Vẫn còn một ngày cho mọi người ở lại khu vui chơi, sáng hôm sau thầy phụ trách thông báo:
"Các thành viên của hai đội tuyển chú ý, chú ý! Hôm nay chúng ta sẽ có một cuộc thi bóng rổ ngoài trời ở khu trò chơi này. Các bạn nam sẽ chơi, còn các bạn nữ cổ vũ. Chơi trong vòng 2 tiếng sau đó các em sẽ có 5 tiếng để vui chơi tự do. Đúng 16 giờ chiều nay, các em phải tập trung để lên cáp treo trở về đất liền, sau đó về nhà. Các em rõ chưa? "
"Đã rõ rồi! "_các thành viên đồng loạt lên tiếng.
Yến Vy đi lại chỗ Gia Hào đứng, hắn đang mang giày vào, cô nàng bảo:"Này... Anh đấu với Phúc An à? "
Gia Hào vừa thắt dây giày, vừa trả lời lại cô em họ:"Ừ! "
"Anh định chơi sao đấy? "_Yến Vy không nói rõ ra, nhưng cô nàng biết anh mình đã thích Mộc Hân rồi. Với tính cách của hắn và phản ứng hôm qua, hẳn là sẽ không để yên cho Phúc An.
Gia Hào đứng dậy ánh mắt rất bình thường, gương mặt tuy lạnh lùng nhưng không ghê gớm:"Sao là sao? Chơi đúng luật! "
"Ò! "_có lẽ Yến Vy hơi thất vọng, vì cô nàng muốn cho Phúc An phải đau đớn.
Nhưng có lẽ Gia Hào không hề khiến Yến Vy thất vọng đâu, cho dù là anh em họ thì chỉ cần cùng dòng máu thì hình như rất hợp ý nhau.
Gia Hào tiếp:"Nhưng... Muốn chơi đẹp thì phải phá luật! "
"Anh Hào! "
Gia Hào vội thu hồi gương mặt sắc lạnh của mình bằng sự dịu dàng, quay đằng sau khi nghe được âm thanh ngọt ngào mềm mại. Hắn mỉm cười tít mắt nhìn cô, đưa tay xoa đầu cô hỏi:"Bé con có gì thế? "
"À... Em... Em muốn nói! Anh cố lên! "_Mộc Hân hơi yếu ớt đưa tay lên cổ vũ hắn.
Bởi vì chuyện buồn hôm qua mà cô vẫn không thể cười vui vẻ được, chỉ mỉm mỉm vài cái. Nhìn cô như thế Gia Hào đau lòng lắm, hắn biết hắn cần phải làm rất nhiều thứ để lắp lại đau thương trong cô. Cho dù những chuyện đó không phải do hắn làm, nhưng chỉ cần cô bị tổn thương, hắn nhất định sẽ chữa lành.
Bé con của hắn chỉ có thể vui vẻ và mỉm cười, cô không được buồn. Tiếc là hắn gặp cô quá muộn, cuộc đời trêu người mà. Để Mộc Hân phải chịu tổn thương nhiều đến thế, hắn cũng thật hận.
"Anh biết rồi! Bé con... "
"Dá? "_Mộc Hân ngước mắt lên nhìn Gia Hào, đôi mắt hơi u buồn, mệt mỏi.
Gia Hào chìa ra một hộp sữa dâu cho cô, dường như hắn rất để tâm đến sức khỏe của cô. Nhìn Mộc Hân ốm yếu, nhỏ bé như thế này thật thương mà. Phải vỗ béo cô càng nhiều càng tốt, nếu không về sau lại khó mà... Ừm...Bé con sẽ chịu không nổi với ham muốn của hắn mất.
Phúc An đứng ở phía sân bên kia, có Duy Hạ kè kè bên cạnh nhưng ánh mắt anh cứ nhìn theo cô. Bàn tay nắm chặt thành nắm đấm khi thấy Mộc Hân thân thiết với Gia Hào. Thứ mà anh trân quý nhất, lại là chính anh đánh mất nó.
Chính anh đã khiến cô thương tâm để mà cho người khác có cơ hội tiếp xúc với cô. Nhưng không, anh không dễ bỏ cuộc như thế này. Anh nhất định phải sửa đổi, phải kiểm điểm lại bản thân. Anh sẽ khiến cho Mộc Hân yêu anh lần nữa, anh không để mất Mộc Hân đâu.
Duy Hạ cảm thấy vui vì Phúc An và Mộc Hân đã chia tay. Nhưng từ tối qua đến giờ, Phúc An chẳng để tâm cô ta chút nào cả. Cô ta hận Mộc Hân đến sau, chỉ vừa xuất hiện lại có được tình cảm của Phúc An. Còn cô ta ở bên anh lâu vậy mà chỉ được xem là bạn. Dù Phúc An có đối tốt với cô ta như nào, cô ta cũng chỉ cần vị trí người yêu chính thức mà thôi.
"Phúc An cậu xem... Chia tay mới chưa đầy một ngày đã vui vẻ với người con trai khác. Thật là lẳng lơ mà! Tớ không ngờ Mộc Hân lại như vậy! "
Duy Hạ khinh bỉ nhìn cô và Gia Hào, cô ta đánh mất đi sự bao dung, nhã nhặn của mình trong phút chốc. À mà... Cô ta làm gì có mà đánh mất, đều là nhân tạo tính cách cả thôi.
Phúc An nghe những lời mỉa mai cô của Duy Hạ, ánh mắt đỏ ngầu tức giận vung tay đẩy ngã Duy Hạ té xuống đất quát:
"Tớ cấm cậu nói xấu em ấy! Mộc Hân không phải người như thế! Nếu còn để tớ nghe cậu chê bai em ấy thì đừng trách! "
"Phúc An... Tớ... Tớ... "_Duy Hạ ủy khuất nhìn anh, trong lòng thầm đem Mộc Hân ra chửi rủa.
"Nè... Các chàng trai tham gia thi đấu chú ý! Trận đấu chuẩn bị bắt đầu! Xin mời hai đội vào sân! "_ thầy phụ trách ngồi trên một cái ghế cao thông báo.
Hai đội bước sao sân, tuy chỉ là thi đấu nhẹ nhàng, vui vẻ trong kỳ nghỉ nhưng không khí lại rất phấn khởi. Nhất là hai người đội trưởng, Phúc An và Gia Hào bốn mắt nhìn nhau không sai lệch, như có một tia lửa điện truyền qua ở giữa.
"Trận đấu! Bắt đầu! "_thầy phụ trách thổi còi, sau đó giao banh.
Phúc An dắt bóng đi lên trước, anh muốn hướng tới Gia Hào để thách đấu. Nhưng Gia Hào dường như không có ý muốn tiếp, hắn lùi về sau, mặc cho Phúc An lấn lướt.
Trong đầu Phúc An nghĩ Gia Hào bộ muốn chịu thua, hay là không dám đấu mà phó mặc như thế này, thật nhục nhã. Phúc An nhanh chóng ghi bàn vào rõ, đội Gia Hào chẳng ai cản được Phúc An. Đúng là không hổ danh là đội trưởng đội bóng rổ.
Phúc An sau khi ghi được bàn thì trở lại sân của mình, không quên nhìn Gia Hào một cái bằng con mắt lạnh. Gia Hào không hề khó chịu gì, đôi mắt rất đỗi bình thường, không hung hăng như Phúc An.
Và cứ như thế, Phúc An ghi liên tục 3 bàn vào rổ mà Gia Hào chẳng đáp trả lại gì. Ở ngoài sân ai cũng nóng lòng, hồi hợp xem trận đấu rất chi là kịch tính này. Dù không biết tình hình bên trong của Gia Hào và Phúc An, nhưng ai cũng cảm thấy trận đấu rất đáng xem.
Yến Vy ở ngoài bóp méo chai nước tức giận khi xem Gia Hào chơi chán phèo:"Cái ông Hào này... Chơi gì mà chán thế? "
"Tớ thấy bình thường mà! Anh An là đội trưởng đội bóng rổ, thi đấu giải lớn nhiều hơn anh Hào, chơi tốt là đương nhiên. "_Mộc Hân nhìn Gia Hào và Phúc An trong sân, chỉ lơ đễnh nói.
Nhưng trong lòng cô lại là cảm giác đau đớn thật, không nghĩ được là hôm qua cô và anh đã trở thành người xa lạ. Bây giờ ngoài đau đớn và thất vọng ra, chẳng còn chút gì ngọt ngào luyến tiếc nữa.
Yến Vy sẵn chai nước trong tay đánh nhẹ lên đầu cô một cái, bực bội nói:"Anh An này... Giờ mà còn Ân với An! Ngọt ngào quá há! Nhìn anh Hào kìa! Anh trai nuôi đấy! "
"Ờ! Biết rồi mà! "_Mộc Hân chuyển mắt nhìn sang Gia Hào, đây là người con trai ấm áp mà hôm qua cô vừa kết thân.
"Uống sữa đi! "_Yến Vy nhắc nhở về hộp sữa của Gia Hào đưa cô.
Mộc Hân chậm rãi đưa lên miệng uống:"Ừ! "
Trận đấu vẫn được tiếp tục, Phúc An lại lên bóng cứ nghĩ là Gia Hào sẽ đơ như những lần trước. Không ngờ lần này Gia Hào tiến tới cướp bóng, bốn mắt lần nữa va chạm nhau, Phúc An thoáng mất tập trung bởi ánh mắt rất đỗi bình thản của Gia Hào. Nhưng nhìn lâu và sâu lại chứa đầy sự căm phẫn.
Nhanh chóng banh bị cướp mất, Gia Hào lần đầu trong trận lên bóng đến sân đối phương. Phúc An đơ mất hai giây bị cướp bóng, vội xoay người đuổi theo hắn. Gia Hào vượt qua đội bạn, chuẩn bị ném vào rổ, nhưng Phúc An kịp lùi về ngăn cản.
Gia Hào nhếch mép một cái, Phúc An hơi khựng người trước nụ cười của Gia Hào. Cứ nghĩ là hắn sẽ đưa bóng vào rổ nhưng không ngờ Gia Hào đập mạnh bóng xuống đất. Bóng nẩy lên, hắn nhanh tay thừa lúc Phúc An không đề phòng nhắm thẳng vào mặt Phúc An mà thẳng tay đánh vào.
Bốp.
"Phúc An! "
Trận đấu vội dừng lại, mọi người lo lắng chạy vào xem Phúc An đau đớn té xuống đất. Gia Hào cười đắc ý, tiến đến cúi người đưa tay ra muốn đỡ Phúc An dậy:"Anh bạn... Không cố ý! Nào đứng dậy!"
Phúc An nằm soải trên mặt đất, miệng ứa ra máu, không ngờ Gia Hào lại làm vậy với mình. Anh hất tay Gia Hào ra, bực bội đứng dậy nắm cổ áo Gia Hào gắt:
"Mày cố ý! Có biết chơi bóng rổ không hả? "
Mộc Hân vội chạy tới đẩy mạnh Phúc An ra, cô đứng chắn trước mặt Gia Hào:"Anh thôi đi! "
"Mộc Hân... "_Phúc An đau lòng nhìn cô đứng trước mặt mình bảo vệ người con trai khác, cảm giác đó khó chịu cực kỳ.
Nó cứ như hàng ngàn cây kim liên tục đâm vào tim, chẳng lẽ đây là cái cảm giác mà trước kia anh để cho cô phải chịu hay sao? Khó chịu như này, làm sao Mộc Hân lại giỏi chịu đựng như thế chứ? Thật đáng thương.
#Còn