• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

659.
Những năm nay, cậu vẫn không hiểu được cách giao thiệp giữa hai cha con ông chủ và tiểu thiếu gia Trình Trình.

Chỉ sợ nói sai một lời, gây ảnh hưởng đến mối quan hệ của hai cha con họ.

Cho dù bây giờ Hình Hỏa đang nói đến đứa con trai ruột thịt của anh, nhưng trong ánh mắt của Bắc Minh Mặc, vẫn không có chút tình cảm như mọi khi.

Chỉ là đôi môi hơi mỉm lại, sau đó gật gật đầu, nói:

- Vậy thì thả thú cưng của nó ra ----

Hình Hỏa vui mừng,

- Dạ, thuộc hạ đi ngay ---

- Nửa ngày!

Bắc Minh Mặc lại lạnh lùng toạc ra hai chữ,

- Chỉ cho nó chơi nửa ngày, sau đó nhốt lại.

Nụ cười của Hình Hỏa cứng đờ trên mặt.

Nghiêm khắc quá.

Nhưng lại không dám làm trái ý ông chủ.

- Dạ, ông chủ! Ngài nghỉ ngơi, thuộc hạ cáo lui.

Haizzz, tiểu thiếu gia Trình Trình thật tội nghiệp.

Thú cưng của tiểu thiếu gia Trình Trình cũng thật tội nghiệp....

Nhưng, tội nghiệp nhất là cậu, bây giờ phải báo lại với tiểu thiếu gia Trình Trình như thế nào đây?

****

Cửa phòng được đóng lại.

Trong phòng tổng thống xa hoa, trở lại vẻ yên ắng.

Bắc Minh Mặc không mở đèn.

Những năm nay, dường như đã quen với cuộc sống trong bóng đêm.

Cho dù ở trong căn phòng xa hoa đến mấy, tắt đèn rồi, thì cũng giống nhau thôi.

Anh thay giày, vừa đi về hướng phòng tắm.

Vừa cởi hết quần áo trên người.

Để trần cơ thể gợi cảm, bước vào phòng tắm.

Mở van vòi sen.

Nước chảy xuống như thác nước, đổ lên khắp người anh ....

****

Có lẽ do uống vài ly trong buổi tiệc, sau khi Bắc Minh Mặc tắm xong.

Bèn mò đi trong bóng tối về hướng phòng ngủ.

Trên người không mặc thứ gì, ngả đầu xuống nằm lên chiếc giường to.

Hoàn toàn không phát hiện ra có gì lạ, chỉ ngửi thấy mùi hương quen thuộc nhưng lại xa xăm ....

Độ cồn trong rượu bắt đầu từng lớp từng lớp lấy đi ý thức của anh.

Rất nhanh, anh ngủ thiếp đi...

****

Trong đêm khuya.

- Um .... ư ...

Một tiếng rên nhỏ nhẹ, như nhảy tọt thẳng vào giấc mơ của Bắc Minh Mặc.

Dường như có một bàn tay mềm mại nhỏ nhắn đang sờ mó trên người.

Cảm giác tê dại khắp tứ chi.

Bắt đầu lần theo đường cong cơ thể cường tráng của anh, từ từ sờ xuống dưới...

Đến khi bàn tay nhỏ ấy chạm vào vật hùng vĩ của anh ----

Anh đột nhiên hít một hơi lạnh!

Tiếp theo đấy, cảm giác như có một vật thể mềm mại như gòn, từng chút từng chút tiếp cận anh.

Sau đó bắt đầu cọ quậy lên làn da của anh.

Cảm giác mượt mà non nớt, vực dậy cơn khao khát của anh một cách dễ dàng.

Đúng là thiên lôi địa hỏa, củi khô nhóm liệt hỏa!

Ngay thời khắc anh dường như không kiềm chế được nữa, cơ thể yêu kiều mềm mại ấy bỗng đè lên ----

- Um ... nóng quá .... nóng ...

Một giọng nói nhỏ nhẹ hơi khàn, ập vào tai khiến cơ thể anh bỗng cứng đờ!

Lý trí và bình tĩnh của biết bao nhiêu năm nay, giống như con hổ sung sức quay về chuồng vậy.

Anh đột ngột mở to hai mắt ----

Tách ~

Khắp phòng sáng đèn!

Một cơ thể yếu mềm khỏa thân, như một nàng tiên cá, lười nhác khiêu gợi bám trên cơ thể cường tráng của anh.

Cặp đùi trắng nõn dang rộng, phóng khoáng khoác qua bụng, đè lên người anh.

Chỗ non mềm ấy khi không khi có ma sát lên chỗ chí mạng của anh.

Xuýt ~ anh nắm tay lại thật chặt, hít sâu một hơi lạnh.

Cảnh tượng này, khiến ánh mắt sâu thẳm của anh rực lửa.

- Cút ngay!

Sự bình tĩnh của anh không cho phép anh mất mặt trước người khác. Chỉ là, giọng nói yếu ớt kia lọt vào tai sao tê tái biết bao.

Cố Hoan bị ánh sáng chói chang làm cho cay mắt.

Ngón tay dụi dụi đôi mắt mơ màng, đầu óc vẫn chưa được tỉnh táo.

Chỉ là cảm thấy trong cơ thể như ngọn lửa đang bùng cháy,

- Um .... nóng ....

Cơn nóng khiến cô vội vàng tìm đến nơi mát lạnh để hạ nhiệt...

Nhưng nào ngờ, cơ thể mát lạnh ấy lại thuộc về người đàn ông với gương mặt nham hiểm nằm phía dưới này!

Bắc Minh Mặc hơi nhíu đôi mắt sâu thẳm, ánh mắt lạnh lùng thoát qua chất nguy hiểm!

Anh mắc bệnh sạch sẽ, trước giờ Bắc Minh Mặc được mệnh danh là bình tĩnh gần như là hoàn mỹ ấy.

Dù cho là trên cơ thể, hay trên tính cách.

Cũng mắc bệnh sạch sẽ, cực đoan và nghiêm trọng!

Xem ra, Cố Hoan không rõ tình hình này vẫn chưa ý thức được điểm đấy.

Còn khờ khạo ôm lấy cơ thể của anh, giống như cơn oi bức mùa hè, ôm được một tảng băng vậy.

- Um ... thoải mái quá ....

Hoàn toàn không hay, nguy hiểm đang từng bước kề cận ....

Bắc Minh Mặc đã chịu đựng đến đỉnh điểm rồi!

Tức thì, anh trở bàn tay, ôm lấy eo của Cố Hoan, không một chút thương tình, quẳng mạnh bạo xuống dưới giường ---

- A ...

Cố Hoan la lớn một tiếng.

Chống đỡ cho cái mông đau đớn ấy, cố gắng bò dậy.

Lúc này, đã toàn toàn tỉnh dậy rồi.

Mở to hai mắt kinh ngạc, xen lẫn vẻ kinh hoàng.

Nhìn chăm chăm lên người đàn ông với thân hình lực lưỡng như tượng điêu khắc, đang khỏa thân như nhau ngồi trên giường ấy!

Bắc Minh Mặc?!

- Sao anh lại ở đây?

Cố Hoan vừa mở miệng nói, mặt đã đỏ ửng

Phát hiện bản thân cũng không mảnh che áo, cô chậm chạp quỳ bên giường, không muốn che giấu.

Tuy rằng đã làm mẹ có con, nhưng đổi với những chuyện nam nữ, ngoại trừ cái lần ở trong căn phòng tối năm 18 tuổi ấy, cuộc đời của cô có thể xem như một tờ giấy trắng.

Huống chi bây giờ phải đối mặt với một người đàn ông lạ mặt khỏa thân như vậy!

Ánh mắt cô hơi lẫn tránh, không dám nhìn thẳng cơ thể của anh.

Nhất là khi sơ ý nhìn lướt qua củ to giữa đùi của anh, tim cô còn đập mạnh vài nhịp.

Bắc Minh Mặc nhếch môi cười chế nhạo:

- Phải là tôi hỏi cô, là ai cho cô gan to đến mức dám bò lên giường của tôi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK