Thấy không nói lại Mộc Hân, Dasy liền chuyển sang Gia Hào. Trong lòng khó chịu khi thấy cô cứ ngồi trên đùi hắn như thế kia.
Mộc Hân nhìn Dasy, bộ dạng cô ta cứ như là Gia Hào là người yêu của cô ta không bằng vậy đó:"Tại sao phải giữ khoảng cách chứ hả? Tôi không ngồi ở đây, chẳng lẽ chị ngồi? "
"Ừ... Không! Không phải! Ý tôi là người ngoài nhìn vào sẽ kỳ thôi! "_Dasy vội sửa miệng lại, gương mặt ửng đỏ nhìn Gia Hào.
Không nghĩ về nước hắn chỉ quan tâm đến em gái mà thôi, chẳng để ý gì cô ta cả. Bên Anh lúc nào cô ta cũng bám theo hắn, hắn cũng khá dịu dàng, ân cần cứ nghĩ là Gia Hào có lòng với mình rồi. Không được, cô ta không thể để đứa em gái đáng ghét kia cản trở đường tiến thân của mình được.
Phải tận dụng hai tuần ở Đinh gia để lấy lòng gia đình hắn mới được, nhất là ba mẹ. Còn Gia Hào thì có lẽ dễ dàng rồi nhỉ, từ bạn thân có thể lên làm người yêu mà. Huống hồ ở bên cạnh gần nhau 5 năm chẳng lẽ không có tình cảm.
Mộc Hân nghe Dasy nói thì cô kéo tay Gia Hào nũng nịu:"Hào... Anh gọi thư ký vào cho em gặp được không? "
"Ừ! Được! "_Gia Hào bèn nhấn một phím trên điện thoại nội bộ trên bàn, là tín hiệu với bàn thư ký.
Lập tức có tiếng gõ cửa cốc cốc, sau đó anh thư ký nghiêm chỉnh bước vào, cúi đầu một cái hỏi:"Giám đốc có gì sai bảo? "
"Anh Tân, anh xem em với anh Hào có gì là kỳ cục không? "_Mộc Hân ngồi ngăn ngắn trong lòng hắn, ngước mắt nhìn Duy Tân hỏi câu khá ngớ ngẩn.
Duy Tân bất ngờ, chẳng lẽ gọi anh ta vào chỉ để hỏi câu vô bổ vậy sao? Nhìn thật sự có chút kỳ đấy, hai người dù sao cũng là anh em mà. Nhưng dựa vào việc Đinh gia người trên kẻ dưới ai nấy đều yêu thương cô tiểu thư này thì có vẻ không kỳ.
Duy Tân tằng hắng một cái, anh ta đưa tay lên che miệng, sau đó thả tay xuống nghiêm túc nói:"Không kỳ lắm ạ! "
"Cậu có thể đi được rồi! "_Gia Hào lắc đầu trước sự lém lắc, bắt bẻ Dasy của Mộc Hân.
Hắn nhìn Dasy mặt đã đen hơn cái đít nồi rồi thì cũng thấy tội, hắn đưa tay xoa đầu Mộc Hân dịu dàng nói:"Bé con đừng nghịch nữa! Em cũng nên làm bạn với Dasy đi, cô ấy đã giúp anh mà. "
Mộc Hân vẫn ánh mắt hình viên đạn nhìn Dasy, không có chút thiện cảm gì. Cô rời khỏi đùi Gia Hào, không phiền hắn làm việc. Dasy cũng đành sang ghế sofa ngồi với cô. Nhưng họ cách xa nhau, không ai ưa ai cả.
[...]
Bọn họ ở lại công ty, ăn trưa ở đấy luôn. Vì Gia Hào quá cuồng công việc, mới bắt đầu thôi mà hắn không muốn rời rồi. Hắn nói phải xem hết đóng tài liệu trong ngày hôm ấy, nên cô và Dasy dù nhàm chán vẫn ở công ty với hắn.
Màn đêm buông xuống, phủ kín lấy cả một giang nhà rộng lớn họ Đinh. Tất cả đều chìm trong yên tĩnh khác hẳn với phố xạ đông đúc ngoài kia. Ở đây như nơi thôn quê, một thế giới hoàn toàn khác.
Dasy chạy tới phòng Gia Hào, mặc trên người bộ quần áo thật quyến rũ dù bên ngoài có khoác áo lụa mỏng. Gia Hào đang ở ngoài ban công, trên tay cầm ly rượu nhâm nhi suy nghĩ về chuyện gì đó, ánh mắt nhìn ra xa xăm.
Cốc cốc.
"Vào đi! "
Gia Hào lạnh lùng lớn tiếng nói vọng ra ngoài, không có ý quay lại xem ai đến. Tiếng bước chân nhẹ nhàng lọt vào tai hắn, hắn cảm nhận được người đến là con gái. Đột nhiên một vòng tay từ sau lưng ôm lấy hông hắn thật chặt, đầu áp lên lưng hắn.
Gia Hào vội quay đầu lại xem thử người đến là ai, hắn nhíu mày gỡ bàn tay trên người mình ra:"Dasy cậu làm gì vậy? "
"Gia Hào... "
Dasy trong bộ dạng quyến rũ, ánh mắt long lanh muốn câu dẫn hắn. Cô ta nhón chân lên, chủ động dâng đôi môi cho hắn. Đôi bàn tay ôm lấy cổ hắn, ép khuôn ngực mình vào người hắn, còn chẳng thèm mặc áo lót bên trong.
Gia Hào cảm thấy vật mềm mại chạm vào người mình thật kinh tởm, hắn gỡ tay Dasy ra lần nữa, không hề động tình. Né tránh nụ hôn của Dasy không vui nói:
"Không thể! Dasy cậu nên về phòng ngủ đi! "
"Vì... Vì sao chứ? Chẳng lẽ cậu không thích tớ sao? Hay tớ chưa đủ quyến rũ? "_Dasy bị Gia Hào từ chối có chút xấu hổ, bày ra bộ dạng đáng thương nhìn hắn.
Với bộ dạng của cô ta hiện tại, có thể nhiều nam nhân khác hận không thể đè dưới thân để vỗ về âu yếm, mê người quá mà. Nhưng với Gia Hào nó lại không đủ sức hút bằng Mộc Hân, nhìn của Dasy thật là chưa chạm qua nhưng có thể thấy được so với Mộc Hân thua kém rất nhiều. Phải công nhận Mộc Hân qua tuổi dậy thì trổ mãn hơn hẳn.
"Chúng ta chỉ là bạn thôi! Cậu không nên như vậy! Nên nhớ tớ tốt với cậu là vì ơn cứu mạng lúc tớ khó khăn thôi! "_Gia Hào ánh mắt có chút chán ghét nhìn Dasy, thật là ghê tởm khi cô ta dám quyến rũ hắn.
Mùi hương nước hoa trên người cô ta kích thích khứu giác, nhưng lại làm Gia Hào cảm thấy rẻ tiền không bằng mùi thơm dễ chịu hương hoa hồng của Mộc Hân. Nghĩ đến cô lòng hắn lại rạo rực.
Dasy quyết định thổ lộ tình cảm của mình với hắn, cô ta không tin Gia Hào không động lòng:"Tớ thích cậu! Tớ thật sự thích cậu Gia Hào! "
Hắn nhíu mày, ánh mắt nheo lại thể hiện sự không vui. Một tia lửa giận xẹt qua khiến cho Dasy hơi run rẩy. Cô ta không an phận rồi, dám mơ tưởng đến chuyện cùng hắn yêu đương, hắn phải nhanh chóng đá văng cô ta đi mới được.
Nếu an phận hắn còn giữ lại, đối xử tử tế một chút. Còn đã có ý đồ thì không thể, bé con của hắn sẽ ghen. Gia Hào lạnh lẽo nhìn Dasy không còn dịu dàng nữa, hắn nói:"Về phòng đi! Cậu đi chọc tớ điên! "
"Tớ... Cậu... Hơi... "_Dasy xấu hổ khi Gia Hào chẳng quan tâm đến lời tỏ tình của mình. Trong lòng nổi đóa, hổ thẹn mà đỏ mặt bỏ chạy khỏi phòng hắn.
Gia Hào mệt mỏi nâng ly rượu lên uống một ngụm hết cả ly, đúng là mệt mỏi với những kẻ thích mình mà. Hắn đâu cần cơ chứ, huống hồ đã có bé con kia rồi mơ tưởng ai nữa.
Cho dù là tốt hay xấu, có hơn bé con đi nữa thì trong mắt hắn cũng không là gì. Hắn chỉ quan tâm đến tình cảm của cô thôi, ai cũng không xứng bằng Mộc Hân.
[...]
Mộc Hân mệt mỏi vì cả ngày ở công ty với hắn, vì sợ Dasy và hắn có tư tình nên cô đi theo, nếu không đã chẳng làm điều vô bổ vậy. Cô đang nằm trên giường, mơ màn chìm vào giấc ngủ.
Bất ngờ, Mộc Hân cảm nhận thấy có một bàn tay to lớn mò vào váy ngủ của cô, sờ soạng bên trong. Cô nhíu mày, mắt vẫn nhắm lại không hình dung được là mơ hay thật, nhưng có điều bàn tay kia dịu dàng quá.
Cho đến khi cô cảm giác chăn của cô đã bị kéo ra, một lực nặng đè lên người cô, người nào đó đã ghì mặt mình vào cổ cô. Hắn dùng cái lưỡi linh hoạt mà trêu đùa, nhẹ nhàng gặm cắn khiến cho cô trong mộng ngâm nga một tiếng:
"Ưm... "
#còn