• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

6513.
- Ba đừng làm phiền đến mẹ! Chuyện này con sẽ giải quyết!

Sau đó, đứng dậy,

- Ba cố gắng dưỡng thương cho tốt, hôm khác con sẽ vào thăm ba.

Nói xong, cô đứng thằng người.

Bước qua giám ngục, không nhìn Cố Thăng Thiêm.

Sải bước đi thẳng ra ngoài....

Cho đến khi bước ra khỏi cổng lớn của nhà tù, cánh cửa sắt đen dày nặng sau lưng ầm một tiếng đóng lại.

Tấm lưng thẳng của cô lúc nãy, mới thả lỏng xuống.

Sắc mặt trắng bệt, bất lực tựa lưng vào bức tường thành.

Đã bao nhiêu năm rồi?

Những năm tháng bị cha ruột mình chửi bới, rốt cuộc đã chịu đựng hết bao nhiêu năm rồi?

Nếu như không phải vì mẹ suốt cả cuộc đời chỉ cố chấp đi theo ba.

Nếu như không phải vì bản thân cũng đang chảy trong người dòng máu nhà họ Cố.

E rằng từ lâu cô đã không chịu đựng được nữa.

Nước mắt từng giọt từng giọt từ khóe mắt chảy xuống...

Trong tận đáy lòng của cô, giống như căn nhà tù phía sau lưng vậy.

Bốn bề xung quanh đều có một bức tường thành cao thật cao.

Đó là ngục tù của trái tim.

Và cô, đang ở trong đó, vô thời hạn ...

***

Hoàng hôn buông xuống ...

Biệt thự nhà Bắc Minh.

Một chiếc xe đua màu trắng đẳng cấp với số lượng có hạn trên toàn cầu, từ từ chạy vào cổng chính nhà Bắc Minh.

Những người giúp việc vừa nhìn thấy xe, đều chạy ra ngoài xếp thành hàng nghênh đón.

- Nhị thiếu gia về rồi!

Thân hình cao to của Bắc Minh Mặc bước ra từ trong xe.

Một cặp kính răm đeo trên sóng mũi cao thẳng.

Khuôn mặt góc cạnh rõ rệt, vẫn lạnh lùng như mọi khi.

Một cái áo khoác đơn giản nhưng không kém tao nhã, tùy ý mở bung trước ngực.

Ẩn hiện những đường nét gợi cảm của cơ ngực.

Khiến không ít những cô giúp việc trẻ tuổi phải đỏ mặt.

Anh đưa chìa khóa xe cho người giúp việc.

Sải bước chân dài ---

Một thân hình tròn trĩnh vừa béo vừa khỏe đón ngay trước mặt.

Vô cùng thân mật bám lấy chân anh, dùng hết sức vẫy đuôi.

‘Gru Gru Gru’ tiếng phát ra từ lỗ mũi.

Mở to miệng, thè ra cái lưỡi to có những vệt tím tím, thở tiếng xoạch xoạch vì vui mừng.

Bắc Minh Mặc nhìn xuống chân.

Chân mày hơi cau lại.

Mắc chứng sạch sẽ nghiêm trọng, khiến anh mỗi lần nhìn thấy đồ ngu ngốc nhăn nhún này, đều có suy nghĩ thôi thúc đạp một chân cho nó chết quách đi!

- Ai thả đồ ngu này ra đây vậy, còn không bắt nó ra chỗ khác cho tôi!

Người giúp việc bên cạnh lúc này mới hoàn hồn lại.

Mấy người nam giúp việc vội vàng chạy đến, nắm cục thịt dưới chân nhị thiếu gia ấy kéo ra ngoài.

Đáng tiếc, cục thịt ấy giống như miếng keo dán chó vậy, ‘ ăng ẳng’ bám lấy chân dài của Bắc Minh Mặc không chịu thả.

Trong lúc hỗn loạn, một giọng nói trẻ con phát ra ---

- Không được ăn hiếp Bella của tôi!

Những người giúp việc dừng tay lại, ngoảnh đầu, ngỡ ngàng,

- Tiểu thiếu gia Trình Trình ?

Bắc Minh Mặc nhìn xuyên qua cặp kính râm, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía trước, một cậu bé trai đang đứng cách anh không xa.

Cậu bé mặc trên người bộ trang phục thường ngày màu trắng với nhãn hiệu nổi tiếng, trên trán có chút mồ hôi.

Cậu ngẩng cao cái đầu nhỏ của mình, dũng cảm nhìn trực diện Bắc Minh Mặc.

Trên khuôn mặt trắng hồng tuấn tú, giống như cái khuôn được khắc ra từ Bắc Minh Mặc vậy.

Mang theo sự cao ngạo lãnh lẽo không biết sợ hãi.

Chân mày của cậu bé cau lại vì không vui, đôi mắt đen huyền nhìn qua con vật nhỏ đang bị những người giúp việc nắm kéo từng phần.

- Tôi nói lần nữa, thả Bella của tôi ra!

Người giúp việc khó xử nhìn nhìn tiểu thiếu gia không vui ấy, lại nhìn nhìn nhị thiếu gia cũng trong vẻ mặt lạnh lùng.

Bây, bây giờ phải nghe theo lời của thiếu gia nào đây?

Bắc Minh Mặc lạnh lùng lên tiếng.

- Một là kêu người đưa nó ra chỗ khác, hai là ba làm chết nó!

Nhìn vào mắt của cậu bé, giọng điệu anh nói bình lặng.

Choảng ~

Là tiếng trái tim vỡ tan của Bella.

Dường như nó nghe hiểu được lời con người, thả hai cặp móng đang nắm lấy chân Bắc Minh Mặc ra.

‘Ẳng ẳng’ một tiếng, cúi thấp cái mặt nhăn nhó.

Quẩy quẩy cái mông béo buồn bã chạy về bên cạnh cậu bé.

Cậu bé vỗ nhẹ nhàng lên đầu Bella.

Giống như đang an ủi Bella, không nên buồn vì những loại người như vậy!

Sau đó, cậu bé quay người muốn dẫn Bella rời khỏi, thái độ lạnh nhạt hoàn toàn không xem Bắc Minh Mặc ra gì.

Bắc Minh Mặc nhìn thấy bóng dáng nguội lạnh của cậu bé y như anh, đôi mày càng nhíu lại hơn.

- Đứng lại!

Lạnh lùng thốt ra hai chữ, khiến những người giúp việc xung quanh toát cả mồ hôi lạnh.

Cậu bé vẫn không thèm đếm xỉa, tiếp tục dẫn Bella tiến về phía trước.

- Đây là thái độ của con đối với một người cha đó hả? Bắc Minh – Tư – Trình!

Mỗi chữ mỗi ngắt, Bắc Minh Mặc nhìn chăm chăm hình bóng nhỏ bé vẫn chưa chịu quay đầu lại ấy.

Bước chân Trình Trình nán lại.

Hướng lưng về Bắc Minh Mặc, cuối cùng nói một câu đối phó:

- Hoan ngênh ba xxx về nhà.

Bắc Minh Mặc nhếch mày.

Nghe thấy lời nói thỏa hiệp của con trai, chân mày đang căng thằng của anh mới thả lỏng một chút.

- Có cần phải chỉ vì một con chó Shar pei ngu ngốc, mà giận ba lâu vậy không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK