Nghĩ đến việc bị nhốt ở ngoài cửa lâu như vậy, Trác Uẩn có hơi khó chịu, cô nhìn cái ghế mà Triệu Tỉnh Quy đang ngồi, lẩm bẩm một câu: “Cậu cũng không ngại phiền hà nhỉ.”
“…” Triệu Tỉnh Quy mím môi không trả lời, ngón tay nắm chặt cây bút, siết đến trắng bệch.
Thật ra lúc ở trong phòng khách chờ đợi, Trác Uẩn vẫn luôn tự hỏi trong lòng, cuối cùng đã hạ quyết tâm, định bụng sau khi hết buổi học sẽ nói chuyện trực tiếp với dì Phạm mà không nói với Triệu Tỉnh Quy nữa, dù sao người trả tiền cũng không phải anh.
Cậu nhóc này vô cùng bướng bỉnh, cũng hay nghĩ nhiều, giống như điệu bộ không thèm ngồi xe lăn ngày hôm nay vậy. Trác Uẩn lo lắng anh thật sự sẽ khóc sướt mướt cầu xin cô, sợ anh kích động quá mà ngã từ trên ghế xuống, lỡ như xui xẻo ảnh hưởng đến tính mạng, Trác Uẩn cũng không biết phải làm sao.
Sau khi đưa ra quyết định, một lần nữa đối mặt với Triệu Tỉnh Quy, áp lực trong lòng Trác Uẩn đã vơi đi khá nhiều. Cô không biết nói gì, bèn tùy cơ ứng biến hỏi một câu: “Bài tập hôm nay nhiều lắm hả?”
Triệu Tỉnh Quy lật sách bài tập: “Cũng tạm, trưa nay lúc quay về tôi đã làm trước một bài.”
“Tiết học buổi chiều không có bài tập sao?”
“Có.” Triệu Tỉnh Quy nói, “Buổi chiều sẽ có người đến trường học lấy về giúp tôi.”
“Cậu học ở trường nào? Cách đây xa không?” Trác Uẩn cầm cuốn phác thảo đặt trên đùi, tầm nhìn của Triệu Tỉnh Quy cũng đặt trên cuốn phác thảo ấy, vẻ mặt có chút kỳ quái, trả lời rằng: “Trường Nhị Trung ở Tiền Đường, thành phố Nam.”
Trác Uẩn không phải người Tiền Đường, cho nên cũng không quá am hiểu về các trường cấp ba ở nơi đây, chỉ kể ra được tên của một vài cơ sở. Trường Nhị Trung Tiền Đường vừa hay là một trong số đó, bởi vì Trình Dĩnh là học sinh của trường này. Trác Uẩn biết trường này là trường trọng điểm top một top hai ở Tiền Đường.
Cô kinh ngạc nói: “Bạn cùng phòng của tôi là cựu học sinh của trường này đấy. Trường Nhị Trung là trường nội trú đúng không?”
“Đúng vậy, nhưng tôi học ngoại trú.” Triệu Tỉnh Quy nhận ra cô giáo Trác đang cố gắng bắt chuyện với mình, anh tạm thời gác bài tập qua một bên, hết sức chăm chú nhìn cô.
Trác Uẩn hỏi: “Trường cấp ba đều có tiết tự ôn tập buổi sáng đúng không? Lên lớp sớm như vậy, cậu đi từ đây đến trường có bị trễ không?”
Triệu Tỉnh Quy nói: “Không, trường học cho phép tôi đi học muộn, đến trước tám giờ là được.”
Trác Uẩn: “Buổi chiều cậu không đi học, vậy ăn cơm trưa ở trường hay về nhà ăn?”
Triệu Tỉnh Quy: “Về nhà ăn.”
Trác Uẩn phát hiện, cho dù là nói chuyện chơi chơi thì bạn học Quy vẫn rất nghiêm túc, ít nói ít cười, hỏi gì đáp nấy, giống như phạm nhân đang tiếp nhận thẩm vấn vậy.
À, hoặc cũng có thể là anh đang làm theo chỉ dẫn của bác sĩ, dẫu sao thì trò chuyện với gia sư cũng là một trong số lời khuyên của bác sĩ.
“Cậu không cần phải nghiêm túc như vậy.” Trác Uẩn sắp bật cười thành tiếng, “Tôi chỉ đang tán gẫu với cậu thôi, nếu như cậu không muốn nói, vậy thì… Cứ làm bài tập đi, tôi không làm phiền cậu nữa.”
Triệu Tỉnh Quy có chút sửng sốt, đâu phải anh không muốn nói chuyện, anh không hiểu tại sao cô giáo Trác lại có suy nghĩ đó.
Anh cúi đầu nghĩ ngợi, chỉ vào đĩa bánh trên bàn, hỏi cô: “Cô giáo Trác, chị có muốn ăn bánh không?”
Đây đã lần thứ hai anh nhắc đến đồ ăn vặt, Trác Uẩn không nghĩ nhiều, lắc đầu nói: “Không cần đâu, tôi không đói bụng, cảm ơn.”
Triệu Tỉnh Quy chào hàng hết hai ngày mà vẫn không tiêu thụ hết số bánh này, có chút chán nản. Anh không muốn cắt đứt cuộc nói chuyện ngay tại đây, suy nghĩ một lúc mới nhớ ra một chuyện, vội vàng nói: “Cô giáo Trác, bài tập tiếng Anh hôm nay có bài thuộc lòng, tôi đọc cho chị nghe được không?”
“Được thôi.” Đây chính là bổn phận của gia sư, Trác Uẩn xốc lại tinh thần, để cuốn phác thảo lên trên bàn, hỏi anh: “Học thuộc cái gì vậy, đưa tôi xem nào.”
Triệu Tỉnh Quy rút một tờ giấy A4 trong đống sách vở ra đưa cho cô: “Giáo viên có sửa lại đôi câu, nói là lúc viết Văn có thể vận dụng được, bắt chúng tôi phải học thuộc lòng.”
Trác Uẩn cần lấy tờ giấy, vừa nhìn đã trợn tròn mắt. Trên giấy đều là những câu nói truyền cảm hứng và động lực được phiên dịch lại bằng tiếng Trung. Ví dụ như “Vấp ngã bảy lần, đứng dậy tám lần”(1), hoặc là “Nếu không thể phá bỏ lớp kén, loài bướm mãi mãi không thể bay lên”(2), còn có “Người đời khuyên ta ‘từ bỏ’, nhưng hy vọng lại thì thầm với ta rằng ‘hãy làm lại lần nữa"(3)”, vân vân…
(1)fall down seven times, stand up eight.
(2)Without the struggle, the butterfly would never fly.
(3) When the world says, “Give up,” Hope whispers, “Try it one more time.”
Tiếng Anh của Trác Uẩn rất tốt, nhưng xem đến đây vẫn toát mồ hôi hột. Đối với những học sinh bình thường mà nói, học thuộc những câu này rất có lợi trong lúc viết Văn. Nhưng đối với Triệu Tỉnh Quy thì thật sự quá tàn nhẫn. Thật khó để tưởng tượng ra tâm trạng của anh khi thấy những câu nói này.
Triệu Tỉnh Quy nói: “Tôi sẽ đọc thuộc theo trình tự, chị có thể nhắc nhở tôi một chút, tôi sợ mình sẽ bỏ sót.”
Trác Uẩn bình tĩnh lại: “Được, cậu đọc đi.”
Triệu Tỉnh Quy bắt đầu đọc thuộc lòng, mấy câu đầu anh đọc rất nhuần nhuyễn, rất lưu loát, khẩu âm cũng êm tai. Nhưng khi đọc đến câu thứ năm, anh hơi nhíu mày, hỏi: “Câu tiếp theo là câu gì?”
Trác Uẩn nhìn tờ giấy trong tay, nhẹ giọng nói: “Có liên quan đến ước mơ.”
“À.” Hình như Triệu Tỉnh Quy không hiểu ý nghĩa của câu nói, đọc một cách bâng quơ: “If one dream should fall and break into thousand pieces, never be afraid to pick one of those pieces up and begin again.”
—— Nếu một ước mơ bất hạnh rơi xuống, vỡ tan thành nghìn mảnh. Đừng sợ hãi, hãy kiên cường nhặt lên một mảnh vỡ, tiếp tục thắp sáng ước mơ trong ta.
Trác Uẩn cảm thấy bức bối một cách vô cớ, “bịch” một tiếng, cô quăng tờ giấy lên bàn, gượng gạo nói: “Đừng đọc nữa!”
Triệu Tỉnh Quy lắp bắp sợ hãi, Trác Uẩn quay đầu đi, không muốn anh nhìn thấy biểu cảm của cô bây giờ: “Học thuộc mấy câu này thì có nghĩa lý gì? Viết văn là phải dựa vào sự sáng tạo của bản thân, tôi khuyên cậu nên học nhiều từ đơn hơn, xem nhiều sách tiếng Anh để nuôi dưỡng ngữ cảm*, chứ không phải học thuộc lòng những thứ có sẵn như thế này.”
(*Trong giao lưu ngôn ngữ chỉ sự phản ánh thói quen sử dụng, giải thích sự biểu đạt của ngôn ngữ gọi là ngữ cảm.)
Đôi mắt của Triệu Tỉnh Quy trầm lắng như nước mùa thu, nhìn cô một lúc lâu rồi lấy tờ giấy đang nằm trên bàn nhét vào balo: “Tôi cũng cảm thấy như vậy.”
Bầu không khí bỗng trở nên ảm đạm. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được Làn Truyện thực hiện và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn. Vui lòng đọc truyện tại trang web lantruyen.vn để theo dõi đầy đủ nội dung bộ truyện.
Triệu Tỉnh Quy rũ mắt, tâm trạng hơi tệ. Xem ra cô giáo Trác đã rất uể oải, không cho anh đọc thuộc lòng tiếng Anh, cũng không chuyển đề tài mới. Sau một lúc im lặng suy nghĩ, Triệu Tỉnh Quy không có cách nào làm dịu bầu không khí, đành lôi sách bài tập ra làm.
Trác Uẩn cũng không có tâm trạng vẽ tranh, dứt khoát khoanh tay ngồi thừ ra.
Đồng hồ báo thức bắt đầu đếm ngược, lại qua nửa giờ, đã đến lúc tan học.
Trác Uẩn nhìn sườn mặt của Triệu Tỉnh Quy, tầm mắt lặng lẽ chuyển xuống nửa người dưới của anh. Từ đầu tới cuối anh vẫn đặt chân lên sàn nhà một cách ngay ngắn, lúc đọc thuộc lòng anh cũng chỉ xoay eo qua một chút, miễn cưỡng xem như là đang đối mặt với cô.
Nhìn bằng mắt thường thì thật sự không có tật xấu nào. Nhưng Trác Uẩn rà soát một trăm độ, biết hiện tại hai chân của Triệu Tỉnh Quy đã mất đi cảm giác.
Đôi chân thon dài đẹp đẽ như vậy nhưng không thể đứng lên được, cũng không thể di chuyển, không có cảm giác, ngay cả đại tiện tiểu tiện cũng gặp phải chướng ngại. Trác Uẩn không thể nào hình dung ra tâm trạng của Triệu Tỉnh Quy, nghĩ ngợi một hồi, bất giác nổi cả da gà.
Cô nhắm mắt, đợi tâm trạng dần ổn định trở lại mới mở to mắt nhìn anh.
Chàng thiếu niên vẫn chưa nhận ra, vẫn đang nghiêm túc làm bài tập Hoá Học, thỉnh thoảng viết viết vẽ vẽ lên giấy nháp.
Trong một không gian yên tĩnh như vậy, Trác Uẩn còn có thể nghe thấy tiếng hít thở đều đặn của mình. Nhìn Triệu Tỉnh Quy, cô âm thầm nhắn nhủ với anh: Bạn học Rùa Nhỏ, hai ta gặp nhau xem như trời xui đất khiến, chỉ là phận bèo nước, có lẽ sau này sẽ không gặp lại nữa.
Những ngày tháng sau này sẽ rất khó khăn, nhưng xin cậu đừng từ bỏ, hãy cố gắng hết sức mình, con đường phía trước còn rất dài. Cô giáo Trác chúc cậu một đời bình an vui vẻ, thuận buồm xuôi gió.
Đúng chín giờ tối, Trác Uẩn vẫn giống như đêm qua, hoàn toàn không để ý đến hai mươi phút bị lãng phí trong thời gian giải lao, thu dọn túi xách rồi nói: “Tan học rồi, tôi về đây.”
Triệu Tỉnh Quy buông bút xuống: “Để tôi đưa chị về.”
“Cậu làm sao mà đưa được?” Trác Uẩn đã đứng lên, chỉ vào chiếc ghế dựa anh đang ngồi, “Ngoan ngoãn ngồi đó đi, tôi đi đây.”
Triệu Tỉnh Quy cũng không miễn cưỡng, Trác Uẩn vừa muốn cất bước, anh chợt gọi cô lại: “Cô giáo Trác, tôi vẫn chưa có Wechat của chị.”
Trác Uẩn sửng sốt, cô chưa bao giờ sử dụng điện thoại trước mặt Triệu Tỉnh Quy, bởi vì điện thoại của cô là điện thoại đời mới, rất đắt. Hơn nữa ốp điện thoại bên ngoài còn được trang trí đầy đủ phụ kiện, nếu lấy ra sẽ phá hủy hình tượng.
Cô nhìn anh từ trên cao, hỏi: “Sao lại muốn kết bạn Wechat với tôi? Muốn xem vòng bạn bè của tôi sao?”
Triệu Tỉnh Quy ngửa đầu, ánh mắt vô tội: “Không thể xem sao?”
Trác Uẩn nói: “Không thể.”
Cô rất hay đăng ảnh lên vòng bạn bè, trong đó có những bức ảnh tự sướng. Những lúc chơi high quá rồi uống quá chén, hàng loạt ảnh chụp yêu ma quỷ quái đều được đăng lên, cách ba ngày lại thấy một lần.
Cô không cài đặt hạn chế, không sợ bố mình nhìn thấy, càng mong chờ Thạch Tĩnh Thừa cũng sẽ nhìn thấy những bức ảnh này. Nếu ông Thạch không nhìn cô vừa mắt nữa và chủ động từ chối hôn sự này, vậy thì cô càng vui mừng mà đốt pháo ăn mừng luôn.
Đáng tiếc là mấy năm qua Thạch Tĩnh Thừa không có động tĩnh gì cả, khiến Trác Uẩn cảm thấy rất nhàm chán.
Nghe lời từ chối của cô, Triệu Tỉnh Quy vẫn không từ bỏ: “Vậy chỉ nói chuyện giống như những người bạn thân thôi cũng được, tôi chỉ muốn xin cách thức liên lạc thôi.”
“…” Trác Uẩn vỗ vỗ túi vải, “Điện thoại tôi hết pin tắt nguồn rồi, nếu cậu muốn kết bạn thì tìm số điện thoại của tôi, mẹ cậu có số tôi đó.”
Cô đi về phía hành lang ngắn, còn chưa đi được vài bước đã bị Triệu Tỉnh Quy gọi lại: “Cô giáo Trác, tranh của chị vẽ tôi còn chưa xem qua.”
Trác Uẩn không quay đầu lại: “Tôi vẽ chưa xong, không thể đưa cậu xem được.”
Triệu Tỉnh Quy dõi theo bóng dáng của cô, trong lòng đột nhiên nổi lên một loại dự cảm không lành, nhịn không được hô lớn: “Cô giáo Trác, ngày mai gặp lại.”
Trác Uẩn: “…”
Cô dừng chân, quay đầu lại mỉm cười với anh, đuôi mắt cong cong như vành trăng khuyết, trên má hiện lên hai cái má lúm đồng tiền đáng yêu. Cô vẫy vẫy tay, nói: “Nhanh lên thay xe lăn đi, tôi thấy cậu cũng mệt rồi. Bye bye, Tiểu Triệu.”
Trác Uẩn mở cửa phòng ngủ, nhanh chóng đi ra ngoài. Cuối cùng, Triệu Tỉnh Quy chỉ còn nhìn thấy mái tóc buộc đuôi ngựa của cô, tiếp theo là tiếng chào hỏi với chú Miêu.
Chú Miêu hàn huyên với Trác Uẩn đôi câu, sau đó bước nhanh vào phòng ngủ, chợt phát hiện Triệu Tỉnh Quy sắp không chống đỡ được nữa. chống tay trái lên bàn, tay phải xoa bóp sau eo, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
Chú Miêu vừa tức giận vừa đau lòng, nhanh chóng chạy đi lấy xe lăn: “Cậu cứ thích làm khổ mình, tiếp tục giày vò bản thân mình! Chỉ vì một tiết học mà tự hành hạ cơ thể mình thành ra như vậy, cậu đang có ý đồ gì đây?”
Triệu Tỉnh Quy cúi đầu nhìn hai chân mình, nói một câu không ăn nhập: “Chú Miêu, trời sắp mưa rồi.”
——
Trác Uẩn không tiến vào thang máy mà đi cầu thang bộ xuống. Sau khi đi xuống phòng khách, TV đang phát sóng một chương trình, Phạm Ngọc Hoa khoác trên mình một tấm thảm, nghiêng đầu dựa vào ghế sô pha ngủ thiếp đi.
Trong phòng khách không còn ai, Trác Uẩn đi đến trước mặt Phạm Ngọc Hoa, khom lưng vỗ nhẹ vào cánh tay bà ấy: “Dì Phạm ơi, dì Phạm.”
Phạm Ngọc Hoa bừng tỉnh: “Hả, Tiểu Trác à? Tan học rồi sao?” Bà ấy xoa xoa chóp mũi, đứng dậy, “Thật ngại quá, dì ngủ quên mất. Buổi học hôm nay diễn ra thuận lợi chứ?”
Trác Uẩn nhìn bà ấy, quyết tâm mở lời: “Thưa dì, cháu có chuyện muốn nói với dì ạ.”
Vài phút sau, Phạm Ngọc Hoa giống như gặp phải đả kích, đôi mắt phiến hồng nhìn Trác Uẩn: “Tiểu Trác, có phải cháu không hài lòng chuyện tiền lương không? Chúng ta có thể thương lượng mà.”
Tất nhiên Trác Uẩn nhanh chóng phủ nhận: “Không phải đâu dì, không liên quan đến chuyện tiền nong đâu ạ.”
Phạm Ngọc Hoa gần như nghĩ không ra: “Cháu thật sự không thể thử lại được sao? Cháu chỉ mới đến hai ngày thôi mà.”
Vẻ mặt Trác Uẩn rất khó xử: “Dì à, hai ngày nay cháu vẫn luôn đắn đo suy nghĩ, cháu cảm thấy mình không phù hợp với công việc này cho lắm, cháu thật sự xin lỗi.”
“Sao lại không phù hợp?” Phạm Ngọc Hoa hỏi, “Là do Tiểu Quy phạm sai lầm, hay do nó chọc giận cháu?”
Trác Uẩn liên tục xua tay: “Không phải không phải, Tiểu Quy rất ngoan, vừa thông minh lại nghiêm túc, vấn đề không nằm ở cậu ấy mà nằm ở chỗ cháu.”
Đôi môi Phạm Ngọc Hoa liên tục run rẩy, như đang kiềm chế không bật khóc: “Tiểu Trác, cháu đừng giấu dì, dì biết tính tình của Tiểu Quy không tốt, nhưng nó… Với tình trạng của nó, dì không biết cháu có thể thấu hiểu hay không, thật ra thằng bé rất hiểu chuyện. Thật sự đấy, chỉ là, những khó khăn mà nó phải trải qua, chúng ta không thể nào hiểu được. Nếu thằng bé có làm gì không đúng, dì thay mặt nó xin lỗi cháu, Tiểu Trác à…”
Phạm Ngọc Hoa cuối cùng cũng không thể kiềm chế được, nước mắt trào ra chua xót. Bà ấy biết mình thất thố, đành che miệng lại, ép ngược nước mắt vào trong, đôi vai gầy không ngừng run rẩy.
Trác Uẩn bị doạ cho choáng váng. Trong lòng cô, dì Phạm là một người phụ nữ xinh đẹp, dịu dàng lại đoan trang. Hoàn toàn không ngờ tới, cô chỉ mới đi dạy có hai ngày rồi đề nghị từ chức thôi mà dì Phạm đã phản ứng mạnh như vậy, có cần phải đến mức thế không?!
Trác Uẩn cẩn thận nhớ lại, từ trước đến nay Triệu Tỉnh Quy chưa từng quá quắt với cô. Không ồn ào náo loạn, không chọc giận cô.
Anh vẫn luôn lễ phép, còn cẩn thận chuẩn bị riêng cho cô một đôi dép lê, biết suy nghĩ cho tâm trạng của cô, cố ý không ngồi xe lăn. Dường như anh cũng nhận ra Trác Uẩn không quá am hiểu kỹ thuật giảng dạy, nên hai ngày qua cũng không lấy việc học ra làm khó dễ cô, vẫn luôn ngoan ngoãn làm bài tập của mình, giống như chỉ cần Trác Uẩn ngồi ở một bên bầu bạn với anh là đã đủ rồi.
Trác Uẩn luống cuống lấy khăn giấy trên bàn trà đưa cho Phạm Ngọc Hoa, liên tục an ủi bà ấy: “Dì Phạm, dì đừng như vậy, dì như vậy làm cháu rất khó xử. Cháu đảm bảo với dì, vấn đề không nằm ở Tiểu Quy, cậu ấy rất rất ưu tú, thật ra là… Trình độ của cháu không đủ, e rằng không thể dạy Tiểu Quy. Thành tích của cậu ấy tốt quá, cháu cảm thấy với trình độ của cậu ấy không cần mời gia sư đâu ạ.”
Phạm Ngọc Hoa cầm khăn giấy lau nước mắt, mở to hai mắt đã đỏ hoe nhìn về phía Trác Uẩn, còn cầm tay cô: “Tiểu Trác, dì nói thật với cháu, nhà dì mời gia sư không phải để dạy Tiểu Quy gì nhiều. Vì hiện tại thằng bé là người tàn tật, quay trở lại trường học, hòa nhập với cộng đồng là một điều rất khó khăn. Nó cần phải làm quen, cần phải thích ứng, cần một người bạn cùng trang lứa, gắn bó và thấu hiểu.”
Khi nghe thấy ba chữ “người tàn tật”, Trác Uẩn bỗng ngây ngốc, rốt cuộc hiểu rõ tại sao trong hai ngày này mình lại khổ sở đến vậy. Đây là danh từ mà cô và Triệu Tỉnh Quy chọn cách lãng tránh khi ở cùng với nhau. Đột nhiên nghe Phạm Ngọc Hoa thốt ra ba chữ này, Trác Uẩn giống hệt như bị một tia sét đánh ngang tai.
Phạm Ngọc Hoa nghĩ đến con mình, nước mắt thi nhau trào ra. Trác Uẩn có thể nhìn ra Phạm Ngọc Hoa đã lo lắng cho Triệu Tỉnh Quy như thế nào. Nước mắt của người mẹ có uy lực rất lớn, khiến Trác Uẩn nhớ đến mẹ mình.
Mỗi lần Biên Lâm khóc lóc, Trác Uẩn cũng hết cách, loại cảm giác này khiến người ta cảm thấy bất lực. Cũng giống với hiện tại, đối mặt với Phạm Ngọc Hoa nước mắt đầy mặt, chân tay Trác Uẩn luống cuống cả lên.
Phạm Ngọc Hoa vẫn không ngừng huyên thuyên: “Học kỳ này Tiểu Quy mới trở lại trường học, ngày nào lão Miêu cũng đi theo nó. Khi nó đi học, lão Miêu đứng chờ ở bên ngoài. Lão Miêu nói với dì, trong phòng học có quá nhiều học sinh, còn là những học sinh lớp 10 trẻ hơn Tiểu Quy rất nhiều, Tiểu Quy không thể trò chuyện với bọn họ. Bọn họ cũng không nói chuyện với Tiểu Quy, dường như rất sợ Tiểu Quy, vậy nên mỗi ngày Tiểu Quy đều cô đơn lẻ bóng.”
“Bác sĩ nói Tiểu Quy cần một người bạn cùng trang lứa. Trước đây nó có hai đứa bạn thân, nhưng người ta đã là học sinh lớp Mười Hai, sang năm phải thi đại học, dì cũng không thể quấy rầy họ.”
“Bác sĩ đưa ra lời khuyên nên tìm một gia sư là sinh viên, lớn hơn Tiểu Quy hai ba tuổi, trầm ổn một chút. Bên nhà dì suy nghĩ rất đơn giản, đó là hy vọng có thể tìm được một người anh, người chị chịu bầu bạn với Tiểu Quy, tâm sự với nó, giúp đỡ nó trong học tập, thỉnh thoảng lắng nghe những phiền muộn của nó. Dì muốn tìm một người như thế, cùng đồng hành với bọn dì, giúp Tiểu Quy vượt qua những tháng ngày gian nan này.”
Hai mắt Phạm Ngọc Hoa đẫm lệ, mông lung nhìn Trác Uẩn, “Tiểu Trác, sở dĩ mời cháu tới đây, đó là ý nguyện của Tiểu Quy, là nó tuyển cháu! Tiểu Trác, cháu thử ngẫm lại xem, nếu Tiểu Quy biết cháu không muốn làm gia sư cho nó, thằng bé sẽ đau lòng biết bao.”
Trác Uẩn: “…”
Phạm Ngọc Hoa khóc nức nở, thấy thần sắc của Trác Uẩn đã có phần buông lỏng, bèn nắm thật chặt tay cô: “Tiểu Trác, dì xin cháu, ngày mai cháu thử lại lần nữa nhé? Cháu đừng áp lực quá, cứ xem Tiểu Quy như một học sinh cấp ba bình thường là được. Thật đấy, cháu đồng ý với dì nhé, được không?”
Trác Uẩn: “…”
Truyện [Ngày Tỉnh Là Lúc Về] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn.
——
Đêm về, Tiền Đường đổ mưa, thời tiết oi bức được cơn mưa phùn gột rửa một phen, trở nên ẩm ướt và mát mẻ hơn rất nhiều. Trên ban công cuối hành lang tầng ba khu ký túc xá nữ, Trác Uẩn và Tô Mạn Cầm ngồi cạnh nhau, ngơ ngẩn ngắm nhìn trời mưa đêm.
Mưa rơi tí tách, rơi trên rào chắn ban công, nước bắn tung toé, dần dần hình thành một vũng nước dưới mặt đất. Trên ban công có một vài chiếc ghế nhựa do người khác để lại, trên mặt đất vẫn còn một cái gạt tàn thuốc. Cảnh vật xung quanh cũng không thoải mái cho lắm, nhưng vì có thể hít thở bầu không khí tươi mới, Trác Uẩn không hề có cảm giác bức bối.
Lúc này, ngón tay thon dài của cô kẹp một điếu thuốc bạc hà, nghiêng đầu qua dựa vào Tô Mạn Cầm. Váy ngủ tơ lụa trượt khỏi vai cô, lộ ra da thịt trắng nõn như sữa bò. Cô ngậm điếu thuốc, vuốt ve mái tóc đen dài. Tô Mạn Cầm châm lửa giúp cô, cô híp mắt hút một ngụm, chậm rãi phun ra một làn khói trắng.
Trác Uẩn vẫn không nói tình trạng thân thể của Triệu Tỉnh Quy cho Tô Mạn Cầm biết, chỉ nói sức khoẻ của cậu nhóc kia rất kém.
Sau khi Tô Mạn Cần nghe cô thuật lại, cuối cùng rút ra tổng kết: “Cho nên cậu không từ chối, ngày mai vẫn phải đi dạy sao?”
Hai mắt Trác Uẩn dại ra, nản lòng “ừm” một tiếng.
Đúng là không nên nói trước điều gì! Bị vả mặt đau quá, huhu.