

Bây giờ nhìn thấy tiểu thiếu gia Trình Trình và Bella, không phải cũng như vậy sao?

Nhưng mà, Bạch Xà cho dù là yêu tinh, nhưng cô ấy cũng là một yêu tinh tốt xinh đẹp.

Bella?

Chậc chậc, các cô nữ giúp việc chê bai nhìn nhìn.

Yêu tinh này có phần xấu xí quá rồi, thật sự không phù hợp với yêu cầu xem phim thần tượng của phái nữ.

Hủy diệt nhân đạo là đúng.

Hủy rất hay, diệt rất khéo.

Đến nỗi phải kêu réo.

- Bella ... Bella ...

Trình Trình nhìn chăm chăm thấy Bella bị họ thô bạo kéo đi.

Khóe mắt nhỏ rướm lên những giọt nước mắt nhẫn nhịn.

Cậu bé lấy hết sức lườm Bắc Minh Mặc, thở hổn hển.

- Con ghét ba! Con ghét ba ....

Thét xong, thân hình nhỏ nhắn của cậu chống cự quyết liệt để thoát ra.

Trước khi nước mắt chảy xuống,

Chạy một mạch thẳng ra cổng chính, không hề quay đầu lại ...

- Tiểu thiếu gia Trình Trình ....

Các cô giúp việc muốn chạy theo.

- Ai dám chạy theo, đánh gãy chân người đó!

Bắc Minh Mặc lạnh lùng thốt lên một câu, sau đó đi thẳng vào trong nhà.

Những người xung quanh đứng tại chỗ run sợ phát hoảng, không dám di dời nửa bước.

Chỉ dám nhìn theo cánh cổng lớn giờ đây không một bóng người, âm thầm cầu xin lão gia phu nhân mau quay về nhà ....

***

Màn đêm buông xuống, đèn đường chiếu sáng.

Dương Dương đeo chiếc cặp nhỏ, lòng vòng trên con đường về nhà.

Lòng vòng qua lại.

Từ lúc tan học, cậu bé đã đi loanh quanh trên đường hai ba tiếng rồi.

Không dám về nhà.

Gương mặt nhỏ trắng hồng muốn nhíu lại thành đống rồi.

Trên tay nắm chặt bài thi.

Tấm giấy bài thi đó đã bị vo lại muốn thành cục luôn rồi.

‘Nàm’ sao đây?

Lại thi được có 50 điểm.

Về nhà mẹ nhìn thấy, lại bị mắng một trận nữa.

Nhưng mà, cô giáo nói, bài thi nhất định phải có chữ ký phụ huynh.

Hu hu, ghét nhất là mấy chuyện chữ ký phụ huynh gì gì đấy!

Dương Dương ụ hai má, đầu cúi thấp, vai trễ xuống.

Vừa đi, đột nhiên bị một bóng người chặn lại.

- Cậu bé, khuya thế rồi sao lại một mình vậy? Có phải lạc mẹ rồi không? Để chú dẫn cháu đi tìm mẹ nhé, được không?

Dương Dương ngước đầu nhìn, là một ông chú trung niên.

Mặt cười của chú ấy sao giả tạo vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK